• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí im lặng. Không ai nói gì. Ai cũng có suy nghĩ của riêng mình. 5’ sau, anh lên tiếng, giọng trầm trầm.

-Là tại tôi!

-Cậu làm gì con bé?-Crist túm cổ áo anh. Thật không thể chấp nhận được! Từ đầu Crist đã thấy thích cậu hơn. Nhưng thấy nó có vẻ yêu anh nên không ý kiến. Bây giờ thì lại làm nó bị tai nạn. Có vẻ thiện cảm của Crist dành cho cậu đã chẳng còn tí nào!

Anh không giằng ra, cũng không chống trả. Vì anh biết mình làm sai.

-Trả lời đi chứ!

-Lỗi là ở tôi!

-Đương nhiên lỗi là ở cậu rồi! Không lẽ là do con bé sao? Cậu thật chẳng đáng làm người nó yêu. Tôi không biết giữa cậu và con bé có việc gì. Cả kể nó là người có lỗi đi nữa thì cậu cũng phải bảo vệ, chứ không phải là khiến nó trở thành như vậy!-Crist buông tay ra khỏi áo anh,bỏ ra ngoài. 

Anh quay sang nhìn cậu. Cậu không nói câu nào, cũng bỏ ra ngoài theo Crist. Anh nhẹ nhàng đi tới, ngồi bên cạnh giường nó. 

Ngồi nhìn nó thật lâu. Vừa nhìn vừa nghĩ.

Crist nói đúng. Anh đúng là đồ tồi mà! Anh luôn nói yêu nó, nhưng tại sao anh lại không tin nó, lại còn hại nó thành ra như thế này. anh không đủ tư cách để xứng với tình yêu mà nó dành cho anh. Đợi đến khi nó tỉnh lại, anh phải đối mặt với nó như thế nào đây?

Anh cứ ngồi đấy, không dám chạm tay vào mặt nó, vuốt tóc nó hay đơn giản là cầm tay nó như anh vẫn thường làm. Chỉ ngồi nhìn, và nghĩ.

Crist đứng ở trên tầng thượng của bệnh viện, nhìn xa xăm. Cậu từ đằng sau tiến lại gần, đứng ngang hàng với Crist.

-Có vẻ cậu cũng yêu con bé không kém gì tên kia đúng chứ?-Crist cho tay vào túi quần, ung dung nói.

Khác với sắc thái của Crist, cậu rất ngạc nhiên. Sao Crist lại biết rõ như vậy khi cậu chẳng làm gì với nó chứ?

-Cậu không phải ngạc nhiên đâu. Tôi biết hết! Đôi mắt cậu khi nhìn nó đã tố cáo cậu rồi!

Cậu cũng chẳng giấu diếm gì nữa, thở dài.

-Có lẽ là vậy! Có phải anh thấy tôi quá mù quáng không? Tôi đã biết rõ cô ấy không yêu tôi, vậy mà vẫn cố.

-Đó không gọi là cố, mà là sự kiên trì vì tình yêu. Điều này càng khẳng định rằng cậu yêu con bé rất nhiều.

Cậu không nói gì, nụ cười buồn hòa vào cùng làn gió mát rượi. Kiên trì thì có thể giúp nó bỏ anh mà về bên cậu được sao?

-Tôi là người hiểu rõ con bé nhất. Nó đã thích cái gì hay ai thì sẽ thích đến tận cùng. Nhưng cậu yên tâm. Tôi luôn ủng hộ cậu. –Crist ngầm khẳng định với cậu rằng không ưa anh. Và cậu cũng hiểu được í tứ trong câu nói đó của Crist.

-Tôi biết anh không ưa Lâm. Tôi có vẻ cũng vậy. Nhưng chỉ là trong chuyện liên quan đến cô ấy. Tôi biết anh không vui vẻ gì về việc vừa xảy ra. Tôi cũng vậy thôi. Không muốn nói đâu nhưng tên đó cũng yêu cô ấy rất nhiều.

-Cậu đang nói giúp cho tình địch của mình sao?-Crist khá ngạc nhiên. Người nói tốt cho tình địch của mình có vẻ cậu là duy nhất.

-Có lẽ vậy. Do tôi mủi lòng về tình bạn của chúng tôi thì sao?-Cậu nhìn về phía xa xa, đôi mắt trở nên sâuhơn, huyền bí hơn nhưng cũng tạo sức hút hơn.

Hai người họ quay trở lại phòng bệnh, dù Crist ngần lần vạn lần không muốn nhìn thấy anh.

Anh vẫn ngồi nhìn nó. Cậu giả ho vài tiếng mới kéo anh lại hiện thực được. Anh quay lại, gật đầu tỏ ý chào hai người rồi đi ra khỏi phòng.

-Tôi ra ngoài nói chuyện với tên kia một chút. Cậu ở lại trông chừng con bé nhé!-Crist một phần là muốn nói chuyện với anh, một phần là muốn tạo cơ hội cho cậu gần nó hơn. Đơn giản là Crist thích cậu hơn là anh.

-Tôi biết rồi!-Có vẻ cậu rất hiểu Crist.

Cậu lại gần nó. Đã biết bao lần cậu muốn ở cùng với nó một mình nhưng đều có anh cản trở. Bây giờ được rồi thì bỗng cảm thấy hồi hộp.

Cậu xoa đầu nó, nhìn nó thật đã. Cậu ước gì thời gian có thể dừng lại, để cậu mãi mãi có thể nhìn nó như vậy. 

Ham muốn của cậu không chỉ dừng lại ở xoa đầu nó, mà cậu còn muốn cầm tay nó. Chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng cậu đắn đo mãi. Cậu còn hỏi nó.

-Anh nắm tay em một lần có được không?

Cậu không biết nó có thể nghe thấy không, nhưng thấy nó vẫn nằm im, chẳng có động tĩnh gì. Can đảm lắm cậu mới dám cầm lấy tay nó. Đúng lúc đó, tay nó động đậy.

-Bác sĩ!

Ông bác sĩ cùng mấy cô y tá chạy vào. Cậu đứng lùi lại về phía sau, mắt hơi trùng xuống. Liệu có phải nó tỉnh dậy để ngăn không cho cậu nắm tay mình không? Chẳng lẽ trong mơ nó cũng không muốn cho cậu một cái nắm tay được sao? Keo kiệt thật!

Lúc đó thì anh và Crist cũng đã nói chuyện xong, đi vào.

-“Cô bé đã có dấu hiệu tỉnh lại nhưng đợi chút nữa mới thích nghi được nên người nhà đợi khoảng 2’ nữa nhé!”

-“Cảm ơn bác sĩ!”

Bác sĩ và y tá đi ra. Cả ba chàng trai đều nhìn vào nó. đôi mắt có động đậy. Mở ra rồi lại khép lại. Có lẽ là chưa thích nghi được với anh sáng. Mắt nó chớp chớp rất nhiều lần, rồi mới mở hẳn.

-Em tỉnh lại rồi! May quá! Có biết là hù chết anh rồi không hả?-Crist trách yêu nó.

-Em xin lỗi mà! Nhưng sao em lại ở đây?

-Em bị tai nạn. Bộ em không nhớ gì hả?-Cậu nói.

-Em chỉ nhớ là gặp Crist xong về nhà lên phòng đi ngủ. Còn đâu thì chẳng nhớ gì cả. 

-Hở?-Cả hai chàng trai há hốc mồm, còn anh thì đứng phía sau, ngạc nhiên tột độ.

-Hết chương 46-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK