Cuộc đối thoại với Bit trên thiết bị đầu cuối của Vân Tước kết thúc ở tin nhắn này.
Sau khi Quan Bình Độ chết, Vân Tước vẫn rất thận trọng, âm thầm yêu cầu Bit điều tra mạng lưới quan hệ của Quan Bình Độ. Cậu cảm thấy lý do Quan Bình Độ muốn giết cậu không thể nào đơn giản như bề ngoài được, nhưng đúng là trước đây cậu không hề có xung đột gì khác với Quan Bình Độ, khả năng duy nhất là —— Quan Bình Độ chịu sự sai bảo từ người khác.
Rốt cuộc là ai mất công đến vậy, muốn giết một kẻ bán mạng không quyền không thế như cậu?
Vân Tước thất thần mà dọn dẹp đồ đạc của mình trong phòng để quần áo, động tác rất nhẹ nhàng, trời mới tờ mờ sáng, Văn Cữu còn đang ngủ. Cảm giác không khỏe ở thân dưới và phần eo làm cả người cậu không được thoải mải. Thật ra những đồ cậu đặt ở nơi này không nhất thiết phải lấy, chỉ là cậu muốn cắt đứt một vài sự vọng tưởng vô cớ.
Tối qua Văn Cữu hẳn là đã cảm thấy được gì đó, nụ hôn ngày thường còn tính là ôn nhu nay thành cắn xé, lực thúc vào bên trong mạnh tới mức cậu nghĩ rằng bản thân sẽ bị ** chết trên chiếc giường ấy.
Vân Tước chiều chuộng hắn, môi bị cắn rách cũng không kêu đau, lưng cậu dán sát vào ngực Văn Cữu, trái tim đập thình thịch khiến tim cậu cũng bị chấn động đến loạn xạ.
Sau khi cơn điên của Văn Cữu qua đi, hắn chạm tới mồ hôi lạnh trên trán và bàn tay run rẩy nắm chặt ga giường của Vân Tước, dương v*t vừa bắn tinh còn nửa cương đang cắm bên trong Vân Tước, tinh dịch ở lạnh bị chặn lại ở nơi sâu nhất.
"Tôi xin lỗi..." Văn Cữu vùi đầu vào cổ Vân Tước, gần như tham lam mà hít vào mùi hương trên người cậu.
Trước nay Vân Tước chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế đến vậy của Văn Cữu.
Thiếu chút nữa đã khiến cậu mềm lòng, nói hết toàn bộ mọi chuyện ra.
Ngón tay hai người đan chặt vào nhau, Văn Cữu ôm cậu vô cùng chặt.
Nhưng cuối cùng Vân Tước vẫn không mở miệng. Cậu không dám đánh cược, cậu không tin bản thân thật sự đủ trọng lượng trong lòng Văn Cữu, đủ để Văn Cữu có thể không so đo mối thù trước đây, thậm chí mạo hiểm để giải quyết nguy cơ trước mắt giúp cậu.
Cậu muốn dành cho Văn Cữu tình cảm tinh khiết nhất, mà không phải là sự tin tưởng lung lay sắp đổ được thành lập trên lời nói dối như bây giờ.
Nếu cậu có thể sống trở về...
Vân Tước trầm mặc nhìn Văn Cữu tắm rửa thân mình cho cậu, cẩn thận bôi thuốc lên những nơi sưng đỏ trên người cậu, bàn tay ấm áp dán lên vòng eo bủn rủn của cậu, nhẹ nhàng xoa ấn khiến cậu càng thêm thoải mái để đi vào giấc ngủ.
Văn Cữu lại khôi phục dáng vẻ người tình hoàn hảo kia, cẩn thận chăm sóc cơ thể lẫn cảm xúc của cậu. Nếu không phải thế, sáng nay chỉ sợ cậu không đứng dậy nổi.
7 giờ sáng, Vân Tước đi ngang qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ, rời đi không quay đầu lại cái nơi từng mang cho cậu sự dịu dàng vô tận này.
Chóp mũi còn vương vấn hương thuốc lá như có như không, Vân Tước không biết lúc mình rời khỏi phòng ngủ có đóng cửa lại hay không, nhưng trong ấn tượng của cậu, cậu chưa từng thấy Văn Cữu hút thuốc.
"Bao giờ có thời gian? Tôi đến gặp cậu."
Vân Tước gửi cho Bit một tin nhắn, vốn dĩ cậu nghĩ với lịch làm việc và nghỉ ngơi của Bit, cậu ta ít nhất phải qua mấy tiếng nữa mới trả lời, nhưng không quá một phút, khung đối thoại lại bắn ra một lần nữa.
"Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Trực tiếp tới đây đi, chuyện hơi phức tạp một chút."
Bước chân Vân Tước dừng một chút, cậu chuyển màn hình, hủy bỏ điểm đến ban đầu trên phần mềm gọi xe, nhập địa chỉ lại lần nữa.
"Hiện tại tôi không ở thành phố trung tâm, tới đó phải mất một chút thời gian."
"Cũng được, anh nhanh tới đây đi, cẩn thận một chút, đừng để ai thấy."