Chương 51: Thất thân
***********
Kinh Thành Mạc Y quốc.
Trên trời hàng ngàn pháo hoa đang nở rộ với muôn sắc màu.
Rực rỡ...
Lung linh...
Kiều diễm...
"Bù....m...m..! Bùm..m..m..!!" Đẹp đến lòng người ngất ngây, hoa này vừa bừng nở, hoa khác lại được bắn lên.
Còn dưới đất thì...
"wo..o...đẹp quá.."
"bên này..bên này..nhìn xem.."
Quan cảnh nhộn nhịp vô cùng, dân chúng trầm trồ hò reo, tiếng cười nói đan xen.
Nam thanh nữ tú qua lại trên đường nhiều vô số kể, từ trên thành cao nhìn xuống, rất khó mà phân biệt được ai với ai.
Nhưng trời sinh có những kẽ dù lẫn trong đám đông, mà hào quang từ người họ phát ra làm thế nào cũng không che lấp được, luôn gây sự chú ý cho người khác, giã dụ như...
Hai mỹ nam tử đang đi phía trước.
"Tử Tuấn! dù sao cũng là thái tử phi của ngươi, cư xử như vậy... có phải là hơi quá đáng.."
Lạc Tư Doanh mỉm cười bất dĩ, quay lại nhìn tiểu mỹ nhân đang lủi thủi phía sau họ cách xa cả dặm , dù cả ba người cùng khởi hành, nhưng nhìn sao cũng không giống là đi chung,.
Mỹ nam tử bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn, hai mắt hẹp dài lộ sự khó chịu "chỉ nói là đừng đi gần hắn, cũng không cần xem hắn là ôn dịch, cách xa như vậy làm gì, còn ra vẽ đáng thương muốn quyến rũ ai chứ... ".
"ngươi quan tâm nàng ta như vậy, cần ta nói với phụ hoàng tác hợp cho hai người, để nàng ta trở thành vương phi của ngươi... " Mạc Tử Tuấn hằn học nhìn Lạc Tư Doanh, đáp trả.
Lạc Tư Doanh lắc đầu nhìn Mạc Tử Tuấn, biết người này ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Nếu Lạc Tư Doanh hắn mà gậc đầu đồng ý, chắc chắn phủ Thần vương của hắn sẽ không có ngày nào yên, gà bay chó chạy.
"ha..ha..!!! thái tử điện hạ, người đừng làm ta sợ chứ...xem như ta chưa nói gì, haa...ha.." Lạc Tư Doanh hớn hở cười tươi, cho qua chuyện, quàng tay qua vai của kéo đi.
Trong khi Lạc Tư Doanh đang vui cười hớn hở, thì Mạc Tử Tuấn Mạc lại quan tâm lên tiếng...
"ngươi đã đi gặp Tuyết nhi chưa, nghe đâu muội ấy đang ở kinh thành" Giọng điệu của Mạc Tử Tuấn có phần nghiêm túc hơn, hắn quay sang nhìn Mạc Tư Doanh, với ánh mắt dò xét.
Mạc Tử Tuấn đúng là rất biết cách nói chuyện, mở miệng ra là chạm đúng tâm trạng của người khác, không chỉ khiến nụ cười trên mặt của Lạc Tư Doanh biến mất, mà cước bộ cũng chậm dần.
"để làm gì, muội ấy bây giờ không phải rất hạnh phúc sao, không nên quấy nhiễu cuộc sống của muội ấy" Mạc Tử Tuấn khóe môi nhếch lên, gượng cười lên tiếng.
Sau cái lần hắn và Lạc Tư Doanh từ phủ Hạo vương trở về, người huynh đệ này của hắn giống như trở thành con người khác, luôn có tâm sự, thờ ơ lãnh đạm.
"ngươi thật sự nghĩ được như vậy, ta rất yên tâm" Mạc Tử Tuấn vui vẽ quàng vai của Lạc Tư Doanh kéo đi.
Giữa lúc này đây...
"Á.á..a.!!" Tiếng hét chói tai của tiểu mỹ nhân vang lên.
Mạc Tử Tuấn giựt mình quay đầu lại.
"sao đi không nhìn đường, có mắt để làm gì"
Một hán tử cao lớn tức giận quát tháo, nhưng khi nhận ra người đang ngã trên đất là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, thì sắc tâm lại nổi lên, ý xấu trổi dậy.
"Tiểu mỹ nhân! Nàng có sao không, ta xin lỗi, để ta xem có chổ nào bị thương không"
Tên hán tử đỡ tiểu mỹ nhân đứng dậy không chỉ sờ mó lung tung động tay động chân, mà nói năng rất sổ sàng không kiêng nể.
"tránh ra! Đừng chạm vào ta" tiễu mỹ nhân hoảng sợ mà đẩy hắn ra.
Mạc Tử Tuấn nhìn "long trảo" của tên hán tử đang đặt dưới cái mông tròn trịa của tiểu mỹ nhân còn xoa xoa nắn nắn, giận đến sôi gan, chỉ muốn lao tới đánh vỡ mặt của tên hán tử kia ra.
Nhưng Mạc Tử Tuấn đi chỉ mới nữa đường, thì...
"vèo! Vèo...!!!"
Tên bay, lữa bắn liên tục phóng xuống dưới chân hắn, không phải là chổ của tiểu mỹ nhân kia mới phải.
Dân chúng còn đang say sưa thưởng thức cảnh đẹp, nhìn quả cầu lửa sáng chói trên cao, còn cho là pháo bông, nên rất bình thản vô ưu.
Nhưng khi "pháo bông" mà họ nghĩ, chạm đất mới vỡ lẽ ra, kết quả.
"Á... á..á...!!!"
"Chạy mau..chạy mau..!!!"
Họ xô đẩy, chen lấn nhau tìm đường tháo chạy, người nọ đạp lên người kia, còn la hét ầm ĩ, cảnh tượng kinh thành lúc này náo loạn vô cùng.
Mọi việc chưa dừng lại ở đó...
"phịch...! Phịch..! Phịch...!"
Một đám hắc y nhân dữ tợn, từ trên tường thành nhảy xuống múa võ giương oai, bao vây lấy tiểu mỹ nhân.
"các người là ai" tiểu mỹ nhân hoảng loạn nhìn họ, liên tục lùi ra phía sau.
"yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bọn ta, ta đảm bảo ngươi sẽ không sao" Bọn hắc y nhân lập tức bước tới bắt lấy tiểu mỹ nhân.
"Á..á..!!! buông ra" tiểu mỹ nhân nhất quyết kháng cự.
"Buông nàng ta ra" giọng nói rất "uy" của Mạc Tử Tuấn phía sau vọng đến.
"bộp..! bộp..!!"
Lạc Tư Doanh và Mạc Tử Tuấn cả hai đều phi thân đến trước mặt tiểu mỹ nhân yếu đuối, và hạ đo ván ngay hai tên hắc y nhân đang cản đường họ.
Bọn hắc y kinh ngạc khi nhìn thấy "hai mỹ nam tử" bất ngờ xuất hiện. Nhưng họ lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều, vì cả Mạc Tử Tuấn và Lạc Tư Doanh đang lao lên trước ra đòn hạ sát.
"keng..ng..!!!!
"Cạch...ch...!!"
"ầm..ầm.."
Tiếng binh khí vang dội. Không chỉ đồ đạc mà tất cả mọi thứ có thể nhấc lên được đều văng, bay tứ tung.
Có câu "đao kiếm vô tình" đương nhiên là vì không muốn mất mạng oan uổng, cho nên ...
Trên phố rất nhanh đã không thấy bóng người, người nào nhanh chân thì đã chạy mất dạng từ lâu, còn người chậm chân hơn thì chọn một nơi thật kín trốn thật kỹ, không dám ló cổ ra ngoài.
Lạc Tư Doanh và Mạc Tử Tuấn võ công không phải tầm thường, chỉ là địch quá đông khó lòng mà chống đở.
"thái tử! Coi chừng.."
Một tên hắc y nhân giơ đao chém lén từ phía sau, nhưng Mạc Tử Tuấn lại không nhận ra, tiểu mỹ nhân kinh hãi hét lên, sau đó chạy lên trước, không ngần ngại lấy thân chắn đao cho Mạc Tử Tuấn.
"Á..á...á...!!"
Một đường đao dài in dấu trên tấm lưng mãnh khãnh của mỹ nhân, máu đỏ đang tràn lan, thấm ướt cả thanh đao và đang nhỏ giọt.
"tích.. tích..!!" Tiểu mỹ nhân từ từ ngã xuống trước mặt Mạc Tử Tuấn
"công chúa..úa..úa..!!!" Mạc Tử Tuấn hốt hoảng hét lên, ôm chặt lấy thân thể mềm yếu của tiễu mỹ nhân.
Làm bị thương "người đẹp" không phải là mục đích của đám người hắc y nhân, nhưng cũng không khác là bao, cho nên khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân hôn mê bất tỉnh, họ cũng lập tức rút đi, nhưng..
"Cộp..! cộp..!!" từ xa tiến vó ngựa vọng đến.
Đám người xuất hiện lần này chính là quan binh triều đình, ùn ùn như thác lũ kéo đến, đông vô số kể.
Một cuộc đọ sức khác lại bắt đầu.
**************
Hai canh giờ sau.
Bóng đêm đang bao trùm xung quanh, sương khói phãng phất không trung chập chờn theo gió, tiếng gió thổi vi vu và sự lạnh lẽo xung quanh tạo ra một cảnh tượng mong lung quỷ dị.
Thân ảnh của một nam một nữ ẩn hiện sau lớp sương đêm dầy đặc, đang hướng đến cổng thành mà đi tới.
"hắc...hắc..xì..ì..ì..!!"
Dinh Hạo cả người ướt sủng, y phục của hắn dường như còn có thể vắt ra được nước. Bên cạnh là Mạc Thánh Linh, toàn thân run rẩy, đang dính sát vào hắn.
Dinh Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngẩn ngơ...
Hắn còn tưởng hắn đi lộn đường đến sai chổ, nếu không tại sao, mới chỉ có hai canh giờ mà mọi thứ lại thay đổi đến như vậy.
Đường phố thì bừa bộn vắng tanh, không thấy một bóng người qua lại.
"lão bá! ở đây vừa xảy ra chuyện gì" Dinh Hạo nhanh tay đón đầu, chặn ngay một lão bá hỏi chuyện.
"á..!!" Ông lão đang gấp rút từ trong hẽm chạy ra, lại bị Dinh Hạo giựt ngược trở lại, còn tưởng là bọn sát thủ khi nãy giựt mình hét lên.
"vừa xảy ra một trận đánh nhau rất dữ dội, có rất nhiều người bị thương"
"đánh nhau..." Mạc Thánh Linh kinh ngạc hỏi lại.
"đúng vậy ! nhưng bị thương nặng nhất có lẽ là bạch y cô nương xinh đẹp kia, nàng ta bị chém một nhát trên lưng không biết sống chết ra sao, quan binh đang lùng xục tìm bắt hung thủ" Ông lão vừa nói xong, gấp rút xoay bỏ đi.
"Bạch y cô nương" lần này đến lượt Dinh Hạo giựt mình lên tiếng.
Không biết có phải do hắn quá nhạy cảm, nên vừa nghe đến hai từ "xinh đẹp" lại liên tưởng ngay đến Tuyết nhi của hắn. Trùng hợp Tuyết nhi của hắn cũng mặc bạch y.
"cô nương! ta có chuyện đi trước"
Dinh Hạo quay sang nói lời tạm biệt với Mạc Thánh Linh, không cho người đẹp cơ hội nói lời nào, hắn nhanh như một tia chớp, thoáng chốc đã biến mất.
"ê...Khoan..!!"
Mạc Thánh Linh chưa nói gì thì người ta đã đi mất, nàng còn chưa biết hắn tên gì, một chút thông tin gì về hắn cũng không có, vậy làm sao tìm được hắn đây.
Ngay lúc đó...
"cộp..cộp..!!" Một đoàn người từ phía sau kéo tới.
"công chúa! Sao người lại ở đây" Phong Thành bất ngờ từ xa đi tới, khó hiểu lên tiếng.
"Phong hậu vệ " Mạc Thánh Linh có chút kinh ngạc khi nhìn Phong Thành xuất hiện ở đây.
Từ trước giờ Phong Thành và phụ hoàng nàng là nửa bước không rời, ngay cả khi phụ hoàng đi ngủ thì hắn cũng túc trực bên giường. Nay lại xuất hiện ở đây, chuyện lần này chắc không đơn giản.
"thái tử vừa bị ám sát, chổ này rất nguy hiểm...để thuộc hạ đưa người hồi cung "
"thái tử ca ca...huynh ấy có sao không"
..................
Nói về Dinh Hạo sau khi rời khỏi Mạc Thánh Linh.
Dinh Hạo tâm trạng như lửa đốt, trên phố khắp nơi không thấy người đâu, chỉ toàn là binh lính triều đình.
"đứng lại đó..!"
Dinh Hạo đang gấp rút đi về khách điếm, thì lại có kẻ không chỉ chỉa thương giáo về phía hắn, còn lớn tiếng quát tháo.
"ngươi là ai, tên gì, từ đâu tới...sao giờ này còn ở đây"
Thống lĩnh đại nhân tiến lên, với ánh mắt dò xét nhìn Dinh Hạo từ đầu đến chân, mặc dù người này có phần nhếch nhác, nhưng khí chất và dung mạo thật không tầm thường, là nam nhi với nhau, hắn nhìn còn si mê, chứ đừng nói đến nữ nhi.
Dinh Hạo không quan tâm, vẫn tiếp tục bước đi.
Kinh thành vừa có trận đổ máu, mọi người còn không sợ mà trốn chết trong nhà sao chứ. Tên này còn lảng vảng ở đây, rất có nhiều điểm khả nghi.
"nói mau..ngươi từ đâu đến" Thống lĩnh đại nhân tiếp tục tra hỏi
"tránh ra" Dinh Hạo lớn quát tháo.
"Rẹt...t...!" Gươm giáo đồng loạt lại chỉa về phía Dinh Hạo cùng một lúc.
Hai bên tức giận "kình" nhau, đều trong tư thế sẳn sàng có thể động thủ bất cứ lúc nào, đang đến phút giây gây cấn thì..
"vương gia..!!" Tiểu lục từ xa hối hã chạy tới.
Đám binh sĩ đều quay đầu lại nghi ngờ nhìn Dinh Hạo từ đầu đến chân, cùng giữ chung một ý nghĩ trong đầu
"hắn vừa gọi ai là vương gia, đừng nói là ngươi này...chết.."
Tiểu lục chưa chạy tới nơi thì Dinh Hạo đã lao mình về trước, bởi vì thấp thoáng sau lưng Tiểu lục là Tuyết nhi của hắn.
"công chúa! Nàng không sao chứ" Dinh Hạo lo lắng lên tiếng, nắm chặt lấy hai vai nàng.
"ta không sao, nhưng mà ngươi sao lại" Mạc Thánh Tuyết lướt dọc khắp người Dinh Hạo rừ đầu đến chân, khó hiểu cùng bất an.
"ta không sao, chỉ là một chút chuyện vặt, nàng không sao là quá tốt rồi" Dinh Hạo thở phào nhẹ nhõm.
"tham kiến tam công chúa"
Tiếng kinh hô như sấm, quay người lại nhìn thì đám binh lính đã quỳ sẳn trên đất.
"Dư thống lĩnh" Mạc Thánh Tuyết bất ngờ lên tiếng.
Dù gặp không nhiều, nhưng nàng nhận ra người trước mặt là một trong những thuộc hạ của Thần vương gia, còn về phần Dư thống lĩnh thì hắn không còn lạ gì Mạc Thánh Tuyết.
Dù không biết mặt mũi của tên vương gia đó ra sao, nhưng bọn họ biết Lăng Thiên quốc có một Hạo vương tiếng xấu vang danh, còn là phu quân của tam công chúa, chẳng lẽ là người này.
"vị này là" Dư thống lĩnh ngờ vực nhìn Dinh Hạo.
"người này là Hạo vương, phu quân của Tam công chúa" Tiếng nói của Hạ Lan vang bên tai.
"Tham kiến tam phò mã"
Cả đám quan binh bao gồm Dư thống lĩnh đều nghiên đầu, khoanh tay cúi chào, khác xa với thái độ cao ngạo khi nãy.
****************
Khách trọ- kinh thành Mạc Y quốc.
"chát..!"
"chát..!"
Hai tên hắc y người đầy thương tích quay trở về, chào đón họ chính là hai bạt tay từ đại hán tử cao lớn trước mặt.
"hầu gia! xin bớt giận"
"bổn hầu sai các người đi bắt công chúa của Bích Lăng quốc, lũ ăn hại các người lại đi chọc vào thái tử và Thần vương của Mạc Y quốc, các ngươi có đầu óc không"
Ở đây là Mạc y quốc, ngang nhiên đi ám sát người kế vị của người ta, đám ngu xuẩn này đúng là tự muốn tìm đường chết. Bây giờ hay ho rồi, tất cả cổng lớn nhỏ của Mạc Y quốc đều bị phong tỏa, làm sao quay về Tây Hàn đây.
"vương gia! lúc đó thuộc hạ còn nghĩ nàng ta đi một mình, không biết còn có Mạc Tử Tuấn và Thần vương gia đi cùng"
"ngươi nghĩ...ngươi nghĩ...cái đầu ngu các ngươi thì nghĩ được cái gì " đại hán tử tức giận mắng chửi người.
"hầu gia! bây giờ chúng ta tính sao"
Chẳng lẽ không còn cách nào ngăn cản việc hai nước Bích Lăng quốc và Mạc Y quốc kết thông gia sao.
"đã có tin tức gì của nhị hầu gia" đại hán tử quay sang nhìn tên thuộc hạ, cao giọng hỏi.
Giữa lúc đó...
"ầm!!"
