CHƯƠNG 20: CÓ TRỘM TIẾN PHỦ
Editor: Luna Huang
Viện tử sửa sang xong, vườn hoa trồng không ít cây cỏ, vì để cho Mộ Dung Tuyết thấy hoa đào, Lương thúc cố ý đem tứ quý đào từ trong hoàng cung mang ra ngoài đưa đến viện tử. Tứ quý đào, cũng không phải là tứ quý kết quả, mà là tứ quý nở hoa.
Mộ Dung Tuyết đối với cái này phá lệ thoả mãn, cố ý trong đồ cưới chọn khối ngọc bội xinh đẹp để tiểu Cẩm đưa qua cho Lương thúc, để cho nàng cảm thấy hết ý là Lương thúc cư nhiên nhận.
“Chủ tử, Lương thúc đối với người thực sự tốt.” Tiểu Cẩm vẻ mặt cao hứng nhìn chủ tử, mới vừa rồi còn lo lắng Lương thúc trả đồ không nhận.
“Lương thúc cũng là người tốt.” Mộ Dung Tuyết trong miệng thấp lẩm bẩm, dừng một chút bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại tiếp tục phân phó tiểu Cẩm: “Bắt đầu từ hôm nay bổn cung dọn về gian nhà, miễn cho để hạ nhân chê cười.”
“Vâng!” Tiểu Cẩm nghe lời ứng tiếng, sau đó thối lui ra khỏi gian nhà.
Gió, khẽ thổi đất lớn, viện tử vô cùng thê lương lúc trước cuối cùng cũng cuối cùng cũng có mùi hoa. Hít một hơi thật sâu, hương khí của hoa để cho lòng người vô cùng tốt.
Hô hấp nhanh, bên tai truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Tuyết mới vừa tiến vào trạng thái hưởng thụ nhắm mắt lại. Lắng nghe nặng nhẹ của cước bộ, rất nhanh thì biết người tới chính là người mỗi ngày tới đây Lý Huyền.
Người tới chính là Lý Huyền, Lý Huyền hầu như mỗi ngày canh giờ đều đến chẩn cho Mộ Dung Tuyết, hôm nay cũng không ngoại lệ. Tiến viện tử thấy viện tử đại biến, hắn có chút giật mình, bất quá rất nhanh ý thức được đây nhất định là ý tứ của cô phụ, đó là mại đi nhanh vào phòng.
Vào phòng, thấy Mộ Dung Tuyết chính si mê nhìn ngoài cửa sổ, bước chân hắn nhẹ nhàng đi tới, nhẹ giọng hành qua lễ: “Nương nương!”
“Miễn lễ! Làm phiền Lý đại phu rồi.” Mộ Dung Tuyết đứng lên đi tới bên cạnh bàn, đưa tay đặt lên bàn, để Lý Huyền dễ dàng hơn vì mình bắt mạch.
Lý Huyền buông dược tương tử xuống, ngồi xuống đối diện Mộ Dung Tuyết. Đưa tay, bắt mạch, hắn nhắm mắt lại nghiêm túc cảm thụ cổ nhiệt lượng bất phàm trong thân thể của Mộ Dung Tuyết.
Trên tay, một trận khí tức lạnh như băng truyền đến, Mộ Dung Tuyết nhất thời cảm thấy huyết mạch thông thuận không ít nhắm mắt lại, hưởng thụ khoan khoái, cổ hàn khí kia cùng nhiệt lượng trong thân thể giao hợp. Không bao lâu, hàn khí đem nhiệt lượng áp chế xuống, ngực đọng lại một hỏa khí cuối cùng cũng tán đi.
Hô…
Rất lớn thở hắt ra, lại hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Tuyết mở mắt nhìn về phía Lý Huyền.
Lý Huyền cũng cảm giác được một cổ lực lượng trên người Mộ Dung Tuyết bị đánh tán, ngón trỏ giơ lên, ngón giữa hạ xuống, sau khi thu hàn khí trên người trở về rút tay trở về.
Mộ Dung Tuyết tỉ mỉ quan sát Lý Huyền, người này mặt mày thanh tú, mắt lộ từ quang, khóe miệng thượng kiều, không cười nhìn như đang cười, có cảm giác rất hòa thuận. Người như vậy, dù cho thiện lương chỉ là giả vờ, cũng sẽ cho người dễ tin tưởng, cho nên nàng đối với người này phải đề phòng.
Bất quá, đồng thời đề phòng, cũng không khỏi không để cho nàng hoài nghi khả năng Lý Huyền là ân công của mình, bằng không, hắn sao không báo trạng huống thân thể mình cho tam gia biết?
“Chúc mừng nương nương, thân thể khôi phục rất nhanh.” Ngẩng đầu ngẩng đầu mỉm cười, lại phát hiện ánh mắt của Mộ Dung Tuyết nhìn mình sinh ra vài phần quái dị.
“Làm phiền Lý đại phu, thân thể này của bổn cung cũng tốt không sai biệt lắm, ngày mai bắt đầu cũng không nhọc đến Lý đại phu tới rồi.” Mộ Dung Tuyết phát hiện thất thố, cảm thấy lúng túng đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Đầu mày Lý Huyền căng thẳng, trong lòng sự nghi ngờ rậm rạp. Bất quá, hắn không nhiều dừng lại, cung kính hành qua lễ: “Vậy, thuộc hạ cáo lui trước, nương nương nghỉ ngơi thật nhiều.”
Mộ Dung Tuyết không quay đầu lại, xua tay, nghe được tiếng bước chân của Lý Huyền ly khai. Hồi lâu, nàng quay đầu lại nhìn về phía đại môn, xa xa thấy Lý Huyền cũng không quay đầu lại đi ra viện tử.
Lý Huyền vừa đi, tiểu Cẩm phân phó hạ nhân trong viện đều triệt hạ, chỉ để lại hai cung nữ Lương thúc mang đến cùng hai tên sai vặt. Mộ Dung Tuyết để cho nàng đem bốn người an bài ở bên ngoài viện tử, nói cho các nàng biết mình thích an tĩnh, sau khi trời tối không có gọi thì không cần tiến đến.
Màn đêm buông xuống, một thân ảnh quỷ quỷ túy túy xuất hiện ở cửa Mộng viên, người nọ tham tham xung quanh, như là đang tìm cái gì.
Tiểu Cẩm tiễn bọn hạ nhân ra ngoài, lại đem bữa tối bưng đến trong phòng của Mộ Dung Tuyết. Dựa theo ngày xưa, tiểu Cẩm bị gọi lại cùng Mộ Dung Tuyết cùng nhau dùng bữa.
Cửa mở ra, phòng này đối diện viện môn, mơ hồ nhìn thấy trạng huống của viện môn. Lơ đãng ngẩng đầu, Mộ Dung Tuyết thấy Tiểu Bạch từ phòng lương nhảy xuống, trong miệng ngậm một cành hoa chạy thẳng tới.
Tiểu Cẩm theo ánh mắt của chủ tử nhìn, thấy trong miệng Tiểu Bạch ngậm một cành hoa vào cửa vui vẻ: “Chủ tử, Tiểu Bạch lại dám trộm hoa của nhân gia?”
Mộ Dung Tuyết chú ý nhìn hoa Tiểu Bạch điêu ngoài miệng, đây là thái dương hoa, trên cành nở ra hoa đóa hoa hồng sắc diễm lệ. Nhưng, mặt trời đều xuống núi, hoa này thế nào còn mở?
Tiểu Bạch tiểu bào, trong ánh mắt tựa hồ có thể thấy cười, đắc ý ngậm hoa đến Mộ Dung Tuyết Mộ Dung Tuyết, hai chân đạp một cái, đưa hoa lên.
“Đây là tặng cho bổn cung?” Mộ Dung Tuyết không hiểu nhìn Tiểu Bạch, đưa tay đón cành hoa.
Tiểu Bạch nhả ra, nghiên đầu đắc ý kêu to một tiếng, linh xảo lui về phía sau đạp một cái, nó nhảy lên trong lòng Mộ Dung Tuyết. Dùng ánh mắt tham lam nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nước bọt ba tháp ba tháp đi xuống.
Ha hả…
Đức hạnh của Tiểu Bạch khiến tiểu Cẩm cười, trêu ghẹo nhìn chủ tử nói rằng: “Chủ tử, Tiểu Bạch ra vẻ muốn dùng hoa đổi thịt?”
“Hảo! Tiểu Bạch muốn ăn bao nhiêu đều được.” Mộ Dung Tuyết đem hoa tiểu Cẩm tiểu Cẩm, ôm Tiểu Bạch ngồi ở trên cái băng bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa gắp một đùi gà đặt ở trước mặt Tiểu Bạch.
Cảm động nước mắt chảy, Tiểu Bạch hút hút mũi, liếm liếm khóe miệng, một điểm không khách khí đối phó đùi gà trên bàn, tướng ăn lần thứ hai đưa tới tiếng cười của hai chủ tớ.
Bên ngoài viện, cái thân ảnh kia không chỉ có không có ly khai, thấy Tiểu Bạch lúc nhãn tình sáng lên, đưa mắt hoàn toàn rơi vào trên người Tiểu Bạch
Meo meo…
Tiểu Bạch cao hứng ăn, ngửa đầu kêu to một tiếng, lại tiếp tục ăn mỹ vị chủ nhân thưởng cho nó.
Như vậy, hai người một mèo ăn thật vui. Mắt thấy Tiểu Bạch miệng đầy đầy mỡ, tiểu Cẩm muốn lau mặt cho Tiểu Bạch. Nhưng, tay còn chưa có đụng tới Tiểu Bạch, Tiểu Bạch phát ra địch ý ‘Ô ô’
“Hảo tâm không hảo báo!” Tiểu Cẩm không vui trừng Tiểu Bạch một mắt.
Thấy thế, Mộ Dung Tuyết vừa cười cười. Truyền thuyết linh miêu chính là cungd mèo thông thường bất đồng, linh miêu nhận chủ, cũng nhận thức ân nhân, những người khác không cho đụng. Vừa nghĩ, cầm khăn lụa lau miệng cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch khéo léo quay mặt qua, mặc cho Mộ Dung Tuyết lăn qua lăn lại.
“Thật là quái miêu!” Tiểu Cẩm chưa từng thấy qua mèo con như vậy, đều đã tới mấy ngày, vẫn là không để cho mình chạm. Nưng, ban ngày xem thái độ của nó đối với Lương thúc tốt như vậy, trong lòng có chút khó chịu.
Mộ Dung Tuyết vẫn chưa đáp ứng, chiếu cố Tiểu Bạch ăn no xong, nàng buông khăn lụa xuống nghiêm túc nhìn về phía tiểu Cẩm: “Nghe, từ hôm nay bắt đầu chúng ta không thể tiếp tục bị động như vậy, bằng không nhiệm vụ cha giao xuống đời này đều không làm được.”
“Chủ tử định làm gì?” Tiểu Cẩm khẩn trương vểnh tai, cũng lo lắng không động được nữa. Lần sau gặp được đại thiếu gia bản thân thụ da thịt nổi khổ.
Mộ Dung Tuyết do dự một chút, về sau thấp giọng nói rằng: “Đêm nay bổn cung dự định đến các viện tử thăm dò một chút, bổn cung cảm thấy vài vị cô nương trong viện đều không đơn giản. Có thể, mục đích các nàng tiếp cận tam gia theo chúng ta một dạng.”
Ân!
Tiểu Cẩm minh bạch gật đầu.
“Dựa theo thưòng ngày, đêm nay ngươi vẫn là ngủ ở trên giường bổn cung.” Mộ Dung Tuyết lại phân phó nói.
“Toàn bộ nghe chủ tử an bài.” Tiểu Cẩm nghiêm túc nhìn chủ tử.
…
Đêm, dần dần sâu. Mấy tòa viện đèn tắt không ít, sớm đã thâm dò được tin tức biết đêm nay tam gia ở trong phòng Mẫu Đơn qua đêm, để Mộ Dung Tuyết càng thêm yên tâm.
Để tiểu Cẩm đứng ở trong phòng, nàng mặc một thân y phục tương đối nhẹ, bịt kín mạn che mặt nhảy lên phòng lương, dự định trước đến viện tử của Phượng Điệp thăm dò một chút, nhìn nữ nhân này là không phải là cũng giống bản thân một dạng, nửa đêm không nghỉ ngơi chạy đến đi bộ.
Nhưng, nàng chưa kịp lướt qua đỉnh phòng của viện tử nhà mình, chỉ thấy có một thân ảnh quỷ quỷ túy túy từ viện môn tiến đến. Nhìn trang phục cùng vóc người, phải là một nha đầu của quý phủ.
Là ai?
Mộ Dung Tuyết nghi ngờ nhìn hồi lâu, cuối cùng dưới ánh trăng thấy rõ ràng hình dạng của người đến. Người này không phải là người lạ, chính là nha đầu bên người Phượng Điệp Mẫn nhi.
Đích thật là Mẫn nhi, nàng là phụng mệnh tới giết mèo. Từ khi trời chưa tối đến bây giờ, thấy tất cả đèn trong phòng đều tắt, lúc này mới cầm chủy thủ rón rén vào viện tử.
Nhìn đông ngó tây, ban ngày thấy Tiểu Bạch ngủ ở trên tiểu núi giả trong sân. Vậy, trên tiểu núi giả có một động rất lớn, vừa vặn Tiểu Bạch dung thân ở bên trong. Lúc này, nó ăn uống no đủ đang ở trong động ngủ say. Tĩnh mịch của ban đêm, nghe được rõ ràng thanh âm của nó.
Nghe được có cước bộ tới gần, Tiểu Bạch đột nhiên mở mắt. Cặp lục sắc kia phảng phất trong đêm đen như đèn lồng, sáng ngời trong suốt. Nhưng, nó vẫn chưa ly khai, vươn móng vuốt ra, giật giật cái lỗ tai, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Theo tiếng ngáy, Mẫn nhi tìm được rồi Tiểu Bạch trong giả sơn ngủ say. Vẻ mặt nàng sát khí, cầm lấy chủy thủ bỗng nhiên về phía trước Tiểu Bạch đâm tới.
Meo meo…
Tiểu Bạch hét lên một tiếng từ bên cạnh động nhảy xuống, động tác kia tựa hồ đã nếm thử rất nhiều lần, sau khi đi vào, quả bóng nhỏ màu trắng sẽ không có ảnh.
Kỳ quái?
Lẽ nào mèo còn có thể bay?
Mẫn nhi lắc mình núp vào, xác định không ai phát hiện quái dị trong viện, nàng lại ngồi xỗm giả sơn nghiêm túc tìm kiếm hình bóng của Tiểu Bạch.
Không có, chính là không có, nhưng nàng không thấy được Tiểu Bạch từ giả sơn chạy ra ngoài. Trừ phi trong giả sơn có mật đạo, bằng không không có khả năng tìm không được.
Ý tưởng như vậy cũng đồng dạng xoay tròn trong đầu Mộ Dung Tuyết, nhìn chằm chằm giả sơn thường ngày chưa từng lưu ý qua, nhìn dáng dấp Mẫn nhi vụng về, không nghĩ ra bên người Phượng Điệp sẽ nuôi một nha đầu như thế.
Sưu!
Đột nhiên một đạo tia sáng từ dưới ánh trăng xẹt qua, thẳng tắp xuyên thấu thân thể của Mẫn nhi. Mẫn nhi còn chưa kịp kêu thành tiếng, thân thể ngã về phía trước, thân thể trên núi giả lăn xuống trên mặt đất.
Bóng đen trên nóc nhà cấp tốc ly khai, tốc độ để Mộ Dung Tuyết căn bản không có cách nào khác thấy rõ. Chờ tìm được thân ảnh, vậy người đã lướt qua mấy toà tiêu thất trong màn đêm.
(Luna: Ta đoán một là Tử Huân còn sống, hai là Hương Nhứ giở trò)
Không xong!
Nha đầu của Phượng Điệp chết ở viện tử của bản thân, chắc chắn rước lấy không ít phiền phức, cái này làm sao bây giờ?
Đang nghĩ ngợi, một tiếng rung động vang lên, đèn chói mắt của mấy tòa viện đều sáng, sau đó nghe được tiếng quát tháo rõ ràng của thị vệ: “Có kẻ trộm! Có vào phủ vào phủ rồi.”
Danh Sách Chương: