• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới tình huống này thật sự ta không chạy nổi, cuối cùng ta dừng lại, nhìn đám người xung quanh trên tay đều cầm dao.

“Mẹ…Huhu…” Ánh mắt đứa bé lộ vẻ sợ hãi.

“Bé cưng, đừng sợ, xe đi tới núi nhất định là có đường.”

“Mẹ, đường là gì ạ?”

Đường là gì? Ta nhìn đứa nhỏ mà khóc không ra nước mắt, phải trả lời vấn đề này thế nào với trẻ con ngây thơ được đây?

Nhưng đám người đã nhanh chóng trả lời hộ ta…..”Đường chết!!!”

“Hu…huhuhuhu…”

“Các người làm nó sợ rồi kia kìa, nói hàm súc một tí không được à? Bé cưng, đừng khóc, là đường sống đó mà!”

“Thật ạ?” Đứa nhỏ mở thật to hai mắt nhìn ta.

“Thật! Có điều…Đường này không đi được…haha..” Ta gượng cười hòng tìm cách, có thêm thời gian để mà hy vọng….nhìn xung quanh đều là người, ngay tới mặt nước cũng bơi đầy người, nóc nhà cũng đầy người trèo lên, người bay trên trời nữa….ta có cảm giác thật sự là chạy đằng trời cũng không thoát.

“Ha ha, còn nói nữa tôi sẽ cắt lưỡi cô!”

Lưỡi?? Ta lập tức ngậm miệng lại.

“Tôi còn muốn móc mắt cô, ha ha.”

Mắt? Thì ta nhắm mắt.

“Tôi sẽ xẻo tai cô”

Tai? Tai thì giấu thế nào….ta định lấy tay che hai tai lại nhưng ta đang ôm đứa nhỏ, làm thế nào bây giờ?

Đứa nhỏ thấy ánh mắt cầu cứu của ta thì lập tức hiểu ý, bàn tay trắng bóc nhỏ nhắn che tai hộ ta.

Bé con, có con thật là tốt….nếu như con mà lớn mười bảy mười tám tuổi thì ta nhất định sẽ lấy thân báo đáp. Đáng tiếc giờ con còn chưa tới một tuổi…

“Các ngươi đừng hòng tranh với lão tử! Cô ta chỉ có một cái đầu, lão tử nhất định phải có”.

Đầu??

“Hì….hì…”

Đứa bé gắng sức trèo, không ngờ ngày đầu tiên con học bò lại là bò lên đầu ta, toàn bộ khuôn mặt đã được che bởi thân thể nó, bé cưng, mẹ cảm động tới phát khóc mất…

Thấy bộ dạng như hung thần thì không ai dám cãi lại.

“Cậu đã muốn đầu thì tôi muốn chặt chân”

“Còn tay là của tôi!”

“Không được độc chiếm, một chân là phần của tôi!”

“Thế thì tay cũng phải chia!”

“Thế thì sẽ chia thiếu, chúng ta nhiều người như vậy mà!”

“Nói rất đúng!”

“Dựa vào đâu hả, một mình ông lấy một cái đầu thì biết chia ra sao!”

“Tôi chia đầu ông ấy”.

“Cái gì? Chia cái đầu ông! Nhìn bộ dạng của ông chẳng khác nào con gà mái già của nhà tôi!”

“Ông nói gì hả?” Bắt đầu bốc hỏa…

Nội chiến…Cơ hội tốt đã đến…

Chạy trốn thôi….

“A…….” Bị một kẻ ngăn lại…

“Ha ha, muốn chạy hả, để lão tử chặt cô ra xem cô chạy thế nào…”

Hu…….thấy tên lão tử kia giơ con dao giết lợn lên, nhanh chóng bổ xuống đầu ta, chết chắc rồi…

“Oa…..Thiên nữ…….”

Thiên nữ?? Ta ngẩng đầu lên nhìn, ‘Thiên nữ’ ở đâu? Ặc, là tên Đông Phương Bất Bại. Trán hắn nổi đầy gân xanh, tay vung lên….

“Thiên nữ tán hoa! Tiếp nữa đi……..” Một đám người dang hai tay ra.

Lập tức ta ôm bé con ngồi xụp xuống…

Đồ ngốc! Làm gì có chuyện hắn rải hoa, chắc chắn các người sẽ bị trúng độc cho coi.

“A…A..A…A…A…A..”

Quả nhiên tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt.

Bất chợt ta cảm giác bả vai bị người nào đó kéo đi?

“A!! Là ai đó?”

“Hừ, nói nhỏ thôi, ta tới để cứu cô!”

Cứu ta? Giọng hắn không dễ nghe trầm trầm như Đông Phương Bất Bại, cũng không dịu dàng hòa nhã như Long công tử, lại càng không thể là Hoàng thượng! Nhưng ta vẫn thấy rất quen, nhất định là người ta biết, nhưng là ai mới được?

“Cô còn nghĩ cái gì thế? Đi nhanh, để tới lúc chúng tỉnh lại sẽ đưa cô ra ngũ mã phanh thây ngay lập tức!”

Đúng vậy, thứ mà Đông Phương Bất Bại rải xuống nhất định không tốt đẹp gì, nếu bọn chúng tỉnh lại thì người đầu tiên đem ra để trút giận sẽ là ta.

Mặc kệ là ai, nói chung ai muốn cứu ta thì ta sẽ đi theo người đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK