Mèo con vẫn cắm cúi viết kịch bản, Minh Ưu ngồi một bên cầm bút vẽ mà không biết rốt cuộc cậu sẽ vẽ thế nào. Bình thường chắc chắn cô sẽ rất vui nhưng hôm nay thì không. Tô Mạch của cô đã biến mất, bầu trời của cô đã biến mất, làm sao cô có thể coi như không có chuyện gì được chứ?
Buổi trưa nắng rất to. Không biết dạo này trời đất làm sao nhưng nắng gắt như thiêu như đốt. Văn Hạ có cảm giác nắng như cháy da cháy thịt, cứ ra ngoài là cô lại đau đầu. Ba người đều im lặng. Điện thoại di động liên tục vọng lại câu: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", hết lần này đến lần khác. Văn Hạ bắt đầu cảm thấy chản nản, thờ ơ. Ánh mắt u buồn, nằm bò ra bàn.
Lúc này cửa tiệm không có khách, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây ngoài cửa sổ, tiếng Mèo con gõ bàn phím máy tính, tiếng sột soạt Minh Ưu dùng bút vẽ trên giấy, cuối cùng là giọng phụ nữ không thân thiện nhất từ điện thoại vọng lại.
- Chị, em đến rồi. - Còn có tiếng gọi phá vỡ âm thanh hài hòa này. Văn Hạ không ngoái đầu lại. Cô chẳng buồn để ý đến thủ phạm gây họa này.
Tô Tịch biết mình gây họa nên mặc dù buổi trưa, cô vẫn phải bò đến nhận tội.
- Chị dâu ơi! Chị dâu Văn Hạ ơi! Chị giận à? Đừng giận mà. Chị nói xem chị thích gì, em sẽ đi mua cho. Chị thấy thế nào? - Tô Tịch kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Văn Hạ dỗ dành cô. Khi vừa đến nhà bà nội, bà nội đã lo lắng kể lại tình hình. Tô Tịch nghe xong biết là có chuyện nhưng cô không dám ho he để bà nội biết cô chính là nguyên nhân gây nên tội ác chết người mà bà nội nói.
- Tất cả là tại em. Tô Mạch đi rồi, không cần chị nữa rồi. Em biết không hả? - Văn Hạ ngoái đầu nhìn cô nói, ánh mắt lạnh lùng và giận dữ khiến Tô Tịch cảm thấy vô cùng lo lắng. Liệu con mắt đó cô có chịu nổi không?
- Đi ư? Đi đâu ạ?
- Đi công tác cùng đồng nghiệp. - Văn Hạ buồn rầu trả lời.
Tô Tịch thở phào nhẹ nhõm, từ từ nói:
- Không sao. Vài ngày nữa anh ấy sẽ về.
Văn Hạ trừng mắt nhìn cô ấy quát lên:
- Không sao cái gì chứ? Đó là một cô gái. Đó là Khâu Tư.
- Hả? Là chị ấy sao? Sao chị ấy lại quay về? Không phải chị ấy đang ở nước ngoài sao? Trời ơi! Sao chị lại để anh em đi công tác với chị ấy chứ? Chị không biết trước đây chị ấy và anh em có tình ý với nhau sao? Ai có mắt trong thiên hạ này đều biết điều đó. Chị ngốc chết đi được. Đầu óc chị đóng băng rồi à? - Tô Tịch cứ thế buột miệng nói ra mà quên mất Văn Hạ đang giận. Đợi cô ây nói xong, Văn Hạ đã xách túi ra khỏi cửa.
- Này, chị đi đâu thế? - Tô Tịch hét lên sau lưng cô.
- Chị đi tìm Tô Mạch.
- Chị đợi em với. Em đì cùng chị. - Tô Tịch cầm chìa khóa ô tô chạy theo.
Đợi họ đi rồi, Minh Ưu mới bừng tỉnh. Hai cô gái này thật giống nhau, đều quyết định rất nhanh, nói đi là đi. Nghĩ đến đây, cậu đặt giá vẽ xuống mỉm cười.
Mèo con nhìn chăm chú cảnh này sau màn hình máy tính. Thực ra, có rất nhiều điều không nên nói với Minh Ưu nhưng có vài câu cậu vẫn phải nói. Nếu không người bị tổn thương cuối cùng vẫn là Minh Ưu.
- Cậu thích chị gái anh hả? - Không biết từ khi nào Mèo con đã đến bên cạnh Minh Ưu. Giọng nói nghiêm túc khiến Minh Ưu ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Minh Ưu nhìn Mèo con. Vì họ đều là những người am hiểu hội họa nên đều có thể qua tranh vẽ mà hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương nhưng Mèo con vì tình yêu đã từ bỏ hội họa. Tuy Minh Ưu không biết tại sao nhưng cậu luôn khâm phục lòng dũng cảm đó của Mèo con.
Minh Ưu không nói gì mà cầm bút tiếp tục vẽ phác họa Văn Hạ. Khuôn mặt cười sinh động biến thành nỗi buồn u ám. Dường như trái tim cậu cũng thắt lại, rất khó chịu. Đây gọi là thích sao?
- Dù cậu nghĩ thế nào, anh cũng phải nói cho cậu biết. Đừng xen vào giữa chị ấy và Tô Mạch. Nếu không người bị tổn thương cuối cùng sẽ là cậu. - Khi Mèo con đứng trước Minh Ưu, cậu ra dáng một người anh chững chạc. Cậu chứng kiến tình yêu của Văn Hạ dành cho Tô Mạch và được Tô Mạch cưng chiều Văn Hạ thế nào. Cậu biết tình yêu của hai người này như ở nhiệt độ 100°C vậy. Nó có thể làm tan chảy mọi thứ bất cứ lúc nào. Nếu Minh Ưu nhúng tay vào thì người đầu tiên bị huỷ diệt sẽ là cậu ấy.
Minh Ưu vẫn không nói gì. Cậu không biết nói gì. Dường như cậu lại quay về những ngày khép mình, một mình cảm nhận niềm vui với nỗi cô đơn trong thế giới của riêng mình.
Tô Tịch đưa Văn Hạ đến sân bay. Chuyến bay cuối cùng đi Hàng Châu vẫn kịp. Thật kỳ lạ! Người đàn ông này đến đó làm gì? Lẽ nào anh ta mượn cớ đi công tác để ngoại tình sao?
Sau đó, trong hai giờ đồng hồ, Văn Hạ không ngừng tưởng tượng ra cảnh Tô Mạch và Khâu Tư dắt tay nhau đi bên hồ Tây, thưởng thức trà ở lầu trà tao nhã, đi bộ dưới ánh chiều tà. Cô lắc mạnh đầu. Không đâu. Tô Mạch của cô đã nói, cả đời này anh chỉ yêu một mình cô. Nếu không thì anh sẽ biến thành thái giám, Tô Mạch của cô đã nói, dù cô có béo hơn nữa, già xấu đi nữa thì anh cũng sẽ đi cùng cô đến hết cuộc đời này. Anh muốn chết trước khi cô chết để cô tin rằng cả đời này anh chỉ yêu một mình cô.
Tô Mạch xong việc lập tức gọi điện cho Văn Hạ. Thật trùng hợp là lúc này cô vừa xuống máy bay nên vẫn còn tắt máy Anh biết cô đã về nhà vì tối qua khi bỏ đi cô không mang theo điện thoại di động nên đoán là cô vẫn còn giận và cũng không có gì nghiêm trọng. Vừa lúc đó, Khâu Tư bước đến trước cửa phòng anh gõ cửa, dịu dàng gỏi:
- Chúng ta cùng đi ăn tối nhé.
Tô Mạch ngoái đầu lại nhìn cô, gật đầu.
Văn Hạ ngồi taxi đến thẳng khách sạn Tô Mạch ở. Trước đấy cô đã hỏi thư ký của Tô Mạch việc anh đi công tác hai ngày ở đâu, đi làm gì. Vì Minh Ưu ra mặt nên cô thư ký mới ngoan ngoãn trả lời. Không ngờ lúc này những điều đó lại có tác dụng lớn như vậy.
- Chị gọi điện cho anh em đi. Chị hỏi xem anh ấy đang ở đâu chúng ta sẽ đến đó. Có khi bây giờ anh ấy vẫn chưa về đến khách sạn đâu. - Vẫn là Tô Tịch đủ bình tĩnh. Thực ra trên đường đi, cô ấy luôn tự trách mình không nên lắm mồm như vậy. Chỉ là chuyện cỏn con mà cô ấy đã làm cho nó trở nên nghiêm trọng khủng khiếp thế này. Thực sự là hồi đó Khâu Tư thích Tô Mạch nhưng hai người đã hẹn thề gì với nhau đâu. Hôm nay, cô cũng lại buột miệng tuôn ra. Nhìn khuôn mặt u sầu của Văn Hạ, cô thật sự cảm thấy mình đã sai.
Văn Hạ nhìn ra ngoài cửa xe không nói gì. Cô chưa từng đến Hàng Châu nhưng dường như nơi này chẳng mát lắm. Hơi nóng từ cửa số thổi vào khiến khuôn mặt ran rát. Cô không nghe thấy lời Tô Tịch nói và đang chìm trong duy nghĩ. Đến tận khi cô nghe tiếng Tô Tịch gọi điện thoại thì cô mới sực tỉnh.
"Anh, anh đang ở đâu đấy? . . . Vâng. . . Vâng ạ. Chị Muỗi đang ở cùng em. Anh muốn nói chuyện với chị ấy ư? Vâng, anh đợi một chút.
Nói xong, cô ấy đặt điện thoại di động vào tay Văn Hạ, nheo mắt với cô, thì thào nói:
- Anh em đấy. Chị đừng kích động nhé.
Văn Hạ cầm di động chậm rãi đặt lên tai, mãi sau cô mới nói:
- A lô! Anh đang ở đâu vậy?
Tô Mạch nghe giọng Văn Hạ lộ rõ sự mệt mỏi và ấm ức thì lòng anh chợt thấy xót xa, giọng anh cũng dịu dàng trở lại:
- Anh đang ở Hàng Châu. Ngày kia anh về. Tối qua, em ngủ ở đâu?
- Ở nhà chị Cẩm Sắt, chính là vợ của anh Hà Khanh ấy. Anh đi công tác một mình à? - Cô vẫn hỏi, là muốn biết phía bên kia có ai đang ở cùng anh không hay là sợ nên giọng rất nhỏ.
Tô Mạch nghe cô nói như vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Khâu Tư vừa đi ra nhà vệ sinh vẫn chưa quay lại, dịu dàng nói:
- Còn một đồng nghiệp nữa. Là nam. Em cứ yên tâm. - Anh luôn nắm chính xác điểm Văn Hạ muốn. Anh không cố ý nói dối. Anh biết, nếu anh nói thật thì cô sẽ càng lo lắng hơn. Thực ra anh còn sợ điều nghiêm trọng hơn, cô có thế chạy đến đây gặp anh.
Văn Hạ thở dài, bộ dạng trông thật đau lòng. Tô Tịch sốt ruốt, rốt cuộc là chuyện gì vậy:
- Vâng. Anh cứ làm việc đi. Em gác máy đây.
- Ừ! Em ở nhà ngoan nhé. Khi nào về anh sẽ mua quà cho em. - Tô Mạch dịu dàng dỗ dành Văn Hạ. Anh nghĩ rằng Văn Hạ buồn vì anh không có nhà mà không biết rằng nguy hiểm đang từng bước đến gần.
Văn Hạ gác điện thoại, không nói lời nào chỉ có thể nhìn thấy nước mắt lặng lẽ rơi. Tô Tịch thấy tình hình quá nghiêm trọng. Cô ấy vốn định khuyên Văn Hạ quay về nhưng nghĩ lại thì có rất nhiều chuyện nên đến chỗ anh họ vẫn hơn.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc. Tô Mạch gọi phục vụ thanh toán. Khâu Tư rất hài lòng về bữa ăn hôm nay. Sau đó không biết tại sao tâm trạng Tô Mạch lại khá hơn, nói cũng nhiều hơn. Khâu Tư rất thích điểm này. Trong lúc Khâu Tư đang cười thì bất chợt đưa mắt nhìn xuống lầu liền thấy khuôn mặt lo lắng của Văn Hạ, còn cả Tô Tịch đứng bên cô nữa.
Văn Hạ chạy đến quầy lễ tân hỏi phòng Tô Mạch nhưng lễ tân nói Tô Mạch không có ở phòng khiến cô càng sốt ruột. Cô nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ lo lắng đến toát cả mồ hôi.
Khâu Tư sợ Tô Mạch nhìn thấy Văn Hạ, cô ta vội đứng lên, không ngờ "không cẩn thận" giày cao gót bị trượt nên Tô Mạch vội lao đến đỡ, thuận tay kéo cô ta vào lòng. Đợi khi anh đứng cách xa cô ta thì đã không kịp nữa vì đúng khỏanh khắc đó, anh ngoái đầu xuống và nhìn thấy khuôn mặt buồn bã, giận dữ, lạnh lùng của Văn Hạ.
Văn Hạ nhìn Khâu Tư, trái tim Tô Mạch chợt bàng hoàng. Đẹp thật! Anh hùng cứu mỹ nhân. Trong đầu cô lập tức nhớ đến một đoạn đối thoại.
Cô nói:
- Tô Mạch, nếu có một ngày, khi anh ngồi xe buýt có cô gái bám vào anh thì anh làm thế nào?
Anh nói:
- Anh tránh.
Cô nói:
- Nếu không tránh được thì phải làm thế nào?
Anh nói:
- Anh đẩy cô ta ra.
Cô nói
- Nếu cô ấy cứ dính chặt lấy anh thì sao?
Anh nói:
- Anh không ngồi được không?
Cô nói:
- Không được. Em không đồng ý.
Anh nói:
- Vậy anh sẽ nói với cô ấy. Xin lỗi cô. Đừng dựa vào tôi. Vợ tôi không cho phép đâu.
Hôm đó, cô đã cười thật hạnh phúc. Anh cũng cười rạng rỡ vì biết rằng cô đang hạnh phúc. Hôm nay đứng từ xa nhìn lại, anh không hề né tránh người con gái đó dựa vào. Anh không thực hiện lời hứa của mình, hơn nữa anh đã nói dối cô. Anh đã thề. Anh nói:
- Văn Hạ, cả đời này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối em. Nếu không anh cũng không thể có được tình yêu của em.