Cậu được Văn Cữu bế ngồi lên bệ, nửa cặp mông lộ ra bên ngoài nhún nhảy theo động tác nắc của Văn Cữu, chất lỏng tràn ra chảy xuống dưới, rơi vào lòng bàn tay Văn Cữu, được sử dụng như dịch bôi trơn để chuẩn bị lỗ đít. Cậu hoảng loạn định ngăn cản, Văn Cữu lại cúi đầu cắn hai bên đầu v* màu mỡ đỏ ửng của cậu, hàm răng cọ xát trên quầng vú non nớt gây nên những cơn rùng mình, đầu lưỡi đặt ở lỗ nhỏ bên trên, như khiêu khích mà mút lấy, dù biết rõ lần phun sữa trước đó là do viên thuốc Văn Cữu cho mình uống, Vân Tước vẫn sợ hãi muốn né tránh, sợ mình lại bị Văn Cữu chơi đến phun sữa.
"Đừng mà... Đừng mút mà..." Vân Tước ôm cổ Văn Cữu nhỏ giọng nức nở, nước mắt trượt xuống chóp mũi, được Văn Cữu đúng lúc ngẩng đầu nhìn cậu mềm nhẹ hôn lấy.
"Vậy cục cưng mút tôi bằng phía dưới được không?"
"... Ưm?" Vân Tước bị ** đến mơ mơ màng màng, đôi mắt còn ngấn lệ, trong đầu chỉ nghĩ tới dương v*t vừa thô vừa cứng kia sẽ khiến cậu sướng vô cùng, nghe Văn Cữu nói xong hạ thân theo bản năng mà rụt lại, đường đi vốn chặt thít chớp mắt thu lại càng thêm chặt, thịt mềm nóng ướt mút chặt lấy thân gây thô ráp, mỗi một thớ cơ đều được chăm sóc cẩn thận, như có một cái đầu lưỡi mềm nhũn đang tham lam liếm láp, cửa tử cung ngậm lấy phần quy đầu nhạy cảm, cái miệng nhỏ yếu ớt ấy vì sợ hãi lại hưng phấn mà nhẹ nhàng run rẩy, theo bản năng mà co chặt các thớ cơ hút mạnh một phát vào ngay khoảnh khắc thả lỏng.
Khoái cảm mãnh liệt khiến Văn Cữu cũng không nhịn được mà hừ một tiếng, bàn tay ôm Vân Tước dùng lực mạnh đến mức như muốn hòa tan cậu vào thân thể mình.
"Em ngoan lắm" Văn Cữu chậm rãi thở hắt ra, gác cằm lên bả vai Vân Tước, hơi thở ấm áp thổi vào xương bả vai xinh đẹp như một con bướm của Vân Tước, sương mù khiến biểu cảm của Văn Cữu được phản chiếu trên tấm kính bị che mờ đi, sự thỏa mãn và dịu dàng trong giọng nói lại không giấu được, "Tiểu Tước Nhi mút giỏi quá..."
"Mút lại lần nữa xem nào? *** dâm thèm thuồng như thế, cho ăn no rồi mới có sức mút dương v*t cho chồng chứ."
Thanh âm gợi cảm lười biếng dán sát bên tai Vân Tước khiến cơ thể cậu mềm nhũn, Vân Tước bị trêu đùa mà thấy vừa e thẹn vừa mắc cỡ, cậu cảm thấy bản thân sắp bị Văn Cữu tra tấn đến phát điên rồi, làn da trắng nõn đã trở nên phấn hồng, nước dâm từ sâu bên trong phun ra từng đống từng đống lớn như bị mất kiểm soát, mỗi lần âm đ*o mấp máy đều tạo ra tiếng vang "phụt phụt" rất nhỏ, như là chỉ cần Văn Cữu ** mạnh hơn một chút, cái *** dâm không biết xấu hổ là gì kia sẽ bắn ra một đống nước sướng...
"Con trai của bà như vậy, không phải trời sinh làm đồ chơi cho người ta à?"
Vân Tước đột nhiên nhớ đến những lời này, đầu óc trong lúc hỗn loạn không nhớ được thứ gì, chỉ có những lời này được khắc ghi cực kỳ rõ ràng, như một hình xăm lên linh hồn cậu, là dấu vết xấu xỉ cả đời này cậu mãi mãi không thể rửa sạch được.
"Tiểu Tước Nhi..."
Văn Cữu vẫn cứ trầm giọng gọi cậu mãi, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành báu vật nâng niu ở đầu quả tim mình, đôi môi ấm áp dán lên đuôi mắt run rẩy của cậu, hôn đi giọt nước mắt đọng lại trước khi nó rơi xuống.
Giờ phút này Văn Cữu quá dịu dàng, trong lòng Vân Tước đột nhiên xuất hiện một khao khát chiếm hữu đến kỳ lạ, rõ ràng và mãnh liệt, khiến cậu cam tâm tình nguyện ôm chặt lấy eo Văn Cữu, lắc mông ra sức co bóp âm đ*o, tham lam bao lấy cây dương v*t vừa nóng bóng vừa cứng ngắc kia mà mút mát.
Cậu muốn làm Văn Cữu thoải mái đến mức không muốn rút ra, làm hắn sướng đến mức ngoài *** dâm của bản thân thì chẳng còn muốn ** ai khác, làm hắn chỉ có thể lên đỉnh bắn tinh vào thân thể mình suốt cuộc đời này.
Văn Cữu, em muốn cả cơ thể lẫn mạng sống của anh đều thuộc về em, anh không trốn thoát được đâu.