Sự xuất hiện của Nhan Tiêu Tiêu khiến tất cả mọi người đều chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Tuy trong lòng cô vô cùng khó chịu nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường.
Khi lấy phần của mình xong, cô ngồi xuống một cái bàn trống.
Vừa mới múc một miếng cơm chưa kịp bỏ vào miệng thì tiếng đập bàn mạnh làm cô giật mình.
Nhan Tiêu Tiêu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt đang trừng lấy mình mà khó hiểu.
Căn tin đang ồn ào bỗng im bặt nhìn về phía của cô.
"Đây là chỗ của tao, ai cho mày đặt cái thân người dơ bẩn ngồi ở đây?"
Cô ta là Clara Elise, nhân viên chung phòng với cô.
Vốn là vừa mới vào công ty, cô gái này đã vô cùng ghét Nhan Tiêu Tiêu, luôn nói xấu cô trước mặt mọi người.
Nhan Tiêu Tiêu vẫn thong thả ăn bữa ăn của mình mảy may nói.
"Chỗ này là cô đặt mua lúc nào?"
Nghê Hy tức giận hất đổ phần ăn của Nhan Tiêu Tiêu xuống đất quát lớn.
"Mày đúng là không biết trời cao đất dày, chỉ mới đi làm hôm qua đã hóng hách đến vậy, đã là người ngoại nhập thì đừng có mà không biết điều nữa!"
Nhan Tiêu Tiêu Tiêu nhìn phần ăn của mình rơi tứ tung trên đất, trong người hừng hực lửa giận.
"Có những người còn không có đồ ăn để ăn còn cô lại hoang phí hất đổ? Đúng, tôi là người Trung Quốc đấy thì đã sao? Luật pháp của Pháp đã ban hành lệnh không được phân biệt đối xử, cô tin ngay lập tức tôi sẽ gọi cho cảnh sát kiện cô không?"
Clara nóng giận vung tay lên toang tát vào mặt Nhan Tiêu Tiêu, ngay lập tức, cô nắm tay cô ta lại đẩy một cái mạnh khiến cô ta ngã sõng soàng trên mặt đất đau điếng.
"Aaaa, con nhỏ đáng chết này!"
Clara té xuống nay chỗ thức ăn chính mình hất đổ lúc này mà bản thấy ghê tởm hét toáng lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Jolie Ariane trưởng phòng của Nhan Tiêu Tiêu và Clara, thấy Jolie đến, Clara liền khóc lóc nỉ non.
"Chị Jolie, Amy cô ta đỗ thức ăn lên người em còn đẩy ngã em xuống đất nữa, không tin chị hỏi thử mọi người đi!"
Cô ta nháy mắt với đám bạn đứng phía sau mình, bọn họ liền thi nhau nói.
"Đúng đó chị Jolie, là Amy, cô ta đẩy ngã Clara!"
"Cô ta lúc nảy còn hất đổ cơm nữa, người nghèo đói còn không có ăn, thế mà cô ta làm như thế!"
Một người phụ nữ không biết xấu hổ lập lại câu cô vừa nói.
Amy cắn lấy môi mình mất bình tĩnh giải thích.
"Chị Jolie, em không có làm!"
Jolie trừng mắt nhìn cô, mới đầu nhận cô vào làm, cô ấy biết rằng đã không phải bình thường rồi, bây giờ còn làm loạn trong công ty, đúng thật là xem trời bằng vung.
"Amy, cô là được chóng lưng là muốn gì thì làm sao? Bây giờ còn chói tội? Được thôi, tôi đưa cô đến phòng Giám đốc xem cô ngụy biện như thế nào nữa!"
Nhan Tiêu Tiêu vẫn không sợ, quật cường nói.
"Được thôi! Bản thân tôi không làm dù có đưa tôi đến đồn cảnh sát tôi cũng không sợ!"
Trước thái độ kiên quyết của Nhan Tiêu Tiêu, Jolie càng không có thiện cảm, nghĩ rằng cô là được sếp cao chóng lưng nên kiêu ngạo.
Cô ta lập tức dẫn Nhan Tiêu Tiêu đi đến phòng Giám đốc.
Vị giám đốc kia nghe Jolie kể lại sự việc, ông ta thở dài.
"Chỉ là việc cỏn con như thế cô báo cáo với tôi làm gì?"
Jolie chau mày.
"Ngày Giám đốc, tôi không nghĩ đó không là việc cỏn con chút nào.
Amy đã làm sai còn không thừa nhận lỗi lầm, nếu để cô ta cứ hóng hách như thế trong công ty, tôi thật sự muốn từ chức ngay lập tức!"
Giám đốc đẩy gọng kính lắc đầu, ông ta biết, Nhan Tiêu Tiêu là được phía đầu tư tối cao kia yêu cầu nhận vào, thật sự ông không thể động vào cô được.
Nhan Tiêu Tiêu cũng không kém cạnh nói.
"Chị Jolie nói đúng, xin Giám đốc hãy điều tra đi, nếu là tôi làm, tôi sẽ ngay lập tức cút ra khỏi công ty, nếu là bọn họ vu oan cho tôi, tôi cần một lời xin lỗi từ họ!"
Tên Giám đốc nhứt đầu với hai người này ông lập tức cất lời.
"Chuyện này đến đây là dừng, tôi không muốn đến tai cấp trên.
Jolie, cô đi về phòng làm việc trước, tôi sẽ nói chuyện với Amy!"
Jolie không mấy thiện cảm nhìn Nhan Tiêu Tiêu rồi rời đi.
Trong đầu cô ta chính là nghĩ Nhan Tiêu Tiêu được vị Giám đốc này chống lưng.
Ông ta nhìn sơ cũng đã ngoài 50, vậy mà Nhan Tiêu Tiêu lại quyến rũ được, thật kinh tởm.
Đến Khi Jolie đi mất, ông Giám đốc liền nói.
"Này cô gái! Cô đã được người khác đưa vào đây thì đừng gây mâu thuẫn với người khác nếu không tôi khó mà giữ lại cô được!"
Nhan Tiêu Tiêu chau mày, gì mà người khác đưa vào?
"Ngài đang nói gì vậy? Ai đưa tôi vào chứ? Là tôi được nhận mà?"
Tên Giám đốc lắc đầu ngao ngán, cô gái này vẫn thích giả nai.
Ông ta xua tay đuổi đi.
"Này! Ông nói đi! Chuyện này là sao?"
Ông ta không muốn nghe cô nói nữa liền đứng dậy vào chỗ ngồi làm việc.
Nhan Tiêu Tiêu đành đem sự khó chịu trong lòng đi về nơi làm việc.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Mấy hôm nay cô luôn gặp những chuyện thật kì lạ..