Chương 21: Tin đồn
***********
Kinh thành
Mặc dù không phải ngày lễ hội gì đặc biệt, không phải tuyển chọn hoa khôi mỗi năm một năm lần, càng không phải là ngày hoàng đế cả con, chỉ là một ngày rất bình thương nhưng …mọi ngõ ngách kinh thành từ hẻm nhỏ ra đại lộ, đến những quán nhỏ ven đường đến cả tửu lầu lớn trong kinh thành đều rất náo nhiệt tấp nập, nguyên lai rất đơn giản chỉ có thể là…
Vạn Thiên lầu
“Các huynh biết tin gì chưa” Một vị khách quan từ bên ngoài chạy vào hí hửng lên tiếng.
“chuyện tốt gì nói mau cho huynh đệ cùng nghe” Thanh niên bên cạnh tò mò lên tiếng.
“Hạo vương hôm qua…” vị khách quan rất hào hứng kể chuyện nhưng chưa nói gì đã bị người thanh niên cắt ngang.
“hừm…tưởng chuyện gì mới mẽ, chứ chuyện đó người cả kinh thành ai mà không biết”
“Các huynh không có mặt ở đó nên không nhìn thấy, lúc đó Hạo vương rất ngang ngược không coi ai ra gì, đâm kiếm thẳng vào người Mạnh tổng quản, bắt buộc hắn phải giao người …” Vị khách quan bàn đối diện cũng đứng dậy “góp vui”.
“thật không…Vệ tổng quản có sao rồi...”
"máu chảy lên láng, không biết có qua khỏi hay không nữa...."
Bên ngoài
Cảnh tượng rất náo nhiệt nhưng cũng không kém phần đặc sắc, từ những bà cô, đại thẩm đến những đại tỷ, tiểu cô nương. Tất cả họ đều tụ năm tụ bảy trên phố, mổi người một câu xôn xao bàn luận.
“có khi nào cái thai trong bụng nàng ta là của Hạo vương” Một đại thẩm đặt hộp phấn hoa trên tay xuống, nhìn người bên cạnh.
“cũng có thể lắm…thấy ánh mắt Hạo vương lúc đó và nàng ta rất kỳ lạ, nói họ không có gì không ai tin” Một bà cô đang lựa vải bên cạnh cũng lên tiếng.
“không phải tiểu thiếp của Tấn vương bỏ trốn với nhân tình của ả sao, nghe nói họ còn bị bắt cùng nhau” Bà thiếp đang mua rau đứng cuối đường lại lên tiếng
“theo ta tên gian phu đó chỉ là hình nhân thế mạng thôi, ngươi nghĩ xem, mặc dù chỉ là thiếp của vương gia nhưng cũng tốt hơn làm thê cho một tên nô tài, có nữ nhân nào ngu như vậy không..” Vị đại tỷ bán lê đối diện, lại không đồng ý với lời nói của bà thiếp mua rau.
“nếu có.. cũng đâu có lạ gì, cũng đâu phải là lần đầu Hạo vương sảy ra quan hệ với chị dâu, trước đây cũng có một tiền lệ rồi sao” Đại thẩm đang cân thịt cho khách, cũng dừng lại chen thêm vào một câu.
“đúng đó..không có lữa làm sao có khói…”
Trong một gốc khuất của Kinh Thành, La Thanh đang đứng quan sát mọi thứ đang diễn ra bên dưới, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tự đặc “mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch”.
******
Hạo vương phủ
Bên ngoài kinh thành thì dậy sóng, chó gà không yên, nhưng trong phủ vẫn có người rất an nhàn hưởng thụ, không mãi mê gì đến sự tình bên ngoài.
Dinh Hạo đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp, một trận gió mạnh thổi qua, những giọt nước còn động lại đêm qua đều rơi hết xuống mặt hắn, cảm giác lành lạnh trên mặt khiến hắn tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra, liền đón nhận những ánh nắng chói chang. Đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt, xoay mình ngồi dậy thì cảm thấy toàn thân ê buốt, nhức mỏi.
Hắn bây giờ mới nhận ra...không phải là nệm ấm chăn êm, không phải giường cao chiếu rộng, hắn cư nhiên lại ngủ quên trên nóc nhà suốt đêm.
Dinh Hạo phi thân nhảy xuống, nhưng chân chỉ vừa chạm đất thì có một luồn sát khí từ sau xông thằng tới hắn.
Nhan Song Song vẽ mặt đầy tức giận phi thân tới, đánh tới tấp khiến Dinh Hạo không kịp trở tay.
“Lăng Thiên Hàn! bổn cô nương sẽ lấy mạng ngươi “
Dinh Hạo dùng quạt kìm chặt lấy thanh kiếm của Nhan Song Song, mỉm cười nhìn nàng, giọng điệu bong đùa: “Song Nhi! tối qua chúng ta không phải rất vui vẻ sao…”
Nhan Song Song nghe Dinh Hạo nhắc đến chuyện tối qua cơn giận có tăng không giảm, nàng trước giờ chưa bị ai đùa bởn đến như vậy.
“câm miệng! không được nhắc đến chuyện tối qua”
Nhan Song Song sử dụng tất cả tuyệt kỹ bình sinh, nhưng Dinh Hạo lại dễ dàng tránh được không tốn chút công sức, càng làm nàng bực tức, “chỉ trọn vẹn nửa năm có thể thay đổi một con người sao, từ một thư sinh trở thành một cao thủ..còn…còn…hết sức vô lại, cữ chỉ ngôn hành của người này đều thay đổi, hắn thật sự là Lăng Thiên Hàn sao”.
“Thê tử! Có gì thì từ từ nói đao kiếm không có mắt, chém chết phu quân thì nàng sẽ trở thành qủa phụ ” Dinh Hạo cực lực phải tránh, trái né lưỡi kiếm của Nhan Song Song, nhưng vẫn còn tâm trạng châm chọc nàng, đương nhiên không là dùng hết sức mình, với hắn xem như một chút vận động buổi sáng vậy.
"nhưng ta lại muốn làm qủa phụ "
Ngươi đánh tới kẻ thì tháo chạy, cả hoa viên như bị họ đảo lộn lên, trên đất là những xác hoa và lá cây còn rất tươi, nhiều lần Nhan Song Song xuất kiếm ra, Dinh Hao lại liên tục tránh né nênlưỡi kiếm của Nhan Song Song không tài nào đánh tới hắn, kết quả những cái cây xung quanh vì hắn mà vạ lây, gần như trụi lá.
“Á..!!!!”
Lưỡi kiếm của Nhan Song Song vun ra không đánh trúng Dinh Hạo, nhưng đúng lúc lại rơi trên người nữ nhi đang đi tới, rất may Nhan Song Song kịp thời thu kiếm lại nếu không…
Xuân Trúc đi đến thì bị một màn “múa kiếm” của Nhan Song Song làm cho hồn xiêu phách lạc, nàng kinh hô một tiếng rồi toàn thân như chết đứng tại chổ.
“..Vương gia! Nô.. tì..tì..” Xuân Trúc nhìn thanh kiếm chỉ cách ngực nàng một đốt tay, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Rẹt..!!!”
Nhan Vô Song Song tức giận thu kiếm lại, xoay người bỏ đi, trước khi đi còn liếc nhìn Dinh Hạo đang đứng sau lưng Xuân Trúc.
Xuân Trúc nhìn thanh kiếm được cất vào bao, theo chủ nhân rời khỏi, nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng xoay lưng lại nhìn Dinh Hạo:
“vương gia! nô tì theo lệnh của tiểu thư đến báo với người, hôm nay tiểu thư về tướng quân phủ thăm lão gia …”
Lúc này Vệ Phong vẻ mặt rất gấp gáp, hối hã chạy thẳng vào tìm Dinh Hạo: “vương gia! hoàng thượng triệu người vào cung”
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, hắn không nghĩ đến hai tên kia lại nhanh đến như vậy đi cáo trạng, lại còn kinh động đến hoàng thượng, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra cách giãi quyết vấn đề của Phiêu Phiêu và Nhất Phi, có nên đi gặp họ chăng.
“Chúng ta đi thôi” Dinh Hạo thở dài lên tiếng, rồi xoay lưng hướng ra cổng.
“vậy để nô tài đi chuẩn bị xe ngựa” Vệ Phong gấp rút lên tiếng, đương nhiên là không muốn hoảng thượng phải đợi lâu, nhưng vừa xoay người đi thì Dinh Hạo lại lên tiếng.
“Không cần”
“vương gia! hoàng thượng đang đợi người, nếu không đi bằng ngựa thì khi nào mới đến được hoàng cung” Vô Phong khó hiểu nhìn Dinh Hạo.
“ai nói bổn vương vào cung”
“vậy người đi đâu…”
***********
Hoàng cung- Lăng Thiên quốc.
Lăng Thiên Thần thì đang ngồi ở đại điện, sắc mặt rất khó coi liếc nhìn đóng tấu chương chất thành núi trên bàn. Hắn không hiểu hiệu suất làm việc ngày thường của họ thật sực có nhanh đên vậy …
Tất cả những đóng tấu chương này đều là chuyện “lửng lẫy” của Hạo vương ngày hôm qua như thế nào “cướp người”, chắc chắn có kẽ giựt dây đứng phía sau chuyện này, nếu không thì không thể nào cùng lúc mà tất cả họ đều dân tấu chương cùng một lúc.
Tên nhóc này đúng là ngoài cái dung mạo giống hệt hắn thì không có cái nào là giống hắn cả, thật sự Lăng Thiên Thần cũng rất khâm phục đứa con này của hắn, mới về Kinh Thành không quá 3 ngày đã khiến Kinh Thành náo loạn cả lên.
“Tham kiến hoàng thượng”
“hắn đâu..” Lăng Thiên Thần đặt tấu chương trên tay xuống, nhìn ra cửa nhưng không thấy ai ngoài Quế công công trước mặt, khó chịu lên tiếng.
“Bẩm hoàng thượng! Hạo vương không có ở trong phủ…” Quế công công vừa lên tiếng chưa nói dứt lời thì có người khác chen vào.
“Phụ hoàng! theo nhi thần là ngũ ca biết mình làm sai, nên không dám đến gặp người” Lăng Thiên Bảo tức giận lên tiếng.
Thê tử của hắn lại thông dâm với người khác đến mức có thai, nếu gian phu là một người quyền thế xuất chúng hơn hắn thì không nói làm gì, nhưng đằng này chỉ là một tên nô tài nhỏ nhoi, một người trọng mặt mũi như Lăng Thiên Bảo đương nhiên chịu không nổi nhục này.
“Lục đệ! Sao không để Quế công công nói hết đã..” Lăng Thiên Kỳ đứng bên cạnh lên tiếng cắt ngang, hắn quay sang nhìn Quế công công nói tiếp “ Quế công công! ngươi nói tiếp đi..”
“khi lão nô đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng, thì Hạo vương cùng vương phi đã về tướng quân phủ thăm Mộ Dung tướng quân…“ Quế công công mỉm cười nhìn Lăng Thiên Kỳ, rồi quay sang nhìn Lăng Thiên Thần cúi đầu thưa chuyện.
“Hừm! theo ta là hắn đang trốn tránh thì đúng hơn, có khéo trùng hợp đến vậy không…” Lăng Thiên Lạc khéo miệng nhếch lên, nhìn Quế công công. Hắn không tin những lời Quế công công, lão là người của hoàng hậu đương nhiên sẽ tìm cách bao che cho Lăng Thiên Hàn.
“đại hoàng huynh! Mộ Dung tướng quân là vì hoàng hậu mà bị thương, người còn là nhạc phụ của ngũ đệ, cho nên… về tình về lý ngũ đệ đi thăm hỏi là đương nhiên ” Lăng Thiên Kỳ quay sang chất vấn Lăng Thiên Lạc
“Tứ đệ! Đừng lúc nào cũng bao che cho ngũ đệ” Lăng Thiên Lạc liếc nhìn Lăng Thiên Kỳ.
“đại ca! đệ không bao che cho ai…nhưng ngũ đệ không phải là người không biết lý lẽ, đệ tin đệ ấy làm vậy là có lý do” Lăng Thiên Kỳ lại tiếp tục lên tiếng
“lý lẽ gì…mà ngang nhiên cướp người của đệ, là ngũ ca tự ý làm càn không xem đệ và đại ca ra gì” Lăng Thiên Bảo tức giận nhìn Lăng Thiên Kỳ.
“Rầm!”
“im hết cho trẩm, huynh đệ các ngươi gặp nhau là cãi đến sứt đầu mẽ trán, có xem trẩm ra gì không…khi nào hắn hồi phủ bảo vào cung gặp trẩm..” Lăng Thiên Thần tức giận lên tiếng, rồi xoay người bỏ đi.
“Dạ hoàng thượng”
*******************
Huệ vương phủ.
Bên ngoài thì yên ắng, như mặt nước hồ phẳng lặng như mặt nước hồ nhưng bên trong thì ...
Một cô nương xinh đẹp thanh tú, y phục sang trọng quý phái, đang ngồi thêu ở đại sảnh, nếu không xét đến vẽ mặt đầy phiền muộn của nàng lúc này thì rất hoàn mỹ.
“chỉ cần tỷ phu lên tiếng thì đệ tin phụ thân sẽ nghe theo” Đoan Mộc Thành vẽ mặt rất thành khẩn nhìn nữ nhân đối diện.
“tỷ và tỷ phu đều đồng ý với quyết định của phụ thân, Đoan Mộc gia nhiều đời là tướng soái, tuy đến đời phụ thân là binh bộ thị lang, nhưng đệ thân là trưởng tử của Đoan Mộc gia lại suốt ngày bên ngoài chơi đùa, đệ cũng phải nghĩ cho tâm tư của Phụ thân” Đoan Mộc Thanh đặt y phục đang may trên tay xuống bàn, nhìn Đoan Mộc Thành.
“nhưng kỷ luật trong quân đội cũng rất nghiêm ngặt, huấn luyện rất vất vả, canh ba đã thức dậy còn dầm mưa dãi nắng, đao kiếm vô tình đó tỷ... tỷ chỉ có một tiểu đệ này cũng đành lòng cho đi sao” Đoan Mộc Thành vẫn tiếp tục này nĩ.
“vẫn là câu đó…không đi không được” Đoan Mộc Thanh nghiêm nghị nhìn hắn, dứt khoát lên tiếng
“Tỷ thật vô tình, lúc đó nếu đệ không từ tay của Lăng Thiên Từ tráo đổi người, thì tỷ và tỷ phu làm gì hạnh phúc như bây giờ"
"biết đâu lúc này tỷ còn đang gõ mỏ trong Linh Thiên tự, chứ không phải ngồi đây mà thêu thùa” Đoan Mộc Thành tức giận đứng dậy.
Năm đó lão gia gia của Mộ Dung phủ mừng sinh thần 60 tuổi, trên có các hoàng thân quốc thích, dưới có các đại thần trong triều tất cả đều có mặt đầy đủ, rất náo nhiệt. Hắn và tỷ tỷ Đoan Mộc Thanh cũng đi theo phụ thân đến Quế Nam chúc thọ.
Sau khi mọi người về hết, hắn vô tình nhìn thấy Ninh vương cho người đánh ngất tỷ tỷ hắn dẫn đi, đưa đến phòng của Hạo vương lúc này đang say khướt trên giường, mục đích của họ rất đơn giãn là…diễn một màn bắt gian tại trận. Nhất tiễn hạ song điêu, một mặt khiến cho tỷ phủ cùng Hạo vương bất hòa, mặt khác khiến Mộ Dung gia hủy hôn.
“đệ nhắc đi nhắc lại nhiều lần không chán sao...nhưng tỷ nghe cũng thấy nhàm, phụ thân đã đến lại bộ báo danh cho đệ, ngoan ngoãn về phủ mà chờ tin ” Đoan Mộc Thanh thở dài nhìn đệ đệ.
Khi đó nếu đệ đệ không phát hiện ra âm mưu của Ninh vương thì nàng và tướng công sẽ không đến được với nhau, vì vậy nàng và tướng công đã nhiều lần bao che cho đệ đệ giúp hắn thoát hết lần này đến lần khác, nhưng lần này thái độ của phụ thân rất quyết liệt, nàng cũng hết cách.
“…đừng nghĩ tỷ không biết, đệ và Triệu vương từ trước đã bất hòa, nếu không cũng đã không lôi Tư Mã cô nương vào chuyện này, đừng nói việc này cũng là vì tỷ” Đoan Mộc Thanh lướt nhìn Đoan Mộc Thành, chầm chậm đưa tách trà lên miệng.
Đoan Mộc Thành quả thật hắn chỉ cần dẫn tỷ tỷ đi là được, nhưng trời xui đất khiến đúng lúc hắn lại gặp Tư Mã Phi Yến bên ngoài, cái đầu lại rất linh hoạt nghĩ đến cảnh tượng sáng mai, khi Ninh vương và Triệu vương nhìn thấy người đang nằm trên giường là Tư Mã Phi Yến, không phải là tỷ tỷ hắn thì sẽ có biểu hiện gì, hiếu kì lại thêm hắn rất ghét Lăng Thiên Từ, khiến hắn đưa ra một quyết định mà tới giờ hắn vẫn cho là cực kỳ “sáng suốt”.
Hắn trực tiếp đánh ngất Tư Mã Phi Yến đem thế vào chổ tỷ tỷ, còn giúp họ cởi bỏ y phục trên người ra, Đoan Mộc Thành còn nhớ rõ vẻ mặt của Ninh vương và Triệu vương khi nhìn thấy người đó là Tư Mã Phi Yến, thất vọng đau lòng cùng tức giận đều có đủ, rất buồn cười, còn đặc sắc hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Đoan Mộc Thành bị đoán trúng tâm tư, chột dạ không dám nhìn tỷ tỷ, nhưng phải giãi quyết cho xong chuyện này đã, hắn đành phải xuất ra “tuyệt chiêu” cuối cùng:
“nếu tỷ không giúp đệ, tình tỷ đệ coi như cắt đứt..”
Nhưng hắn không nghĩ đến lần này không giống với những lần trước, vị tỷ tỷ hiền dịu của lại nói ra được câu này.
“được câu này là đệ nói…đừng giống mấy lần trước, cứ hai ba ngày lại chạy đến tìm tỷ”
“tỷ…tỷ…hừm” Hắn tức giận xoay người bỏ đi, ra tới cửa thì lại va vào người Lăng Thiên Kỳ.
“tỷ phu…”
Lăng Thiên Kỳ đi vào trong đại sảnh khó hiểu nhìn Đoan Mộc Thanh:
“Thanh nhi! Sao Thành đệ lại tức giận như vậy”
“chàng ngồi xuống đã!” Đoan Mộc Thanh kéo hắn xuống ghế, rồi rót cho hắn một chén trà, nói tiếp:
“là chuyện đi tòng quân..”
“ta thấy nếu Thành đệ không muốn thì nàng và nhạc phụ cũng không nên ép làm gì” Lăng Thiên Kỳ vừa nhận lấy tách trà vừa lên tiếng.
“chuyện của Thành đệ chàng không phải bận tâm..” Đoan Mộc Thanh ngồi xuống ghế, cầm y phục trẽ con còn đang dang dở lên may tiếp tục, nhìn Lăng Thiên Kỳ : “phụ hoàng gọi chàng vào cung chắc lại liên quan đến ngũ đệ…”
Lăng Thiên Kỳ không trực tiếp trả lời nàng, nhưng nhìn thái độ của phu quân cũng cho nàng biết suy nghĩ vừa rồi của nàng là đúng.
“Tể tướng không có mặt ở đây, ngũ đệ lại gây ra chuyện, ta thật sự không biết nên làm sao…” Lăng Thiên Kỳ thở dài nhìn thê tử
“chàng có biết khi nào lão Tể Tướng hồi kinh”
“theo lộ trình thì giờ đã ra khỏi biên giới Phổ Tạng, có lẽ một tuần trăng nửa mới về tới kinh thành”.
***************
Mộ Dung Phủ.
Dinh Hạo đang đứng trước cửa lớn của tướng quân phủ, ngắm nhìn xung quanh, tuy không cao sang hào nhoáng như dinh phủ của hắn nhưng cũng không kém là bao, đình to cột lớn nhất là hai con kỳ lân trước cửa rất khí thế.
“biểu tỷ ! đợi muội với…”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, khiến Dinh Hạo nhớ ra đi theo hắn còn có hai người khác, xoay người lại nhìn người đang đi tới.
Một cô nương yêu kiều quyến rũ động lòng người nhưng lại không hề dung tục tầm thường, trái lại trên người toát lên khí chất tôn quý làm cho nam nhân nhìn vào chỉ muốn chiêm ngưỡng ngắm nhìn từ xa, không hề có ý định vấy bẩn. Nàng đẹp tựa như một nữ thần, đương nhiên người này là vương phi của hắn Mộ Dung Vân Tịnh.
Người còn lại, xinh xắn đáng yêu như một đứa trẻ, tròn tròn mũm mĩm. Nàng đẹp như một thiên sứ từ thiên giới rơi xuống hạ phàm, sự trong sáng ngây thơ của nàng có thể thu hút được tất cả những “ác ma“ trên đời này, trong đó có cả hắn. Người này chỉ có thể là Tư Mã Phi Yến “cô vợ nhỏ ngốc nghếch của hắn”.
Nhưng hắn không ngờ đến Tư Mã Phi Yến lại là con cháu Mộ Dung gia, biểu muội của Mộ Dung Vân Tịnh. Khi nhìn thấy nàng trên xe ngựa hắn rất bất ngờ.
Trên đường đi, ba người họ không ai nói lời nào trầm mặt cho khi đây, hắn không hỏi thì “vương phi của hắn” cũng không lên tiếng, đúng như những gì Tiểu lục miêu tả về nàng lạnh lùng như một khói băng, vô cảm ít nói, nhưng cũng thật lạ điều này lại rất thu hút hắn.
Nhưng nàng cũng nên cho Dinh Hạo hắn chút mặt mũi, dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, “chuyện đó” còn mới sảy ra hôm qua, nàng lại bình tĩnh như giữa họ chưa có chuyện gì.
“cẩn thận! coi chừng” Mộ Dung Vân Tịnh nhìn Tư Mã Phi Yến đang chạy tới, khuôn mặt kiều diễm toát lên sự lo lắng.
“sao tỷ không đánh thức muội” Tư Mã Phi Yến nhăn nhó như một đứa trẽ, giọng nũng nịu nhìn Mộ Dung Vân Tịnh.
“vừa lên xe ngựa là muội ngủ rất say như chết..” Mộ Dung Vân Tịnh khỏ nhẹ lên trán Tư Mã Phi Yến.
“đại tiểu thư! Nhị tiểu thư..” Một lão nô bộc tuổi ngoài ngũ tuần đang đi tới nhìn thấy Mộ Dung Vân Tịnh mừng rỡ lên tiếng
Hà tổng quản đi tới gần Mộ Dung Vân Tịnh, nhận ra bên cạnh còn có một Dinh Hạo nên vội hành lễ: “Lão nô tham kiến vương gia”
“Hà tổng quản! ta nghe nói phụ thân đã tỉnh dậy” Mộ Dung Vân Tịnh nhìn thấy Hà tổng quản, nóng vội lên tiếng.
“tiểu thư chúng ta vào trong phủ đã..rồi hãy nói”
***********
Mộ Dung Kiệt ngồi dựa lưng vào giường, ánh mắt không còn chút kiên nhẫn nhìn người đang đi đi lại lại trong phòng hắn .
“ngươi còn muốn ở lại đây bao lâu …” Mộ Dung Kiệt liếc nhìn Mạc Huệ Đình
“đừng dùng giọng điệu giống hệt Lăng Thiên Thần, hắn là sợ ta cướp Khuê nhi, còn ngươi là vì cái gì…” Mạc Huệ Đình dừng lại, tức giận lên tiếng, hắn đường đường là một hoàng đế đến đâu cũng được vạn người chào đón, có lý nào đi đến đây lại bị hai gã này xua đuổi như đuổi tà.
“thê tử ngươi đã mất nhiều năm, gần đây trong hậu cung của Lăng Thiên Thần có tuyển một số mỹ nữ, hay ta nói với hắn giúp ngươi chọn ra một người, với giao tình của hai người ta nghĩ chuyện này không khó” Mạc Huệ Đình ngồi xuống ghế, giọng điệu bong đùa, nửa thật nửa giã, hắn nhìn Mộ Dung Kiệt
“Phỉ..! còn ngươi phi tần nhiều như vậy, sao không thấy ngươi lập một người trong số họ làm hậu..” Mộ Dung Kiệt cũng không thua kém, lên tiếng hỏi ngược lại Mạc Huệ Đình. Hắn biết Mạc Huệ Đình là đang khích hắn.
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau, một lúc sau lại…
“ha..... !ha.... !ha..!!!”
Thật sự trong lòng hai người đều hiểu rõ, người đối phương yêu là ai, nàng ta trong tim họ giữ một vị trí không nhỏ mà bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể thay thế, có điều người nữ nhân đó yêu không phải họ.
Mộ Dung Vân Tịnh chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười của phụ thân từ bên ngoài, nhìn thấy người kế bên phụ thân đương nhiên nàng biết ra ai, nên muốn hành lễ cho đúng phép tắt.
“Tham kiến…” Khi Mộ Dung Vân Tịnh vừa cúi người thì Mạc Huệ Đình khẻ nhẹ lắc đầu.
“cửu cửu..!” từ sau Tư Mã Phi Yên vừa lên tiếng thì nhanh chân đã chạy đến bên giường nhào vào Mộ Dung Kiệt.
Dinh Hạo không nghĩ đến lại gặp Mạc Huệ Đình ở đây, nên rất ngạc nhiên, tất nhiên người kia cũng đã để ý tới hắn.
“Hạ quan tham kiến vương gia!” Mộ Dung Vân Tịnh vừa định xuống giường hành lễ thì bị Dinh Hạo chạy lên trước cản lại.
“Nhạc phụ cẩn thận! người không nên bước xuống giường”
Dinh Hạo sau khi giúp Mộ Dung Kiệt nằm xuống giường, mới nhận ra không chỉ cô vợ lớn xinh đẹp, mà cả cô vợ nhỏ ngốc nghếch, còn có nhạc phụ đại nhân của hắn rất kì lạ, mọi người đều sững sốt nhìn hắn.
Thật ra cũng không có gì, là từ trước giờ Lăng Thiên Hàn chưa bao giờ xưng hô với Mộ Dung Kiệt là “nhạc phụ”, nên khi nghe hai từ đó từ miệng Dinh Hạo, họ ngạc nhiên là rất bình thường.
“ta về trước! ngươi hãy nghỉ ngơi..” Mạc Huệ Đình đứng dậy rời khỏi ghế.
Dinh Hạo vẫn còn đang suy nghĩ vừa rồi, không biết hắn đã nói sai điều gì, thì Mạc Huệ Đình đã đứng trước mặt.
“ngươi ra đây …”
***********
Bên ngoài nắng chói chang, tiết trời cũng rất trong lành ấm áp, nhưng Dinh Hạo cảm thấy như xung quanh hắn là núi tuyết dày đặc.
Hai người đứng bất động khá lâu, Dinh Hạo đứng phía sau nhìn bóng lưng Mạc Huệ Đình, còn vị “nhạc phụ” này hắn không hiểu đang nghĩ gì, kêu hắn ra đây lại đứng nhìn nước nhìn mây không nói gì, người cổ đại có cần khó hiểu đến vậy không.
“những tin đồn đó có phải là thật ..” Mạc Huệ Đình im lặng nảy giờ, bất ngờ xoay người lại.
Nghiêm trọng rồi đây, nhìn vẽ mặt này của “nhạc phụ đại nhân” không phải chuyện tầm thường, nhưng mà tin đồn gì chứ. Dinh Hạo hắn không biết mình lại gây ra họa gì nữa mà lại chọc đến “nhạc phụ đại nhân” này.
“nhạc phụ đại nhân! Người có thể nói rõ hơn một chút được không….”
“ngươi…” Mạc Huệ Đình có chút không được vui, trước mặt hắn mà tên “Lăng Thiên Hàn” còn dám giã hồ đồ.
“được! trẩm hỏi ngươi, nữ nhân ngươi dẫn về phủ có quan hệ gì với ngươi..” Mạc Huệ Đình dừng lại, liếc nhìn Dinh Hạo “…còn cái thai đó có phải là của ngươi”
Nữ nhân hắn dẫn về phủ, còn cái thai gì chứ…nghĩ một hồi Dinh Hạo liền thông suốt tất cả, khéo miệng nhếch lên tự giễu “không biết tên khốn nào dám bẫy hắn, mặc dù tin đồn như thế này trước đây hắn gặp cũng không ít..”
“nhạc phụ! Tin đồn chỉ là tin đồn làm sao lại là thật, ta cam đoan với người giữa ta và nữ nhân đó không có bất kì quan hệ bất chính nào”
“Lăng Thiên Hàn, trẫm nói cho người biết… Tuyết nhi là con gái cưng của trẫm ngươi không được ức hiếp nó, nếu không trẫm sẽ không tha cho ngươi” Mạc Huệ Đình cao giọng cảnh báo Dinh Hạo.
Dinh Hạo có thể hiểu cho tâm trạng của người phụ thân, nhưng “lão già” này không cần mổi lần thấy hắn, đều như có thù tám kiếp, thiếu nợ không trả, đều dùng một bộ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
“Nhạc phụ đại nhân yên tâm! Ta nhất định sẽ đối xử thật..thật tốt với nữ nhi của người”
“hãy nhớ lấy những lời ngươi vừa nói…” Mạc Huệ Đình giọng điệu đầy đe dọa tiến sát lại gần Dinh Hạo.
Dinh Hạo nhìn thấy thái độ của quá kích của “nhạc phụ” khiến hắn cảm thấy như mình vừa đọc xong không phải một lời hứa mà là một lời tuyên hệ thì đúng hơn. Hắn dựa lưng vào cột, nhắm mắt lại cảm nhận hơi gió đang chạm nhẹ trên mặt, thật thư thái, bên trong lại vang lên những tiếng cười như những giai điệu của cuộc sống, nếu không nghĩ đến những phiền muộn gần đây thì giây phút này thật tuyệt diệu.
**********************
Dinh Hạo đang đứng trước cửa số, ngước nhìn ánh trăng trên cao rất chăm chú, nhìn mà khó biết hắn đang nghĩ gì.
Tội gian dâm ở thời đại này thì chỉ bắt giam, không phải hỏa thiêu hay ngâm lồng heo như các bộ phim truyền hình chiếu trên ti vi.
Sự việc diễn ra đúng trình tự như vậy, thì không có gì đáng lo, nhưng Tấn vương sẽ bỏ qua cho họ sao, làm sao giữ được mạng của họ mới là vấn đề làm Dinh Hạo đau đầu.
Phiêu Phiêu là thiếp của Tấn vương, nếu hắn chịu từ bỏ Phiêu Phiêu, không muốn có bất kỳ dính líu nào đến nàng ta, thì sinh mạng của nàng ta và Nhất Phi mới thực sự được an toàn. Nhưng có cách nào để cho hắn trước mặt nhiều người không thừa nhận Phiêu Phiêu.
Trong phòng đang yên lặng lại vang lên tiếng nói của một nữ nhân, nếu nàng không lên tiếng, Dinh Hạo cũng quên mất hắn còn ở trong tướng quân phủ và trong phòng ngoài hắn ra còn có một Mộ Dung Vân Tịnh.
“sau khi tiên đế dẹp loạn Bình Phiên, thì những người tham gia mưu phản, đều bị đem xử trảm"
"nhưng lúc đó pháp trường bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, nên nhiều người may mắn thoát chết ”
Dinh Hạo quay lưng nhìn về hướng thư phòng, thì thấy Mộ Dung Vân Tịnh đang chuyên tâm viết thư pháp, vẫn không hề nhìn hắn.
“hậu nhân của những người sống sót khi đó, một trong số họ là Đường Hoành Liễu tướng quân, thuộc hạ của đại vương gia, một năm trước bị hoàng thượng phát hiện, kết quả toàn gia bị xử tử”
Dinh Hạo không hiểu Mộ Dung Vân Tịnh vì sao lại kể chuyện này với hắn, nhưng hắn biết không vô cớ mà nàng ta lại làm vậy nên cũng rất muốn biết tiếp theo nàng sẽ nói gì, tiến lại gần hơn.
"gần đây trong kinh thành, lại xuất hiện nhưng bài thơ có nội dung khinh miệt triều đình, mọi người nói là do hậu nhân của phản tặc của Tống Bình Phiên năm xưa gây ra, nhưng vẫn chưa bắt được người..."
“hậu nhân của họ là còn những ai, không ai biết…nếu có người đứng ra thừa nhận, cũng chẳng có ai dám đứng ra nói không phả, vì sợ liên lụy...” Mộ Dung Vân Tịnh sau khi viết xong nét chữ cuối cùng, đặt cây bút xuống, ngước nhỉn Dinh Hạo.
“Nàng muốn nói gì…” Dinh Hạo mơ hồ đã hiểu là ý của nàng, nhưng hắn không tin nữ nhân này lại hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của hắn, có điều lần này hắn đã sai.
“nếu Phiêu Phiêu chịu thừa nhận là hậu nhân của phản tặc, thiếp tin Tấn vương sẽ không còn muốn bất kì quan hệ nào đến nàng ta, đó không phải là điều chàng đang nghĩ.." Mộ Dung Vân Tịnh mĩm cười nhìn hắn, nụ cười rực rỡ đến chói lòa.
"..khiến cho Tấn Vương cam tâm tình nguyện từ bỏ Phiêu Phiêu...”
Dinh Hạo sững sốt không chỉ vì lần đầu tiên nàng cười với hắn mà còn vì hắn không nghĩ đến nàng có thể đoán ra hắn đang nghĩ gì. Hắn và nàng tuy những chuyện thân mật đáng xấu hổ gì cũng đã làm rồi nhưng tiếp xúc không nhiều lại như một con sâu trong bụng hắn.
"nhưng làm như vậy Phiêu Phiêu cũng sẽ gặp nguy hiểm vì tội mưu phản "
"vậy phải dựa vào tài nghệ của chàng, làm sao khiến hoàng thượng thay đổi ý định "
Mộ Dung Vân Tịnh mỉm cười nhìn Dinh Hạo nhưng lại không nói gì thêm, cúi người mài mực, tiếp tục hoàn thành cho xong bức thư pháp, bỏ mặt Dinh Hạo đang khó hiểu nhìn nàng.
Nàng sẽ không nói cho hắn biết những chuyện hắn hỏi phụ thân lúc chiều, nàng đều nghe cả cho nên, chuyện đoán ra hắn đang nghĩ gì là không quá khó với Mộ Dung Vân Tịnh nàng.
*************
Hoàng cung Lăng Thiên quốc.
Không khí nặng mùi căng thẳng, nhiều canh giờ trôi đi nhưng không ai dám lên tiếng.
Hai bên đại điện là Lăng Thiên Lạc, Lăng Thiên Kỳ và Lăng Thiên Bảo. Chính diện ngồi ghế rồng đương nhiên là Lăng Thiên Thần đang phê tấu chương, đôi khi cũng có liếc nhìn người đang quỳ giữa đại điện, nhưng chỉ là trong chốt lát.
Dinh Hạo cả hai đầu gối đều nhức mõi, hắn không biết đã quỳ ở đại điện bao lâu, tấu chương cao ngất trên bàn kia cũng đã phê gần xong, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ được đứng dậy, nhưng điều này còn phải tùy thuộc vào tâm trạng “phụ hoàng” nếu không hắn cũng không phải quỳ lâu như vậy.
“bình thân..!” Lăng Thiên Thần đặt tấu chương cuối cùng xuống bàn, lạnh lùng lên tiếng.
“tạ ơn phụ hoàng” Dinh Hạo cảm thấy như vai hắn vừa trút xuống ghánh nặng ngàn cân vậy, khắp người nhẹ nhõm.
“muốn gặp mặt ngũ ca thật không dễ…” Lăng Thiên Bảo khó chịu, tất cả tức giận dồn nén đều bộc phát.
“người ta nói gặp mặt hoàng đế là khó nhất, nhưng theo ta gặp ngũ đệ còn khó hơn gặp phụ hoàng…” Lăng Thiên Lạc lại lên tiếng chế giễu.
“ngũ đệ đã đến, có cần nói khó nghe như vậy không” Lăng Thiên Kỳ lên tiếng bênh vực Dinh Hạo.
Khi mọi người đang nói thì Dinh Hạo cũng đang dõi theo họ, dù là lầu đầu tiên gặp mặt, nhưng theo miêu tả của Vệ Phong hắn có thể mơ hồ đoán ra thân phận những người này là.
Người thanh niên mặc cẩm y, đai mang bạch ngọc trước mặt là đại hoàng huynh Tề vương Lăng Thiên Lạc, dáng vẽ người này cũng tạm cho là anh tuấn nhưng trên người lại toát ra sát khí nồng đậm, nụ cười thâm hiểm khó đoán, là một người đầy tâm cơ.
Thiếu niên đứng bên cạnh chắc có lẽ lả Tấn vương Lăng Thiên Bảo, lục đệ. Người này thì hết sức rất bình thường, không được xem là tuấn tú, thân hình vạn vỡ săn chắc, làn da nâu sàm, còn có vết sẹo trên mặt có thể là do đao kiếm để lại còn khá mới, thuộc típ người nóng vội, hữu dũng vô mưu.
Còn người vừa rồi nói đở lời giúp hắn, thì trong tất cả huynh đệ của Lăng Thiên Hàn chỉ có một người, Huệ vương Lăng Thiên Kỳ, tứ ca. Dáng vẽ anh tuấn nho nhã, cao quý trên người còn toát lên một chút chánh khí, là người ngay thẳng đáng tin cậy, nhưng để tham gia vào cuộc chiến quyền lực thì người này không phải là đối thủ của đại vương gia.
“Câm miệng! gặp nhau là cãi long trời lỡ đất, có xem trẫm ra gì không…” Lăng Thiên Thần tức giận quát tháo, liếc nhìn từng người trong họ, đương nhiên không ai dám lên tiếng nói thêm.
“Thiên Hàn! Trẫm hỏi ngươi nữ nhân đó có quan hệ gì với ngươi” Lăng Thiên Thần ánh mắt dừng lại trên người Dinh Hạo.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần và nàng ta không có quan hệ …” Dinh Hạo đương nhiên biết “nàng ta” mà “phụ hoàng” nói đến là ai, mỉm cười lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh tự tin, lời nói ra rành mạch lại dứt khoát.
“vậy cái thai…của nàng ta cũng không phải của ngươi” Lăng Thiên Thần vẫn dung thái độ dò xét, chất vấn Dinh Hạo.
“không phải…” Dinh Hạo lắc đầu nhìn “phụ hoàng”.
“không phải! vậy ngươi dẫn người ta về phủ làm gì, còn không trả người lại cho lão lục” ” Lăng Thiên Thần có hơi không kiên nhẫn, lên tiếng quát mắng Dinh Hạo.
“người thì nhi thần sẽ giao ra, nhưng lão lục có can đảm nhận về hay không…”
***********hết chương 21***************
Danh Sách Chương: