Chương 20: Đại tiểu thư của Thiên Hạ trang
************
Mặt trời đã đứng bóng nhưng đường phố kinh thành vẫn rất náo nhiệt như thường, ngựa xe tấp nập hai bên đường, trước cửa những tửu lầu khách ra vào không ngừng, nam thanh nữ tú quần là áo lụa cùng sánh bước, cảnh tượng buôn bán cũng rất huyên náo.
"màn thầu nóng hổi đây"
"lê tươi đây"
"đại thẩm! mua lê đi..lê mới hái"
Từ xa một chiếc xe ngựa sang trọng đang xuất hiện, thu hút không ít tầm mắt người đi đường, so với những chiếc xe ngựa bình thường khác trên phố thì nó thật sự rất nổi bật, nhìn thôi cũng đủ biết thân phận người trong xe không phải tầm thường.
Bên trong xe ngựa
Dinh Hạo đôi mắt đẹp hẹp dài, mang bảy phần lạnh lùng ba phần khó hiểu, hắn lướt nhìn nữ nhân ngồi đối diện. Sự đời thật khó lường thì ra người trượng phu bất hạnh đó là Lăng Thiên Hàn, hiện tại cũng chính là Dinh Hạo hắn đây, đúng là ông trời giỏi trêu ngươi.
Nhưng lý nào người bị hại là hắn, bị thương cũng là hắn, mà nhìn bộ dạng của hung thủ lúc này xem, giống như hắn chính là người gây ra tội không bằng.
Tư Mã Phi Yến đang ngồi nép mình trong một góc, hai tay nắm chặt lấy vào vạt áo không dám ngẩn đầu lên nhìn Dinh Hạo, bộ dáng như một chú rùa con đang rụt đầu vào mai.
"ngồi xích lại" Dinh Hạo lạnh lùng quát tháo.
Khi nghĩ đến cái môi đang bầm dập của hắn, thì không thể dùng giọng điệu ôn nhu đối với nàng. Tư Mã Phi Yến dù không muốn cũng ngoan ngoãn nhích mông lên, từ từ lếch lại gần hắn, nàng vừa định dừng lại thì Dinh Hạo lại hét lên.
"gần hơn nửa"
Tư Mã Phi Yến cũng rất vâng lời, nhích lại nhưng lại với tốc độ rùa bò khiến cho Dinh Hạo rất khó chịu, hắn trực tiếp chòm người về trước, nắm lấy tay Tư Mã Phi Yến kéo lại trước mặt hắn.
"Á...!" Tư Mã Phi Yến bị Dinh Hạo làm cho giựt mình, ngẩn mặt lên nhìn hắn kinh hô.
"Sợ cái gì....lúc cắn ta sao không biết sợ"
Trướt mắt Dinh Hạo là một khuôn mặt bầu bỉnh dễ thương như tiểu thiên sứ, làn da non mềm trắng sáng, còn cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, đặc biệt đôi mắt to tròn đen láy rươm rướm nướt mắt.
"chết tiệt!"
Dinh Hạo thầm quát, tội chưa xử mà nàng đã sắp khóc, thử hỏi Dinh Hạo hắn có thể làm gì được đây. Nhưng hắn không thể cho chuyện này qua dễ dàng như vậy, cần phải giáo huấn nữ nhân khờ khạo này, nếu không một ngày nào đó nàng lại mang về cho hắn một cái nón xanh.
"nàng muốn thất đệ chỉ nàng cách mang thai" Dinh Hạo lạnh lùng nhìn nàng.
"sao người biết" Tư Mã Phi Yến tròn xoe mắt nhìn hắn.
Nữ nhân ngốc ngếch này, hắn chỉ ngồi cách nàng một bức bình phong, đương nhiên từng chữ nàng nói ra ở Vạn Thiên lầu hắn đều không bỏ sót. Nữ nhân của Dinh Hạo hắn lại chạy loạn bên ngoài nhờ nam nhân khác chỉ nàng ta cách mang thai, để người khác biết được không cười chết Dinh Hạo hắn mới lạ.
"ta chỉ có mỗi Học Kỳ ca ca là huynh, từ nhỏ ta đãcảm thấy rất cô đơn, mong ước của ta là sinh được thật nhiều hài tử, mẫu thân nói sau khi thành thân, tướng công sẽ giúp ta" Nàng chu đôi môi nhỏ lên, trách hờn Dinh Hạo.
"nhưng ngươi cũng thật nhỏ mọn không giúp ta, còn không nói cho ta biết...nhưng ta cũng rất thông minh, ngươi không nói thì không biết đi hỏi người khác sao" Nàng ngây thơ mỉm cười nhìn hắn.
Nàng đúng là rất thông minh, thông minh đến mức đi nhờ nam nhân khác không phải là phu quân nàng dạy nàng cách mang thai. inh Hạo nhìn Tư Mã Phi Yến chỉ biết lắc đầu, hắn không biết nên khóc hay nên cười, khi có một thê tử như nàng.
"vậy họ nói với nàng thế nào"
"mọi người đều nói bụng nữ nhân phình to như vầy nè, là có thể sinh được rồi" Tư Mã Phi Yến tay không ngừng vo tròn cái bụng, sợ Dinh Hạo không hiểu nàng hồn nhiên mô phỏng động tác cho hắn xem.
"nhưng cũng thật lạ, ta ăn nhiều như vậy nhưng bụng lại không to lên tí nào" tròn xoe đôi mắt nhìn Dinh Hạo.
Nếu phụ nữ chỉ cần phình bụng ra là có thể sinh con thì còn cần gì đến nam nhân . Nhưng Tư Mã Phi Yến lại không phát hiện thái độ bất thường của Dinh Hạo còn nghe rất chuyên tâm.
"ta có cách giúp nàng nhưng tối nay nàng hãy đến phòng ta" Dinh Hạo nhìn dáng vẻ của nàng khiến hắn thấy buồn cười, bổng dưng hắn lại có hảo tâm muốn trêu chọc.
"Thật không, ngươi sẽ giúp ta"
Tư Mã Phi Yến hai mắt sáng rực, vui mừng, nàng bật người đứng dậy. Nhưng xe ngựa đang chạy lại thắng gấp. Làm cho nàng đứng không vững mà té ngã vào người Dinh Hạo.
Tư Mã Phi Yến nửa ngồi nửa quỳ trên người Dinh Hạo, hai tay vòng qua cổ ôm chặt hắn để giữ thân bằng. Còn Dinh Hạo lại bị kẹt ở giữa hai ngực của Tư Mã Phi Yến, cảm giác mềm mại trước mặt không phải không tốt nhưng hiện tại hắn thật không thể thở nổi, mà Tư Mã Phi Yến lại không hay biết gì vẫn ra sức xiết chặt.Cho tới lúc xe ngựa dừng lại, nàng ta mới chịu buông tay, từ từ bò khỏi người hắn nhưng lại bị kéo lại.
Hai lần ở gần nữ nhân này là hai lần đều xảy ra chuyện, không cắn nát môi hắn thì là xiết cổ hắn đến nghẹn thở, chỉ muốn kéo nàng xuống đánh cho một trận nhưng lại không đành lòng.
Hắn ôm trọn người ngọc trong tay, dáng người Tư Mã Phi Yến không phải là dạng mình hạt sương mai, có hơi tròn trịa mũm mĩm giống một đứa trẻ, cảm giác ôm vào cũng thật thoải mái như ôm một tấm chăn bông, trên người nàng lại tỏa mùi hương thơm ngọt khiến hắn không nở buông tay. Đáng tiếc thời khắc tốt đẹp thường chóng qua...
"vương gia! bên ngoài.."
Vệ Phong vừa vén màn lên đập vào mắt hắn là cảnh tượng ngượng ngùng trước mặt, lời chưa kịp nói xong lại phải nuốt vào trong. Nhưng khi hắn vừa quay mặt tránh đi thì Dinh Hạo lại buông Tư Mã Phi Yến ra.
"xảy ra chuyện gì" Dinh Hạo lên tiếng
"Bẩm vương gia! người của phủ Tề vương và Tấn vương đang đánh nhau ở phía trước, dân chúng tụ tập rất đông, xe ngựa của chúng ta không thể qua được"
Dân chúng hai bên đường đều dừng lại, mọi người chen chút nhau chổ đứng, tiếng tranh cãi hai phủ Tấn- Tề và tiếng bàn tán của dân chúng đan xen vào nhau, khiến bầu không khí nóng dần lên.
"hắn là nô tài trong Tề vương phủ, chuyện của hắn tốt xấu gì củng ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Tề vương, nên ta phải dẫn hắn về" La Thanh tổng quản phủ Tề vương lớn tiếng chỉ tay vào người đang nằm dưới chân hắn.
"hắn cho Tấn vương đội mũ xanh, cho nên số phận của hắn doTấn vương định đoạt" Mạnh Thường quản gia của Tấn vương phủ, nhìn chầm chầm nam nhân dưới chân hắn.
Trước mặt mọi người là một đôi nhân tình trẻ. Nữ nhân đang mang thai, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, quần áo rách rưới và hai tay lại bị trói ở phía sau. Còn nam nhân lại đang cuộn tròn trên đất, khắp người đều là thương tích, nhưng hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối sức trói gà không chặt.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đau lòng có, thương cảm có và đương nhiên cũng có người không tiếc lời mắng chữi.
"Nhất Phi! chàng có sao không"
Phiêu Phiêu hai mắt lệ còn chưa khô, cố gắng lê thân lại gần tình lang nhưng không thể nào với tới, mỗi lần nàng vừa tiến lại gần thì người kia cố ý giựt mạnh sợi dây trói, khiến nàng té ngã xuống đất.
"nàng đừng qua đây..." Nhất Phi hét lên.
Hắn không muốn vì hắn làm ảnh hưởng đếnthai nhi trong bụng Phiêu Phiêu. Nhất Phi đau lòng nhìn từng giọt lệ rơi trên mặt tình nương nhưng lại không có cách lau đi g, bất lực cùng tự trách sự vô dụng của chính mình.
"Phiêu Phiêu tỷ! có phải là tỷ không"
Một tiếng nói trong trẻo từ phía sau vang lên, một thân ảnh nhỏ nhắn cố chen vào giữa đám đông, tiến sát lại gần Phiêu Phiêu.
"là muội sao..." Phiêu Phiêu bất ngờ nghe người gọi tên nàng, lại rất quen thuộc nên ngẩn đầu lên xem, đập vào mắt là hình ảnh tiểu muội nhỏ nhắn năm nào....
Tư Mã Phi Yến.
"sao họ có thể đối xử với tỷ như vậy, tỷ đã phạm tội gì chứ... "
Tư Mã Phi Yến đẩy tên nô tài kia ra, giựt lấy sợi dây trên tay Phiêu Phiêu còn giúp nàng tháo dây. Tên nô tài của Tấn vương phủ nhận ra Tư Mã Phi Yến nên có chút kiêng nễ, trừ khi có lệnh nếu không hắn cũng sẽ không dám đụng vào nàng.
"Á...!"
Phiêu Phiêu bất ngờ kêu lên, vì hành động tháo dây gấp rút của Phi Yến làm động đến vết thương trên tay nàng, làm nàng rất đau. Trên đôi tay trắng ngần là hai dấu bầm tím rướm máu do dây thừng để lại, khiến người khác nhìn thấy xót thương.
Mạnh Thường đang tranh cãi với La Thanh làm sao xử lý Nhất Phi, nhưng khi nhìn thấy có người giúp Phiêu Phiêu cởi trói, hắn vội bước tới, muốn nhìn xem kẻ to gan đó là ai
"ra là trắc phi của Hạo vương gia" Mạnh Thường mỉm cười khinh thường.
"Phiêu Phiêu tỷ đang mang thai, ngươi sao lại đối xử với tỷ ấy như vậy, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng" Phi Yến lướt nhìn cái bụng đang căng lên của Phiêu Phiêu, tức giận nhìn Mạnh Thường.
"hừm..! mạng của ả còn khó giữ, nói gì đứa nhỏ trong bụng" Hắn khóe miệng lên lên, liền quay sang những nô tài phía sau lớn tiếng quát:
"sao còn đứng đó làm gì, không qua bắt người"
Đám nô tài của phủ Tấn vương, lập tiến lên ra sức kéo Phiêu Phiêu về nhưng Tư Mã Phi Yến lại dang hai tạy cản lại, giằng co một lúc nàng ta bị họ đẩy ra phía sau. Nàng rất lo lắng sau khi nghe những lời của Mạnh Thường vừa rồi, nên cố sống cố chết mà giữ Phiêu Phiêu lại.
"các ngươi không được dẫn tỷ ấy đi"
"Hạo vương dù ở đây cũng không cản được ta, huống gì là ngươi..." Mạnh Thường nhìn Tư Mã Phi Yến đang ngồi trên đất cao giọng lên tiếng.
Xem như là hắn xui, lời nói của hắn không sớm không muộn, mà lọt hết vào tai Dinh Hạo không thiếu một chữ. Dinh Hạo từ trong đám đông đi ra.
"vậy sao" Dinh Hạo ánh mắt lạnh lùng quét khắp người Mạnh Thường
Đám nô tài của hai phủ Tấn vương và Tề vương nhìn thấy hắn đều lập tức khum lưng, quỳ xuống hành lễ.
"Tham kiếm vương gia..."
La Thanh nhìn người đi tới, ánh mắt toát lên sự thâm độc, nghĩ đến đêm đó không phải vì được quận chúa Kỳ Giai Mạc Nhi cứu thì Lăng Thiên Hàn làm gì còn mạng đứng trước mặt hắn.
Mạnh Thường lập tức quay người lại, đương nhiên hắn nhận ra thiếu niên tuấn mỹ vô song có bộ dáng như thiên thần này là ai.
"Tham kiến..vương ...vương gia..." Mạnh Thường giọng nói trở nên lắp bắp.
Dinh Hạo bước đên chổ của Tư Mã Phi Yến , nhìn nàng lúc này như một con mèo nhỏ đang nghịch cát, toàn thân dính bùn dất, hắn kéo nàng đứng dậy và giúp nàng phủi đi lớp đất cát bám trên người.
"có sao không.." Sắc mặt dù có hơi lạnh nhưng vẫn thấy ấm áp trong mắt hắn.
Dinh Hạo nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tư Mã Phi Yến có không vui, hắn quay sang nhìn Mạnh Thường.
"ngươi nói dù là bổn vương cũng không cản được ngươi, xin hỏi...ngươi làm tới chức gì rồi, có phải lớn hơn bổn vương"
Mạnh Thường nghe Dinh Hạo hỏi đến toàn thân lạnh run, hắn khum lưng cúi người một bộ dáng tiểu nhân, khác với bộ như hùm như hổ khi nãy giống một con chó cụt đuôi. Không dám mở miệng nói gì cả.
"Vương gia! người đừng cho họ mang Phiêu Phiêu tỷ đi, họ sẽ giết tỷ ấy" Tư Mã Phi Yến nắm chặt lấy tay Dinh Hạo không buông, giọng điệu khẩn thiết.
Dinh Hạo nhìn thấy bộ dáng của Tư Mã Phi Yến không nở từ chối, mắt liếc sang nhìn Phiêu Phiêu, quả thật nếu để họ mang nữ nhân này đi, chắc chắn chỉ có con đường chết.
Mạnh Thường thấy ánh mắt của Dinh Hạo đang chăm chú nhìn Phiêu Phiêu, lo lắng lên tiếng.
"vương gia! người này là tiểu thiếp của Tấn vương, lại không giữ phụ đạo gian díu với nam nhân khác còn mang nghiệt chủng, nô tài là thừa lệnh Tấn vương mang họ về.. ngài... chắc .. sẽ không làm khó nô tài"
Gần đây Tấn vương không hài lòng về biểu hiện của hắn, muốn nhân cơ hội này lấy lòng Tấn vương, nếu lại để mất cơ hội này, chỉ lo chức tổng quản của hắn khó giữ. Dù sao Hạo vương và Tấn vương cũng là huynh đệ, sẽ không vì chuyện người ngoài mà gây xích mích, hắn tin Dinh Hạo cũng sẽ có suy nghĩ giống hắn. Nhưng...
"được! vậy làm theo ý nàng" Dinh Hạo mỉm cười nhìn Tư Mã Phi Yến.
"đa tạ vương gia"Tư Mã Phi Yến mừng rỡ lên tiếng.
Nhưng Phiêu Phiêu lại nê cái bụng to, quỳ xuống trước mặt Dinh Hạo, dập đầu dưới đất cầu xin. Nếu nàng đi theo Phi Yến, để lại một mình Nhất Phi chàng sẽ bị họ giết chết. Nếu vậy thì nàng sống còn có ý nghĩa gì.
"vương gia! dân phụ cầu xin người cứu lấy Nhất phi, nếu để người của Tề vương dẫn chàng về, họ sẽ không tha cho chàng, cầu xin vương gia"
"Phiêu Phiêu! nàng không cần lo cho ta, hãy đi theo họ..." Nhất Phi cố gắng ngồi dậy, đưa tay ra xua đuổi Phiêu Phiêu, không muốn vì hắn làm Hạo vương tức giận, sẽ đổi ý không mang nàng đi.
"Nhất Phi ! Nếu chàng có mệnh hệ gì, mẹ con thiếp phải làm sao, chi bằng cùng chàng chết tại đây, có thể chung đường xuống suối vàng, thiếp không muốn lại phải xa chàng" Phiêu Phiêu chạy tới ôm chặt lấy người của Nhất Phi khóc sướt mướt.
Không phải hắn đang theo đuổi một cuộc sống tự do tự tại sao, nếu kết oán với hai phủ Tấn- TỀ cuộc sống sau này của hắn sẽ không thể nào yên ổn, phải tránh thật xa. Nhưng nhìn thấy ánh mắt "van nài" của Tư Mã Phi Yến và một nhà ba người này....
"được! dẫn cả hắn theo" Dinh Hạo hắn thật không biết cách nào để từ chối họ.
La Thanh lập tức bước ra, chặn trước mặt Dinh Hạo.
"vương gia! người này.. người không được dẫn đi"
"to gan! La Thanh người biết mình đang nói chuyện với ai không" Vệ Tổng quản nhìn thái độ vô lễ của La Thanh, tiến lên quát mắng.
"người là Hạo vương gia, trên đời này có chuyện gì người không làm được, nhưng tội gian dâm không phải nhẹ, Hạo vương không thể ngang nhiên dẫn người đi" La Thanh cao giọng lên tiếng, sau đó nhìn thẳng Dinh Hạo.
Nghe giọng điệu của La Thanh làm cho Dinh Hạo rất khó chịu, chỉ có Dinh Hạo hắn dùng giọng điệu khinh bạc này nói với kẻkhác, chưa có ai dám nói với hắn giọng điệu này. Khoan đã, giọng nói của tên này rất quen tai, nhưng đã nghe thấy ở đâu hắn lại không nhớ ra.
"nhưng bổn vương vẫn muốn dẫn họ đi thì sao..." Dinh Hạo mỉm cười, khinh thường lên tiếng.
La Thanh chưa kịp phản ứng thì Dinh Hạo đã vòng ra sau lưng hắn, một tay quật ngã La Thanh, nằm dài trên đất. Dinh Hạo hắn ghét nhất là những tên cản đường, đương nhiên những tên đó đều phải trả một cái giá.
"hai người này hiện tại sẽ ở lại Hạo vương phủ, có gì.. thì bảo chủ tử các ngươi đến gặp bổn vương" .
***********
Tuyên vương phủ
Lăng Thiên Lạc đang ngồi nhàn nhã ở đại sảnh, cho chim ăn thì bên ngoài có người vội vã chạy vào.
"vương gia! Hãn vương của Đông Lộ đang ở ngoài "
Lăng Thiên Lạc sắc mặt có chút bất ngờ, với người nhạc phụ này hắn tương kính, nếu có thể gặp được Kỳ Giai Mạc Nhi trước thì hắn cũng không phạm sai lầm lần đó.
Chính là hạ độc thế tử của lão, nhưng hắn không hối hận việc đã làm, rõ ràng là vì để cứu người con trai này, Đông Lộ đã giúp hắn lập không ít chiến công hiễn hách.
Kỳ Giai Đình Tư sắc mặt đầy hắc tuyết, hùng hổ đi vào chỉ hận không thể giết chết người trước mặt.
"Rầm!"
Vừa ngồi xuống ghế Kỳ Giai Đình Tư, đặt mạnh thanh đao xuống bàn, tiếng binh khí chạm vào bàn tạo ra âm thanh rất kinh hoàng. Lăng Thiên Lạc giựt mình quay lại nhìn thanh đao trên bàn. Thanh đao không biết từ khi nào đã rời ra khỏi vỏ, sắc bóng lấp lánh như ánh sao lại đầy sát khí.
"Hãn vương! Ai chọc giận đến người, để bổn vương giúp người hả giận" Lăng Thiên Lạc miệng cười hòa nhã bước lại gần.
"không cần" Kỳ Giai Đình Tư lạnh lùng cắt ngang, giơ tay ngăn hắn lại.
"ta đến đế nói cho ngươi biết, người của ta đang đóng dưới chân núi Bạch Liên... tất cả sẽ rút hết, ngươi tự mà lo liệu"
Kỳ Giai Đình Tư lập tức đứng dậy, lão sợ nếu còn ở đây lâu, sẽ không kìm được mà giết tên Lăng Thiên Lạc này. Mặc dù trước khi tới đây lão đã tự nói phải bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy người trước mặt lão, tất cả tức giận đè nén chỉ muốn bộc phát.
"Hãn vương! Chắc có hiểu lầm gì hay chúng ta ngồi lại rồi hãy nói"
"không hiểu lầm gì cả, ta đã bị ngươi lừa quá lâu, món nợ giữa ta và ngươi ..một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi trả gấp bội"
Kỳ Giai Đình Tư đến và đi đều nhanh gọn lẹ, đó chính là tác phong của lão.
"hãn vương..!
"hãn vương.!"
Lăng Thiên Lạc tức giận ngồi xuống ghế. Nếu hắn không có thuốc giải sẽ không thể điều khiển được Kỳ Giai Đình Tư, khiến Đông Lộ thay hắn đi đánh trận, người bên ngoài chỉ biết Tề Vương anh dũng lập nhiều chiến công, nhưng không ai biết thật ra tất cả chỉ là giả tạo.
"khi nào mới điều chế xong thuốc giãi" Lăng Thiên Lạc vừa chạm mông ên ghế, liền quát tháo người đứng bên cạnh hắn
"Lãnh Nhược Y nói nếu vương gia còn hối thúc thì tự mà đi làm..." người bên cạnh khúm núm lên tiếng.
"Rầm....!!!"
Hắn tức giận đập tay vào bàn
"một lũ vô dụng.." Lăng Thiên Lạc khi nghĩ tới saU này không có người giúp hắn đánh trận thì càng bực tức.
"vương gia! có tin tốt" La Thanh gấp rút chạy vào, liền kinh hô:
"người từ sáng đã đi đâu" Lăng Thiên Lạc khó chịu lên tiếng
"nô tài đi bắt Nhất Phi"
"Nhất Phi...hắn là ai" Lăng Thiên Lạc trán nhăn lại thành một đường dài, khi nghĩ đến một cái tên vừa quen lại xa lạ.
"Vương gia! hắn là tên nô tài gian dâm với tiểu thiếp mới vào phủ của Tấn vương, hai hôm trước bọn họ còn dắt nhau bỏ trốn.
"là hắn..." đôi mắt hẹp dài của Lăng Thiên Lạc híp lại thành một đường dài, nghiến giọng.
Đương nhiên hắn còn nhớ, hai ngài trước lão lục còn đến phủ của hắn làm rùm beng lên, nhất quyết đòi hắn giao người ra, làm kinh động đến phụ hoàng, khiến người tức giận.
"hắn đâu" Lăng Thiên Lạc lạnh lùng lên tiếng.
"người được Hạo vương dẫn đi, còn nữa hắn còn dẫn cả tiểu thiếp của Tấn vương về phủ..." La Thanh mỉm cười xấu xa.
Lăng Thiên Lạc đăm chiêu một hồi lại nhếch miệng cười, có lẽ hắn vừa nghĩ một kế sách hại người nào đó.
"ngũ đệ ! huynh đang không biết làm sao để đối phó với đệ thì đệ lại tự mình tìm đến"
Ha..ha..ha!!!
***********
Hạo vương Phủ
Dinh Hạo đang ngồi ở đại sảnh, bên dưới là Phiêu Phiêu và Nhất Phi đang quỳ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, lúc này hắn mới nhìn rõ dung mạo họ, nữ thì có dung mạo đoan trang hiền thục, nam thì nho nhã lịch sự, không giống kẻ gian tà.
"Phiêu Phiêu! tại sao tỷ lại trở thành tiểu thiếp của Tấn vương".
"ca ca tỷ mắc nợ cờ bạc nên bán tỷ vào kỷ viện.." Phiêu Phiêu quay sang nhìn Nhất Phi hai mắt không ngăn được dòng lệ
"Nhất phi chỉ vì muốn kiếm ngân lượng chuộc thân cho tỷ, nên bán mình vào phủ Tề vương làm nô bộc"
"ta không hối hận vì nàng làm bất cứ chuyện gì, nếu ta đến sớm hơn thì ma ma đã không bán nàng cho Tấn vương, chúng ta cũng sẽ không xa nhau..." Nhất Phi nhìn thấy Phiêu Phiêu đang khóc nên rất đau lòng.
"một tú tài như chàng lại vì ta mà từ bỏ công danh, cam tâm làm một nô bôc...kiếp này Phiêu Phiêu nợ chàng quá nhiều, chắc phải đợi kiếp sau Phiêu Phiêu mới có thể trả nợ cho chàng"
Tư Mã Phi Yến nhìn dáng vẽ khóc sướt mướt đòi sống đòi chết của hai người rất khó chịu, một lần nửa quỳ trước mặt Dinh Hạo lớn tiếng cầu xin.
"Vương gia! hai người họ thật đáng thương, người giúp họ đi, vương gia... "
Tội hai người này về tình đáng thương nhưng về lý khó mà tha thứ, Tấn vương và Tề vương đều không dễ chọc chưa nói đến Hạo vương luôn là cái gai trong mắt họ, nếu Hạo vương nhúng tay vào chuyện này, không biết tiếp theo lại xảy ra chuyện gì.
"Trắc phi! người đừng làm khó cho vương gia" Vệ Phong lên tiếng
Phiêu Phiêu đương nhiên hiểu ý Vệ Phong muốn gì, nàng cũng không nên được voi đòi tiên.
"Phi Yến! tỷ và Nhất Phi có thể chết cùng nhau đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban tặng, tỷ còn phải đa tạ vương gia sao lại còn làm khó người"
"vương gia! ta và Phiêu Phiêu rất cảm kích người, có thể để một nhà ba người chúng ta trước khi chết có thể ở cạnh nhau, ơn đức của người chúng tôi sẽ không quên...kiếp sau nhất định làm thân trâu ngựa đáp đền..." Nhất Phi dập đầu tạ ơn Dinh Hạo.
Trước khi tới đây, hắn và Phiêu Phiêu đã quyết định, sẽ cùng nhau tự kết liễu, thiên hạ này là của "Lăng Thiên" gia, dù họ trốn đến đâu cũng sẽ bị Tấn vương và Tề vương bắt lại, nếu họ hiểu ra sớm hơn chút có lẽ sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.
Hai người họ sau khi dập đầu xong thì dắt nhau ra cửa, chân vừa bước ra khỏi cửa thì giọng nói của Dinh Hạo vang lên.
"các ngươi muốn chết, đã có sự cho phép của bổn vương chưa..."
Phu thê Nhất phi xoay người lại nhìn hắn, ánh mắt đầy cảm kích.
"Vệ Tổng quản! ngươi hãy sắp xếp cho họ một gian phòng.." Dinh Hạo quay sang nhìn Vệ Phong.
Dinh Hạo đứng dậy đi về phòng của mình. Nhưng khi hắn ra tới cửa, lại chợt nhớ ra một điều quan trọng, hắn xoay người lại nhìn Vệ Phong
"phòng của bổn vương ở đâu.."
Đó là hắn không biết căn phòng nào trong vô số những căn phòng của Hạo vương phủ là phòng của hắn.
***********
Bầu trời đêm nay thật âm u không có gì ngoài một màu đen, muốn ngắm trăng xem ra cũng không được, Dinh Hạo đang ngồi dựa lưng lên cửa , hắn thở dài xoay người đi thì...
"xoẹt...t...!!"
Một luồng sáng nhanh như tia chóp xẹt qua người hắn, Dinh Hạo lập tức lật người ngửa ra sau, hai tay kẹp chặt lưỡi kiếm của đối phương, xoay người nhảy vào trong phòng. Mong muốn một cuộc sống bình thản khó đến như vậy sao, chỉ muốn yên ổn ngắm trăng thôi cũng có thích khách đến lấy mạng, thật ra tên "Lăng Thiên Hàn" này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù đây.
Dinh Hạo nhìn đối phương đang đứng trước mặt hắn chỉ biết thở dài, ngắm nhìn từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt thanh tú có thần, ngũ quan tinh sảo rất hài hòa, còn thân hình ... không tệ, cũng được xem là một mỹ nhân, nhưng tại sao bao nhiêu nghề không chọn lại đi làm thích khách.
Nàng có chút kinh ngạc với một ánh mắt soi mói nhìn Dinh Hạo, vì không nghĩ đến người này lại dễ dàng tránh đi lưỡi kiếm của nàng, nhưng mặc kệ chuyện của hắn không liên quan nàng, chỉ cần làm cho xong việc rồi đi.
Dinh Hạo không hiểu nàng ta đang làm gì, mà lật tung thư phòng của hắn lên, không phải đến lấy mạng hắn, sao còn chưa ra tay.
Sau một lúc, thích khách bước tới ném một sắp giấy trắng tinh khôi và một bút lông trước mặt Dinh Hạo, liền chỉa kiếm vào người hắn.
"Lăng Thiên Hàn! mau viết.."
Dinh Hạo khó hiểu nhìn nàng.
"viết...mà viết cái gì mới được..."
"còn giã ngốc...đương nhiên là viết hưu thư.." Nàng là cao giọng lên tiếng, lưỡi kiếm vì thế mà nhích lại gần Dinh Hạo thêm một chút, xuýt nữa đâm vào da thịt hắn.
"hưu thư.." Dinh Hạo kinh ngạc, từ từ đẩy lưỡi kiếm ra nhưng người kia không cho hắn được như ý muốn.
Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, có chút thông suốt. Mộ Dung Vân Tịnh, Tư Mã Phi Yến, Mạc Thánh Tuyết, tất cả nữ nhân liên quan đến Lăng Thiên Hàn hắn đều đã gặp qua, còn người này...
Dinh Hạo một lần nửa lại quan sát nữ nhân trước mặt, nếu hắn đoán không lầm chắc chắn là Nhan cô nương mà Minh Ngọc Tuấn nhắc đến trước đây, đại tiểu thư của Thiên Hạ đệ nhất trang Nhan Song Song.
"trước đây là có Vệ Phong luôn bảo vệ ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ có một mình, nếu không viết hưu thư đừng trách ta xuống tay giết ngươi" Nhan Song Song đem kiếm đặt sát lên cổ Dinh Hạo.
Nàng trước đây lén lút theo nhị bá, lại bị người mưu hại mất đi kí ức, mà khờ khạo bám theo Lăng Thiên Hàn, nghĩ tới đây nàng lại giận cho sự ngu ngốc của mình.
Mặc dù Lăng Thiên Hàn đối xử với nàng rất tốt nhưng họ là người của hai thế giới khác nhau, người nàng muốn lấy là một đại hiệp trừ gian diệt bạo, phu thê cùng nhau hành tẩu giang hồ hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, chứ không phải là một tiểu thiếp, ngày đêm tựa cửa chờ được phu quân thị tẩm.
Nàng biết hắn thật tâm với nàng, ba ngày sau đại hôn giữa hắn và Mộ Dung Vân Tịnh, hắn đã dùng kiệu lớn rước nàng vào phủ Hạo vương, nàng biết hắn chán ghét Tư Mã Phi Yến nhưng để thú được nàng hắn đã chấp nhận điều kiện của hoàng hậu đưa ra, là lấy Tư Mã Phi Yến.
Nhưng đúng là ý trời vào đúng ngày hắn rước nàng và Tư Mã Phi Yến vào phủ, khiến cho nàng hồi phục kí ức, nhớ được chuyện trước đây. Nghĩ lại Lăng Thiên Hàn đã lừa mình, nàng tức giận trong đêm động phòng một cước đá hắn ra khỏi cửa. Thế là hắn và nàng giằng co đến tận bây giờ.
"Song nhi! nếu phu quân không đưa hưu thư, nàng thật sự sẽ xuống tay..." Dinh Hạo mỉm cười nhìn nàng, giọng điệu châm chọc.
Một tiếng "Song nhi" làm nàng bừng tỉnh, liếc nhìn hắn trước đây hắn chưa bao giờ nói năng với nàng như vậy, nàng có chút hồ đồ nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"nếu ngươi sợ thì mau viết đi, đừng lãi nhãi"
Dinh Hạo luôn không ép buộc nữ nhân, nếu nàng muốn hưu thư hắn đương nhiên sẽ đưa, nhưng không phải lúc này, hắn có hơi hiếu kì về nữ nhân này, nữ nhân của Lăng Thiên Hàn mỗi người đều rất đặc biệt, cuộc sống sau này của hắn chắc chắn sẽ không buồn tẻ.
"ta rất muốn nhưng hiện tại, tay ta đang bị thương không thể nào cầm bút...hay để khi khác vậy"
Hắn vửa nói vừa thử cầm bút lên nhưng lại cố ý để bút rơi khỏi tay, mỉm cười nhìn Nhan Song Song. Dinh Hạo phát hiện từ khi đến đây, hắn hình như đã trở nên xấu đi thường xuyên thích trêu chọc nữ nhân, trước đây hắn không phải vậy hay là những người này quá đặc biệt.
Nhan Vô Song cố gắng giữ bình tĩnh, nàng biết Dinh Hạo là đang cố ý.
"ta giúp ngươi"
Nàng cúi xuống giúp hắn nhặt bút lên đặt vào tay hắn, nhưng nó lại một lần nữa rơi ra, tức giận nàng nhét cây bút vào tay hắn, còn tay nàng thì nắm chặt lấy tay hắn. Lưng hắn dựa sát vào người nàng, nàng thì cúi người xuống , tay nắm chặt tay hắn, khoảng cách của họ rất gần nếu như Dinh Hạo quay sang thì môi hai người dễ dàng chạm nhau.
Nhưng đã qua rất lâu, kiên nhẫn của nàng đã không còn, tờ giấy vẫn trắng tinh như trước, ngươi kia một nét cũng không viết ra.
"Lăng Thiên Hàn! ngươi còn muốn gì, sao chưa chịu viết" nàng hét lên
Dinh Hạo chỉ vô tình quay sang nhìn nàng, không nghĩ đến môi hai người lại chạm vào nhau, khi Nhan Song Song định rời khỏi thì hắn thuận thế kéo nàng ngồi xuống đùi hắn, dùng môi hắn phủ lên cánh môi mềm mại của nàng, bắt đầu hành trình cướp đoạt.
"Ưm..m.m"
Nàngphản kháng nhưng sức lực lại không bằng Dinh Hạo, để hắn trêu đùa trong miệng nàng, không ngừng mút lấy, nàng càng kháng cự hắn lại càng bá cướp đoạt, nụ hôn như muốn hút hết tất cả sinh lực trong người nàng, khiến nàng không thể thở nổi, cho đến khi nàng bất lực như một con mèo nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên đùi hắn thở hổn hểnh, thì môi hắn lại khẽ dọc theo xuống dưới vành tai nàng, liếm mút.
"có thích không "
Nhan Song Song giựt mình, như tỉnh khỏi cơn mê rút kiếm ra.
"khốn kiếp! sắc lang"
Nhan Song Song tức giận lao tới Dinh Hạo, lưới kiếm sắc bén, lại mềm dẽo uốn lượn như một con rắn, đâm thẳng đến Dinh Hạo. Hắn nhích người né sang một bên, nhanh như chóp xuất hiện sau lưng nàng, thanh kiếm của Nhan Vô Song chỉ chạm vào không trung, nàng tức giận muốn xoay người lại thì phát hiện toàn thân không thể cử động.
"mau giải huyệt cho ta" Nhan Vô Song giận dữ hét lên.
"thê tử à! giải huyệt cho nàng để nàng giết phu quân này sao" Dinh Hạo mỉm cười đứng trước mặt nàng.
"câm miệng! ai là thê tử ngươi"
"không phải chúng ta đã bái đường , vừa rồi còn...hôn nhau rất thắm thiết" Dinh Hạo cố ý chu đôi lên về phía Nhan Vô Song.
"vô sĩ" Nhan Vô Song quay mặt sang chổ khác, chữi rủa.
"vô sĩ sao..." Dinh Hạo mắt khép lại thành một đường dài, khéo miệng một bên nhếch lên nhìn nàng.
Nữ nhân này quá cao ngạo, hôm nay hắn sẽ cho nàng một bài học để nàng hiểu rõ nữ nhân không nên quá cao ngạo, đặc biệt là trước một nam nhân bá đạo như hắn là sẽ có hậu quả gì, vì nó sẽ khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn.
"ta không chỉ vô sĩ, mà còn rất hạ lưu, nàng có muốn thử không" Vừa dứt lời hắn liền ôm Nhan Vô Song đi đến giường.
"ngươi định làm gì.." Nhan Vô Song nhìn Dinh Hạo đang ôm nàng đến giường lo sợ hét lên.
"đương nhiên là làm chuyện hạ lưu nên làm " Dinh Hạo đang đi bổng dừng lại, cúi xuống nhìn nàng.
"ngươi..." Nhan Song Song tức giận muốn đưa tay lên tát vào mặt Dinh Hạo, nhưng lại nhớ ra nàng đang bị điểm huyệt không thể nào cử động.
Dinh Hạo đặt Nhan Song Song xuống giường, mặc kệ ánh mắt giận dữ nàng đang nhìn hắn, lần lượt cởi từng y phục trên người nàng ném xuống giường, chỉ còn lại chiếc yếm và quần lụa mõng manh trên người Nhan Song Song thì hắn dừng lại, ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới bắt đầu bình phẩm.
"Song nhi! thân hình nàng cũng không tệ, càng nhìn càng thuận mắt" vừa nói tay hắn vừa duy chuyển dọc theo thân thể nàng.
"câm miệng! ai là Song nhi" Nhan Song Song vừa tức giận, vừa xấu hổ, nghĩ đến nàng chưa bao giờ thân mật với nam nhân nào đến như vậy, mặt lại càng đỏ.
"nàng không cho ta gọi là Song nhi, vậy ta sẽ gọi nàng là thê tử...thê tử, chúng ta bắt đầu thôi, ta biết nàng cũng rất nôn nóng" Dinh Hạo dừng động tác ở tay, mỉm cười nhìn nàng.
"bắt đầu...bắt đầu cái gì" Nhan Song Song bắt đầu có chút sợ hãi, không còn sự cao ngạo ban đầu.
"thê tử thật mau quên, đương nhiên là những chuyện hạ lưu, đêm xuân đáng giá ngàn vàng....thê tử, phu quân tới đây...." vừa nói xong hắn liền nhảy lên giường.
"ngươi ....xuống mau"
"nàng không thích, thì ta sẽ xuống.." Dinh Hạo tỏ ra rất đồng tình nhìn nàng, Nhan Vô Song vừa vừa định thở phào thì cảm thấy trước ngực cảm giác rất lành lạnh.
"nhưng đợi sau khi chúng ta xong việc đã" vừa nói tay hắn vừa tháo đi dây yếm trên người nàng ném xuống giường.
Tay hắn chạm vào bộ ngực căng tròn đầy đặn của nàng, vừa ấn vừa xoa lại không quên tán thưởng.
"Song nhi! chổ này của nàng thật thoải mái vừa mịn lại rất đàn hồi.. không biết khi cắn vào sẽ có cảm giác thế nào"
"ngươi.. !...ưm..m..m"
Nhan Vô Song chưa kip phản ứng, thì môi lưỡi của hắn đã nuốt lấy ngực nàng, giống như một đứa trẻ gặp được thức ăn đưa thích.
"Á....đau..!!"
Nhan Vô Song trừng mắt nhìn Dinh Hạo, nhưng chỉ thấy môt cái đầu đen nhánh đang hì hục cày cấy trước ngực nàng, tức giận trong bụng, hắn tưởng ngực nàng là bánh bao sao, không chỉ liếm còn cắn nữa.
Dinh Hạo nhìn thấy bộ ngực của Nhan Vô Song đầy những dấu kí của hắn rất hài lòng, vừa nói hắn vừa dùng tay xoay tròn trước ngực nàng rất thỏa mãn:
"cái này sẽ nhắc cho nàng nhớ, ta là phu quân của nàng"
Nói xong Dinh Hạo liền nhảy xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại cho nàng xoay người đi ra cửa, trước khi đi còn xoay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng:
"đừng tùy tiện nửa đêm vào phòng nam nhân, không phải nam nhân nào cũng dễ chịu như phu quân của nàng"
Dinh Hao ra khỏi phòng liền phi thân nhảy lên nóc nhà, hai tay dặt sau gáy, từ từ thả mình nằm xuống, nhìn bầu trời âm u không trăng không sao, khóe miệng nhếch lên thở dài:
"Mạc Nhi khi nào thì nàng mới đến đây, ta thật sự rất nhớ nàng..."
***********
Kinh thành về đêm, vắng vẽ tối tăm không bóng người, chỉ có khói mờ ảo và sương mù giăng phủ.
"keng..! Keng...! Keng..!
"cẩn thận củi lữa, coi chừng trộm cướp..."
Sau đám sương mờ ảo là một cổ xe ngựa dần xuất hiện, sau khi xe ngựa dừng lại trước một khách điếm, Diệp Vô Ngần thả roi da trong tay ra, nhảy khỏi xe ngựa và vén màn lên.
Từ trong khách điếm một hán tử trung niên thân hình cứng cáp vạm vỡ, trên tay đang ôm một nữ nhân hình như đang bất tĩnh, chầm chậm đi tới xe ngựa phía trước
"Hãn vương! Nếu quận chúa biết.. chúng ta làm vậy sẽ rất tức giận"
"khi đó không phải đã muộn rồi sao, ta tin Mạc Nhi sẽ hiểu cho người phụ thân này..."
****hết chương 20 *****
Danh Sách Chương: