Trong mơ, Văn Hạ cảm giác có người ôm cô rất chặt, toàn thân bó chặt, ngủ cũng không ngon. Khi mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Tô Mạch. Nếu là thường ngày, anh sẽ dậy sớm hơn cô, sau đó đợi cô dạy. Anh nói, vì anh muốn hằng ngày người đầu tiên cô nhìn thấy là anh, như vậy lúc nào cô cũng nhớ đến anh.
Nghe xem, khi đó Tô Mạch mới mùi mẫn làm sao, Bây giờ anh không chịu thừa nhận tất cả những lời đã nói trước đây. Văn Hạ biết anh xấu hổ. Một người đàn ông mà lại nhắc đến những chuyện đó sao? Hơn nữa, sống với nhau bao lâu như vậy, nói ra thực sự là có chút ngại ngần.
- Anh dậy sớm thế? – Văn Hạ ngáp, ngoác mồm ra chẳng dịu dàng nữ tình chút nào. Khi ngậm miệng rồi cô cẫn còn chóp chép mấy cái. Nếu là trước đây, chắc chắn Tô Mạch sẽ nói cô nhưng hôm nay anh chăm chú nhìn cô không nói lời nào.
- Tô Mạch, có phải cuối cùng anh đã phát hiện ra vẻ đẹp của em không? Anh nhìn em như vậy làm gì?
Tô Mạch không thèm để ý đến câu đùa của cô, nhìn cô chân thành nói:
- Văn Hạ, câu nói tối qua của em có thật không?
- Hả? Tối qua, em đã nói gì? – Văn Hạ giật mình, cô thật sự không nhớ. Trước đây, cô đều như vậy và Tô Mạch rất sợ điều này.
- Em đừng chối nữa. Nói gì thì em tự biết. Khi nào thì làm đây? – Tô Mạch không nhường cô lần này. Đừng nói là cô đã nói, cho dù cô không nói thì cũng phải nhận.
- Em chẳng nói gì cả. Tại sao vậy? – Văn Hạ tiếp tục gân cổ cãi.
- Văn Hạ, em cứ như vậy sẽ làm anh giận đấy. Vậy thì em đừng nuôi chó nữa. – Tô Mạch lấy hạnh phúc của Hắc Hắc ra để uy hiếp cô. Quả nhiên là người đàn ông xấu xa.
Văn Hạ cố làm bộ đau lòng thở dài, bĩu môi nói:
- Vậy thì em đành phải cưới anh vậy.
Nghe xong câu này, Tô Mạch im lặng không có phản ứng gì một lúc. Sau đó, bỗng anh ôm chặt lấy cô, hôn cô một cái, cười nói:
- Trời ơi! Cuối cùng, anh cũng cưới được em rồi.
Sáng sớm, Mèo con ở bên hàng xóm nghe Văn Hạ giận dữ quát:
- Tô Mạch chết tiệt, anh chưa đánh răng thì đừng có hôn em.
Tin Văn Hạ và Tô Mạch chuẩn bị kết hôn nhanh chóng truyền đi. Chưa tới một ngày, nhà Văn Hạ, nhà Tô Mạch, Tô Tịch, Mèo con, Mộc Du, Cẩm Sắt đều lũ lượt kéo đến chúc mừng cô dâu và cũng không quên nói rằng, cuộc sống tương lai của Tô Mạch thật đáng thương.
- Mấy ngày nay em bận làm gì vậy? Mất tăm mất tích luôn? – Văn Hạ vừa dọn bàn vừa hỏi Tô Tịch đang ngồi đọc sách bên cạnh.
- Em đi học ạ. - Tô Tịch thản nhiên trả lời.
- Dạo này em rút lui rồi à? Chỉ là hướng dẫn viên du lịch thôi, việc gì phải chăm chỉ như vậy? Không phải là có thể bỏ tiền ra mua sao? Chị nhớ anh em có một người bạn có thể lo được chuyện đó mà. – Văn Hạ thật sự không quen. Một người chưa bao giờ đọc sách, bây giờ ngày nào cũng ôm một quyển sách ngồi lắc lư trước mặt bạn, một ngày hai ngày, bạn bắt đầu cảm thấy cô ấy hơi bất bình thường; ba ngày bốn ngày, bạn còn có thể chịu được nhưng cứ tiếp tục như vậy thì bạn sẽ cảm thấy không phải bạn hoa mắt thì là đầu óc cô ấy có vấn đề.
- Có chị rút lui ấy. Chị có cần phải chăm chỉ như vậy không? Em cảm thấy trước đây, em thật hoang phí cuộc sống. Bây giờ em phát hiện ra rằng, em thật sự là người hướng dẫn viên du lịch bẩm sinh. – Tô Tịch chân thành nói, chân thành đến mức khiến Văn Hạ suýt nữa đã nghĩ đúng là như vậy.
- Ừ ừ ừ. Phải rồi, không phải là anh Mạc Đông của em sắp quay lại chứ? Lần này em chuẩn bị biểu hiện thế nào vậy?
- Đúng vậy, em đã quyết định rồi. Lần này mà em thi được chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch em sẽ đi thổ lộ với anh ấy. Người đàn ông tốt như vậy rất ít. Chắc chắn sẽ có không ít cô gái nhòm ngó nên em phải ra tay trước. – Tô Tịch nói hùng hồn, biểu thị lòng quyết tâm.
Văn Hạ lắc đầu thở dài, đúng là cô gái đang yêu.
- Phải rồi, chuyện chị và anh em chuẩn bị thế nào rồi? Ngày nào cô em cũng bận rộn ở bên ngoài, nhưng em thấy chị chẳng phản ứng gì cả. – Tô Tịch đặt quyển sách xuống, hiếm khi cô quan tâm đến chị dâu như vậy.
Văn Hạ đặt đồ trên tay xuống rồi ngồi đối diện Tô Tịch, thở dài nói:
- Kết hôn tức là khoảng cách thời gian sinh con không xa. Tuy rất nhiều người bằng tuổi chị đều đã kết hôn nhưng đến lượt chị, chị vẫn cảm thấy có chút là lạ! Em nói xem liệu chị có thể chăm sóc tốt cho gia đình không?
Thấy vẻ ưu tư của cô, Tô Tịch cũng không khỏi xúc động:
- Haizzz! Chúng ta đều là trẻ con, những đứa trẻ không muốn trưởng thành nhưng họ luôn nói chúng ta không hiểu chuyện, chúng ta không có trách nhiệm. Ai biết được nỗi sợ trong lòng chúng ta chứ?
- Phải đấy, ai biết được chứ? – Văn Hạ phụ họa theo.
- Em biết. – Câu trả lời bằng giọng trong trẻo vang lên ngoài cửa đã thu hút sự chú ý của Văn Hạ và Tô Tịch.
Ngẩng đầu lên thì hóa ra là thành viên chủ chốt khác của phái Thần Long, Mộc Du mỉm cười bước vào.
- Sao mà em cũng mất tăm mất tích thế? Em bận việc gì hả? – Văn Hạ hỏi cô ấy.
- Đọc sách ạ. – Câu trả lời của Mộc Du giống hệt Tô Tịch khiến Văn Hạ cảm thấy không biết liệu có phải mình đã xa rời thời đại này không?
- Phải rồi, hai em sắp nghỉ hè rồi. Hai em định đi đâu chơi? Dạo này hai em có gặp Minh Ưu không? – Văn Hạ nhớ ra đúng là đã lâu Minh Ưu không đến. Bây giờ mình cô cũng có thể trông coi cửa tiệm này. Mèo con có việc hay không cũng thường chạy ra ngoài, cậu ấy nói là đi tìm lý tưởng cuộc sống của mình.
Lúc đó, tuy Mèo con học Thiết kế nhưng cậu ấy vẫn luôn nhấn mạnh mình là một chàng trai lãng mạn yêu văn học. Văn Hạ cũng đã đọc bản thảo của Mèo con. Rất có cảm xúc. Nói thế nào nhỉ? Lời văn hoa mỹ, bay bổng vì những điều cậu ấy viết đều là truyện ly kỳ, hư ảo. Cô không hiểu, thật sự không hiểu. Cô cũng chỉ dừng lại ở việc xem tiểu thuyết tình cảm. Thế nên có lúc cô nghĩ, lúc nào rảnh rỗi, cô cũng có thể viết truyện về mình. Cô cảm thấy, con đường tình yêu của cô có rất nhiều trắc trở, là những yếu tố cần thiết cho cuốn tiểu thuyết, đặc biệt là nhân vật nữ chính ngốc nghếch như cô có sức hút khá lớn.
- Nghỉ hè thì em đến chỗ chị làm công. Dù sao em ở nhà mãi cũng chán. Không phải Minh Ưu ra ngoài vẽ ngoại cảnh à? Hình như cậu ấy cũng sắp về rồi. Hôm nay chỉ có hai chị thôi sao? – Mộc Du bước đến bên quầy tự rót cho mình cốc nước, rồi cầm cốc nước ngồi xuống bên cạnh hai cô.
- Hình như em rất quan tâm đến Minh Ưu. – Văn Hạ tán gẫu.
Mộc Du uống ngụm nước lọc, bình tĩnh nói:
- Có không ạ?
- Có, điều này có thể có. – Tô Tịch tròn mắt cố ra vẻ chân thành nói, trông cực kỳ đáng yêu.
- Không có. Điều này thật sự là không có. – Mộc Du phối hợp trả lời.
- Xì! Chán chết! – Văn Hạ thấy cô ấy không chịu nói liền xoay người tiếp tục làm việc. Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện của Cẩm Sắt và Hà Khanh, cô quay người lại hỏi Mộc Du:
- Chị Cẩm Sắt thế nào rồi?
- Vẫn như thế ạ. Anh rể đã đến tìm chị ấy. Lần này chị ấy cũng chẳng thèm nhìn anh ấy lấy một cái. – Mộc Du nói đến chuyện của Cẩm Sắt và Hà Khanh với giọng đầy nuối tiếc và thất vọng.
Văn Hạ thở dài quay đầu bỏ đi. Đúng là nhà nào cũng có chuyện.
Mộc Du nhìn bóng Văn Hạ bận rộn. Cô không thể không nghĩ đến ánh mắt Văn Ưu nhìn Văn Hạ. Đó là ánh mắt yêu thương sâu nặng, say mê lâu dài, chỉ có tình cảm sâu nặng mới có thể như vậy. Bản thân cô biết tình cảm của cô đối với Minh Ưu không như vậy, cô nên dừng bước, cậu ấy sẽ không bao giờ thấy cô và cũng không thể theo cậu ta mãi được.
Chỉ có người con gái xinh đẹp như mặt trời giống Văn Hạ mới có thể bước vào nỗi buồn chôn giấu trong lòng của cậu ấy thôi. Bản thân cô không có khả năng này. Cuối cùng phải chia tay đau khổ thì chi bằng hãy bắt đầu mỉm cười hạnh phúc. Cô không vĩ đại như vậy nhưng chỉ có điều cô đã chọn một con đường thích hợp với mình.
Đặt nhà hàng, mua sắm đồ vật, đặt váy cưới, mọi việc đều được tiến hành một cách nhanh chóng. Bà nội nói, Văn Hạ cũng giống như cháu gái nên bà nội muốn tặng Văn Hạ một bộ váy cưới và đã mời một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế. Văn Hạ cũng hạnh phúc trong tổ ấm của mình, nũng nịu bà nội nói: Bà nội là người tốt nhất.
Thực ra cô là một cô gái rất biết hài lòng với những gì mình có. Cô cảm thấy Tô Mạch là có tất cả. Tô Mạch thì sao? Niềm vui vây quanh anh vì cấp trên vừa bổ nhiệm thăng chức cho anh lên làm Phó tổng giám đốc. Bây giờ anh như người vui mừng đón xuân, song hỷ lâm môn.
Nói đến Khâu Tư, sau lần Tô Mạch nói sắp kết hôn, cô ấy cũng bình tĩnh lại. Thực sự, cô ấy có sốc một chút. Điều ấy cũng là sự thực không thể phủ nhận. Hoàng tử hoàn mỹ trong mắt cô ấy năm đó nói với cô ấy rằng, anh sắp lấy người khác. Tuy cô ấy có thể cướp đi bạn trai của Văn Hạ nhưng cô không thể cướp đi chồng của cô. Ít nhất cô ấy cũng biết đạo đức là như vậy.
Nhưng mỗi lần đi qua văn phòng của anh, cô ấy vẫn không kìm nén được nhìn vào trong và nhớ đến bóng hình đang ngồi ở đó, giống như anh luôn nhìn bóng lưng cô hồi trước vậy, bây giờ anh luôn quay lưng về phía cô. Dù cô có theo đuổi thể nào cũng không được nhưng cô vẫn luôn giơ tay ra muốn nắm lấy. Sự tranh giành, nỗi khát vọng đó giống như một người chết đuối muốn bám lấy mấy tấm ván gỗ cuối cùng.
Hôm nay, Văn Hạ để cửa tiệm cho Mộc Du trông và hẹn Cẩm Sắt đi dạo phố. Tự nhiên có rất nhiều thứ cần chuẩn bị cho đám cưới. Cô vẫn thích tự mình đi chọn. Dạo phố là sở thích bẩm sinh của con gái mà.
Mệt rồi, họ ngồi nghỉ ăn kem. Đúng lúc đó có hai đứa trẻ chạy qua không cẩn thận đâm vào người Cẩm Sắt. Văn Hạ vội vàng hỏi xem cô ấy có sao không. Cẩm Sắt cười nói:
- Làm gì có ai yếu đuối như thế chứ? – Thực ra từ lần trước, sau khi Cẩm Sắt vào viện, sắc mặt cô ấy luôn rất tệ nhưng bác sĩ nói thật sự không phải do sức khỏe có vấn đề mà là do áp lực trong lòng cô ấy quá lớn. Ngày nào trong đầu cũng nghĩ quá nhiều chuyện thì sắc mặt sẽ không thể khá lên được. Nhưng dù Văn Hạ có khuyên cô ấy thế nào thì dường như cũng đều không có tác dụng. Cô thật sự không biết, rốt cuộc tại sao cô ấy lại làm khổ mình như thế?
- Xin lỗi cô. Con tôi bất cẩn quá! – Mẹ đứa trẻ chạy đến kéo đứa trẻ xin lỗi. Tuy cô ấy nói không phải lỗi của đứa trẻ nhưng ánh mắt yêu thương của cô khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Cẩm Sắt mỉm cười miễn cưỡng, lắc đầu nói không sao. Cô ấy muốn giơ tay ra vuốt mái tóc đen nhánh của đứa trẻ nhưng giơ được nửa chừng thì dừng lại. Dường như trong lòng có thứ gì đó níu giữ.
Mẹ đứa trẻ dắt nó đi, vừa đi vừa dặn dò. Ánh mắt Cẩm Sắt cứ thế nhìn theo họ đi rất xa, rất xa. Văn Hạ thấy Cẩm Sắt như vậy, trong đầu lóe lên một ý nghĩ nhưng nó lại nhanh chóng biến mất.