Cậu gửi cho Bit một tin nhắn, đầu tiên là dò hỏi tiến độ bẻ khóa chương trình, lại dặn cậu ta để ý tin tức về Văn Cữu cho mình.
"Anh quan tâm tin tức về Văn Cữu làm gì vậy?" Bit rất nhanh đã trả lời tin nhắn, "Nghe nói tin tức về ông chủ lớn này quý giá lắm đấy, hơn nữa khó xác minh tính chính xác, rất nhiều kẻ bán tin giả trên các web, bị bắt được thường luôn bị trả thù, em nhớ rõ trước đây anh có một nhận một vụ như vậy mà."
Vân Tước không rõ việc này lắm, thường thì đơn hàng nhỏ thế cậu không để trong lòng: "Lúc nào vậy?"
Đầu dây bên kia mất một lúc mới trả lời: "Hai năm trước ấy, lúc ấy anh ở chỗ em này, em ngồi bên cạnh thấy được. Khách hàng kia bảo anh gã có một đơn hàng có liên quan đến thế lực dưới trướng của Văn Cữu, định biếu vài món đúng ý để người kia giơ cao đánh khẽ một chút. Đúng lúc đó thì nghe nói có một tên trước kia làm việc cho Văn Cữu giờ là tội phạm đang lẩn trốn rơi vào tay gã, tên đó lừa gã rằng thời còn trẻ Văn Cữu ăn chơi sa đọa nên bị bệnh liệt dương."
"......"
Vân Tước im lặng trong chốc lát, tin nhắn tiếp theo của Bit đã nhảy lên: "Ông khách hàng đó tin, bởi vì gã nghe nói bên cạnh Văn Cữu đúng là không có ai, nếu không phải do sức khỏe có vấn đề, thường thì người có địa vị như hắn làm gì có chuyện bên cạnh không có ai được, tên tội phạm đang lẩn trốn kia còn thề thốt ghê gớm lắm, thế là gã tìm một vài loại thuốc tốt đem biếu cho Văn Cữu, kết quả của cải bị Văn Cữu hất tung ha ha ha ha ha ha ha..."
Khóe miệng Vân Tước vô thức cong lên, cậu đúng là không nhớ thật, khi đó trạng thái của cậu không ổn, có lẽ không mấy quan tâm khách hàng nói gì, chỉ lấy tiền làm việc, còn lại mặc kệ hết: "Trước đây sao mà đơn hàng nào tôi cũng nhận."
"Thôi đi thiếu gia." Bit còn gửi kèm một cái meme, "Thiếu gia ngài lúc đó có nổi tiếng mấy đâu, người ta sắp táng gia bại sản mới phải tìm anh ấy."
Vân Tước nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, năm ấy cậu đúng là còn khá nghèo túng, bằng không cũng sẽ không hợp tác với Bit làm công việc giết người. Theo lý thuyết thì với kỹ thuật của Bit căn bản không thể sống thảm như vậy được, nhưng cậu ta rất nhát gan, có người tìm tới cửa nhờ cậu ta tìm thông tin, cậu ta có thể đào hết mười tám đời tổ tông nhà người ta lên, nhưng nếu bảo cậu ta ra ngoài tự quảng cáo nhận đơn hàng, vậy tương đương với việc ép cậu ta tự sát, trước nay nơi khiến cậu ta thấy an toàn nhất là thế giới ảo dưới bàn phím của cậu ta, bất kỳ thứ gì có liên hệ với đời thực đều làm cậu ta sợ hãi. Vân Tước cũng từng hỏi cậu ta, cậu ta trả lời là: Ra ngoài đồng nghĩa với việc đặt nửa cái mạng của mình vào tay người khác, dù sao bàn phím của cậu ta cũng chẳng ngăn được lưỡi dao và viên đạn. Cậu ta đã nhìn thấy quá nhiều thứ, cậu ta phải quý trọng mạng sống của mình.
"Đúng rồi." Tin nhắn của Bit nhảy lên, "Món đồ chơi em làm cho anh bữa trước vừa được update này, bây giờ có thể dùng trong hai tiếng lận."
Vân Tước không mặn không nhạt trả lời một câu "Ừm", Bit lập tức bất mãn nói: "Coi thường hai tiếng của em hử, lúc này anh không cần tới đây em cũng có thể update từ xa luôn!"
"Cậu chơi đi, tôi phải ra ngoài một chuyến, mau chuẩn bị cho tốt đi."
"Ok thiếu gia BANE."
Vân Tước mở một phần quyền truy cập thiết bị đầu cuối cho Bit, vào phòng thay quần áo lấy một bộ đồ thoải mái ra. Chiếc khăn lụa cậu mang khi ra ngoài không biết mất đâu rồi, Vân Tước tìm trong phòng khách một lần, cuối cùng vẫn theo kí ức bước vào phòng ngủ chính để tìm. Cảnh tượng đêm hôm qua bắt đầu không thể ngăn được mà tái hiện lại trong đầu, Vân Tước run rẩy đẩy cửa phòng tắm ra.
Phòng tắm đã được người máy giúp việc quét tước sạch sẽ, nhưng trong lòng Vân Tước vẫn cứ thấy không được tự nhiên. Khăn lụa đã được giặt sạch đang treo trên giá, Vân Tước chếch tầm mắt đi tránh nhìn vào tấm gương trước bồn rửa mặt, vội vàng giật khăn lụa xuống rồi rời khỏi phòng tắm, trước khi bước ra ngoài mới thắt khăn lên cổ.
"Là để che dấu hôn." Đột nhiên cậu thì thầm, "Phơi bày dấu vết tình nhân để lại là hành vi không lịch sự đấy."