• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dục Thần bế Dương Khiết Yên lên phòng rồi thả cô xuống giường.

Nhìn năm dấu tay đỏ chói in rõ trên mặt Lâm Dục Thần, Dương Khiết Yên đau lòng, bàn tay bé bỏng của cô đưa lên khuôn anh nhỏ giọng nức nở.

"Thần! Anh có đau không?"

Lâm Dục Thần mỉm cười dịu dàng vuốt lấy hai cái má bầu bĩnh của cô.

"Bảo bối ngoan đừng khóc! Anh không có đau đâu! Em khóc mới làm anh đau lòng đó!"

Dương Khiết Yên chui rút vào lòng Lâm Dục Thần, đôi tay bé nhỏ ôm chắt lấy eo anh quệt quệt nước mắt.

"Thần! Người đó là ai mà hung dữ quá vậy? Yên rất sợ! Bà ấy còn đánh anh nữa, Yên rất đau lòng!"

Thấy cô gái bé nhỏ đau lòng vì mình, lòng của Lâm Dục Thần ấm áp đến lạ lùng.

Anh vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô, giọng nói ấm áp cất lên.

"Bảo bối nhỏ đừng đau lòng, anh không sao hết.

Bà ấy là cô ruột của anh, em ngoan đừng chọc giận bà ấy, bà ấy vô cùng hung dữ đó!"

Đôi mắt cô chớp chớp nhìn anh sợ hãi.

"Vậy nếu bà ấy giận thì sẽ đánh Yên sao? Thần! Yên không muốn đâu!"

Thấy bản thân đã hù dọa cô thành công, Lâm Dục Thần cười ra tiếng.

"Haha! Bảo bối ngốc yên tâm đi! Anh sẽ không để ai ức hiếp em đâu! Mà em phải ngoan, hạn chế gặp mặt bà ấy và Tố Tâm, như thế thì em sẽ không bị gì hết, biết không?"

Dương Khiết Yên ngoan ngoãn gật đầu.

"Yên biết rồi, Yên sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh!"

Anh yêu chiều hôn lên cái má nộm phấn của cô gái nhỏ.

"Bảo bối nhỏ của anh thật ngoan!"

_______________

Buổi sáng, Lâm Dục Thần thức dậy sớm để đi làm thì Dương Khiết Yên vẫn còn ngủ say trên giường, nhìn bảo bối nhỏ của mình, anh thật sự không muốn đi chút nào, chỉ muốn bắt cô theo cùng anh nhưng thấy cô vẫn ngủ say sưa anh không nở đánh thức.

Lúc này dì Chân đột ngột vào phòng báo cáo từ tối hôm qua, Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm quyết định sẽ ở lại đây chơi, Lâm Dục Thần chau chặt mày, sau đó liền nhẫn tâm đánh thức Dương Khiết Yên dậy đi theo anh đến công ty tránh cho cô đụng mặt hai người họ, thật sự bỏ cô ở nhà với hai người đó anh không yên tâm chút nào.

"Bảo bối nhỏ! Dậy nào!"

Dương Khiết Yên vẫn nhắm mắt ngủ say sưa, Lâm Dục Thần lại lay người cô gọi.

Cô gái nhỏ bực mình ưm một tiếng cất giọng ngáy ngủ.

"Thần! Yên còn muốn ngủ!"

Anh mỉm cười vờ đứng lên xoay người rời đi.

"Vậy em ở nhà vui vẻ với cô và em gái của anh nha! Anh đi làm đây!"

Dương Khiết Yên thoáng chốc bừng tĩnh lập tức ngồi phắt dậy.

"Thần! Anh...anh mới nói gì?"

Lâm Dục Thần vờ hờ hững cất lời.

"Anh đi làm! Nếu em không chịu dậy đi theo anh thì em cứ ở nhà với cô và em của anh nhé!"

Dương Khiết Yên lập tức lắc đầu lia lịa.

"Yên đi, Yên đi mà, anh đừng bỏ Yên ở nhà, không chịu đâu!"

Cô vùng vằn xốc chăn xuống đất, đôi mắt ửng đỏ động nước.

Lâm Dục Thần thấy Dương Khiết Yên khóc liền đau lòng đi đến dỗ dành cô trách lấy bản thân sao lại chọc cho bảo bối nhỏ của mình khóc như thế chứ?

"Bảo bối ngoan đừng khóc! Anh đưa em đi, bây giờ ngoan ngoãn đi tắm nào! Anh tắm cho em!"

Thế là Lâm Dục Thần liền xuống nước mang cô đi vào phòng tắm vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, cố gắng kìm chết cơn thèm khát trong người.

Anh thay cho cô một bộ váy màu trắng tinh khôi vô cùng hợp với Dương Khiết Yên, trong cô vô cùng xinh xắn và đáng yêu đến động lòng người.

Sau khi chải lại mái tóc dài suôn mượt kia cho Dương Khiết Yên, Lâm Dục Thần liền bế cô xuống nhà ăn sáng, thật sự anh cũng chẳng muốn ăn với Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm chút nào vì bọn họ sẽ làm cho bảo bối của anh sợ nhưng anh không thể không nể mặt bọn họ mà nghênh ngang đi được.

Thấy Lâm Dục Thần dắt tay Dương Khiết Yên xuống nhà ăn, Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm liền đen mặt, không có nhã hứng ăn sáng nữa.

Lâm Dục Thần ngồi xuống ghế, theo thói quen, Dương Khiết Yên liền ngồi lên đùi anh đưa đôi mắt sợ sệt đặt lên người Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm.

Trong Dương Khiết Yên như là tiểu bạch thỏ còn hai người kia như con sói hung dữ muốn nuốt chửng cô vậy.

Thấy Dương Khiết Yên ngồi lên người Lâm Dục Thần, trong lòng Lâm Tố Tâm vô cùng phẫn nộ nhưng cố gắng nhịn xuống, dù gì ở đây còn có Lâm Thái Thụy, Lâm Dục Thần cũng không thể nuông chiều Dương Khiết Yên như lúc thường được.

Đúng như cô ta suy nghĩ, Lâm Thái Thụy lúc này khó chịu lên tiếng.

"Dương Khiết Yên! Ở đây có vô số ghế, bộ cô hết chỗ ngồi rồi sao?"

Cô nghe Lâm Thái Thụy thốt tên mình liền tái mặt ôm sát lấy Lâm Dục Thần, điều này làm Lâm Thái Thụy càng tức tối.

"Dương Khiết Yên! Cô cố tình kiếm chuyện với tôi?"

Lâm Dục Thần ôm chặt cô vào lòng lên tiếng.

"Cô ấy đã quen như vậy rồi! Cô đừng làm cô ấy sợ!"

"Rầm!"

Lâm Thái Thụy đập tay lên bàn to giọng.

"Lâm Dục Thần! Cậu đúng là bị con nhỏ này tẩy não rồi! Tại đây tôi xin nói cho cậu biết, tôi sẽ không bao giờ để con của kẻ giết chết anh chị dâu của mình làm dâu bọn họ được, nếu tôi làm trái lời thì ra đường sẽ bị xe cán, chết không toàn thây!"

Lâm Tố Tâm trợn mắt lập tức lên tiếng.

"Nè cô! Đừng vì những chuyện không đáng mà lấy tính mạng mình ra thề thốt vậy chứ!"

"Cô nói được làm được, không đời nào mà cô chấp nhận anh con lấy Dương Khiết Yên!"

Lâm Thái Thụy giận dữ trừng lấy Dương Khiết Yên muốn rớt cả hai mắt ra ngoài rồi chỉ thẳng về phía cô lớn tiếng.

"Rốt cuộc cô đã làm gì mà cháu tôi lại mê muội cô như vậy hả? Đúng là người phụ nữ hiểm độc, mau cút khỏi đây ngay lập tức cho tôi!"

Dương Khiết Yên sợ hãy run rẩy ôm chặt lấy Lâm Dục Thần.

Anh vuốt ve tấm lưng nhỏ của cô trấn an sau đó nhìn Lâm Thái Thụy.

"Cô! Cô đừng quá đáng nữa, Tiểu Yên là người phụ nữ của con có lấy hay không lấy, có ở đây hay không ở đây thì người quyết định chính là con.

Con trước giờ thật sự rất tôn trọng cô nhưng không phải điều gì cũng nghe theo lời cô mặt kệ đúng sai phải trái, chuyện con làm con biết như nào là đúng xin cô đừng xen vào!"

Nói rồi, anh lập tức bế Dương Khiết Yên lên đi khỏi đây.

Lâm Thái Thụy tức đến thở không được, lồng ngực phập phồng lên xuống, bà ta quơ lấy tất cả thức ăn trên bàn xuống đất, âm thanh đổ bể đinh tai nhứt óc vang lên.

"Tại sao nó lại thành ra như vậy hả? Nó không còn là Lâm Dục Thần của trước đây nữa rồi! Tất cả là tại Dương Khiết Yên, con nhỏ đáng chết đó!"

Lâm Tố Tâm vuốt lấy ngực Lâm Thái Thụy giúp và ấy dịu lại tinh thần.

"Cô à! Cô bình tĩnh đi! Chúng ta còn nhiều thời gian để đuổi Dương Khiết Yên đi mà!"

Lâm Thái Thụy nắm chặt thành ghế, tay hằn lên đỏ rực, đôi mắt ánh lên tia hung ác.

"Cô thề với trời, cô mà không tách được Dương Khiết Yên ra khỏi Dục Thần thì cô không phải Lâm Thái Thụy nữa!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK