-Anh là ai? Tại sao anh lại bắt cóc cô ấy?-Cậu túm cổ áo Crist. Crist vung tay cậu ra, chỉnh lại cổ áo.
-Tôi đâu có bắt cóc đâu?
-Còn chối?
-Không phải là bắt cóc đâu!-Nó giờ mới lên tiếng làm anh và cậu nhìn chằm chằm vào nó.
-Chuyện là...-Nó kể chuyện từ ngày xưa đến ngày nay, rồi đến bây giờ của nó với Crist cho mọi người nghe. Mất...30"!
-Vậy tóm lại là người quen sao?-Anh tóm tắt lại tình hình.
-Là vậy đó!-Crist nhếch môi cười, quay sang nó.
-Đây là mấy vệ tinh quanh em sao? Cũng được đó! Nhưng đâu bằng anh được! Để anh giúp em dẹp giặc nhé!
-Thôi thôi! Đây là bạn trai em, còn đây là bạn em! Người quen cả mà!-Nó nói như vậy làm cậu có hơi buồn.
-Em đã có bạn trai rồi sao?-Crist mở to mắt, nhìn chằm chằm vào anh.
-Đúng rồi!
-Vậy để anh xem tên này có gì mà lại khiến em để ý!
-Được! Tôi sẵn sàng tiếp anh!-Anh cười đểu.
Đang nói chuyện vui vẻ, cậu lên tiếng làm không khí yên lặng hẳn.
-Nhưng cô ấy là cô dâu tương lai của tôi!
Crist đánh mắt sang nó. Nó cúi đầu xuống.
-Được rồi! Mọi người về nghỉ ngơi đi! Chắc cũng mệt cả rồi!-Crist giải vây cho nó.
-Ok! Bye anh!-Nó thơm lên má Crist một cái. Đây là điều mà nó vẫn thường làm mỗi khi tạm biệt hay gặp Crist. Nhưng điều này lại làm cho anh và cậu cảm thấy khó chịu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đi về. Không ai nói gì khiến bầu không khí căng thẳng. Nó mệt vì...ăn nên cũng chẳng nói gì.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Về đến nhà.
Cậu thả nó và anh xuống xe rồi về.
Anh bước vào nhà, chẳng them đợi nó. Nó chạy theo.
-Này, anh sao vậy?
Bơ.
-Này, anh nói gì đi! Sao tự nhiên im vậy?-Nó là người không thích quá yên lặng.
Tiếp tục bơ. Cho đến khi lên phòng, anh đóng xập cửa lại. Nó quay về phòng mình(phòng nó đối diện phòng anh. Mấy phụ huynh thì bí mật dọn ra ngoài ở để anh và nó có nhiều thời gian chơi với nhau hơn)
Nó đi tắm rồi vơ cái điện thoại, trèo lên giường.
"Anh sao thế?"
Đã xem, và không trả lời!
"Anh sao thế? Em hỏi anh không nói, nhắn tin thì không trả lời. Anh quá đáng thật!"
Đẫ xem, và cửa phòng mở.
-Em xem ai quá đáng? Trong khi anh đi tìm em như một thằng bệnh thì em làm gì? Ngồi ăn với mộ thằng con trai khác. Em còn làm gì? Lúc đi về em con thơm lên má hắn. Em không nghĩ rằng anh sẽ khó chịu sao? Lại còn trước mặt anh. Bây giờ em thấy ai quá đáng hơn hả?
-Em nói rồi mà! Em chỉ coi anh ấy như anh trai.
-Ai mà tin được khi nhìn thấy em cư xử như vậy với anh ta?
-Sao anh lại như vậy? Không phải anh sống ở nước ngoài lâu năm sao? Anh phải biết đây chỉ là một cử chỉ chào thân mật thôi chứ?
Đương nhiên anh biết vậy. Nhưng anh không muốn chia sẻ nó cho ai.
-Không ngờ em lại là loại người như vậy! Phủ nhận một sự thật rành rành trước mặt! Tưởng em thế nào, hoá ra cũng chỉ vậy thôi!
Nó đang cảm thấy mình vị sỉ nhục. Sao anh lại nói nặng lời như vậy?
Anh bước ra đến cửa, nó hét lên.
-Bố mẹ Crist là bố mẹ nuôi em. Và bố mẹ em là bố mẹ nuôi Crist. Giờ thì biết rồi đấy! Bây giờ anh ra ngoài đi!-Nó đẩy anh ra, đóng sập cửa lại, chốt vào. Chưa bao giờ nó cảm thấy tủi như vậy! Nhất là khi bị một người mình yêu, mình tin tưởng nhất làm tổn thương. Tại sao anh không chịu hiểu cho nó chứ? Anh thật quá đáng! Nó nhảy ào lên giường, áp mặt xuống gối. Chỉ một lúc sau, nước mắt đã ướt đẫm gối.
Anh ngơ ngẩn bởi câu nói của nó. Con nuôi sao? Nói dối hợp lí chút chứ! Tuy vậy nhưng anh quyết định gọi cho mẹ nó.
-Alo, con chào bác!
-Ừ, chào con! Hai đứa thế nào rồi? Chơi vui chứ?
-Dạ... Tốt ạ!-Anh nói dối.
-Thế thì tốt! Mà con gọi cho bác có chuyện gì không?
-Dạ...chỉ là con muốn hỏi bác... Hai bác có nhận ai làm con nuôi không ạ?
-Sao con lại hỏi vậy?
-Dạ...tại Dương kể con nghe, nhưng chỉ nói là hai bác có nhận con nuôi, còn lại cô ấy nói tối sẽ tiết lộ! Nhưng con muốn biết trước nên hỏi bác ấy mà!
-Vậy hả? Đúng là hai bác có nhận một đứa làm con nuôi. Nó là Crist! Nó đã làm nhiều thứ để con bé vui hơn sau khi con đi! Hai đứa rất thân với nhau. Lúc đó thì hai bác đã gặp bố mẹ Crist, thế bào lại cùng nhau nhận con của đối phương làm con nuôi! Cũng hai năm rồi bác chưa gặp Crist, không biết giờ nó đang ở Mĩ hay Pháp!
-Vậy...vậy ạ? Vậy thôi con xin phép!
-Chào con!
Anh bỏ máy xuống, tay run run. Nó nói thật ư? Vậy mà anh đã xúc phạm nó như vậy! Anh đã làm tổn thương nó, người mà anh yêu nhất. Tại sao anh lại không tin nó cơ chứ?
Anh chạy lại trước cửa phòng nó, đập loạn xạ.
-Này, mở cửa cho anh!
-Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
-Mở cửa cho anh đi!
-Không!
Anh không muốn kéo dài lâu, đạp cửa xông vào.
-Anh vào đây làm gì?
Anh chạy tới ôm nó.
-Anh xin lỗi! Là anh sai! Anh đã không tin em! Em tha thứ cho anh được không?
-Anh buông tôi ra! Tôi không muốn nghe gì cả!-Nó vùng vằng.
-Xin em!
-Buông tôi ra!-Nó thoát được khỏi vòng tay anh, chạy không biết phương hướng ra khỏi nhà. Anh chạy theo nó.
Chạy, chạy nữa, cuối cùng nó thấy cái gì đó sáng sáng trước mặt. Nó đứng lại, che mắt mình.
Anh chạy đến, hét tên nó, kêu nó tránh ra. Nhưng đã quá muộn. Người nằm dưới đất, cùng một vũng máu.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!