-Hoàng Gia! Anh làm cái quái gì vậy hả?-Nó tức giận, nhưng mà cũng thấy vui vui. Nó chẳng hiểu nó bị làm sao nữa.(nó thường gọi anh là Hoàng Gia)
-Anh có làm gì đâu?-Anh đáp tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Anh có biết là tôi giữ gìn cái first kiss này suốt 17 năm qua không hả? Thế mà hôm nay lại bị anh cướp một cách trắng trợn. Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!-Nó nói, nghiến răng ken két.
Anh tự nhiên thấy vui vui khi nghe nó nói đây là nụ hôn đầu. Không ngờ nó trong sáng vậy. Thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh nhăn nhó cầu xin nó, chứ mà để nó đập thì anh vào quan tài nằm thật.
-Ơ, anh có làm gì đâu!-Giọng ngây thơ đến bất ngờ!
-Anh không làm gì?-Nó kiên nhẫn hỏi.
Anh nghe nó hỏi như vậy, cảm thấy ớn lạnh. Nghe giọng nó đầy mùi thuốc súng. Nhưng anh là ai? Anh đâu thể tỏ ra yếu đuối được. Nghĩ rồi, anh nói vẻ đe dọa ngược lại.
-Em mà còn nói nữa là anh sẽ lấy luôn cái second kiss của em đó!
Nó nghe thấy vậy thì im bặt, không dám nói câu nào nữa. Nhưng trong lòng thì nó lại không ngừng chửi rủa anh. "Anh cứ đợi đấy. Để xem 2 tháng làm oxin của anh sẽ trôi qua như thế nào?!"
Còn anh, khi anh nhìn thấy nó đi với Thế Anh, lòng anh lại hừng hực lên cái "ngọn lửa" ghen tuông. Thế nên anh mới chạy ra lôi nó đi, mặc kệ Thế Anh ở đấy. Nhưng bây giờ thì anh đỡ bực rồi. Vì nụ hôn đầu đó.
Ở chỗ Thế Anh, sau khi thấy anh lôi nó đi, cậu cũng không đuổi theo, bởi cậu biết nó sẽ vẫn đi theo anh. Nhưng cậu không muốn chứng kiến cảnh đó. Thôi thì cứ để nó đi còn hơn. Cậu lê bước đi về với nụ cười buồn.
Anh đưa nó về nhà, bây giờ trời đã tối. Khi nó xuống xe không quên vẫy tay chào tạm biệt nó. Nó thấy đèn trong nhà Moon sáng. Có lẽ Moon đã về. Mở cửa chạy vào nhà thì thấy trong nhà không phải Moon mà là....tối om. Nó bị bịt thuốc mê.
Sau khi tỉnh dậy, nó thấy mình đã bị trói trên ghế. Đưa mắt nhìn xung quanh xem ai dám làm chuyện động trời này, nó thấy Hoài Anh đang ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi một li rượu. Nó cười khinh bỉ.
-Tỉnh rồi à?-Hoài Anh nói khi thấy nó nhúc nhích.
-Biết rồi sao còn hỏi?-Nó đáp tỉnh bơ, lời nói như muốn trêu tức Hoài Anh.
Hoài Anh tức giận bỏ li rượu xuống bàn, đứng dậy lại gần chỗ nó. Bây giờ chúng cảnh giác hơn với nó nên đã trói nó bằng dây xích chắc chắn nhất mà bọn nó sản xuất ra, chỉ có công ty nó bán, dấu vân tay của người khóa mới mở được. Nó đang nguyền rủa đứa nào bán xích này cho nhỏ Hoài Anh.
Hoài Anh đứng trước mặt nó, nâng cằm nó lên, tát một phát vào mặt nó. Má nó giờ đang đỏ ửng in dấu 5 ngón tay của Hoài Anh trên mặt.
-Không ai dạy cô là không được tùy tiện vào nhà người khác à? Lại còn tự nhiên như nhà mình, đánh chủ nhà nữa chứ!-Giọng nó chứa đầy mùi khinh bỉ.
-Mày...mày...-Hoài Anh tức đến nỗi không cất thành lời.
-Tôi? Tôi làm sao? Tôi nói gì sai sao?-Nó khiêu khích.
Bây giờ thì Hoài Anh đã không chịu được nữa. Nhỏ đó nói như hét lên.
-Tụi mày, xử lí nó cho tao!
Thế là 6, à không, 10 người nhảy vào đánh nó. Nó không hé răng nửa lời kêu đau hay oán trách, thậm chí mặt còn giữ nguyên trạng thái lạnh băng như không có chuyện gì xảy ra khiến Hoài Anh tức muốn nổ mắt.
Đánh một hồi thì nó ngất đi, người dính đầy máu. Hoài Anh vẫn chưa chịu dừng lại,ra lệnh.
-Bê chậu nước ra đây tạt vào nó cho tao!
1 người chạy vào nhà tắm bê chậu nước ra tạt vào người nó. Những vết máu chưa khô lại thêm ướt. Nó lờ đờ mở mắt. Mặt nó vẫn không có một biểu hiện gì. Lạnh tanh. Không ngờ nó bị tấn công trong nhà mình ở.
-Đánh mạnh hơn lúc nãy cho tao.
Bọn kia lại bắt đầu đánh. Một hồi lâu sau, nó lại bất tỉnh. Hoài Anh chán, không muốn đánh nữa ra lệnh cho bọn kia đi về.
Trong nhà, còn mỗi mình nó đang nằm sõng soài trên sàn nhà với bộ quần áo dính đầy máu. Lúc bọn kia đi về là 7h tối, nó ngất đến tận 9h. Lọ mọ ngồi dậy, nó rút điện thoại ra thấy có tin nhắn của Moon và anh. Moon nhắn lúc 7h15' là sẽ ở lại nhà Gia Khiêm, mai sẽ đi học luôn, rồi hẹn gặp nhau ở lớp. Còn anh thì nhắn vừa xong là chúc ngủ ngon. Tên này đúng là dở hơi mà! Mới 9h thì ngủ nghê gì! Nó nghĩ rồi cố lết lên phòng. Nó cầm bông băng sát trùng vết thương, dán băng keo cá nhân khắp người. May là bọn chúng không đánh vào mặt hay đầu nên có thể giấu với mọi người được.
Sau khi dán xong hết, nó nằm luôn xuống giường ngủ, không quên đem giặt bộ quần áo dính máu kia. Nó nằm ngủ một mạch đến sáng.
6h.
Nó tỉnh dậy, người ê ẩm do những vết thương. Tâm trạng nó không tốt nên cũng chẳng buồn ngủ nướng. Vào nhà vệ sinh làm vscn, thay đồng phục rồi ra ngoài. Nhưng hôm nay đồng phục nó mặc là quần áo dài, dành cho mùa đông trong khi tiết trời vẫn mát mẻ, mới đang giữa tháng tám. Nó dọn dẹp đống bông băng dính máu tối qua và cất hộp y tế về chỗ cũ. Định đi học luôn mà không ăn sáng, nó bước ra cổng thì thấy anh đang đứng dựa vào xe. Anh cũng nhìn thấy nó. Bỏ cái kính thời trang mấy chục triệu xuống, anh lại gần nó, cười rồi lôi nó ném vào trong xe.
Chiếc xe chạy tới trường. Trong xe im lặng đến lạ kì. Mọi khi nó sẽ hỏi các thứ rồi tức giận hét lên với anh, nhưng hôm nay nó chẳng nói gì. Đơn giản là chẳng có sức mà nói. Anh cũng thấy lạ về điều đó.
-Sao em không hỏi anh đưa em đi đâu?
-Đến trường chứ còn chỗ nào để đi nữa!-Nó nói, giọng mệt mỏi.
-Em ốm à?-Anh dừng xe lại, quay sang hỏi nó.
-Không, thôi anh đi đi, kẻo lại muộn học.-Nó đánh trống lảng, anh thấy nó không nói thì cũng không hỏi nữa. Không muốn nói thì thôi lại còn lấy cớ là muộn học. Mới có 6h20' thôi mà.
Tới trường, người trong xe thì im lặng đến lạnh sống lưng, còn người ngoài xe thì cứ hò hét y như cái chợ vỡ.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!