Bởi thế Lâm Dục Thần mới để mắt đến mà cất công xuất hiện tại đây.
Ở ngoài cổng của sảnh tiệc, những chiếc siêu xe sang trọng lần lượt dừng ở ngoài.
Bước ra toàn là những quý ông quý bà diện trên người những bộ vest lịch lãm, những chiếc váy lộng lẫy giới hạn trên thế giới.
Nam nhân có dung mạo tuyệt sắc tuấn tú phi phàm bước ra, khuôn mặt Lâm Dục Thần sắc nét lạnh lùng đến bức người cộng với bộ vest đen được cắt may tinh tế trên người làm anh quá đổi hoàn hảo, hoàn hảo đến mức mà người khác có cảm giác không với tới được.
Lâm Dục Thần sải bước chân qua phía cửa bên kia chủ động mở cửa xe.
Anh lịch lãm đưa tay mình ra phía trước.
Một bàn tay trắng nõn bé nhỏ đặt trong lòng bàn tay to lớn của anh.
Dương Khiết Yên chập chững bước xuống xe, trên người cô diện một chiếc đầm trễ vai màu tím lộng lẫy sang trọng, khuôn mặt cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng khả ái xinh đẹp đến động lòng người.
Cảnh tượng này quá đổi không chân thực đối với những người ở đây, họ ngỡ ngàng nhìn hai con người đẹp tuyệt sắc như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích ngoài đời thực mà không ngừng cảm thán.
Dương Khiết Yên nhận thấy có vô số cặp mắt đang đặt lên người mình thì cảm giác sợ hãi quen thuộc lại dâng lên, cô ôm lấy cánh tay của Lâm Dục Thần cất giọng nói non nớt gọi tên anh.
"Thần!"
Lâm Dục Thần vuốt nhẹ mái tóc được uốn xoăn bồng bềnh của cô gái nhỏ dịu giọng dỗ dành.
"Ngoan! Có anh ở đây, chẳng có ai làm gì được em đâu! Nào, đi với anh!"
Lâm Dục Thần ôm sát eo cô đi vào trong buổi tiệc trước con mắt trầm trồ của mọi người, đôi nam thanh nữ tú này hiện giờ chính là tâm điểm của toàn bộ buổi tiệc.
Lâm Dục Thần không thèm giao tiếp với một ai mà dẫn Dương Khiết Yên một mạch đến gian đồ ngọt, anh lấy một cái cupcake vị socala đưa lên miệng cô.
"Bảo bối nhỏ! Há miệng ra ăn nào!"
Dương Khiết Yên há miệng thật to cắn một miếng, lập tức hai mắt sáng ngời.
"Oa! Ngon quá đi!"
Cô chép chép cái miệng nhỏ cười rạng rỡ sau đó đưa miệng đến cắn hết nguyên cái cupcake.
Dương Khiết Yên nũng nịu lắc lắc cánh tay anh.
"Thần! Yên muốn ăn nữa a!"
Lâm Dục Thần nhìn miệng cô dính đầy kem mà nhếch môi.
"Được, nhưng mà phải lau đi cái miệng toàn kem kia của em trước đã!"
Dương Khiết Yên không biết xấu hổ mà chu môi nói.
"Anh lau cho Yên đi!"
Lâm Dục Thần xấu xa cong môi đáp ứng.
"Được!"
Ngay lập tức, anh cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi căng mọng kia liếm láp hết kem thừa dính trên miệng cô.
Dương Khiết Yên ngây thơ tròn mắt nhìn anh, cô đâu nghĩ anh sẽ lau miệng cho cô bằng cách này.
"Khụ khụ! Ê hèm!"
Vợ chồng Trác Vũ Ninh vừa thấy bọn họ là đã đi đến đây ai lại ngờ được ăn một đống cơm chó siu to không lồ như vậy.
Lâm Dục Thần rời khỏi môi Dương Khiết Yên, anh nhìn cô gái nhỏ ngại ngùng đỏ mặt cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trác Vũ Ninh bắt được thời cơ chăm chọc.
"Ở nơi đông người mà còn diễn trò ân ái chọc mù mắt người khác.
Lâm Dục Thần bây giờ không còn là Lâm Dục Thần của ngày xưa nữa rồi!"
Lương Mỹ Lệ kế bên anh cũng cong môi cười nhẹ, hôm nay cô khoát lên mình một bộ váy đuôi cá màu đỏ khoét ngực bó sát cùng lối trang điểm cá tính trong vô cùng quyến rũ và trưởng thành.
"Người ta đã có người yêu thương thì phải khác chứ! Lâm tổng, anh cứ để Tiểu Yên cho em trong chừng, anh hãy cùng Vũ Ninh đi giao tiếp với mọi người đi!"
Lâm Dục Thần do dự, anh không yên tâm khi để bảo bối nhỏ cách xa mình chút nào, anh vuốt ve mặt cô hỏi.
"Bảo bối nhỏ! Em ở đây chơi với chị Mỹ Lệ được không?"
Dương Khiết Yên vô cùng thích Lương Mỹ Lệ, cô lập tức gật gật đầu nói với anh.
"Dạ được!"
Anh yêu chiều thơm lên cái trán trắn nõn của cô, vuốt ve má cô, không muốn rời xa cô chút nào.
Trác Vũ Ninh bực mình kéo lấy tay anh.
"Được rồi! Đi thôi, vợ tôi không để mất tiểu bảo bối của cậu đâu!"
Lâm Dục Thần đành đi theo với Trác Vũ Ninh giao tiếp với mọi người.
Lương Mỹ Lệ mỉm cười dịu dàng nựng lấy cái má bầu bình của Dương Khiết Yên.
"Tiểu bảo bối! Lâm tổng chăm sóc em chu đáo thật, chỉ mấy ngày nay không gặp mà em đã mũm mĩm hơn rồi!"
Dương Khiết Yên chớp chớp mắt nhìn Lương Mỹ Lệ không rời sau đó ngây thơ cất giọng non nớt.
"Chị ơi! Sao chị xinh quá vậy! Chị có thể làm Yên xinh như chị được không?"
Lương Mỹ Lệ cười ra tiếng, cô gái này đúng là thật ngốc, đến cô ấy cũng không biết bản thân mình xinh đẹp đến thế nào sao?
Lương Mỹ Lệ ngắt nhẹ lấy mũi của cô gái nhỏ.
"Đồ ngốc! Bây giờ em đã đẹp sẵn rồi, không thua gì chị đâu!"
Dương Khiết Yên cắn căn môi hỏi.
"Thật sao?"
Lương Mỹ Lệ xoa lấy cái đầu nhỏ của cô.
"Ừm! Thật đó!"
...
Được một lúc sau cũng đã đến giây phút quan trọng của buổi tiệc, một người đàn ông điển trai chững chạc tầm ba mươi dắt tay một người phụ nữ có dung nhan tuyệt sắc đến giữa sân khấu cúi đầu chào mọi người.
Người đàn ông cầm lấy cái mic, phong thái ngời ngời đưa lên nói.
"Cảm ơn tất quý ông quý bà chức cao vọng trọng đang có mặt tại buổi tiệc của tập đoàn Masan ngày hôm nay của tôi.
Lục Hưng tôi vô cùng cảm thấy vinh dự khi được mọi người nể trọng như thế.
Tôi xin tuyên bố kể từ hôm nay, tập đoàn Masan sẽ chuyển trụ sở từ Mỹ sang nước ta, giúp nước ta trở thành đất nước có ngành may mặc lớn nhất thế giới.
Xin mời mọi người cùng nhập tiệc!"
Trước lời tuyên bố hùng hồn của người tên Lục Hưng này, mọi người đều đáp lại bằng một tràn pháo tay nồng nhiệt.
Tiếng nhạc du dương bắt đầu cất lên, trong sảnh tiệc cũng tắt lịm ánh đèn sáng đổi thành một màu vàng ủy mị.
Từng cặp đôi dắt tay nhau khiêu vũ trông vô cùng đặc sắc.
Thế mà Dương Khiết Yên từ nảy đến giờ vẫn không đoái hoài tới, đôi mắt cô vẫn mơ màng nhìn trên sân khấu.
Lương Mỹ Lệ cảm thấy Dương Khiết Yên của lúc này vô cùng kì lạ nên lay người cô.
"Tiểu Yên! Em thấy chỗ nào không khỏe sao?"
Dương Khiết Yên vẫn không nói gì nhìn chằm chằm vào hướng đi của hai người trên sân khấu lúc nảy.
Lương Mỹ Lệ bỗng giật mình, bây giờ cô mới thấy trong đôi mắt to tròn của Dương Khiết Yên chứa đầy nước liền hoảng loạn hỏi.
"Tiểu Yên! Em bị sao thế?"
Cô thút nhỏ giọng nức nở.
"Chị...chị hai!".