• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên lặng nằm trong quan tài, cho tới khi không thể chịu nổi mùi hôi từ thi thể này phát ra ta mới không muốn nằm trong này nữa. “Cạch…” Ta dùng sức mở nắp quan tài ra.

“A…..cuối cùng cũng được ra ngoài rồi…” Ta há miệng để hít không khí “Khụ…khụ…” Ta bị sặc do hít phải tro bụi..

“Đáng đời, ai bảo cô hấp tấp cơ, ngay cả đang ở chỗ nào cũng không nhìn kĩ.”

Đồ vô lương tâm! Ta thầm mắng, rồi nhìn xem bọn họ bị đưa tới chỗ nào. A… đây là nơi quái quỷ gì thế, bốn phía đều là quan tài, còn nhiều hơn so với trong hoàng cung mà ta thấy, tuy lúc này là sáng sớm nhưng xung quanh vẫn âm u vô cùng khủng bố, “Mấy tên đó thật không có trách nhiệm gì hết, lại dám để quan tài ở đây rồi bỏ chạy.”

“Ha ha, cô còn muốn họ có trách nhiệm, đem chôn sống chúng ta đi luôn hả ?”

“Ý ta không phải thế, thôi mau rời khỏi nơi này đi, khỏi làm phiền các ‘anh em’ đang nghỉ ngơi.”

“Cô là tiên nữ đó, vậy mà còn sợ ma quỷ à”

“Tiên nữ thì sao, tiên nữ thì không sợ chắc, huống hồ ta còn là một tiên nữ đến tính mạng bản thân còn khó giữ nữa là.” Nói xong ta bắt đầu chậm rãi bước ra khỏi quan tài, lúc này ta mới nhìn được rõ hình dạng của ‘người bạn’ mà ta nằm cùng này, đó là thi thể trên cây hôm đó, là Ngưng Vân thật. Làm sao có thể, bống nhiên ta thấy mí mắt nàng động đậy.

“Á! Xác chết sống lại!” Ta hét lên.

“Xác chết sống lại? Làm gì có đâu, người ta đang im lặng ngủ thế kia, ta thấy cô bị dọa tới thần kinh hoảng loạn rồi.”

“Đâu có, mới vừa nãy ta còn thấy mí mắt cô ta động đậy mà.”

“Thật sao?” Tiêu Đời nhảy lên trên thi thể “Làm gì có, cô hoa mắt rồi.”

Ta khó nhọc nuốt nước miếng, nhìn vào thi thể, vẫn nằm như cũ? Chẳng lẽ đúng là ta bị hoa mắt? “Thôi cứ mặc kệ, chúng ta đi nhanh thôi.” Nói xong ta lập tức chạy khỏi cái nơi khủng khiếp này.

Bên ngoài là một khu rừng lớn, ta và Tiêu Đời dựa vào cảm giác đi thẳng về phía trước, vẫn đi về phía trước, đi lên phía trước…

……………

“Ta mệt quá, ta đi không nổi nữa, sao vẫn chưa ra khỏi cái khu rừng quỷ quái này thế.”

“Này, cô không biết là ban ngày chớ nói tới người, ban đêm chớ nhắc tới quỷ hả?”

Ừ nhỉ, ta lập tức vả nhẹ vào miệng, các vị ‘đại ca’ ‘đại tỷ’, tôi cũng không có gọi mọi người đâu, mọi người đừng xuất hiện nha, lá gan em gái này còn mỏng hơn cả vỏ trứng gà, không chịu nổi bị dọa đâu, mọi người nghìn vạn lần đừng xuất hiện…

“Đừng có lầm bầm lầu bầu nữa, nhìn đằng trước có ánh sáng kìa, chúng ta tới đó nhìn xem.”

“Đúng thế” Ta cũng muốn nghỉ ngơi, còn ăn cái gì đó, từ hôm qua ta vẫn lo lắng chuyện xuất cung, làm hại chẳng kịp để tâm chuyện ăn uống gì cả, lại còn đi trong rừng lâu như thế, bụng đói lắm rồi, nhất định ta phải ăn bù mới được, đồ ăn ơi….ta tới đây…

Ta vui mừng đi tới nơi phát ra ánh sáng, nếu sớm biết nơi đó cực kinh khủng thì ta đã vào rừng bắt cá ăn rồi, so với chỗ đó thì trong rừng còn tốt hơn.

“Đây là…” Ta nhìn thấy phía trước là một bức tường lửa đang cháy hừng hực, ánh sáng mà ta và Tiêu Đời nhìn thấy chính là phát ra từ nó.

Nó là một hàng rào gỗ dài, không biết do nguyên nhân gì mà bị đốt cháy, lửa hung tợn ngăn cản lối đi của chúng ta.

Nhìn sang phía bên kia có thể thấy một thôn nhỏ, nhưng tối om nên không rõ mấy.

“Ục…ục…” Ta sờ cái bụng phát ra âm thanh, “Tiêu Đời, ngươi bắt cá tới đây nướng đi”.

“Sao lại bắt ta đi? Đằng trước chẳng phải có một thôn nhỏ sao? Tự đi vào trong đó tìm thứ gì mà ăn.”

“Cái gì! Ngươi không nhìn thấy lửa phía trước hả? Đi như thế chẳng phải ta biến thành heo quay rồi còn gì?”

“Cô dập lửa trước là được chứ sao, đồ ngốc!”

Dập lửa?

“Ngươi giỡn ta à, gần chỗ này làm gì có nước để dập lửa.”

“Tiểu hồ đồ, cô đừng quên là mình còn có long châu, long châu có thể hấp thụ lửa.”

“Thật vậy à!” Vừa nghe nó nói như vậy ta lập tức lấy long châu ra, chậm rãi tới gần tường lửa, nhưng mà chẳng có phản ứng gì là sao? “Tiêu Đời, ngươi đùa ta đấy à.”

“Muốn sử dụng thì cô phải đọc thần chú trước đã.”

“Thần chú thế nào?”

“Cô lại gần đây ta nói nhỏ cho, đây là tuyệt mật không thể để ai biết.”

Ta nghi ngờ tiến đến gần, nghe nó nói xong thần chú.

“Đọc vậy là dùng được à? Ta cứ có cảm giác còn lâu mới được, đồ lừa đảo.”

“Có được hay không thì cô thử là biết.”

“Hỏa diễm long châu, ta lấy thân phận là chủ nhân ra lệnh cho ngươi, mang sức mạnh của ngươi ra cho ta mượn, dập tắt!”

Trong nháy mắt long châu đã phát ra ánh sáng rực rỡ, lửa cũng hoàn toàn bị dập tắt, long châu vẫn phát sáng như cũ, giống như mặt trời vậy, còn truyền hơi ấm vào trong tay ta.

“Vậy là được rồi, lửa sẽ được giữ ở trong long châu, khi nào muốn sử dụng thì có thể lấy ra.”

Oa……thật là có ích………đúng là bảo bối…ha ha…có nó thì sau này ta có thể tổ chức một đội phòng cháy chữa cháy, chuyên phụ trách dập lửa, kiếm được khối tiền đó….

“Tiểu hồ đồ, cô nghĩ cái gì thế hả? Nước miếng rớt ra rồi đây này.” Tiêu Đời khó hiểu nhìn.

“A…không có gì, ha ha…chúng ta mau đi thôi.” Ta hưng phấn chạy vào, ha ha, trước ăn cơm no rồi nghĩ cách kiếm tiền, tương lai tươi sáng đang chờ ta…..

“Ha ha, đó là nếu như cô còn có sau này…” Tiêu Đời nói thầm.

Đáng tiếc đầu óc ta sớm đã bay vào trong thôn rồi, cho nên không nghe được câu nói sau cùng của con mèo kia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK