Trong năm ngày này, Minh Ưu thường xuyên đến cửa tiệm, được nhìn thấy Văn Hạ, tuy thời gian rất ngắn nhưng cậu cảm thấy Văn Hạ đã thay đổi, điềm tĩnh, trưởng thành. Hằng ngày, cậu vẫn ngồi trong góc. Cậu không vẽ bởi vì tranh của cậu đã lọt vào vòng chung kết, hai ngày nữa là có kết quả. Thế nên cậu đang đợi. Cậu cũng hy vọng Văn Hạ có thể quay lại, ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái nhưng càng như thế cậu lại càng thất vọng. Không hề, ngay chỉ một cái liếc nhìn cũng không. Năm ngày nay, ngày nào cậu cũng đến, ngày nào cậu cũng nhìn nhưng cô coi cậu như không khí vậy. Cậu thật sự đã làm cô giận rồi.
Bây giờ Hắc Hắc đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Văn Hạ. Hằng ngày, khi ở nhà, cô đều học nấu ăn, giặt quần áo. Hắc Hắc bò ở đó giương đôi mắt bé xíu nhìn cô. Khi ở cửa tiệm, cô pha cà phê, bê cà phê, Hắc Hắc cũng nằm trong chiếc ổ nhỏ của mình nhìn cô. Khi rảnh rỗi, cô lại chơi đùa với nó. Nó khiến cuộc sống của cô vơi bớt nỗi buồn và cũng làm cô hiểu hơn rằng, nếu thật sự cô chỉ có một mình thì cô sẽ cô đơn biết mấy.
Hôm đó, sau khi Cẩm Sắt rời đi, Văn Hạ đã nghĩ rất lâu. Cô mở máy tính xách tay của Mèo con ra và nhìn thấy bản Word với dòng chữ: Tình yêu vĩ đại. Đây là lần đầu tiên cô kiên nhẫn ngồi xem một kịch bản vì sau khi có Tô Mạch, cô cảm thấy mình đã có cả thế giới, cô chẳng cần gì nữa. Cô càng không tin hay mong đợi những tình tiết như trong kịch bản nhưng ở đó, cô lại nhìn thấy nỗi vất vả và cả niềm hạnh phúc trong tình yêu của Mèo con. Nó làm cô lúc cười thật vui, lúc lại cảm động muốn khóc. Lần đầu tiên cô nghĩ, cô nên viết lại tình yêu của mình. Tuy không cần người khác tán đồng hay bình luận nhưng cô muốn viết lại để sau này con cái của họ có thể xem. Khi đó, cô có thể tự hào nói, con xem, mẹ có tuyệt vời không?
Văn Hạ có thể tùy hứng đăng ký một blog mới với tên nickname là Hạ Mạch 860 tên của tiệm cà phê và cũng là tên của cuốn tự truyện của cô. Giống như Mộc Du nói, cô viết về tình yêu, sự nghiệp, nỗi buồn của những người ở đây.
- Chị Muỗi, chị Muỗi ơi! – Năm ngày nay, thỉnh thoảng Tô Tịch lại đến và thường báo cáo tiến độ với Mạc Đông cho cô biết. Thực ra là không tệ. Cô ấy sắp thi hướng dẫn viên du lịch. Còn Mạc Đồng thì sao? Công việc của công ty đang từng bước được triển khai. Nếu họ thật sự có kết quả thì đó là điều hạnh phúc. Thế nên Văn Hạ luôn cười chúc họ hạnh phúc.
Mạc Đông khiến Văn Hạ có cảm giác người đàn ông này không huống nội như Tô Mạch. Hoặc có thể nói, ở một khía cạnh nhất định nào đó thì anh khoan dung hơn Tô Mạch nhiều, cao hơn một chút thì người đàn ông này có chút thần bí. Dường như không gì có thể khiến anh bị xúc động quá mạnh, giống như vị thần ở trên cao dõi theo tình cảm của con người. Anh luôn đứng ở phía xa nhìn. Còn Tô Tịch, cô nàng thiên sứ xấu xa lại muốn kéo anh vào thế giới của con người.
- Lại làm sao thế? Đại tiểu thư, ngày nào em cũng hốt hốt hoảng hoảng như vậy thì cẩn thận kéo Mạc Đông bỏ em đấy. – Văn Hạ vừa viết xong một bài trên blog. Cô tắt máy ngồi nói chuyện với Tô Tịch. Cô sợ Tô Tịch phấn khích quá sẽ tiết lộ ước mơ viết một cuốn tự truyện của cô. Đến lúc đó thì công sức cô bỏ ra sẽ tiêu tan vô ích.
- Chị Muỗi, ngày mai em thi rồi. Chị nói xem em có qua được không? Em quyết định rồi. Dù có qua hay không em cũng sẽ thổ lộ tình cảm với anh Mạc Đông. Em thích anh ấy lâu như thế, em không thể kìm nén nổi nữa rồi. – Lần này tuy Tô Tịch thật sự kích động nhưng cô ấy đã trưởng thành khá nhiều. Ít nhất cô ấy đã biết, có rất nhiều chuyện cần phải cố gắng chứ không thể chỉ ngồi ở nhà nghĩ là được.
Văn Hạ định viết về con đường tình yêu gian khổ của cô nàng này, không ngờ lại đúng như cô dự đoán. Cô ngẩng mặt hỏi Tô Tịch:
- Em có yêu anh ấy không?
- Yêu. Cực kỳ yêu ấy ạ. – Mặt Tô Tịch không có chút gì là đùa cợt. Cô ấy chăm chú nhìn Văn Hạ.
- Ngộ nhỡ anh ấy không yêu em thì sao? – Thực ra Văn Hạ có thể cảm nhận được tình yêu của Mạc Đông dành cho Tô Tịch không mặn nồng lắm, anh chỉ chăm sóc cô ấy như một người em gái. Tình cảm này lại là thứ tình cảm khó chuyển đổi nhất vì nó khởi điểm không phải là tình yêu. Anh muốn bước đi, còn cô ấy lại cố kéo anh quay lại, nhưng càng kéo lại càng xa. Đây thật sự là thử thách khó khăn. Cô sợ rằng với tính khí của Tô Tịch, cuối cùng cô ấy sẽ không chịu nổi mất.
Dường như Tô Tịch đã sớm dự liệu có người hỏi như vậy. Cô ấy chẳng hề để tâm nói:
- Vậy thì em sẽ làm cho anh ấy yêu em. Nhất định sẽ thành công. Em quyết không bỏ cuộc đâu.
- Hay quá! Vậy em nói cho chị nghe kế hoạch tấn công Mạc Đông của em đi. Chị sẽ viết lại để cho người khác tham khảo. Sau này chưa biết chừng lại có thể thành môn học gì đó. – Văn Hạ cười hì hì.
- Xì! Cái gì cũng đòi viết. Em xem rồi. Chị đúng là đồ ngốc. Chị viết về anh em tốt như thế, ngộ nhỡ có người con gái đến cướp anh ấy thì phải làm thế nào? Đến lúc đó chị sẽ khóc đến chết cho mà xem.
- Em cho rằng có người con gái có thể cướp được của chị sao?
- Ừm. Có lẽ là không. Người ta mới nhìn anh ấy thì đã bị chị chọc đui hai mắt rồi. Ha Ha! Văn Hạ, chị sao có thể ghê gớm như thế chứ?
- Hừ! Không ghê gớm thì đã không phải là chị. – Văn Hạ đắc ý. Những ngày này thật tuyệt. Thực ra mấy ngày nay, cô vừa viết về tình yêu của họ vừa hồi tưởng lại chuyện quá khứ, về mối tình đầu, về tuổi trẻ của cô, về niềm vui của cô khi cô gặp Tô Mạch, về sự hân hoan trong lòng và cô còn nghĩ đây thật sự là chàng hoàng tử.
Tình yêu dâng trào, vượt qua khó khăn, cô cứ thế viết ra từng dòng từng chữ. Cô phát hiện ra rằng có rất nhiều thứ không thể nào quên được, chẳng hạn như tình yêu của cô. Tô Mạch của cô, mỗi việc Tô Mạch làm, mỗi câu Tô Mạch nói, cô đều nhớ rất rõ. Chỉ có điều là cô không biết Tô Mạch có nhớ hay không.
Tô Mạch thì sao? Năm ngày nay anh không về nhà mà ở luôn công ty. Anh không thể về nhà bà nội, còn những nơi khác thì anh không muốn đến. Anh chỉ có một ngôi nhà. Anh thật cố chấp khi cho rằng, nơi nào không có Văn Hạ thì đó không thể gọi là nhà.
Nhưng anh không thể gạt bỏ được ý nghĩ là Văn Hạ đã lừa dối anh. Thực ra, anh đã ngầm phát hiện ra Minh Ưu thích Văn Hạ vì anh biết Minh Ưu có một thứ rất giống anh. Đó là sự cô đơn.
Trước đây anh cũng rất cô đơn. Anh chẳng quan tâm đến vật chất bên ngoài mà tự mình quyết định. Anh cảm thấy không ai có thể hiểu được anh, không ai có thể bước vào trái tim anh. Mãi cho đến khi gặp Văn Hạ. Cô như tia nắng mặt trời chiếu vào trái tim anh, đưa anh thoát khỏi bóng đêm u tối của sự cô đơn. Còn Minh Ưu, chắc cậu cũng có cảm giác giống vậy. Nhưng cậu ta làm vậy là không đúng vì Văn Hạ là của Tô Mạch, chỉ là của mình anh thôi.
- Anh vẫn chưa đi ăn sao? – Khâu Tư lại đến cửa phòng làm việc của Tô Mạch một lần nữa. Đêm đã khuya, đèn trong phòng làm việc của Tô Mạch vẫn sáng. Cô ta biết, mấy hôm nay anh đều ở công ty. Trông bộ dạng mệt mỏi của anh, cô ta không biết có nên vui vì anh bỏ nhà đi hay là buồn vì thấy anh đau lòng. Thật đáng thương nhưng cô ta vẫn muốn tiếp cận anh.
- Không. Anh không đói. – Tô Mạch khách sáo cự tuyệt. Đương nhiên anh biết tấm lòng của Khâu Tư nhưng rất xin lỗi, lòng anh đã sớm chứa đầy cô nàng xấu tính bé nhỏ đó rồi.
Khâu Tư vẫn chưa đi mà cố nán lại cửa phòng một lát. Dường như cô ta đang chần chừ gì đó. Khoảng một phút sau, cô ta bước vào, đứng bên Tô Mạch.
Người Khâu Tư vô tình chắn luồng ánh sáng của đèn tạo thành một cái bóng che đống tài liệu của Tô Mạch nhưng anh vẫn cúi đầu, không nhìn cô ta.
Dần dần anh cảm thấy tay cô ta chạm vào vai mình, nhẹ nhàng.
- Khâu Tư! – Giọng Tô Mạch thoáng giận. Anh không hề ngoái đầu lại nhìn nhưng anh cảm thấy tay cô ta cứng đờ giây lát rồi lại đặt lên vai anh.
- Cảm ơn tình cảm em dành cho anh nhưng anh buộc phải nói với em rằng, anh yêu Văn Hạ. – Giọng Tô Mạch mềm mại như làn nước, dịu dàng như màn đêm.
- Tại sao? Kể cả khi cô ấy đã có người đàn ông khác sao? – Giọng Khâu Tư rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể cảm nhận được sự kìm nén cơn giận.
Tô Mạch bỗng đứng dậy. Tay Khâu Tư rơi xuống, giống như trái tim cô ta rơi xuống đáy vực sâu.
Tô Mạch đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, nhìn bầu trời đêm mênh mông. Dường như anh đang tự nhủ với chính mình nhưng lại giống như đang nói chuyện với cô ta, bao ngày qua anh luôn cố gắng kìm nén nỗi đau trong tim, dù đối phương là ai thì lúc này anh đều muốn nói:
- Em không hiểu Văn Hạ đâu. Cô ấy là đứa trẻ mà nếu nói dối một chút thì cả đêm sẽ ngủ không ngon giấc. Cô ấy không dám có tư cách gì với người khác. Có khi bị người khác nắm tay, cô ấy cũng cho rằng mình đã có lỗi với anh. Trong tình yêu của bọn anh, cô ấy đã hy sinh rất nhiều. Cô ấy đã đợi anh lâu như vậy, ngày nào ngày nào cũng nói yêu anh. Tuy cô ấy không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo nhưng cô ấy mãi mãi là người con gái xinh đẹp nhất trong lòng anh vì cô ấy đáng yêu, lương thiện. Cô ấy luôn biết nghĩ cho anh. Nhiều lúc anh rất có lỗi, có lẽ tình yêu của anh không đủ bao dung. Anh luôn sợ mất cô ấy vì anh biết, cô ấy không hiểu rõ sức hấp dẫn của mình. Nhưng anh là một người đàn ông, anh biết cô ấy có sức hấp dẫn lớn thế nào đối với đàn ông.
Tô Mạch rít điếu thuốc, thở ra một vòng khói trắng. Khâu Tư nhìn người đàn ông u sầu giữa vòng khói thuốc như nghe tiếng anh ăn năn. Chuyện gì thế này? Suy nghĩ của anh hoàn toàn không giống như cô. Giống như ngày Văn Hạ mang cú sốc đến cho cô, tất cả tội lỗi đều dồn cho cô. Cô chỉ cảm thấy đó là một người con gái thông minh.
- Minh Ưu thích cô ấy cũng là điều bình thường. Cô ấy không thích Minh Ưu đâu. Anh biết, có điều cô ấy phải an ủi cậu ta nhưng hôm đó anh đã trách lầm cô ấy. Anh còn không về nhà, uống rượu, không bảo vệ cô ấy. Sau khi bình tĩnh lại, anh mới hiểu rõ mọi chuyện. Điều đó khiến cô ấy đau khổ biết bao vì anh lại một lần nữa không ở bên cô ấy.
- Vậy tại sao anh không về nhà? – Khâu Tư càng lúc càng không hiểu cách nghĩ của hai người này.
- Anh không dám. Anh sợ gặp cô ấy mà không biết nói gì vì hôm đó anh đã sai. - Câu nói này của Tô Mạch thật chua xót, thật buồn bã. Khâu Tư có cảm giác anh không giống như Tô Mạch mà cô đã quen. Tình yêu là như vậy sao? Nó có thể dễ dàng đánh gục một chàng trai giống như hoàng tử vậy sao?
Khâu Tư đã đi, bỏ lại Tô Mạch một mình đứng đó nhìn về hướng nhà mình.
Thực ra mấy ngày nay anh không phải là anh không về nhà. Hằng ngày anh đều về nhà, chỉ có điều là lúc Văn Hạ đã đến cửa tiệm. Anh về xem Văn Hạ dọn dẹp nhà cửa thế nào. Anh không biết là mình nên khóc hay nên cười. Trong lòng anh chua xót, cô nàng lười biếng như thế mà ngày nào cũng đều xắn tay nấu cơm. Trong mấy ngày mà cô có thể thay đổi nhiều đến thế. Anh thấy xót xa nhưng anh vẫn không biết sẽ đối diện với cô như thế nào.