• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khiết Yên nhanh chóng lau đi nước mắt.

Lục Hưng ra ngoài lấy xe chở hai chị em đến nhà của Lâm Dục Thần.

Trên xe, cô luôn hỏi Mộ Khiết Đan.

"Chị ơi! Đến nơi chưa? Yên muốn gặp Thần!"

Mộ Khiết Đan nhứt đầu xoa lấy thái dương.

"Tiểu Yên à! Từ từ thôi em, Lâm Dục Thần có chạy mất đâu!"

Cô phụng phịu buồn bã cúi mặt.

Không lâu sau chiếc xe cũng dừng lại trước nhà của Lâm Dục Thần.

Dương Khiết Yên liền mở cửa nhảy tọt xuống xe chạy vào nhà.

Mộ Khiết Đan nhanh chóng kéo cô lại.

"Này khoan đã! Trước hết chị sẽ bịch mắt em lại nhé!"

Mộ Khiết Đan đưa hai tay lên che lấy mắt của Dương Khiết Yên.

Dương Khiết Yên khó hiểu nhưng cũng theo sự dẫn dắt của Mộ Khiết Đan mà đi theo.

Một lúc sau thì bọn họ cũng đã dẫn cô đến nơi cần đến.

Mộ Khiết Đan từ từ mở tay mình ra.

Dương Khiết Yên chậm rãi mở mắt, xung quanh cô chả có gì ngoài toàn là một màu đen.

Cô sợ hãi nức nở gọi.

"Chị hai! Anh rễ, hức! Mọi người đâu rồi?"

Đáp lại cô chỉ là tiếng vo ve của côn trùng.

"Thần! Yên sợ, hức!"

Bỗng nhiên ánh sáng lúc này bao phủ cả tầm mắt của Dương Khiết Yên.

Đập vào mắt cô bây giờ là cảnh tượng vô cùng lộng lẫy.

Chỗ của Dương Khiết Yên đang đứng là chính giữa của kí hiệu I♡U, trong hình trái tim cô đang đứng có rắc đầy hoa hồng đỏ thắm.

Ở trên đầu cô toàn là những cái bong bóng đa sắc màu hình trái tim có khắc chữ Thần♡Yên.

Ánh đèn muôn màu muôn kiểu luôn chớp chớp chớp đa màu khiến Dương Khiết Yên thích thú ngắm nhìn, khóe miệng nhỏ cũng bất giác cong lên, cô che miệng cảm thán.

"Đẹp quá đi!"

Lúc này một giọng nói quen thuộc cất lên.

"Tiểu Yên!"

Dương Khiết Yên chớp chớp mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy hình bóng mà người cô muốn thấy, cuối cùng là quay đầu về phía sau.

Hình ảnh một nam nhân tuấn tú phi phàm, ăn diện sang trọng, trên tay đang cầm một bó hoa hồng chiếm toàn bộ ánh nhìn của cô.

"Thần!"

Dương Khiết Yên vừa nhìn thấy anh đã không cầm lòng được nhấc chân định chạy đến nhưng đã bị Lâm Dục Thần ngăn lại.

"Bảo bối nhỏ! Em đứng yên đó! Đừng đến đây, để anh đi đến chỗ em, có được không?"

Lâm Dục Thần cất từng bước đi đến giữa hình trái tim đó đứng chung với cô.

"Thần!"

Dương Khiết Yên ôm chầm lấy anh, thật sự từ sáng đến giờ cô vô cùng nhớ anh, chỉ muốn luôn ở cạnh anh như này.

Lâm Dục Thần cũng muốn ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ của bảo bối vào lòng nhưng vẫn còn phải làm chuyện quan trọng hơn nữa, anh đành gỡ tay cô ra khỏi người mình sau đó lịch lãm đưa bó hoa cho cô.

"Tặng em!"

Dương Khiết Yên chớp chớp mắt nhìn bó hoa, hai mắt sáng ngời liền nhận lấy nó, đặt những ngón tay miết nhẹ lên cánh hoa.

"Oa! Hoa thật đẹp!"

Nhìn thấy nụ cười tươi tắn của bảo bối nhỏ, Lâm Dục Thần vô cùng vui sướng, giây sau anh liền nhấc một chân quỳ rập xuống thảm cỏ xanh miết.

Dương Khiết Yên to mắt nhìn anh bất ngờ.

"Thần! Anh làm gì vậy?"

Lâm Dục Thần mỉm cười, ngọn gió mát lạnh khẽ len lõi vào trong từng lọn tóc đã được chảy chuốt sẵn.

Anh lấy cái hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi mở ra, cất giọng nói trầm ấm.

"Bảo bối của anh! Anh biết ban đầu bản thân là không có ý tốt đối với em, lợi dụng sự ngây thơ, ngốc nghếch của em, nhưng mà Tiểu Yên à! Em biết không? Ngay từ giây phút ban đầu, em đã cướp đi trái tim của anh rồi! Bây giờ, anh muốn yêu thương nuông chiều em đến suốt cả cuộc đời này.

Đồng ý làm vợ anh nhé!"

Giọng nói của Lâm Dục Thần tràn đầy sự chân thành, đôi mắt anh sâu thẳm như chứa đầy sao nhìn lấy Dương Khiết Yên.

Cô ngây ngốc nhìn anh mím môi, thật ra cô có thấy cảnh cầu hôn này trong phim truyền hình rồi, bản thân cũng hiểu được đây là ý gì.

Đôi môi mỏng xinh đẹp nhẹ cong lên.

Giây phút này trong lòng Lâm Dục Thần thật sự rấ hồi hợp.

Anh vô cùng trong mong vào câu trả lời của cô gái nhỏ này.

Dương Khiết Yên ngại ngùng gật gật cái đầu nhỏ cất lời.

"Yên...Yên đồng ý!"

Cảm xúc vui sướng liền lan tỏa trong từng tế bào trên cơ thể Lâm Dục Thần, anh hạnh phúc mỉm cười ôm chầm lấy tiểu bảo bối của mình vào lòng xúc động đến phát khóc.

"Cảm ơn em! Bảo bối của anh!"

Ngay lập tức, anh gỡ lấy chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói lóa trong chiếc hợp, giây sau cầm lấy đôi tay mảnh khảnh của cô đeo vào ngón áp út.

Một tràn pháo tay vang dội cất lên, vợ chồng Lục Hưng, Mộ Khiết Đan cùng vợ chồng Trác Vũ Ninh, Lương Mỹ Lệ cùng đi ra, bọn họ thay nhau chúc phúc đôi trai gái này.

"Hạnh phúc rồi nha!"

"Chúc hai người đầu bạc răng long!"

"Chúng ta mau lên lịch tổ chức đám cưới thôi!"

"Năm sau phải có cháu cho chị bế đó!"

Dương Khiết Yên như là vẫn thắc mắc gì đó kéo  lấy vạt áo của Lâm Dục Thần.

"Thần này! Lúc nảy anh nói Yên lấy đi trái tim của anh vậy sao bây giờ anh vẫn còn sống thế?"

Tất cả mọi người nghe xonb đều phát ra một tràn cười lớn, ôi cô gái nhỏ này thật là ngốc nghếch..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK