CHƯƠNG 64: TIÊN SINH GẶP QUA TA
Editor: Luna Huang
“Đồ đê tiện! Mê hoặc một nhi tử của bổn cung còn chưa đủ, lại còn dám đến đánh chủ ý thái tử gia.” Khinh công của hoàng hậu nhanh như thiểm điện, không đợi Mộ Dung Tuyết thấy rõ người đã đến trước mặt.
Ba ba!
Hung hăng hai tát tai quất vào trên mặt Mộ Dung Tuyết, dấu năm ngón tay rõ ràng lưu ở phía trên. Mộ Dung Tuyết chợt cảm thấy nóng bỏng trên mặt, trong miệng cổ hôi thối lần thứ hai dâng lên, nàng há mồm nôn huyết lên gương mặt của hoàng hậu.
Đặng đặng đặng!
Hoàng hậu liên tiếp lui về phía sau, nhất thời cảm thấy ác tâm đến cực điểm, tức giận thét: “Người đến! Đem tiện nhân kia đánh năm mươi đại bản, sau đó ném ra hoàng cung.”
“Chậm đã!” Thái tử gia cuối cùng cũng hồi qua thần.
Ngươi còn muốn vì tiện nhân kia cầu tình?” Cơn tức của hoàng hậu bay lên tới cực điểm, thật tình sợ đại nhi tử sẽ như tiểu nhi tử bị nữ nhân này mê đến thần hồn điên đảo.
Thái tử gia tới gần mẫu hậu, ở bên tai nàng nhỏ giọng lầm bầm vài câu, chỉ thấy tức giận trên mặt hoàng hậu dần dần tiêu tán, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết nộ xích: “Còn không cút ra ngoài cho bổn cung!”
“Vâng!” Mộ Dung Tuyết ủy khuất bụm mặt, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thống hận nhìn về phía thái tử gia, nén giận rời khỏi viện tử.
Đáng chết! Hỗn đản!
Thật là có kỳ mẫu tất có kỳ tử, cùng bọn chúng so, lục gia là thiện lương hơn.
Trong lòng nàng suy nghĩ, rất muốn đi nhanh một chút ra khỏi ngôi viện này lên kiệu ly khai. Nhưng, mới vừa rồi bị thái tử gia đả thương, chân của nàng có chút run, có chút không nghe sai sử.
Linh nhi cùng Mộ Dung Tuyết tiến cung đứng ở bên ngoài viện, mắt thấy chủ tử chậm chạp chưa đi ra, lo lắng rướn cổ đi vào trong xem. Viện môn có công công coi chừng, nàng không thể đạp vào bên trong nửa bước.
“Quan gia, có thể hay không phiền ngươi giúp hỏi thăm một chút, chủ tử nhà của chúng ta đi vào được một lúc rồi.” Nàng thấp giọng hạ tứ cùng công công nói chuyện, len lén lấp thỏi bạc đến tay công công.
Thấy tiền sáng mắt, ở trong cung cũng không ngoại lệ. Tiểu công công thu bạc mặt mày rạng rỡ, nửa câu không nói tiểu bào vào bên trong viện tử. Xa xa thấy Mộ Dung Tuyết đi tới bên này, hắn tiểu bào tiến lên nâng dậy Mộ Dung Tuyết, lúc này mới để bước chân của Mộ Dung Tuyết hơi nhanh chút.
Thấy Mộ Dung Tuyết, Linh nhi nhìn ra được Mộ Dung Tuyết bị thương, tiến lên lại lấp thỏi bạc cho tiểu công công, đỡ nàng lên kiệu, phân phó kiệu phu mau nâng người trở về.
Bập bập!
Cỗ kiệu loạng choạng, Mộ Dung Tuyết liên tục nên ra mấy ngụm máu tươi, chỉ là cau mày một cái, cũng cảm giác được mặt sưng đỏ đau đớn khó nhịn. Hít một hơi thật sâu, nàng nhịn đau, dùng nội lực ngày xưa điều tức trong cơ thể bắt đầu xuyên loạn, miễn cho kinh mạch sẽ thác loạn, vậy coi như phiền phức.
Sau nửa canh giờ, cỗ kiệu mang ra hoàng cung. Vừa mới mang ra hoàng cung, Mộ Dung Tuyết đã bị khí xuyên loạn trong thân thể xông đến lại liên tục nôn mấy ngụm máu tươi, nàng vén mành lên nhìn ra phía ngoài. Cỗ kiệu đang hành tẩu trên đường cái phồn hoa, mơ hồ thấy một tòa trạch tử hoa lệ, môn trạch tử có viết ba chữ kim quang chói mắt: Phúc Thụy Đường.
Ở trong Lôi thành có thể mở được đến cửa tiệm hoa lệ như vậy, lão bản nên thực lực hùng hậu. Mà tên này hình như ở địa phương nào nghe qua, cảm giác rất quen thuộc.
Khụ khụ khụ…
Ho khan hai tiếng, nàng che ngực vén lên màn kiệu, gọi Linh nhi: “Linh nhi, đó là địa phương nào?”
Linh nhi theo phương hướng chủ tử chỉ nhìn lại, vẻ mặt lo lắng nói rằng: “Đó là hiệu thuốc nổi danh trong thành, nghe nói lão bản sau màn rất thần bí. Y thuật của đại phu trong dược phòng cũng rất cao minh, bên trong tiền chữa bệnh rất đắt, dân chúng cũng không dám đi vào.”
Khụ khụ…
Lại là hai tiếng ho khan, Mộ Dung Tuyết cảm thấy so với ban nãy càng khó chịu rất nhiều. Bán híp mắt nhìn về phía bài tử của hiệu thuốc, ba rõ ràng ở trong đầu thả về một lần, trong đầu hiện lên hình dạng của Mộc Hưu, nàng cuối cùng cũng nhớ lại cái chỗ này.
“Vào xem.” Nàng mệnh lệnh xong, buông mành xuống ngồi xuống lại.
Linh nhi biết chủ tử khẳng định bị nội thương, không có nửa điểm do dự sai sử kiệu phu nâng kiệu đến Phúc Thụy đường.
Phúc Thụy đường mặc dù là địa phương kẻ có tiền mới vào được, nhưng bên trong người xem bệnh xếp hàng cũng không ít. Xuống kiệu, chỉ thấy có môn đồng nhiệt tình chào đón, cặn kẽ nói chứng bệnh của mỗi tầng lầu đại phu chẩn bên trong. Môn đồng nhìn trang phục của Mộ Dung Tuyết, chỉ biết đó là một kẻ có tiền, nên cũng phá lệ nhiệt tình.
Thế đạo này, có tiền mới là vương đạo. Có tiền thì có địa vị, có người tôn trọng, có người sẽ bởi vì ngươi đến mà mỉm cười, trước mắt hiệu thuốc bắc này cho Mộ Dung Tuyết cảm giác mãnh liệt như vậy.
“Bổn. . . Ta bị nội thương, muốn đại phu tốt một chút trị liệu, tiền xem bệnh không vấn đề, chỉ cần có thể để ta mau chóng khôi phục.” Mộ Dung Tuyết hướng về phía môn đồng cười nhạt một tiếng, dáng tươi cười tựa như hoa nở rộ, hơn nữa trên mặt hình xăm hoa đào mơ hồ nhược hiện, thả ra diễm lệ mị hoặc lòng người.
Ha ha. . .
Môn đồng choáng váng, phu nhân tiểu thư tới nơi này rất nhiều, lớn lên xinh đẹp cũng rất nhiều, hắn chưa từng thấy qua vị nữ nhân diễm lệ lại hiền hoà trước mắt này.
“Vị tiểu ca này, ta nên đi đâu?” Mộ Dung Tuyết lại giọng nói ôn nhu hỏi.
“Lên. . .lên lầu hai!” Môn đồng ấp a ấp úng nói, chất phác chỉa chỉa lầu hai.
Cái loại mị lực trời sinh là bẩm sinh, phát ra từ trong khung. Vài công tử ca xếp hàng thấy mặt của Mộ Dung Tuyết, tất cả đều như môn đồng vậy mắt lom lom. Nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết đi lên lầu hai, có người còn kìm lòng không đặng đi theo.
Môn đồng một mực cung kính đưa Mộ Dung Tuyết đến một gian lịch sự tao nhã ở lầu hai, phân phó chủ tớ chờ ở cửa, hắn tự mình đi vào trước. Một lát sau, hắn đi ra, cung cung kính kính nói rằng: “Đại phu nói người có thể tiến vào.”
Vừa mới dứt lời, ngay cả nam nhân thương thế nghiêm trọng được mang ra hậu môn. Nam nhân hôn mê, trên người băng vải, xa xa đều có thể thấy ngực phập phồng, chắc là còn chưa có chết.
“Chủ tử!” Linh nhi nhìn cảm thấy ác tâm, lo lắng nhìn về phía chủ tử, hy vọng chủ tử nghĩ rõ mới đi vào.
Mộ Dung Tuyết vỗ vỗ mu bàn tay của Linh nhi, nha đầu này rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ có nghĩ biện pháp cho người dây dưa nàng mới có cơ hội gặp chưởng quỹ ở đây. Nhìn bốn phía, nàng nhìn thấy trong đại sảnh dưới lầu bày không ít chậu tài nhỏ đặc biệt, liền là để phân phó môn đồng: “Tiểu ca, làm phiền ngươi mang theo nha đầu của ta xuống dưới lầu lấy chậu tài nhỏ.”
“Cô nương người thực sự là hảo nhãn lực, những bồn hoa này đều lão bản chúng ta từ Phượng Thụy quốc tinh khiêu tế tuyển mang về. Bất quá, giá cũng không rẻ nga!” Môn đồng nói đến tiền hình như so với bất luận kẻ nào đều hài lòng, tựa hồ đã thấy bạc bạch hoa hoa ở trước mắt.
Linh nhi biết vô pháp cải biến nghĩ cách của chủ tử, chỉ có thể theo môn đồng đi xuống lầu hai. Đứng ở trong lầu một đại sảnh, ngẩng đầu nhìn chủ tử hướng về phía nàng mỉm cười, nàng mỉm cười gật đầu.
Tách xong Linh nhi, Mộ Dung Tuyết xoay người đi vào sương phòng. Trong sương phòng vị đại phu trẻ tuổi ngồi, nhìn qua cũng không đến ba mươi, hắn cũng đang đánh giá Mộ Dung Tuyết đi tới ngồi xuống trước mặt. Tóc đung đưa, thấy hình xăm hoa đào trên mặt nàng, hắn đột nhiên nhãn tình sáng lên.
“Tiên sinh gặp qua ta?” Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhìn đại phu
“Hình xăm trên mặt cô nương là người phương nào tú?” Đại phu hỏi đến rất thẳng thắng, thủ pháp này thực sự quá quen thuộc, thủ công tinh xảo vậy để hắn đố kỵ.
Ha ha. . .
Mộ Dung Tuyết cười nhạt một tiếng, vén lưu hải lên để rõ ràng hơn thấy rõ hình xăm hoa đào. Nàng có chút không tin người trước mắt này sẽ có dị thuật quá mức cao minh, dù sao thiên tài như Mộc Hưu vậy thiên niên khó gặp một.
Thấy rõ hình xăm hoa đào, đại phu không hỏi nhiều nữa. Ý bảo Mộ Dung Tuyết vươn tay ra, hắn nhắm mắt lại nghiêm túc vì nàng bắt mạch. Vừa đụng tới mạch đập quái dị của nàng, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
“Xem ra bệnh của ta chỉ có lão bản của các ngươi có thể trị đúng không?” Mộ Dung Tuyết rút tay của mình về, từ trên cổ gở kim bài Mộc Hưu cho xuống đưa cho đại phu.
Đại phu mắt phát sáng, thấy kim bài hoảng vội vàng đứng dậy hành qua lễ với Mộ Dung Tuyết: “Lôi Xán gặp qua Mộ Dung tiểu thư! Có gì cần, Mộ Dung tiểu thư phân phó là được.”
“Nghĩ không ra ngươi còn trẻ như vậy.” Mộ Dung Tuyết nhớ kỹ Mộc Hưu nói qua, kim bài này rất trọng yếu, người bình thường cũng không thể nhìn thấy, hắn thật là Lôi Xán.
“Tiểu thư nghiêm trọng rồi, Lôi Xán tuy rằng không thể tất cả thống khổ trên thân người giải trừ như sư phụ, nhưng thương thế trên thân người bây giờ, Lôi Xán vẫn có nắm chắc chữa được.” Lôi Xán tất cung tất kính với Mộ Dung Tuyết, hắn hiểu rất rõ sư phụ chấp nhất Mộ Dung Tuyết, phần chấp nhất này so với bất luận cái gì đều quan trọng.
“Cảm tạ!” Mộ Dung Tuyết cũng không biết tại sao lại tín nhiệm hắn?
Nhưng, thời khắc này nàng phải đại phu trị liệu. Nàng không biết sau khi trở về, tam gia dùng phương thức thế nào đối đãi bản thân? Trước hết trị hết vết thương cũ, mới có thể chịu nổi vết thương mới.
“Mộ Dung tiểu thư chờ!” Lôi Xán nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi một hồi lâu, Lôi Xán dẫn Mộ Dung Tuyết lên tầng năm, vì không cho Linh nhi hoài nghi, hắn để hạ nhân cũng gọi Linh nhi tới.
Tiểu đồng môn mang tất cả người của tầng năm đều xuống tầng bốn, đối diện cửa thang lầu năm, một gian thiện phòng đại môn mở rộng ánh vào mi mắt của chủ tớ Mộ Dung Tuyết.
“Chủ tử, đây là phải làm cái gì?” Linh nhi nhỏ giọng hỏi.
“Đại phu nói thương trong cơ thể của bổn cung nghiêm trọng, cần nội lực cường đại hơn trị liệu, nên mời đại phu ở đây cao cường ở đây đều mời qua đây.” Mộ Dung Tuyết vẫn không giấu diếm Linh nhi, phản chính việc này cũng đều là nói với tam gia, cho dù đối mặt với trạng huống bị chửi.
“Vậy. . .vậy cần bao nhiêu bạc a?” Linh nhi lập tức nghĩ tới tiền xem bệnh ở đây, đây chính là dược phô mắc nhất trong thành, đồng thời để vài đại phu xuất thủ, vậy tiền xem bệnh khẳng định cường đại đến dọa người.
Ha ha. . .
Mộ Dung Tuyết bị dáng dấp của Linh nhi chọc cười, nhớ tới thái độ của tam gia đối với mình, buồn bực nói rằng: “Bạc thì như thế nào? Vương phủ không có khả năng chút tiền xem bệnh cũng trả không nổi?”
“Chủ tử nói phải!” Nghe ra nghe ra trong lòng chủ tử mất hứng, mau phụ họa.
Lôi Xán an bài tất cả bên trong, đi tới cửa thỉnh Mộ Dung Tuyết. Nhìn nàng đang cùng nha đầu nói, chờ hai người ngừng đối thoại, hắn mới cung kính dùng tay làm dấu mời đem hai người tiến thất.
Trong phòng tràn ngập mùi đàn hương nồng nặc, mấy vị đại phu niên kỷ không nhỏ thấy Mộ Dung Tuyết đến, đều cung kính hướng về phía nàng mỉm cười, khiến cho nàng cảm thấy ngượng.
“Vị cô nương này, thời gian chủ tử nhà ngươi chữa thương, mặc kệ xuất hiện bất kỳ trạng huống gì, thỉnh ngươi không cần nói không cần nói, cũng không cần đến gần.” Lôi Xán nghiêm túc dặn Linh nhi, cũng ám chỉ Mộ Dung Tuyết loại phương pháp chữa thương này nhất định sẽ khó chịu, hy vọng nàng nhất định phải đứng vững.
“Vâng!” Linh nhi hạ thấp người lĩnh mệnh, quy củ lui sang một bên.
Danh Sách Chương: