CHƯƠNG 45: TA SẼ KHÔNG ĐỂ CHO NGƯƠI CHẾT
Editor: Luna Huang
Thời gian đang trầm mặc trong quá khứ, quang mang thái dương chiếu vào trong phòng, ấm để hắn cảm thấy ý nghĩ say xe. Trong lúc bất chợt, một trận khó chịu hắn ngã ngồi ghế trên.
“Tam gia…” Văn Mặc đưa tay muốn đỡ tam gia, chỉ thấy tam gia khoát tay áo: “Yên tâm! Bổn vương không có việc gì, chỉ là nhức đầu một chút.”
Meo meo…
Một tiếng mèo kêu dễ nghe truyền đến, tam gia bỗng nhiên ngẩng đầu, Tiểu Bạch không biết lúc nào xuất hiện ở bệ cửa sổ? Nó chính lười biếng hưởng thụ ánh mặt trời, chút nào cũng không lo lắng là chủ nhân đang đứng ở đó.
Văn Mặc theo ánh mắt của tam gia thấy được Tiểu Bạch, mao ngắn tuyết trắng, mắt to hổ phách, nhãn thần có chút cao ngạo, làm cho cảm giác công chúa vậy, mèo xinh đẹp như vậy là ai nuôi sao?
“Ngươi nói mèo có thể hay không thật sự có linh tính?” Tam gia như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Bạch, hắn luôn cảm thấy con mèo này rất không bình thường, nhưng cũng không biết nó đến cùng đặc biệt ở địa phương nào?
Ân!
Văn Mặc gật đầu, ánh mắt mê muội nhìn Tiểu Bạch luyến tiếc dời đường nhìn.
“Chờ một chút, Lương thúc thật có thể mời được tới cao nhân.” Khóe miệng của tam gia có độ cung hơi nhếch lên, đứng dậy đi hướng Tiểu Bạch. Cảm thụ được ánh dương quang, hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve lông trắng của nó trong miệng thấp nam nói: “Bổn vương tin tưởng ngươi một lần.”
Meo meo…
Tiểu Bạch đắc ý kêu một tiếng, dùng đầu cọ tay của tam gia, bướng bỉnh hướng Văn Mặc trát trát nhãn tình.
Văn Mặc hình như đột nhiên diều đứt giây, thân thể run một chút, nhìn trước mắt một người một con mèo, như có điều suy nghĩ cúi đầu lui ra ngoài.
…
Nghe được Mộng viên gặp chuyện không may, nữ chủ nhân của mấy tòa viện đều dựng thẳng cái lỗ tai lên, đều phái ra hạ nhân đi tìm hiểu tin tức, hy vọng có thể hy vọng có thể nghe được tin Mộ Dung Tuyết chết.
Trong lúc nhất thời, cửa Mộng viên đều giấu đầy người, bọn họ nhìn chăm chú vào viện môn, nhìn bọn hạ nhân tiến tiến xuất xuất hướng bên trong không ngừng vận chuyển khối băng, lại không ngừng mà đem nước hắc hồng ra ngoài.
Lúc này, cả người Linh nhi mồ hôi từ trong viện đi tới, lau mồ hôi trên trán, lơ đãng ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn nha đầu Châu nhi bên người Mẫu Đơn trốn ở phía sau giả sơn cách đó không xa.
Đáng chết!
Trong miệng thấp lẩm bẩm, nàng ngăn cản Chiêu nhi từ bên trong đi ra, nhỏ giọng thầm thì bên tai Chiêu nhi. Chiêu nhi nghe xong sắc mặt khó coi, vốn muốn phản bác cái gì, nhưng cuối cùng bởi vì một ánh mắt của Linh nhi thỏa hiệp xoay người đi trở về viện tử.
Không sai biệt lắm một canh giờ, Lương thúc dẫn theo một người trở về. Đầu đầy ngân phát, lưng gù, một thân y phục mặc tơ lụa hoa lệ y phục mặc trên thân, có loại cảm giác mặc long bào không giống thái tử. Trên người hắn một dược sương không quá lớn, tiểu bào theo Lương thúc đi tới viện môn.
“Lương thúc!” Linh nhi cung cung kính kính khom người với Lương thúc.
Lương thúc đi tới cửa cũng cảm giác được thế lực tồn tại bên ngoài viện, không vui nhìn về phía Linh nhi, dùng giọng ra lệnh nói rằng: “Cho người thanh lý sạch sẽ viện môn, không có phân phó của ta ai cũng không thể đi vào.”
“Vâng!” Linh nhi minh bạch lui xuống.
Lương thúc chưa quay đầu nhìn lại thân ảnh quỷ quỷ túy túy này, trái lại tên lưng còng kia quay đầu lại nhìn lướt qua, trên mặt lộ ra cười kỳ quái.
Châu nhi thấy quái lão đầu này, cặp mắt phượng hữu thần mang theo linh khí kia để cho nàng hơi bị rung lên, tiểu tâm dực dực đem thân thể giấu vào sau giả sơn. Tựa hồ cảm thấy giả sơn vô pháp ẩn thân, người thứ nhất chạy ra khỏi viện tử.
Nghiêng đầu qua chỗ khác, dáng tươi cười của lão đầu nhìn qua quỷ dị hơn, hắn theo sát bước chân của Lương thúc đi vào trong viện, ánh mắt nhìn quét tựa hồ đối với hết thảy trước mắt cực kỳ quen thuộc. Ngẩng đầu, ánh mắt của hắn liếc về phía gian nhà của Mộ Dung Tuyết, cước bộ lại theo Lương thúc đi hướng hậu viện.
Trong bể, khối băng không ngừng hòa tan, tiểu Cổ mấy người đem hắc thủy hòa tan múc ra, lại đem khối băng mới rót vào bể. Mấy nam nhân mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt của Mộ Dung Tuyết nhìn qua chưa có chuyển biến lớn.
“Làm phiền người!” Lương thúc khách khí nói, lòng tràn đầy hy vọng đều đặt ở trên thân người vừa tới.
“Các ngươi tất cả đi xuống đi!” Nam nhân nói chuyện khẩu khí rất lớn, để Lý Huyền vốn có chăm chú nhìn kỹ Mộ Dung Tuyết vì cổ khí phách này hấp dẫn, quay đầu lại nhìn về phía nam nhân.
Đối diện, cặp mắt xếch của nam nhân kia lợi hại như kiếm, khí thế trên người không thể so bất luận hoàng gia công tử nào nhược. Cho dù là ăn mặc y phục rách rưới như vậy, trong khung lộ ra tà khí nhàn nhạt, cho người không dám quá mức tới gần.
“Lý Huyền, mau cùng ta lui xuống đi, đừng làm trở ngại đại phu vì nương nương chữa thương.” Lương thúc lôi kéo Lý Huyền ly khai, tiểu Cẩm cũng còn ngây ngốc đứng ở nơi đó. Lương thúc đi ra năm mươi mét, phát hiện tiểu Cẩm còn đứng ở đó, không nhẫn nãi rống to: “Nha đầu ngốc, ngươi còn sững sờ ở đó làm cái gì? Làm lỡ nương nương chữa bệnh, ngươi đảm đương nổi sao?”
Tiểu Cẩm không yên tâm nhìn chủ tử một mắt, vừa nhìn về phía lão đầu đứng ở bên cạnh. Chống lại ánh mắt của lão đầu, thân thể nàng một trận run, đôi mắt này nàng khẳng định đã gặp qua ở nơi nào?
(Luna: Sư phụ xăm hình?)
“Nha đầu, Mộ Dung tiểu thư sẽ không đã đánh mất tính mạng ở trên tay ta.” Lão đầu mỉm cười, ngón tay phủi phủi lông mi.
A…
Tiểu Cẩm kinh ngạc chỉ vào lão đầu, hồi lâu nói không nên một chữ. Nửa ngày, nàng dùng sức gật đầu, thành thật chạy hướng Lương thúc cùng Lý Huyền.
Trong bể, Mộ Dung Tuyết bị vây trong trạng thái bán hôn mê, mơ mơ màng màng có thể nghe được bọn họ nói chuyện. Nàng rất muốn mở mắt, nhưng trong đầu quanh quẩn chuyện đã xảy ra khi còn bé của Mộ Dung Tuyết, tựa như ảo cảnh vậy vậy để cho nàng tìm không được xuất khẩu, phảng phất bị cái gì vây ở bên trong vô pháp tỉnh lại.
Phác thông!
Lão đầu nhảy vào bể, cúi đầu ngửi mùi của hắc thủy một cái, hắn không chút hoang mang từ phía sau ôm lấy Mộ Dung Tuyết. Cúi đầu, đem đầu đặt ở trên cổ của nàng, ngửi hương khí trên người nàng, hắn nhẹ giọng ở bên tai nàng thấp nam: “Tuyết nhi, tỉnh tỉnh, ta tới thăm nàng.”
Thanh âm phảng như là ma nguyền rủa, lại giống như một một thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực của Mộ Dung Tuyết, nàng chỉ cảm thấy một trận thông suốt ở ngực, tư tự lập tức rõ ràng.
Thanh âm này ở ảo cảnh quá xuôi tai, trong rừng hoa đào, nàng khởi vũ, nam nhân khảy đàn. Cặp mắt xếch xinh đẹp kia luôn luôn mang theo cười, ánh mắt ôn nhu mà mị hoặc để cho nàng vô pháp quên.
“Tuyết nhi, tỉnh tỉnh!” Thật chặt nắm tay nàng, hắn cắn cắn lỗ tai của nàng.
Ách…
Cảm giác được bên tai có người đang thở dốc, Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu. Trong không khí tràn ngập thanh lương bạc hà, một cổ vị đạo kỳ quái khác xông vào mũi, để cho nàng nhất thời mở mắt.
Ha hả…
“Mộ Dung tiểu thư, nàng cuối cùng cũng tỉnh. Xem ra mị lực của ta thực sự là không nhỏ, còn chưa động thủ ghim kim nàng liền tỉnh.” Nam nhân xấu xa cười, mắt xếch hơi nhếch lên, nhìn qua đắm đuối, có điểm cầu đánh ý tứ.
Đáng tiếc, Mộ Dung Tuyết hôm nay cả người vô lực, cố hết sức quay đầu lại nhìn lão đầu sau lưng. Ánh mắt của hắn để cho nàng kinh ngạc, khó có thể tin nhìn hắn, nàng há mồm thở hào hển.
“Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng chết. Bất quá, nàng nếu không muốn thụ dày vò bị thiêu đốt, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe ta.” Trong khẩu khí của nam nhân mang theo mệnh lệnh, cũng mang theo vài phần khiêu khích.
Hỗn đản!
Ai nguyện ý để thân thể của chính mình có thể luộc chín trứng gà?
Mộ Dung Tuyết nộ trừng mắt lão đầu, mặc cho tay hắn không thành thật du đãng ở trên người, nàng cũng nửa điểm khí lực hoàn thủ cũng không có.
“Ngươi… Rốt cuộc là ai?” Nàng cố hết sức nói chuyện, thanh âm yếu ớt hầu như nghe không được.
“Ta là nam nhân có thể giải cứu nàng ra khỏi khổ hải, nếu như không phải là bởi vì hắn đối với nàng như vậy, nàng cũng sẽ không thụ nhiều tội như vậy. Đi theo ta đi! Ta không chỉ có thêt trả lại dung nhan xinh đẹp cho nàng, còn có thể cho nàng cả đời hạnh phúc.” Lão đầu thu hồi bất cần đời mới vừa rồi, ẩn tình đưa tình nhìn Mộ Dung Tuyết, biểu tình nghiêm túc chăm chú, làm cho một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, mê ly nhìn hắn. Trầm mặc một hồi, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu.
Nhãn thần của lão đầu vẫn chưa hiện lên, khóe miệng đại độ cung vung lên, dáng tươi cười nhìn qua càng thêm xán lạn. Buông nàng ra, hắn ở giữa không trung làm mấy thủ thế, cuối cùng đem hai tay lưng của nàng: “Ta không ép nàng, lúc nào gật đầu, thì ta lúc đó đón nàng ly khai. Hiện tại, theo yêu cầu của ta mà làm, ngừng thở, khí nhập đan điền…”
Tuy rằng còn không biết nam nhân này là ai?
Nhưng, Mộ Dung Tuyết có thể khẳng định hắn đối với mình không có ác ý. Nghe lời nhắm mắt lại, dựa theo yêu cầu của hắn vận khí nhập đan điền.
Khói đen từ đỉnh đầu của Mộ Dung Tuyết mọc lên, ban nãy thân thể nóng hổi theo chân khí đưa vào đang từ từ hạ nhiệt độ. Mặt đỏ phát thanh dần dần phai màu, càng phát ra tái nhợt, mắt thấy trắng đến nhìn không thấy nửa điểm huyết sắc, song chưởng của nam nhân ly khai lưng nàng. Hai tay ở giữa không trung vẽ mấy hình tròn, một chân khí màu trắng tập tề, dần dần thành một bạch cầu.
Hít một hơi thật sâu, hắn đột nhiên đem bạch cầu từ trên lưng đánh vào thân thể của nàng. Chỉ thấy thân thể nàng ngã ra trước, há mồm phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó thân thể không nghe ngã về phía sau.
Một tay ôm Mộ Dung Tuyết vào lòng, hắn nhìn qua nguyên khí đại thương. Ở trong nước ngồi một hồi lâu, cảm giác khí tức hơi chút tốt một chút, mới thấy hắn ôm lấy Mộ Dung Tuyết, lảo đảo để lên trên bể. Hắn cố hết sức bò lên trên, không để ý tới an ủi bản thân, hướng về phía mành ngoài hô to: “Các ngươi… Các ngươi có thể vào.”
Nghe được tiếng hô, Lương thúc mang theo hai người chạy mà đến. Thấy Mộ Dung Tuyết nằm ở bên cạnh bể, lão đầu sắc mặt tái nhợt che ngực, Lương thúc vội vàng tiến lên vội vàng tiến lên nâng dậy lão đầu, thân thiết mà hỏi thăm: “Người có đúng hay không thương đến đâu rồi?”
Lão đầu lắc lắc đầu, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết nằm ở cách đó không xa: “Cho người chuẩn bị ngải thảo cùng thiên hà diệp, đem nước nóng đổ vào thùng gỗ, để nương nương ngâm ở trong nước nửa canh giờ. Chuẩn bị chút ngân nhĩ tuyết lê, để cho nàng uống xong chớ quấy rầy nàng. Nàng cần khôi phục nguyên khí ít nhất phải hai ngày hai đêm.”
“Vâng!” Lương thúc ứng tiếng, nhìn về phía Lý Huyền.
Lý Huyền không dám hỏi nhiều, ôm lấy Mộ Dung Tuyết đi hướng gian phòng. Tiểu Cẩm là dựa theo lời của lão đầu, vội vàng xuống phía dưới phân phó những người khác chuẩn bị chuẩn bị dược thảo cho chủ tử tắm rửa.
Đợi hai người rời đi, lão đầu xếp bằng ngồi dưới đất điều trị một trận. Sau khi mở mắt, hắn mở dược sương, từ bên trong lấy ra một ít thuốc tiên chữa thương đưa cho Lương thúc: “Lúc nương nương tắm rửa, cho nàng ăn một viên trước, sau đó mỗi sáng sớm nha đầu cho nàng ăn một viên. Ở đây chỉ là lượng thuốc của nửa tháng, nhưng có nửa tháng nương nương có thể đi vào trạng thái khôi phục bình thường.”
“Cảm tạ người, ta sẽ mang trả thù lao đưa qua.” Lương thúc thật chặt nắm dược lão đầu cho, cung kính cúi mình vái chào hắn.
Lão đầu không nói gì, nhìn thoáng qua phương hướng viện môn. Lương thúc minh bạch mà dẫn dắt hắn đi ra viện tử, theo hậu môn ra vương phủ
Danh Sách Chương: