Văn Cữu ép rất sát, phần dưới cách một lớp quần tây và lớp vải ren hơi mỏng kia mạnh bạo đẩy ra cái lỗ nhỏ đã hơi hơi mở ra, môi *** mở ra từ khe thịt bị cọ đến phì nộn hẳn lên, chất vải làm từ bông hút sạch chất nhầy chảy ra từ miệng ***, thịt mềm hơi bị khô ráo vì thiếu chất bôi trơn, bị cọ xát một lần lại một lần vừa đau vừa sướng, cảm giác quái dị làm Vân Tước hơi sợ hãi mà co mình về phía sau, nhưng phía sau là tấm kính, cậu căn bản không thể lùi được, chỉ có thể ngẩng đầu đón nhận nụ hôn vừa thô bạo vừa tham lam của Văn Cữu.
Đầu lưỡi của cậu bị Văn Cữu câu lấy, lực mút vào mạnh bạo tới mức toàn bộ khoang miệng của cậu đã tê rần, thậm chí ngay cả động tác nuốt cũng không thể làm được. Nước bọt chảy dọc theo đường cằm đi xuống, lúc Văn Cữu hơi lùi lại còn có thể nhìn thấy sợi chỉ bạc kéo dài giữa đầu lưỡi của hai người, cậu rũ mắt muốn khép môi lại, Văn Cữu sẽ giữ lấy gáy cậu mà hôn càng thêm ngấu nghiến, khiến cậu ngay cả việc thở một cách thông thuận cũng không thể làm được.
Giữa những tiếng hít thở dồn dập và tiếng tim tim đập kịch liệt, toàn bộ giác quan của Vân Tước dường như đều bị Văn Cữu xâm chiếm, nhìn được, nghe được, cảm nhận được, thậm chí là suy nghĩ trong lòng, tất cả đều là Văn Cữu. Khuôn mặt anh tuấn của hắn, đôi môi đầu lưỡi bá đạo của hắn, bàn tay ấm áp của hắn, còn có vật cứng thô tô giữa háng vừa cương cứng vừa nóng bỏng sẽ mang cho cậu sự sung sướng thỏa mãn tột cùng kia, giọng nói ôn nhu của hắn và mồ hôi gợi cảm trên trán hắn...
Vân Tước đột nhiên cảm thấy, ít nhất tại khoảnh khắc này, họ yêu nhau thật lòng.
1
"A ha..."
Tiếng vang lanh canh của khóa dây lưng bị che giấu bởi tiếng thở dốc thô nặng của hai người, Vân Tước đang mơ mơ màng màng cố thở chậm lại, lớp vải che miệng *** không biết bị Vân Cữu vén sang một bên từ lúc nào, dương v*t căng cứng thô to chèn vào lỗ *** còn hơi khô ráo, thân *** thô ráp đè lên từng đầu mút thần kinh mẫn cảm đến phát điên, sự đau đớn mơ hồ cùng khoái cảm tê dại khi bị đầu khấc căng miệng *** chặt thít khiến Vân Tước không thể ức chế nổi mà kêu thành tiếng.
Văn Cữu cử động chậm lại, cách lớp môi *** xoa nắn hột le tròn trịa xinh xắn của cậu, bàn tay bao trùm lấy dương v*t bị quần lót tam giác bó chặt, từng chút từng chút chơi đùa vỗ về nó, lớp vải mỏng tang rất nhanh đã bị nước sướng từ lỗ niệu đạo thấm ướt, dán sát vào thân ***, khắc họa ra hình dáng của nó.
Cảm giác thoải mái khiến Vân Tước từ từ thả lỏng, cậu thậm chí còn ngoáy mông chủ động chậm rãi thọc vào rút ra, đầu khấc tròn trịa của Văn Cữu cọ qua cổ tử cung đang mấp máy với biên độ nhỏ, dâm dịch bên trong trào ra từng đống từng đống, nóng bỏng bao bọc lấy vật cứng của Văn Cữu chôn trong cơ thể cậu, tiếng nước "phụt phụt" rất nhỏ như thẹn thùng, như là học sinh ưu tú trong mắt người ngoài dùng món đồ chơi nhỏ xinh trộm trốn trong chăn tự chơi bản thân, chỉ cần không để người khác nghe tiếng động là có thể không thừa nhận dáng vẻ đĩ thõa của bản thân.
Văn Cữu làm gì có chuyện để cậu được như nguyện, hắn nắm chặt eo Vân Tước, rút dương v*t gần như hoàn toàn ra ngoài rồi lại hung bạo đâm vào. Áo khoác miễn cưỡng nằm trên vai Vân Tước đều bị rung lắc tới rớt xuống, hai cẳng chân để rũ đong đưa kịch liệt theo động tác của Văn Cữu, khoái cảm mãnh liệt làm cậu gần như không thể khống chế bản thân phải ôm chặt lấy lưng Văn Cữu, ngón tay bấu vào da thịt qua lớp áo sơmi hơi mỏng, để lại trên đó những vết cào mờ ám, ngón chân sướng đến mức cuộn hết cả lại.
"Chồng ơi... A ha..." Cậu cơ hồ không thể khống chế giọng nói của mình, run run mà rên rỉ kêu khóc bên tai Văn Cữu, "Nhanh quá... Chồng ơi... Đau quá... Em sướng quá ô ô ô..."
"Đau không?"
"Đau..."
"Nhưng *** dâm mút chặt như vậy, tôi cho rằng Tiểu Tước Nhi muốn *** bự *** mạnh thêm nữa ấy."
Văn Cữu lại nắc vào thật mạnh, Vân Tước sướng đến sắp phát điên, nước mắt rớt từng giọt lớn xuống vai Văn Cữu, áo sơmi màu trắng bị nhiễm một mảng nước trong suốt, lúc này Vân Tước mới chú ý trên người mình chỉ còn sót lại một bộ nội y kiểu nữ vô cùng hở hang, mà Văn Cữu vẫn mặc chỉnh tề, đang đè cậu lên lớp kính trong suốt, phơi bày cuộc làm tình điên cuồng của họ cho hoàng hôn.
"Văn Cữu..." Vân Tước lại lần nữa cầu xin, "Kéo màn lại có được không..."
"Em sợ sao?"
Vân Tước khóc lóc gật đầu, nước mắt không thể khống chế tràn xuống, hốc mắt đỏ bừng một vòng, chóp mũi cũng hồng hồng, đôi môi bên dưới vì vừa bị gặm cắn một cách thô bạo mà còn hơi sưng lên, trông vừa mềm vừa ướt, bộ dạng đáng thương cho dù là ai cũng không đành lòng từ chối, muốn đem toàn bộ báu vật trên thế giới này dâng lên trước mặt cậu, nhỏ nhẹ dịu dàng mà dỗ dành cậu, làm cặp mắt xinh đẹp kia sẽ cười cong lên đến híp lại, khiến hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh (*).
Thế nhưng Văn Cữu chỉ nói: "Nhìn kìa, có người tới."
__________________
(*) câu gốc chẳng liên quan gì đâu mình chỉ chém câu này vào vì thích thôi.