Nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra thì cô lại né tránh. Cô không dám đối mặt với nó, không dám tin. Người đàn ông luôn miệng nói sẽ không lừa dối cô, người dàn ông hàng ngày luôn ôm ấp nói yêu cô, lúc này trong lòng anh lại là người con gái khác. Cô bỏ chạy, nước mắt không ngừng rơi. Cô đau đớn, buồn tủi. Sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Sao có thể chứ?
Lúc này, Tô Mạch đã đẩy Khâu Tư sang một bên. Nhìn thấy bóng anh vội vã lao đi, Khâu Tư nhếch mép nở nụ cười tự giễu. Từ khi nào cô lại đi sử dụng thủ đoạn này để có được một người đàn ông chứ? Thật đáng buồn!
- Chị đã cố ý đúng không? - Lúc này Tô Tịch đã bước lên lầu, ngồi xuống trước mặt Khâu Tư, nhìn người con gái mà cô từng ngưỡng mộ.
Khâu Tư liếc nhìn thấy Tô Tịch đã trưởng thành. Cô còn nhớ cô gái nhỏ này luôn theo sau Tô Mạch, ngang nhiên, ương bướng. Khi không có ai, cô bé nói với cô, chị ơi, em cũng muốn làm một cô gái dịu dàng như chị. Nhưng bây giờ cô bé đó đã khôn lớn, lập trường cũng thay đổi và bắt đầu đối lập với cô. Và chính Văn Hạ cũng đã thu phục được cô ấy. Rốt cuộc cô gái đó có sức hấp dẫn gì chứ?
- Có thể thấy được sao?
- Chị Tư Tư, chị và anh em không hợp nhau đâu. Hay là nói chị đã chậm một bước. Chị Văn Hạ mới là người phù hợp. - Tô Tịch thể hiện rõ lập trường không chút mơ hồ của mình. Cô đang thiên vị nhưng cô là con người như vậy. Cô đã coi Văn Hạ là bạn, là chị em, vậy thì không ai có thể làm tổn thương chị ấy, bao gồm cả Tô Mạch, anh của cô.
Khâu Tư nghe cô nói vậy, buồn bã nhìn xa xăm nói:
- Tô Tịch, em không hiểu cảm giác này đâu. Anh chị đã từng gần nhau như thế mà không nắm lấy cơ hội vì có rất nhiều trở ngại và ràng buộc. Bây giờ, anh chị đã gặp lại. . .
Tô Tịch không đợi cô ta nói hết câu thì đã đứng lên nhìn cô ta giận dữ nói:
- Chị nói sai rồi. Hai người không thể ở bên nhau vì anh em không yêu chị. Bây giờ hai người càng không thể vì anh em yêu chị Văn Hạ. Dù chị có nhiều lý do hơn nữa thì chị cũng không có quyền phá hoại hạnh phúc của người khác. Như vậy là xấu xa. Chị hiểu chứ?
Có lẽ vì nghĩ đến việc mình bị người ta cướp người yêu một cách quá bi thảm, hoặc là vì quá quan tâm đến Văn Hạ nên Tô Tịch không thế chấp nhận được luận điệu của cô ta. Cô đã rất khách sáo. Cô vốn định chửi cho cô ta một trận nhưng nghĩ mình nói chuyện với một người con gái tao nhã như vậy thì điều đó sẽ thể hiện sự quá thô tục.
- Tô Tịch, dù em có tin hay không thì hãy nghe chị nói một câu. Văn Hạ không thích hợp với Tô Mạch. - Khâu Tư nói xong câu này thì xách túi lịch sự bỏ đi. Tô Tịch nhìn theơ bóng lưng cô ta mà trong đầu không ngùng nghĩ đến câu nói đó, nó giống như một câu bùa chú cứ bám lấy cô. Cô lắc đầu thật mạnh. Cô không tin, tuyệt đối không tin. Có chết họ cũng không chia lìa nhau.
Văn Hạ bất chấp tất cả cứ thế chạy đi. Cô không nhìn đường, không nhìn xe. Bỗng nhiên, một chiếc xe ô tô lao đến.
Cô hoảng hốt đứng đó mà không biết nên làm gì, Tô Mạch lao đến kéo cô quay lại, ôm chặt cô vào lòng.
Người lái xe thò đầu ra, giận dữ quát:
- Muốn làm loạn thì về nhà mà làm. Đây không phải là chỗ để chơi.
Bình thường chắc chắn Văn Hạ sẽ quay lại mắng anh nhưng hôm nay cô quá buồn, quá sợ hãi, người cô run lên bần bật. Tô Mạch ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói:
- Không sao. Cưng ngoan nào. Không sao rồi. Anh ở đây rồi.
Văn Hạ gạt nước mắt, hoảng sợ nghĩ lại cảnh vừa nãy. Cô vội đẩy Tô Mạch ra. Cô không cần. Cô không cần thứ người khác đã dùng. Người đàn ông này vừa mới ôm người con gái khác. Cô không cần. Cô có lòng tự trọng của mình.
- Đừng thế. Em nghe lời anh đi. - Tô Mạch cố gắng không để Văn Hạ vùng ra khỏi vòng tay anh. Thời tiết nóng nực khiến cả hai người đều vã mồ hôi nhưng họ vẫn giằng co nhau như vậy, không ai chịu nhượng bộ.
- Em nghe lời anh một chút được không? Đừng thế nữa - Cuối cùng Tô Mạch cũng không chịu nổi, anh nắm lấy đôi vai cô, nhíu mày quát.
Văn Hạ nghe anh nói như vậy thì ngẩng đầu không chút sợ hãi nhìn anh, dù nước mắt ngân ngấn, dù trong lòng đau đớn nhưng lúc này ánh mắt cô tràn đầy dũng cảm và kiên định.
- Tô Mạch, đến lúc này mà anh còn quát em sao? Là em sai sao? Tất cả đều là lỗi của em sao? - Giọng Văn Hạ run rẩy, đôi mắt sưng mọng của cô đang giăng đầy sương mù.
- Không phải. Em nghe anh nói. Chuyện này không như em em nghĩ đâu. Thật đấy. - Tô Mạch biết mình không có tư cách để nói như thế, giọng anh dần dịu lại.
- Vậy là thế nào? Tô Mạch, anh nhớ anh đã từng nói gì với em không? Anh còn nhớ không? - Văn Hạ buồn bã nhìn Tô Mạch. Tô Mạch không dám đối diện với nỗi đau và nỗi buồn trong đôi mắt đó: - Em đã từng nói, từ ngày đầu tiên em bắt đầu quyết định yêu anh, em tin tưởng anh mọi điều. Mỗi câu nói của anh, chỉ cẩn là anh nói với em thì em đều tin. Em cũng từng nói, Tô Mạch, nếu anh có người con gái khác mà em phát hiện ra thì dù ai nói em cũng đều không tin, em chỉ tin vào mắt mình và lời anh nói. Vậy thì bây giờ anh có thể nói cho em biết, anh làm cho em tin điều gì đây?
Đối mặt với câu chất vấn của Văn Hạ, Tô Mạch không nói được lời nào. Đúng vậy. Ba năm trước, ngày đầu tiên họ bên nhau, Văn Hạ đã nói, Tô Mạch, em yêu anh nên em tin anh. Đời này, anh đừng lừa em nhé.
Nhưng anh đã nói dối và còn bị cô phát hiện tại trận. Nói gì cũng vô ích nên anh chọn cách không nói gì. Anh biết với tính khí của Văn Hạ, dù có nói thế nào cũng vô ích. Tốt nhất là nên để cho cô bình tĩnh lại.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh và thái độ trầm lặng của Tô Mạch, Văn Hạ thật sự rất đau lòng. Đến cả giải thích anh cũng không muốn làm, cô thật sự không còn lý do gì đế tồn tại nữa sao? Cô thật sự bị anh vứt bỏ rồi sao?
- Anh nói đi, Anh nói đi. Anh nói là anh không nói dối đi. Anh nói là em đã hiểu nhầm rồi đi. Anh nói đi . . . - Văn Hạ nắm lấy áo sơ mi của Tô Mạch lặp đi lặp lại câu nói này. Trên phố có rất nhiều người qua lại. Mọi người đều dừng lại nhìn họ. Cô gái đau buồn khóc lóc, giọng như cầu khẩn, chàng trai vô cùng đau khổ nhưng mọi người vẫn đứng nhìn, chẳng ai có thời gian và sức lực đi giải quvết nỗi buồn và nỗi đau cho người khác. Thế giới này chính là như vậy.
Cuối cùng Tô Mạch không nhịn được nữa, chậm rãi nói:
- Văn Hạ, thật sự là em đã hiểu nhầm. Anh không cố ý nói dối. Anh. . .
- Có mấy người cố ý nói dối chứ? Em chỉ hỏi anh mục đích anh nói dối là gì? Anh muốn bắt cá hai tay sao?
- Văn Hạ, lòng khoan dung của anh chỉ có giới hạn. Em đừng càn quấy như vậy nữa. Em cứ tiếp tục như vậy thì anh thực sự không chịu nổi đâu. - Tô Mạch nghe những phán đoán của Văn Hạ. Thực sự là anh không chịu nổi nữa và cuối cùng anh như con sói hoang nổi khùng.
Văn Hạ không dám tin đây là Tô Mạch. Thường ngày Tô Mạch đối xử với cô dịu dàng như thế, Tô Mạch yêu chiều cô như thế mà anh nói cô là càn quấy. Trong mắt anh, cô là như thế sao? Văn Hạ há hốc mồm kinh ngạc. Một lát sau, cô quay mặt đi không nhìn anh nữa, khẽ nói:
- Chúng ta chia tay nhé.
Tô Mạch bàng hoàng, anh không dám tin đây là điều Văn Hạ nói. Sóng gió gì họ đều đã trải qua nhưng vì một hiểu lầm nho nhỏ này mà cô nói chia tay với anh. Đau lòng, trái tim tan nát. Đau quá! Đau quá! Nhưng tính hiếu thắng khiến anh không để lộ chút cảm xúc nào.
- Anh không đồng ý. - Tô Mạch lạnh lùng nói.
Họ đã từng hẹn ước, khi giận dữ nổi nóng thì có thể nói bất cứ điều gì nhưng không được nói hai chữ "chia tay"
- Em cứ chia tay. Tô Mạch, anh đã phản bội lại tình yêu của chúng ta. - Văn Hạ hét lên.
- Anh không chia tay. Em dựa vào cái gì mà nói chia tay là chia tay chứ? - Tô Mạch cũng đáp lại.
- Em cứ chia tay, cứ chia tay, cứ chia tay. - Văn Hạ gào lên như một đứa trẻ không hề hiểu chuyện gì.
- Anh không chia tay. - Tô Mạch vẫn nói bốn từ đó một cách kiên định mà lạnh lùng.
….
- Tô Mạch, anh là đồ tồi. Anh ngoại tình. Anh tìm người con gái khác. Anh không phải là người. . . - Cuối cùng Văn Hạ không chịu nổi nữa đã gào lên mắng chửi anh.
- Văn Hạ, đủ rồi. Em còn như vậy nữa thì anh sẽ thật sự không cần em đấy. - Lúc này, Tô Mạch cũng nổi giận, anh quát lên.
- Anh cứ thử xem. - Văn Hạ đúng là một thiên tài giỏi khiêu chiến. Cô nghiêng đầu khiêu khích Tô Mạch.
- Anh hỏi lại em một lần nữa. Em có thật sự muốn chia tay không? - Tô Mạch nghiêm túc hỏi.
Văn Hạ nghiêng đầu nhìn anh, lần nào cô cũng bị anh trấn áp như vậy. Nếu không phải vì mình bị lừa thì cô cũng đã bình tĩnh, cô cũng không phải là một người chỉ biết nổi giận với người khác.
- Phải. Em muốn. - Văn Hạ lớn tiếng trả lời.
Tô Mạch không nói. Trong mắt anh tràn ngập nỗi buồn và u uất. Cô đã nói thật rồi. Anh hy vọng cô có thể giữ lại câu nói đó dưới sự trấn áp của anh. Anh càng hy vọng đây chỉ là một trò đùa nhưng tiếc là tất cả đều không xoay chuyển, điều này đã biến thành sự thật. Hai người ngày nào cũng sống chết bên nhau lại chia tay một cách nực cười như vậy thì rốt cuộc tình yêu là gì? Nó khiến người ta không có được cảm giác an toàn như vậy sao?
Văn Hạ giật mình vì thái độ của Tô Mạch. Cô định giơ tay ra vuốt khóe mắt anh thì anh đã xoay người bỏ đi. Dưới hoàng hôn, trên con phố nhộn nhịp, cô nhìn theo bóng lưng anh nhỏ dần. Cô cố gắng hết sức gào gọi tên anh nhưng anh đã biến mất như thế. Nước mắt rơi lã chã, cả người cô như mất hết sức lực, cô ngã trên mặt đất bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, cô thấy quanh mình toàn màu trắng, một nơi thật xa lạ, yên tĩnh. Cô còn ngửi thấy cái mùi cô ghét. Cô biết đây là bệnh viện nhưng rốt cuộc cô vừa bị làm sao? Sao cô lại ngất xỉu? Sức khỏe của cô không kém đến mức đó chứ? Có thể là do cô khóc nhiều quá, lại chưa ăn gì nên bị hạ đường huyết ư? Cô có cái tật này, để lâu nên thành bệnh.
Nhưng câu hỏi lúc này là rốt cuộc ai đã đưa cô vào bệnh viện? Lẽ nào là Tô Mạch quay lại tìm cô ư? Khi cô không ngừng phỏng đoán thì cô nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân đến gần, có lẽ là đàn ông nhưng lại không giống như Tô Mạch vì cô biết mọi điều về Tô Mạch, chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc. Vậy người này là ai?
Lúc này, cánh cửa mở ra.