Cánh cửa bắt ngờ bị đẩy ra, một hán tử cao lớn khác bước vào, theo sau hắn là những tên hắc y nhân , mình mẩy ướt sủng thảm hại vô cùng.
"nhị gia..!!"
"nhị đệ! Chuyện đó sao rồi, có bắt được người không" đại hán tử gấp rút ên tiếng hỏi
"vốn dĩ đệ có thể đưa Mạc Thánh Linh lên thuyền về Tây Hàn với chúng ta, nhưng giữa đường lại nhảy ra một tên nhóc không rõ mặt mũi, đã cứu Mạc Thánh Linh đi mất"
"sao..." đại hán tữ hốt hoãng nhìn An Dĩnh Hầu: "đệ có để lại dấu vết gì không "
"đại ca yên tâm, đệ đã phóng hỏa con thuyền, tiếc nhất chính là để Mạc Thánh Linh trốn thoát"
Hắn và bọn thuộc hạ chờ đợi hơn canh giờ, nhưng tên nhóc đó và Mạc Thánh Linh vẫn không chịu lên bờ "đáng chết".
"đại ca! Còn chuyện của huynh thì sao" An Dĩnh Hầu quay sang nhìn đại ca mình.
"đệ đừng nhắc nữa"
*****************
Cùng lúc đó...
Ở căn phòng bên cạnh.
"vương gia! nước tắm đã chuẩn bị xong" Tiểu lục tử từ sau bước bình phong đi ra.
"ngươi có thể ra ngoài được rồi" Dinh Hạo gậc đầu nhìn Tiểu lục.
Tiếp theo đến Hạ Lan.
"công chúa! em ra ngoài trước" Hạ Lan nhìn thấy Tiểu lục đi ra, gấp rút đuổi theo phía sau.
"két..t...t!!"
Hai cánh cửa dần được khép lại, chỉ mỗi Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết là ở lại trong căn phòng.
"Nàng không qua đây giúp ta cởi y phục sao" Dinh Hạo cười xấu xa, hai tay dang rộng ra chờ người đến hầu hạ.
Mạc Thánh Tuyết có chút giựt mình, nàng từ từ bước tới, có lẽ do chiều cao có chút chênh lệch nàng phải nhóm người lên giúp hắn cởi áo ra.
Khuôn mặt mỹ miều đang đỏ ửng vì hồi hộp, còn hai cánh môi anh đào ẩm ướt đang mấp máy, hương thơm của nữ nhân thoang thoảng, nàng còn đang dính sát vào hắn, Dinh Hạo có thể cảm nhận được hai khối mềm mại của nàng đang chạm vào ngực hắn.
Thật không thể nào chịu nổi..
"á..á..vương gia!"
Hắn bắt ngờ ôm chặt lấy Mạc Thánh Tuyết, khiến nàng kinh hãi hết lên.
"Tuyết nhi! ta muốn.."
Lời nói ngắn gọn mà bá đạo, đầy đủ ý từ, nghe xong mà khuôn mặt thẹn thùng của Mạc Thánh tuyết càng đỏ hơn.
"Vèo..!!"
Dinh Hạo xoay người đặt nàng dựa lên bức bình phong, sau đó cúi người xuống hôn ngấu nghiến trên môi anh đào xinh xắn, bàn tay ma ác lại tru du khắp nơi.
"Ưm..m..!!" Mạc Thánh Tuyết yêu kiều rên rĩ, hai tay đặt trước ngực hắn, cắn chặt răng.
Thân thể lần đầu tiên bị nam nhân chạm qua khiến nàng không khỏi hoảng hốt, những việc này nàng chưa từng trải nghiệm qua, không biết làm sao thích ứng.
Dinh Hạo rất thích vẽ đẹp thẹn thùng xấu hổ này của Mạc Thánh Tuyết, không chỉ cảm giác chăt khít bên dưới và biểu hiện của nàng lúc này chẳng khác nào ....
"nàng là xữ nữ "
Hắn kinh hãi, lập tức rút tay ra khỏi người nàng.
Mạc Thánh Tuyết khuôn mặt đỏ ừng, hai mắt còn phủ một lớp sương mờ, tất cả cũng do màn "tra tấn" vừa rồi của Dinh Hạo, nàng e thẹn gậc đầu.
"sao lại như vậy" Dinh Hạo vô cùng kinh ngạc, một nữ nhi đã xuất giá hai lần, làm sao có thể vẫn còn là xữ nữ .
Mạc Thánh Tuyết hiểu hắn muốn hỏi gì, cũng không phải bí mật gì to tát, nếu tính ra nàng còn phải cảm ơn Tuyên vương, vì hắn mà nàng có thể trọn vẹn thuộc về người nam nhân nàng yêu.
Mạc Thánh Tuyết ngẩn đầu lên nhìn hắn, xấu hổ lên tiếng.
"Tam vương gia trước giờ chưa hề ép buộc thiếp, cho nên đêm tân hôn...thiếp và ngài ấy không có động phòng" dứt lời nàng liền gục mặt trốn vào trong lòng ngực rắn chắc của Dinh Hạo.
Dinh Hạo vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì..
"cốc...cốc..!!" tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
"Vương gia! hoàng thượng có chỉ triệu ngài và công chúa nhập cung.."
*****************
Hai ngày sau...
Hoàng cung Mạc Y quốc
Giữa yến tiệc linh đình ca say chúc tụng, thì bóng dáng của lục y nam tử và bạch y nữ tử đang thấp thoáng ở đại môn, nhìn cả hai người họ lúc này...
Chỉ có thể dùng một từ "mỹ" để mà hình dung.
Nữ nhân mỹ mạo xinh đẹp, thanh tao thuần khiết, bạch y quý phái ôm trọn cơ thể mỹ miều, vạt váy mềm mại rũ xuống tận gót sen, khẽ lay động theo từng bước đi của nàng như đang nhảy múa, suối tóc đen huyền bóng mượt, và làn da tuyết trắng nàng đẹp tựa như một đóa mộc lan cao quý, nam nhân nhìn thấy chỉ muốn ngã gục dưới chân.
Còn nam tử thì tuấn tú phong nhã, nhất cữ nhất động đều toát lên sự tôn quý vương giã, nhất là nụ cười như hoa đào tràn ngập nắng xuân của y, khiến cho nữ nhân nhìn thấy đều điên đão, thổn thức con tim.
"tam công chúa nhập điện...."
"Hạo vương nhập điện....."
Người truyền người, âm thanh tuyên nhập của thái giám vang dội từ đại môn cho đến nội viện, cho đến khi Mạc Thánh Tuyết và Dinh Hạo vào đến Thường Lạc cung.
"Tuyết nhi! Tham kiến phụ hoàng.." Mạc Thánh Tuyết nghiên người cúi đầu hành lễ với Mạc Huệ Đình, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng như nước.
"Thiên Hàn! Tham kiến phụ hoàng" Dinh Hạo cũng khum lưng cúi đầu, cái này gọi là nhập gia tùy tục, dù sao thân phận hiện tại của hắn là tam phò mã của Mạc Y quốc.
"ha..ha... bình thân!" Mạc Huệ Đình vui vẽ gật đầu, nhìn hai người phu xướng phụ tùy rất hài lòng
"đa tạ phụ hoàng.."
"đa tạ phụ hoàng.."
"Ban ngồi..." Mạc Huệ Đình phóng khoáng lên tiếng, giơ tay hướng chổ giành riêng cho Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết.
Tùy công công lập tức bước ra, cung kính dẫn hai người họ đi đến chỗ ngồi đã được an bày từ trước.
"còn ai chưa tới" Mạc Huệ Đình lướt nhìn những hàng ghế trống bên dưới.
"dạ! chỉ còn thái tử điện hạ.." Tùy công công lên tiếng.
"cộp..! cộp..!!"
Từ ngoài cửa, một vị công công lớn tuổi đi vào..
" lão nô tham kiến hoàng thượng" Từ công công cúi đầu lênt tiếng.
"thái tử đâu" Mạc Huệ Đình khó chịu nhìn Từ công công.
"bẩm hoàng thương! Thái tử điện hạ nói không có thời gian rãnh để đến dự tiệc, vì phải chăm sóc cho công chúa, nên không thể tới được" Từ công công lên tiếng.
Mạc Huệ Đình không tỏ ra tức giận, mà còn rất vui vẽ đằng khác. Ban đầu còn lo tên nhóc nhà lão sẽ bắt nạt nữ nhi người ta, xem ra lão không phải lo lắng nữa rồi.
Cũng may công chúa không bị thương nặng, nhưng xem ra lão phải dời ngày đại hôn lại rồi đây.
"bắt đầu đi.."
"Dạ! hoàng thượng" Tùy công công cúi người nhận lệnh
"bộp..bộp..!!" sau tiếng vỗ tay vang dội của Tùy công công .
Yến tiệc đêm nay chính thức bắt đầu.
Một nhóm vũ cơ xiêm y lã lướt bước vào, tiếng nhạc tiếng trống vang lên, họ bắt đầu nhảy múa.
Từ lúc Dinh Hạo đặt mông xuống ghế, xung quanh trở nên huyên náo lạ thường, mọi người chỉ trỏ, xầm xì to nhỏ.
Dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng ánh mắt hiếu kỳ của bao nhiêu người đều dồn hết trên mặt hắn.
Dinh Hạo dù không muốn quan tâm cũng không thể được.
"công chúa! Người đó chính là Hạo vương" Xuân Mai đẩy nhẹ tay Mạc Thánh Linh kêu gọi sự chú ý, nhìn Dinh Hạo mà hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài .
Mạc Thánh Linh đang nâng ly rượu chán chường lên, những chuyện liên quan đến Mạc Thánh Tuyết nàng đã không còn muốn quan tâm, cho nên cũng không có hứng thú gì với người phu quân không duyên này.
Nhưng Xuân Mai bên cạnh cứ gọi mãi, nàng miễn cưỡng ngẩn đầu lên. Mạc Thánh Linh u nhã mỉm cười, nhìn theo hướng tay của Xuân Mai.
Một mỹ nam tử tuấn tú phong nhã, đang cười đến mê loạn chúng sinh, Mạc Thánh Linh nhìn đến ngây dại nhưng không phải là sự si mê mà là bàng hoàng sững sốt đúng hơn, nụ cười trên môi nàng lịm tắt
"tại sao chàng lại là Hạo vương"
"công chúa! có phải Hạo vương rất tuấn tú" Xuân Mai tỏ ra rất hào hứng nhìn Mạc Thánh Linh.
"ực..c! ực..c!!"
Bích Vũ Hiên giận đến xanh mặt, cầm nguyên bình rượu lên nóc cạn, lửa giận âm thầm phóng tới chổ Dinh Hạo.
Mạc Thánh Linh chưa hết bấn loạn, bàng hoàng hiểu ra người trương phu không duyên mà nàng cố công chạy trốn lại chính là chàng, người nam vừa mới chiếm trọn trái tim nàng.
Dinh Hạo ngồi xuống ghế chẳng bao lâu, đã nhận ra ngay Mạc Thánh Linh, hắn cũng không keo kiệt gì khi gặp lại cố nhân mà mỉm cười nhìn nàng, đáp lại chính là vẽ mặt vẫn chưa hết sửng sốt của Mạc Thánh Linh, khiến hắn có phần khó hiểu.
"cộp..! cộp..!!"
Người ngọc bất ngờ đi về phía của Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết , còn cầm theo ly rượu, yến tiệc vui mừng nhộn nhịp nên cũng không ai quan tâm nàng làm gì, chỉ có một mình Vũ Văn Kiên không rời mắt khỏi Mạc Thánh Linh.
Phục y đỏ thẩm lấp lánh, bó sát thân hình nóng bõng của Mạc Thánh Linh, làn da tuyết trắng và cả những đường cong gợi cảm của phái nữ lấp ló ẩn hiện sau lớp sa y mõng manh. Nếu Mạc Thánh Tuyết là đóa mộc lan cao quý, thì Mạc Thánh Linh là đóa hồng nhung quyến rũ.
