Hắc Hắc là chú chó thuần chủng. Tuy mới chào đời chưa lâu nhưng lông nó đã mọc rất dài. Văn Hạ chỉ cần dùng một tay cũng có thể bế lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Hắc Hắc dùng đôi mắt nhỏ xíu giống như hai hạt đậu của mình chăm chú nhìn Văn Hạ. Tuy nó còn nhỏ, chưa biết phân biệt người nào với người nào nhưng với Văn Hạ, dường như nó cảm thấy tin tưởng, có thể dựa dẫm giống như người mẹ.
- Hắc Hắc, con vừa đến thì chúng ta lại có thêm một thành viên mới. Tuy bố con chưa về nhưng mẹ sẽ chăm sóc con và cả em bé nữa. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng chăm sóc em bé nhé.
Tách trà thủy tinh phản chiếu nụ cười hạnh phúc và hiền hòa trên khuôn mặt Văn Hạ giống như người phụ nữ mệt mỏi lúc trước không phải là cô ấy. Tuy nhiên, trong chốc lát cô biết mình nên vui vẻ, bình tĩnh hơn. Tâm trạng quá vui hoặc quá buồn không thích hợp cho em bé nhưng cô sẽ cố gắng dành cho bé một môi trường tốt. Đây là tình yêu của người mẹ ư?
Một cô gái dễ dàng bị kích động đã biến thành một người phụ nữ bình tĩnh và hiền hòa.
Đêm đó Tô Mạch không về nhà, Văn Hạ cũng không đợi anh. Cô phải đi ngủ vì em bé của cô cần nghỉ ngơi. Tuy lúc cô bỏ đi, Tô Mạch và Khâu Tư vẫn ở bên nhau nhưng cô chắc chắn Tô Mạch chung thủy với tình yêu của họ. Qua chuyện hiểu lầm lần trước, cô sẽ không hiểu lầm anh nữa. Cô chỉ càng thêm tin tưởng Tô Mạch. Đó là người đàn ông cô yêu sâu sắc nhất.
Đêm đó, Văn Hạ ngủ ngon giấc nên cũng không quá mệt mỏi. Tô Mạch thì sao? Sau khi Mạc Đông đưa Văn Hạ về nhà thì anh lập tức lái xe đi tìm Tô Mạch. Văn Hạ không cho anh nói với Tô Mạch. Cô muốn tự mình nói với Tô Mạch nên anh cũng không lắm mồm. Nhưng khi anh quay lại, nhìn thấy Khâu Tư vẫn ở đó thì trong lòng anh không biết nên tức giận hay mỉm cười.
Bao nhiêu năm qua, một người con gái từ thầm yêu đến nay đã chủ động theo đuổi, cả một sự thay đổi lớn. Nếu không phải vì hoang mang cực độ thì có thể Khâu Tư đã không đi đến bước này.
Lúc đó, cô ta luôn cảm thấy mình không xứng với Tô Mạch. Hoặc là trước mặt Tô Mạch, cô ta luôn cảm thấy mình thấp kém hơn điểm gì đó, không phải là thành tích, không phải là vẻ bề ngoài mà là cảm giác không nói được thành lời. Bao nhiêu năm chia xa, cuối cùng cô ta đã tìm thấy thứ thiếu sót đó. Đó là sự tự tin. Cô ta không đủ tự tin đứng trước mặt anh, huống hồ là khiến anh thích.
Cô ta dùng tất cả mọi thứ để tìm lại anh hoặc nói là tình cờ gặp lại. Đương nhiên là một sự tình cờ có sắp xếp. Nếu không thì sao cô ta lại đến đây trùng hợp như vậy? Cô ta phát hiện ra rằng, có một cô gái chưa chắc đã xinh đẹp, chưa chắc đã dịu dàng đứng bên anh, kiêu ngạo nói, Tô Mạch là của tôi.
Cô ta thật sự ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên. Mỗi tối về nhà, khi không ngủ được, cô ta đều nghĩ. Nếu lúc đó cô ta chủ động hơn, nếu lúc đó cô ta tự tin hơn thì tất cả có thể sẽ khác nhưng trên thế giới không có thuốc chữa cho sự hối hận, càng không tồn tại thứ gọi là “nếu”. Khi cơ hội lần này bày ra trước mặt cô ta, cô ta đã nắm lấy nhưng Tô Mạch lại có ác cảm với cô ta. Có thể mọi người không hiểu nhưng ít nhất lần này, cô ta không muốn lại phải hối hận nữa, cho dù là vì giấc mơ một thời thiếu nữ của mình.
Trước khi chia tay, Mạc Đông vốn không nói thêm gì nhưng Khâu Tư lại hỏi anh một câu:
- Hai người ghét em thế sao?
Sau bao nhiêu năm, Khâu Tư luôn nhớ câu nói đó của Mạc Đông, đó là cậu nam sinh đã từng bị cô ta cự tuyệt dưới gốc cây. Với tư cách là một người đàn ông, anh đã nói với cô ta, chẳng có gì gọi là ghét hay không mà phải xem là bản thân mình nghĩ như thế nào.
Hôm sau, Minh Ưu thức dậy rất sớm và muốn đi ra ngoài. Chuyện mẹ cậu qua đời đã khiến cả gia đình cậu ngập trong bầu không khí đau thương. Thực ra cả gia đình cậu cũng chỉ có hai người là cậu và bố nhưng ít nhất khi mẹ còn sống thì đó vẫn có thể gọi là một gia đình.
Bố đã già. Nhưng dường như đêm đó, ông đã già thêm mười mấy tuổi. Từ một người đàn ông trung niên tráng kiện, ông đã trở thành một ông lão già nua. Từ lúc đó, cậu thật sự không hận bố mình nữa, cậu luôn biết, không chỉ có mình cậu buồn bã, đau khổ.
- Con đi đâu sớm thế? – Minh Ưu vừa bước chân ra khỏi cửa thì giọng nói mệt mỏi của bố vang lên phía sau. Mấy ngày nay bố cứ đờ đẫn ở nhà, cứ đờ đẫn trong phòng mẹ không chịu ra nên cậu muốn chạy trốn. Cậu không muốn chịu đựng nỗi đau này nữa.
- Ồ! Con đến chỗ anh Mèo con. – Minh Ưu vẫn trầm lặng. Hoặc có thể nói là cậu chẳng có lý do gì để vứt bỏ sự trầm lặng đó.
- Con nhớ về sớm nhé. Con…con đang yêu ư? – Minh Chí Nguyên ngập ngừng nhưng vẫn hỏi cậu. Khi ông đi qua phòng Minh Ưu, qua khe cửa, ông nhìn thấy cậu thẫn thờ ôm đôi vỏ gối đó. Thỉnh thoảng cậu ngủ mơ có gọi một cái tên. Ông nghĩ nhất định là con trai mình đang yêu.
Minh Ưu hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt bố không lạnh lùng như thường ngày mà chỉ có sự quan tâm.
- Con thích cô gái nào thì dẫn về giới thiệu với bố. Con cũng đã lớn rồi. Chuyện gì con cũng nên tự quyết định. Bố đã già rồi. – Người đàn ông không chịu khuất phục trước tuổi tác đã tự thửa nhận mình đã già. Đó là một đòn mạnh biết mấy. Người mình yêu ra đi, trái tim cũng tan nát.
- Bố có yêu mẹ không? – Minh Ưu quay lại, xoay người với tư cách là một người đàn ông chứ không phải là một đứa trẻ đứng trước mặt bố, thật lòng hỏi.
Mắt Minh Chí Nguyên thoáng hiện lên sự kinh ngạc. Hoặc có thể nói là ông chưa từng nghĩ cậu con trai yếu đuối đó của mình sẽ chất vấn ông như vậy. Hoặc là ông chưa từng dám thật sự đối mặt với câu hỏi này. Ông có yêu bà không?
- Bố có yêu mẹ không? Bố yêu mẹ thì sao bố không về nhà? Bố yêu mẹ thì sao bố lại có người phụ nữ khác? Bố yêu mẹ thì sao bố lại đẩy mẹ xuống cầu thang? Bố không yêu mẹ sao? Bố không yêu mẹ thì tại sao hằng đêm bố lại đến phòng mẹ? Bố không yêu mẹ thì tại sao khi mẹ mất đi, bố lại đau khổ như vậy? Bố có yêu không? Bố có yêu không? – Trong giây lát, tâm trạng của Minh Ưu trở nên kích động. Bao nhiêu năm nay, từ lúc sinh ra đến giờ, cuộc đối thoại kịch liệt nhất giữa cậu và bố chính là lần này. Cậu vì mẹ mình mà phục tùng. Nhưng mẹ không còn nữa nên cậu không còn lý do gì phục tùng.
Những câu nói này của cậu dồn ép khiến cho mặt Minh Chí Nguyên trắng bệch. Đúng vậy. Ông có yêu bà không? Ông không yêu bà ư? Hai câu nói đó cứ quay vòng trong đầu ông. Ông bấm chặt tay vào ghế sofa như sợ không cẩn thận mình có thể bị ngất.
Minh Ưu vốn không cần câu trả lời. Hoặc có thể trong lòng cậu đã có câu trả lời. Không đợi bố cậu trả lời thì cậu đã xoay người bỏ đi. Khi chân cậu sắp bước ra cửa thì cậu nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của bố:
- Bố yêu mẹ con nhưng mẹ con không yêu bố. Mẹ con chỉ yêu nghệ thuật, yêu vẽ tranh của mẹ con. Mẹ con không chịu chia sẻ chút tình yêu nào cho bố.
Minh Ưu không quay đầu lại mà chỉ buông một câu khiến Minh Chí Nguyên ân hận suốt đời:
- Hai người đều sai. Mẹ yêu bố hơn tất cả mọi thứ, còn bố cũng yêu mẹ nhưng hai người đều không chịu nhận thua nên cuối cùng hai người mới thành ra như vậy. Khi con còn nhỏ, mẹ luôn nói, bố là người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian này bởi vì bố có tình yêu của mẹ.
Văn Hạ thức dậy thu dọn nhà cửa, sắp xếp mọi thứ. Cô chỉ muốn khi Tô Mạch trở về sẽ nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp nhưng khi cô sang gõ cửa nhà Mèo con thì phát hiện ra một mảnh giấy dán ở cửa.
Chị gái yêu quý!
Em đi du lịch mấy ngày. Vài hôm nữa sẽ về. Chị ở nhà trông coi cửa tiệm nhé. Phải rồi, Mộc Du nói cô ấy sẽ đến giúp chị đấy.
Mèo con đáng yêu của chị.
Văn Hạ gỡ mảnh giấy đó xuống, ngán ngẩm lắc đầu. Rốt cuộc vẫn là trẻ con. Có điều bây giờ dù không có cậu, cô cũng có thể tự chăm sóc mình và trông coi tốt cửa tiệm. Cô nhẹ nhàng xoa cái bụng phẳng của mình cười nói:
- Ngoan nhé. Mẹ đi làm đây.
May mà cửa tiệm có Mộc Du giúp việc. Nếu không thì cô sẽ bận tối tăm mặt mũi.
- Chị Văn Hạ, chị ngồi nghỉ một lát đi. Ở đây đã có em rồi. Lát nữa chị em sẽ đến đây. – Mộc Du vừa bê cà phê vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ Văn Hạ đang lau bàn. Cô ấy đã nghe Cẩm Sắt nói chuyện của Văn Hạ và Tô Mạch. Cô ấy biết tâm trạng cô không vui nên sáng sớm đã chạy đến đây.
- Không sao. Chị lau nốt cái bàn này. Mèo con đúng là đồ trẻ con. Máy tính xách tay vẫn còn vứt ở đây.
- Em thấy ngày nào cậu ta cũng gõ gõ cái gì đó. – Mộc Du rất có hứng thú với nghề nghiệp của Mèo con.
- Chị cũng không biết. Cậu ấy có đưa chị xem mấy lần nhưng chị vẫn chưa xem xong. Hình như là tiểu thuyết hay kịch bản gì đó.
- Thực ra chị cũng có thể viết tiểu thuyết. Chị không thấy những câu chuyện quanh chị đều có thể viết thành cuốn tiểu thuyết vài trăm nghìn chữ sao? Chuyện chị và anh Tô Mạch này, chuyện chị em và anh rễ em này, chuyện của cô nàng Tô Tịch này, Mèo con này, phải rồi, đặc biệt là cậu Mèo con khác loài đó đấy. Thật đấy. Chị có thể thử xem. Dù sao hằng ngày trông coi cửa tiệm cũng rất rãnh! – Mộc Du càng nói càng phấn khích. Cứ như cô ấy đã nhìn thấy mình xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết đó vậy.
- Văn vẻ của chị mà viết được tiểu thuyết sao? Em bảo chị viết truyện cười còn có lý hơn. – Văn Hạ cười lườm và nghĩ cô bé này chính là nguồn cảm hứng cho mình.
- Ái chà! Em không đùa đâu. Em nói thật đấy! Bây giờ có rất nhiều người viết tiểu thuyết. Lúc rảnh rỗi em cũng lên mạng đọc tiểu thuyết. Tiện thể chị có thể quảng cáo cả tiệm cà phê của chúng ta nữa. Tốt lắm đấy!
- Em nói gì mà hào hứng thế? – Văn Hạ vẫn chưa nói gì thì ngoái đầu lại đã thấy Cẩm Sắt bước vào. Xem ra sắc mặt có vẻ đã tốt hơn hôm qua, ít nhất trông cũng hồng hào hơn.
Ngoài cửa sổ, xe cộ đi lại như mắc cửi nhưng bên trong lại cực kỳ yên tĩnh. Hai người con gái lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nói chuyện.
- Em đi tìm Tô Mạch chưa?
- Chị đi tìm Hà Khanh chưa?
Hai người cùng cất tiếng nói và cùng không nhịn được cười.
- Em đi tìm rồi. Anh ấy chưa về nhưng rồi sẽ ổn thôi. Em nghĩ nhiều chuyện là do em quá vội vàng. Bản thân em cũng thấy mệt rồi. Em cũng muốn để chúng em nghỉ ngơi một thời gian. Chỉ cần có thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em tin anh ấy. Em tin tình cảm của chúng em. – Văn Hạ cầm cốc nước lọc trong tay, ánh mắt dường như cũng trong veo như cốc như cốc nước đó vậy.
- Em nói rất đúng. Chị vẫn chưa đi. Chị cũng nghĩ mình cần phải bình tĩnh, xem xét lại mình cần làm thế nào. Văn Hạ, chị cảm ơn em. Nếu không có em thì có thể chị vẫn đang lẩn quẩn chưa tìm được lối ra. – Cẩm Sắt nắm chặt tay Văn Hạ. Hơi ấm từ tay cô truyền dần sang Văn Hạ.
- Chị, chị khách sáo quá đấy! Chị cũng thật là…
- Thực ra em từng nghĩ, tại sao một cửa tiệm yên tĩnh thế này mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế? Đúng là em nên nghe Du Du viết tiểu thuyết. Ít nhất thì cũng có bọn chị là độc giả. – Cẩm Sắt nheo mắt tinh nghịch, dụ dỗ Văn Hạ.
Văn Hạ không trả lời. Thực ra trong lòng cô cũng đang nghĩ, cơ hội này, cơ hội để cô trưởng thành, để tâm trạng cô bình tĩnh, hơn nữa đó cũng là cơ hội để cô đối diện lại với tình yêu, cơ hội đối diện với Tô Mạch, cô có thể bắt đầu hồi tưởng lại tình yêu của họ, tìm cách kéo tình yêu quay lại. Cô không còn nhiều thời gian. Nhất định hôn lễ của cô sẽ được tổ chứ. Tô Mạch, anh cứ đợi đây.