-Mày thâm thật!-Moon dơ tay thán phục.
-Chuyện, tao mà lại! Mà sao hôm nay mày lại ở đây? Không ở nhà đóng phim tình cảm với Gia Khiêm nữa sao?
-Phim phò gì! Chuyện đời thực mà! Tao đến đây lấy đồ, chuẩn bị về không anh yêu đợi!
-Khiếp quá hai ông bà!
-Mày khác quái gì! Lúc nào cũng dính lấy "anh yêu" của mày như sam í!
-Tao như thế bao giờ? Mày vớ vẩn! Thôi về đi không anh yêu của mày chờ đợi mòn mỏi ở nhà!-Nó đẩy Moon đi.
-Ok baby! Chiều tao qua! Về trước nhé!-Moon dơ tay tạm biệt.
-Ừm, bye!
Xong, trong phòng còn mình nó. Nó lọ mọ đi đến bàn làm việc quen thuộc, ngồi xuống, bật máy tính tìm các loại mĩ phẩm(Nó chẳng bao giờ dùng mĩ phẩm nhưng đây là trường hợp ngoại lệ. Với cả đồ của nó ở nhà bị anh theo dõi hết rồi! Nghe anh nói theo dõi tưởng đơn giản là theo dõi điện thoại máy tính, các thứ có thể lên mạng được của nó. Nhưng dù gì anh cũng là một hacker nằm trong top đầu thế giới, lại còn có sự giúp sức của.....người nhà nó, camera nhà nó nữa thì thừa biết nó có mua điện thoại hay máy tính mới không. Tuy nó cũng là một trong những hacker giỏi nhất thế giới nhưng không may thay lại.....xếp sau anh một bậc. May mà anh không hack luôn các đồ điện tử trong bang nó. Không thì chắc nó chỉ còn nước tự tử thôi!~_~). Tìm xong nó phi vù đi mua.
Mua một đống về nhà, nó xách lên phòng trong sự ngơ ngác của người làm. Cô chủ của họ cũng dùng mĩ phẩm ư?
-Cô chủ, cô có muốn ăn gì không ạ?
-À, chị nhắc em mới nhớ! Chị làm đồ ăn cho em nhé! Nhiều thật nhiều vào!
-Vâng!
Nó lại tiếp tục lôi cái đống đồ đấy lên phòng. Đóng cửa phòng, nó ném thẳng đống đồ xuống sàn một cách không thương tiếc. Xong, sực nhớ ra là có biết trang điểm quái đâu! Nó tự đập vào mặt mình một cái. Điện thoại thì để bên chỗ Thế Anh mất rồi! Đành dùng điện thoại bàn gọi cho Moon vậy! Nó tự nhủ thế rồi phóng xuống nhà. Bấm dãy số quen thuộc, áp vào tai. Người nghe là......Gia Khiêm.
-Alo!
-Khiêm?
-Ừ, tôi đây! Tìm Moon à?
-Yes yes! Nó đâu rồi? Cho tôi mượn vợ anh chút!
-Cô ấy đang nấu ăn. Có chuyện gì gấp không?
-Có, gấp lắm! Liên quan đến tính mạng tôi đấy! Thế nên anh đưa máy cho nó ngay!-Nó dường như sắp mất hết kiên nhẫn.
-Nghiêm trọng thế cơ à? Cô đang ở đâu để tôi gọi Lâm với Thế Anh đến?
-NÀY, ANNH VỪA PHẢI THÔI CHỨ! TÔI CẦN NÓI CHUYỆN VỚI MOON! ANH CÓ CẦN KEO KIỆT BỦN XỈN VẬY KHÔNG? TÔI CHỈ MƯỢN VỢ ANH MỘT CHÚT THÔI MÀ! ĐÀN ÔNG CON TRAI GÌ MÀ NHIỀU CHUYỆN THẾ? Bây giờ thì ĐƯA MÁY CHO NÓ NGAY!-Nó nói như hét vào máy. Dây thần kinh nhẫn nhịn của nó đứt hẳn rồi!
-Ấy, từ từ! Làm gì mà nóng thế? Tôi đưa là được chứ gì?-Chàng hiểu chuyện liền chạy xuống nhà đưa máy cho Moon.
-Alo, tao đây! Có chuyện gì thế?
-Tao là tao muốn vả vào cái bản mặt của thằng chồng mày lắm rồi đấy nhé!
-Anh trêu gì nó à?-Moon quay sang chàng. Chàng không trả lời, chỉ nhún vai.
-Rồi, hạ hoả, hạ hoả. Thế có việc gì? Vừa gặp xong giờ lại gọi. Nhớ tao quá à?
-Thôi đi má! Chẳng qua tao quên chưa nói là tao không biết trang điểm. Mày biết thì đến làm hộ tao rồi tiến hành kế hoạch luôn. Khỏi đợi đến chiều!
-Ùi, tưởng chuyện gì! Đợi 5' tao qua liền!
-Ok!
Cúp máy.
-Em lại đi à?-Chàng nhăn nhó.
-Ừ! Một lúc thôi! Rồi em về ngay mà!
Mặt chàng xụ xuống. Moon biết ý, tặng cho chàng một nụ hôn phớt lên đôi môi đanh mấp máy của chàng.
-Một lúc thôi mà! Em sẽ về sớm nhất có thể! Bye bye!- Vừa nói, Moon vừa cầm chìa khoá trên bàn chạy xuống gara lấy xe. Không quên hôn gió nữa.
Sau khi nhận được nụ hôn đó, tâm trạng chàng tốt hơn hẳn.
-Về sớm nhé! Anh chờ!-Chàng vẫy vẫy.
~~~~~~~~~~5' sau~~~~~~~~~~
Tại nhà nó.
-Mày ngồi im!-Moon nhăn nhó mắng. Bôi bôi chát chát lên mặt nó mấy thứ mĩ phẩm.
-Nhưng mà ngứa! Cái quái gì vậy? Thế mà ngày nào mày cũng chịu được mấy cái này trên mặt hả?-Nó vừa gãi mặt vừa cãi lí.
-Mặt tao trang điểm nhẹ, tự nhiên. Còn mặt mày bây giờ phải làm nhiều lớp cho giống bệnh. Chịu khó đi cưng!.......Nào, ngồi im để tao làm, xong còn phải về nữa!
-Dồi! Mới xa nhau có 5' mà làm như 5 tiếng không bằng!
-Kệ người ta!
Trong khi nó với Moon đang ngồi hí hoáy với đống đồ trang điểm thì bên nhà cậu, cậu đang ngồi trên giường, nhìn chăm chằm vào điện thoại của nó.
-Có nên mở không đây?-Cậu cứ tự hỏi câu này suốt từ lúc cầm điện thoại của nó.
Đắn đo một hồi, cậu quyết đinh mở.
-Mật khẩu? Là gì nhỉ?-Cậu gãi đầu.
-Ngày tháng năm sinh à?-Cậu tự nói rồi nhập vào 4 số: 0109. Và màn hình hiện lên dòng chữ: Thử lại.
Cậu đâu biết rằng ý của cậu gần đúng. Mật khẩu điện thoại nó là:1924. Ý là nhày tháng năm sinh của nó nhưng bỏ hết số 0 đi. Thế là cậu đành phá khoá. Hình nền của nó là nó và......một con chó cưng trắng tinh. Cậu nhìn ảnh nó một lúc rồi vào mục ảnh. Và hiện ra trước mặt cậu là một loạt ảnh của nó và anh. Điều đó làm cậu khá buồn. Nhưng trong đám ảnh đó có cả ảnh của nó với cậu. Nhìn những bức ảnh đó, cậu bất giác mỉm cười. Nhiều khi cậu nghĩ mình như một thằng ngốc. Biết rõ nó thích anh, anh thích nó, nhưng không thể dừng yêu nó và quay sang thích Hoài An được. Cậu đã từng thử mở lòng với Hoài An và cố quên nó, nhưng không thể. Hình ảnh của nó cứ lởn vởn trong đầu cậu. Nhiều khi cậu rất muốn hỏi nó rằng: "Em có mỏi chân không khi cứ chạy loanh quanh trong đầu anh thế?". Cậu tự cười chính bản thân mình.
Cậu lấy điện thoại của nó gửi ảnh nó, ảnh nó và cậu sang máy mình để tiện ngắm. Cậu định đọc cả tin nhắn cơ. Nhưng mà thôi! Cậu cũng nên tôn trọng quyền riêng tư của nó chút nhỉ! Có lẽ chỉ là cậu tự an ủi mình như vậy, chứ thật ra cậu sợ nhìn thấy tin nhắn của nó với anh sẽ khiến cậu đau lòng hơn mà thôi!
Cậu lại bắt đầu nhìn ảnh nó rồi cười, y như một thằng tự kỉ!
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!