"tam muội! lâu rồi không gặp.." Mặc dù là lên tiếng chào hỏi Mạc Thánh Tuyết, nhưng ánh mắt lại không chú e dè nhìn thẳng vào Dinh Hạo.
"Tuyết nhi! Tham kiến nhị tỷ" Mạc Thánh Tuyết nghiêng người cúi chào, với người tỷ tỷ mà nàng từng yêu kính bây giờ cảm giác đã không còn như trước, lờn nói lạnh nhạt không chút tình cảm.
Nhưng Mạc Thánh Linh cũng không thèm bận tâm, nàng vẫn say đắm nhìn Dinh Hạo.
Ánh mắt nàng nhìn Dinh Hạo dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một mối quan hệ không bình thường giữa họ. Đặt biệt là chổ ngồi của Vũ Văn Kiên từ lâu đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Thì ra là chị của Tuyết nhi, thảo nào hai người lại giống nhau đến như vậy. Tại sao hắn không nghĩ ra chứ.
"không ngờ nàng lại là tỷ tỷ của Tuyết nhi" Dinh Hạo mỉm cười lên tiếng, rồi quay sang ôn nhu nhìn Tuyết nhi của hắn.
"người không thấy tỷ muội ta rất giống nhau sao"
Mạc Thánh Linh mỉm cười nhìn Mạc Thánh Tuyết, nàng cười đến diễm lệ, để che dấu sự đố kỵ trong lòng nụ cười của nàng càng rực rỡ hơn.
"Tuyết nhi, nghe ngọt ngào làm sao"
Tay cầm ly rượu của Mạc Thánh Linh trở nên xiết chặt.
"sự ngọt ngào này lẽ ra phải thuộc về Mạc Thánh Linh nàng mới đúng.."
"vương gia và nhị tỷ, hai người biết nhau sao" Mạc Thánh Tuyết kinh ngạc hết nhìn Dinh Hạo lại quay sang nhìn Mạc Thánh Linh.
"có gặp qua, vương gia còn là ân nhân cứu mạng tỷ" Mạc Thánh Linh tỏ ra tỷ muội tình thâm, nắm lấy tay của Mạc Thánh Tuyết kéo nàng lại gần.
Một cẩm y nam tử đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Mạc Thánh Linh.
"người này chắc hẳn là Hạo vương, tiếng tốt đồn xa" giọng điệu đầy vẽ mĩa mai của Bạch Vũ Hiên bỗng vang lên.
Dinh Hạo trong lòng khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra bình thản "tên nhóc xấc xược..cái gì là tiếng tốt đồn xa chứ"
Không biết từ đâu chui ra, nhìn thấy Dinh Hạo hắn, như thiếu nợ không bằng.
"ngươi... là.."
Dinh Hạo ra vẻ suy nghĩ, trầm ngâm một hồi lại không nặn ra được một cái tên.
Vũ Văn Kiên trán đầy hắc tuyết, lần đâu tiên có kẻ không biết đến "danh tiếng lẫy lừng" của hắn, nhưng vẫn gượng ra bộ mặt hòa nhã
"ta là Thập hoàng tử của Bích Lăng quốc.. Vũ Văn Kiên" Như sợ Dinh Hạo không hiểu rõ lời hắn, từng từ từng chữ đều nói rất rõ ràng, còn nhất mạnh ba chữ sau cùng.
Vào phút chót hắn còn thêm vào một câu nữa: "là trượng phu tương lai của nhị công chúa, ngày lành của chúng ta cũng đã định rồi"
Nói vừa dứt lời hắn lập tức kéo ngay Mạc Thánh Linh ôm chặt trong lòng, tà mị vuốt ve khuôn mặt nàng, tuyên bố quyền sở hữu..
Mạc Thánh Linh trừng mắt nhìn hắn, định vùng vẫy nhưng rồi lại thôi, vì xung quanh còn có rất nhiều người, nàng không muốn trở thành đề tài bàn tán của buổi tiệc.
"tên nhóc này, có ai giành với hắn chứ, nhảy dựng lên làm gì..."
Dinh Hạo hắn dù có phong lưu nhưng không đến mức hạ lưu, đi giành nữ nhân với kẻ khác, không phải gặp ai là cũng thích, tên nhóc này coi Dinh Hạo hắn là ai chứ.
"vậy ta xin chúc mừng, chúc hai người sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn, răng lông tóc bạc, hạnh phúc tới già"
Vũ Văn Kiên trong lòng rất đắc ý, còn Mạc Thánh Linh lại không thoải mái, nàng ngẩn đầu nhìn Dinh Hạo
"tại sao chứ...chàng không khó chịu sao"
"Linh nhi! chúng ta về chổ thôi"
Vũ Văn Kiên ôn nhu lên tiếng, vừa nói vừa ôm Mạc Thánh Linh xoay người đi, hắn dù không biết giữa hai người Hạo vương và Mạc Thánh Linh xảy ra chuyện gì, nhưng dự cảm cho hắn biết tốt nhất nên tránh xa tên Hạo vương này ra.
"vương gia! Nhị công chúa thật xinh đẹp " Tiểu lục tử say đắm nhìn Mạc Thánh Linh rời đi.
"Ừ..." Dinh Hạo mỉm cười lên tiếng.
Mạc Thánh Tuyết không phải nữ nhân nhỏ mọn hẹp hòi, nhưng tại sao vương gia lại thẳng thừng như vậy, người đó còn là tỷ tỷ của nàng, trong lòng cảm thấy không được vui chút nào. Mạc Thánh Tuyết cúi đầu ủ dột.
Bất ngờ bàn tay của ai đó lại giơ ra nắm chặt tay nàng, vẫn là thái độ bình thản như trước
"nhưng vẫn không đẹp bằng nàng"
Mạc Thánh Tuyết ngẩn đầu lên nhìn hắn, nhưng hắn lại chầm chầm đưa ly rượu lên môi uống cạn, ra vẽ như không biết nàng đang nhìn hắn, trong khi bàn tay bên dưới lại xiết chặt lấy tay nàng đặt trên đùi hắn.
Hành động âu yếm này không qua được đôi mắt nóng rực của Lạc Tư Doanh, nhất là khuôn mặt đang thẹn thùng của Mạc Thánh Tuyết, rượu vào rất nhiều nên hắn đã ngà ngà say, xoay người rời khỏi Thường Lạc cung.
Sau lưng hắn tiếng đàn hát, tiếng reo hò không ngừng vọng ra...
"Bộp..! bộp..!!"
"hay lắm..múa đẹp lắm"
*****************
Cẩm tú cung.
Ánh tà dương đang dần khuất núi, những tia nắng yếu ớt đang xuyên thẳng vào trong đình làm bật lên dung mạo mỹ miều của nữ tử , lung linh mà mờ ảo.
Tiếng đang trầm bỗng dịu âm bay theo gió và những ngón tay đang lượn múa trên dây đàn một cách điêu luyện, làm lòng người bình thản êm đềm, nhưng mà...
"Hừm..m..m" Hạ Lan ngoài việc thở dài, chán chường ra thì không có gì khác.
"công chúa! tại sao chúng ta không theo mọi người đi săn bắn" Hạ Lan nhăn nhó nhìn Mạc Thánh Tuyết .
Sáng nay Thái tử và mọi người tổ chức lên núi săn bắn, nhưng công chúa lại không muốn đi, lý do vì...
"em không thấy những con thú đó rất tội nghiệp sao"
"Bằng..ng!!"
Âm thanh mị hoặc của tiếng đàn bất ngờ dừng lại, Mạc Thánh Tuyết ngẩn đầu lên nhìn Hạ Lan.
"Phải..phải..rất tội nghiệp, rất đáng thương.." Hạ Lan miễn cưỡng gậc đầu đồng ý.
Chính vì công chúa không muốn nhìn thấy những con thú đáng thương vùng vẫy trước lúc chết, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi, nên chọn việc ở nhà.
Thật ra Mạc y quốc cũng không phải là nước "cuồng sát động vật" nhưng phàm là tôn tử hoàng thất trước ngày đại hôn bắt đầu, có một nghi thức không thể bỏ qua chính là săn thỏ lấy may mắn.
"sáng giờ công chúa chưa ăn gì, để nô tì đến ngự thư phòng lấy chút điểm tâm cho người" Hạ Lan mệt mõi nhấc mông khỏi ghế.
Nhưng khi bóng dáng nàng vừa khuất khỏi ngự hoa viên. Thì lại có hai hắc y nhân bất ngờ xuất hiện sau lưng Mạc Thánh Tuyết.
Mạc Thánh Tuyết giựt mình quay đầu lại thì..
"vụt....!!"
Thứ bột màu trắng từ trong tay áo của hắc y nhân phóng ra lẫn vào không khi, Mạc Thánh Tuyết vô ý ngửi phải mà ngã ngay xuống cây đàn trước mặt.
"Bằng...bằng...!!!" Dây đàn rung lên vì trọng lượng của Mạc Thánh Tuyết bất ngờ ập tới
"có giống với người trong tranh không" Hắc y nhân thứ nhất lên tiếng.
"rất giống...chắc chắn không sai" Hắc y nhân thứ hai cầm bức họa lên tỉ mỉ so sánh, rồi gậc đầu khẳng định.
"Vèo...!!! " hắc y nhân thứ hai liền tiến lên ôm lấy Mạc Thánh Tuyết phi thẳn đến tường thành.
Phút chốc trong đình Cẩm tú đã không còn thấy bóng dáng ai ngoài cây đàn của Mạc Thánh Tuyết
**************
Thần vương phủ.
"vương gia! Thuốc đã nấu xong" một tên nô tài, từ ngoài đi vào, cẩn thận đặt chén thuốc lên bàn, rồi lùi ra phía sau đứng hầu.
"ngươi có thể ra ngoài" Lạc Tư Doanh hờ hững lên tiếng.
"dạ ! Vương gia.."
Lạc Tư Doanh nhìn tên nô tài khuất khỏi tầm mắt hắn, mới cầm chén thuốc lên , sau khi uống xong thuốc hắn liền hướng giường đi tới. Có lẽ do tác dụng của thuốc nên lúc này hắn chỉ muốn ngủ một giấc.
Nữa canh giờ sau....
Không chỉ riêng trong phòng, mà cơ thể của Lạc Tư Doanh còn cảm thấy rất nóng, nóng đến mức hắn cảm thấy như mình đang bị lửa thêm đốt, mồ hôi chảy khắp toàn thân.
"ực..ực..!!"
Lạc Tư Doanh chao đảo bước đi đến bàn, cầm nguyên cả ấm trà lên uống sạch, nước trà tràn ra từ miệng, chãy xuống cổ, ướt cả ngực hắn, nhưng vẫn không đẩy lùi được cái nóng .
Lạc Tư Doanh bước đi tới cửa, bước chân xiu vẹo, tay hắn phải vịnh chặt lấy cánh cửa nếu muốn đứng vững.
"Người...đâu...có ai không..người đâu.."
Lạc Tư Doanh muốn lớn tiếng kêu gào, nhưng lời nói không thể nào bật ra khỏi cửa miệng, nhỏ còn hơn tiếng mèo kêu, nếu còn người khác trong phòng chưa chắc đã nghe ra, chứ đừng nói đến hậu vệ bên ngoài.
Nhưng có một chuyện đáng buồn là bên ngoài không có một tên hậu vệ hay bất cứ tên nào tài nào.
Lạc Tư Doanh bất lực "lếch" ra ngoài, nhưng chân chưa ra khỏi cửa thì..
"phụt...!!" khói trắng bay khắp nơi.
"Cộp..! cộp..!"
Lạc Tư Doanh mơ màng nhìn thấy từ xa có bóng người đang đi tới, giơ tay lên định vẫy gọi thì lại.
"bịch!"
Hắn ngã ngay xuống đất. Hai hắc y nhân từ từ đi đến trước mặt Lạc Tư Doanh. Trên vai còn vác theo một cái bao to tướng.
"đại ca! chắc là thuốc đã phát huy tác dụng" Hắc y nhân thứ nhất nhìn thấy Mạc Tư Doanh nằm ngay dưới chân, mỉm cười đắc thắng.
"đệ mau khiêng hắn lên giường" hắc y nhân thứ nhất gấp rút tiếng.
Hắc y nhân thứ hai nhanh chống đi vào phòng, sau khi ném Mạc Tư Doanh lên giường, còn tiện thể giúp hắn cởi hết y phục, không chừa một chút gì trên người.
"cơ thể của tên này quả thật không tệ" hắc y nhân thứ hai nhìn cơ thể săn chắc "quyến rũ" của Mạc Tư Doanh, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Đang lúc này..
"rầm..m..m!!"
Hắn y nhân thứ nhất ném ngay cái bao trên lưng xuống giường, khiến cho hắc y nhân thứ hai giựt nãy người.
"đi thôi" hắc y nhân thứ nhất xoay trái, xoay phải hạ hai bên rèm che xuống. Rồi hối thúc đệ đệ mình.
"đại ca! chúng ta không mở cái bao, nếu không cũng nên giúp nàng ta cởi y phục, rồi hãy đi"
Hắc y nhân thứ hai ánh mắt luyến tiếc nhìn xuyên thẳng qua khe hở của rèm che đang phất phơ, thấp thoáng thấy mỹ nhân bắt đầu động đậy.
"đừng tưởng ta không biết dụng tâm của đệ, yên tâm, Thần vương còn gấp hơn cả đệ" Hắc y nhân thứ nhất dừng lại, liếc nhìn đệ đệ mình,
"nhưng mà.." Hắc y nhân thứ hai lưỡng lự không chịu nhấc chân.
"đi thôi" Hắc y nhân thứ nhất giọng điệu quả quyết.
"Két..tt..!!"
Cánh cửa được khép lại, ánh sáng bên ngoài không tài nào lọt vào trong, cộng thêm trong phòng không có đèn đuốc được thấp lên, cho nên căn phòng hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Trên giường...
Cảm nhận thấy có một nguồn suối mát đang sờ soạt khắp người hắn, tiếp sức thêm cho ngọn lửa đang cháy trong người có dịp bùng phát.
Mac Tư Doanh vì không nhịn được nữa, liền chụp lấy bàn tay đang làm loạn của mỹ nhân.
Lật người, đem thiên hạ đặt xuống dưới thân.
Trước mắt hắn một màng sương dày đặc, bóng tối bao chùm mọi thứ đều đang trở nên mờ ảo hư hư thật thật, có lẽ hắn đang bị ảo giác, nếu không tại sao...
"Tuyết nhi" Mạc Tư Doanh nhìn thiên hạ dưới thân đến si dại, cúi người xuống hôn đắm đuối lên môi nàng.
"Thần vương! buông ta ra" mỹ nhân đẩy hắn ra, xoay người bỏ chạy, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng bị hạ thuốc mê, toàn thân không có sức lực.
"Rầm.."!!
Nàng bị Mạc Tư Doanh kéo ngã nằm xuống giường.
Nhìn thiên hạ dưới thân không ngừng kháng cự, hắn có thể hiểu nhưng hắn không còn sự lựa trọn nào khác, hắn cần người giúp hắn dập lửa, và nàng chính là thần dược của hắn lúc này.
"Tuyết nhi! ta rất yêu nàng"
Mạc Tư Doanh gấp rút đến mức muốn xé toạt cái bao ra, để cùng người ngọc ân ái, tất cả y phục của nàng đều bị hắn cởi sạch không còn một mãnh.
"ực..ực..!!" Mạc Tư Doanh môi khô lưỡi đắng không ngừng nuốt nước bọt khi nhìn thấy cơ thể kiều diễm của thiên hạ dưới thân.
Làn da trắng hồng, mềm mại không tì vết. Những đường cong đầy mê hoặc, bị hắn nhìn đến xuyên thấu, thiên hạ xinh đẹp bên dưới càng thêm hoảng loạn.
"Tuyết nhi! Nàng thật xinh đẹp" Mạc Tư Doanh vừa dứt lời bắt đầu động thủ.
"Thần vương! Thả ta ra, ngươi không biết mình đang làm gì..thả ta ra, ta sẽ xem như chưa từng có việc gì"
Trước ngực bị hắn dày xéo, cả nụ hoa của nàng cũng bị hắn cắn lấy, bàn tay ma quỷ của hắn lại đang khơi dậy dục bên dưới của nàng, khấy đão tận sâu bên trong, những lời kháng cự không thể nào nói tiếp.
"Tuyết nhi" Hắn nâng cao hai chân nàng lên, lời nói đuộm mùi tình dục.
"ưm..m..ta không .."
"Á..Á..á.!!!."
Lời nói chưa ra khỏi cửa miệng, thì cảm giác như bị xé rách liền ập đến, Mạc Tư Doanh đang tiến sâu vào trong nàng, nước mắt chảy ra như suối.
"sự trong sạch của nàng.."
Cảm giác chặt khít bên dưới đang bao lấy hắn, khiến hắn như muốn phát điên, kêu gào đòi hỏi.
"Thần vương! Ta ..không ...không bao giờ tha thứ cho ngươi..."
Nghe được những lời này, hành động của hắn càng thêm hoang dã, động thân càng nhiều hơn.
"Ư..ư..mm!!"
Cuộc ân ái kéo dài đến gần xế chiều, cả hai người đều mệt lã người đến nổi ngủ thiếp đi.
"két..tt..!!" cánh cửa một lần nữa được mở ra.
Đang lúc cách cửa vừa được hé ra bởi một bàn tay lén lút từ bên ngoài, thì..
"đệ làm gì vậy...đi thôi" Hắc y nhân thứ nhất lấy chặt lấy tay đệ đệ hắn cản lại, nhăn nhó mặt mài.
"vào xem một chút..." Hắc y nhân thứ hai vẽ mặt tò mò háo hức, dứt lời liền đẩy cửa vào.
"đệ..!!"
Hắc y nhân thứ hai lắc đầu, rồi cũng đi vào trong phòng
********* hết chương 51*******
Danh Sách Chương: