• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Tâm tư của Mạc Thánh Tuyết
*****************
Ba ngày sau.
Hạo vương phủ- Tây sương phòng.
Mạc Thánh Tuyết đang ưu nhã ngồi đọc sách, y phục trắng tinh khôi và tóc nhung xỏa dài hai bên vai, nàng đẹp như một bức tranh.
"công chúa! Người lại đang đợi vương gia" Hạ Lan bước vào nhìn dáng vẻ Mạc Thánh Tuyết, mỉm cười lên tiếng.
"em không thấy ta đang đọc sách..." Mạc Thánh Tuyết lạnh lùng lên tiếng
"người xem..." Hạ Lan bước lại gần liếc nhìn quyển sách trong tay Mạc Thánh Tuyết
"quyển sách này, người cầm đã hơn canh giờ, nhưng chỉ xem mỗi một trang, vậy còn nói đang đọc sách"
"người không gần ghạt nô tì, mấy ngày nay đêm nào người không ngồi đây, nghe vương gia khải đàn "
"em nói lung tung gì vậy" Mạc Thánh Tuyết hờ hững lên tiếng, vờ như không quan tâm, nàng nhanh chống lật sang trang khác.
"dạ phải, dạ phải, người không có đợi vương gia, người là đang đọc sách " Hạ Lan biết công chúa nhà nàng da mặt cực kỳ mõng nên không dám chọc ghẹo thêm, sợ công chúa thẹn quá hóa giận thì toi, mỉm cười đi lại giường.
Hạ Lan còn vui mừng thay cho Mạc Thánh Tuyết, cuối cùng công chúa cũng tìm được một nam nhân vừa ý, nhưng nàng cũng rất lo lắng vì..
"Hạo vương này cũng thật hoa tâm, trong phủ đã có nhiều thê thiếp nhưng vậy, bên ngoài còn trêu hoa gheo nguyệt" Hạ Lan vừa thu xếp chăn mềm, vừa lầm bầm than trách.
Hạ Lan chỉ vì thương cho chủ tử mà nói ra bực tức bấy lâu trong lòng nàng, nhưng lại không để ý đến khác lạ từ Mạc Thánh Tuyết, cũng không biết mình vô tình đã nhắc đến điều cấm kỵ.
"con đường này là do ta chọn, trách được ai chứ" Mạc Thánh Tuyết khéo miệng nhếch lên, đặt quyển sách xuống bàn.
Số phận thật quá "kỳ diệu" dù nàng trốn tránh , nó vẫn có cách tìm ra nàng. Có lẽ cả đời này nàng và Lăng Thiên Hàn đã gắn chặt với nhau.
Nàng mạo danh nhị tỷ, thay tỷ ấy làm hòa thân công chúa, vì không muốn mọi chuyện sau này bại lộ, làm đôi bên đều khó xử, nên nàng liều chết khước từ hôn sự với Hạo vương, dù sao hắn cũng là tỷ phu của nàng.
Và điều quan trọng nữa đã trở thành thói quen với nàng " phàm thứ gì thuộc về tỷ tỷ nàng đều không chạm tay vào".
Nhưng thật buồn cười nàng tránh thế nào, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn phải gã cho hắn.
Nụ cười trên mặt Mạc Thánh Tuyết mặc dù sáng ngời nhưng lại đầy ưu thương, Hạ Lan nhìn thấy mà đau lòng, cùng ăn năng tự trách, mọi chuyện đều là do nàng gây nên.
"là lỗi của nô tỳ nếu không người đã trở về Mạc Y quốc, nô tì không nên làm theo lời của nhị công chúa hạ dược Hạo vương, cũng đã không đẩy công chúa đến tình cảnh này" Hạ Lan quỳ xuống trước mặt Mạc Thánh Tuyết, hai mắt đầy lệ rơi.
Theo phong tục Mạc Y quốc, sau khi trượng phụ mất thì thê tử có thể về nhà phụ mẫu, không cần vì chồng thủ tiết. Nhị công chúa lo lắng tam công chúa trở về, sẽ tranh giành tình cảm của Thần vương điện hạ.
Nên cho người bắt mẫu thân của Hạ Lan, buộc nàng hạ dược Hạo vương, khiến hắn làm ra những hành động bất chính với tam công chúa. Mục đích của nhị công chúa chỉ có một, là khiến tam công chúa không còn mặt mũi quay về Mạc Y quốc.
"ta không hề trách em, xem như là mệnh số của ta không tốt..." Mạc Thánh Tuyết kéo Hạ Lan đứng dậy, nàng hiểu rõ con người Hạ Lan rất lương thiện, nếu không vì mẫu thân Hạ Lan sẽ không bao giờ phản bội nàng.
"công chúa người thật quá lương thiện, nếu người đem chuyện này nói rõ cho hoàng thượng và Thần vương, họ sẽ ..."
"nói rồi thì sao..." Mạc Thánh Tuyết mỉm cười nhìn Hạ Lan.
"thì..." Hạ Lan cũng không biết phải nói sao.
"chuyện này ta không muốn nhắc lại ..."
Mạc Thánh Tuyết lạnh lùng cắt ngang, nàng hiểu nhưng nói ra thì mọi thứ sẽ ra sao, có thể giãi quyết được tình trạng nàng hiện tại sao, hay lại làm mọi thứ rối lên. Tần qúy phi có ơn nuôi dưỡng nàng, những chuyện nhị tỷ đã gây ra, xem như là nàng đã trả cái ơn đó cho Tần qúy phi.
Nàng hiểu công chúa không muốn nói ra sự thật tất cả là vì nàng, công chúa là người lương thiện nhất nàng từng gặp, nhưng tại sao ông trời lại luôn bất công với người.
Từ nhỏ tam công chúa đã không có mẫu thân bên cạnh, được Tần quý phi là mẫu phi của nhị công chúa nuôi dưỡng, nên phàm những gì của nhị công chúa, tam công chúa đều tránh thật xa. Thứ mà nhị công chúa thích thì tam công chúa càng không chạm tới. Kể cả Thần vương người luôn yêu thương công chúa, nàng cũng tìm cách tránh né nếu không cũng không thay nhị công chúa đi hòa thân.
Thành thân chưa đến một tháng Tề vương lại qua đời vì bạo bệnh, công chúa không chỉ trở thành quả phụ còn bị mang tiếng là dâm phụ lẳng lơ có quan hệ bất chính với em chồng, công chúa thât đáng thương.
Hạ Lan xoay người ra cửa, chuẩn bị nước cho Mạc Thánh Tuyết thì bất ngờ lại nhìn thấy ...
"vương gia! sao người lại ..."
Hạ Lan kinh ngạc nhìn Dinh Hạo, không nghĩ đến giờ này hắn lại đến phòng của công chúa, nhưng người đi sau lưng Dinh Hạo càng khiến nàng bất ngờ hơn nữa, lập tức quỳ xuống.
"nô tì! tham kiến hoàng thượng"
Hạ Lan hét lớn như vậy, đương nhiên đã làm kinh động đến người đang thẩn thơ trong phòng, Mạc Thánh Tuyết cũng từ từ đi ra.
"Tuyết nhi! Tham kiến phụ hoàng" Mạc Thánh Tuyết nghiên người hành lễ với Mạc Huệ Đình.
"bình thân..." Mạc Huệ Đình mỉm cười bước tới, đở lấy Mạc Thánh Tuyết.
Mạc Thánh Tuyết ngẩn đầu lên mới phát hiện đến người đứng bên cạnh phụ hoàng, "trượng phu" của nàng Hạo vương điện hạ, cũng đã hơn nửa năm nàng không thấy hắn, hình như hắn đã thay đổi rất nhiều thì phải.
"tham kiến vương gia..." Mạc Thánh Tuyết cúi người hành lễ với Dinh Hạo
Dinh Hạo cũng là lần đầu tiên chạm mặt với vị công chúa trong "truyền thuyết" này. Người nữ nhi đã khiến cho Lăng Thiên Hàn "cần mỹ nhân không cần giang sơn", mấy ngày trước tuy đã gặp nhau nhưng lại ở khoảng cách khá xa hắn không nhìn kỹ được nàng.
Tuy không sắc xảo quyến rũ như "cô vợ xinh đẹp", không xinh xắn đáng yêu như "cô vợ ngốc", không có sự mạnh mẽ gợi cảm của "cô vợ hung dữ" nhưng nàng lại thanh lệ thoát tục, đẹp như một đóa lan trắng, dịu dàng mong manh như sương và tinh khiết như viên pha lê, khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng muốn che chở nâng niu trong lòng bàn tay.
Dinh Hạo vừa bước lại gần Mạc Thánh Tuyết thì, Mạc Huệ Đình liền kéo đứng dậy .
"Tuyết nhi! nữ nhi không cần để ý đến hắn"
Dinh Hạo có hơi hụt hẫng "không đễ ý hắn, tốt xấu gì ta cũng kêu lão một tiếng nhạc phụ, còn là trượng phu của nữ nhi lão" , Dinh Hạo trong lòng khó chịu nhưng vẫn "mặt dày" ngồi xuống bàn, tự rót trà ra uống, còn hai người kia thì xem hắn như người vô hình.
"phụ hoàng! sao người lại đến đây"

"Trong Triều xảy ra một số chuyện, phụ hoàng phải rở về trong đêm nay..."
"ngay trong đêm nay..." Mạc Thánh Tuyết kinh ngạc lên tiếng
"Tuyết nhi yên tâm tuy phụ hoàng rời khỏi đây..." Mạc Huệ Đình dừng lại quay sang nhìn Dinh Hạo, giọng điệu đe dọa "...nhưng nếu có kẻ nào bắt nạt nữ nhi, phụ hoàng sẽ không tha cho hắn"
"ực! ực!!!" Dinh Hạo bất ngờ bị sặc, hắn đặt ly trà xuống. Mỉm cười nhìn Mạc Huệ Đình.
Có phải hắn quá đa nghi, nếu không tại sao hắn cảm thấy người mà "nhạc phụ" ám chỉ chính là hắn.
" Nhạc phụ! chính sự là quan trọng, công chúa ở đây đã có ta chăm sóc, người yên tâm mà về đi" Dinh Hạo nghe thấy Mạc Huệ Đình sắp đi trong lòng lại rất vui, tốt nhất đi không bao giờ trở lại càng tốt.
"nghe thấy trẫm sắp rời khỏi đây, Hạo vương ngươi rất vui thì phải" Mạc Huệ Đình quay sang mỉm cười nhìn Dinh Hạo.
"làm gì..có..." Dinh Hạo miễn cưỡng lên tiếng, hắn cảm thấy nhạc phụ của hắn khi cười lên còn đáng sợ hơn bình thường.
Không khí có phần hơi kỳ quặc, nhưng cũng may lúc này có người vào giãi vây.
"hoàng thượng! xe ngựa đã chuẩn bị xong có thể lên đường" Phong Thành từ bên ngoài hối hả chạy vào.
"trẫm biết rồi"
"Tuyết Nhi! Phụ hoàng đi đây" Mạc Huệ Đình đứng dậy rời khỏi ghế.
"phụ hoàng! Để nhi thần tiễn người" Mạc Thánh Tuyết cũng đứng dậy, nhưng chỉ vừa nhấc người lên thì Mạc Huệ Đình đã lên tiếng cản lại.
"bên ngoài khá lạnh nữ nhi không cần ra tiễn"
Mạc Huệ Đình đi ra cửa thì phát hiện Dinh Hạo đang đi theo sau hắn, liền quay lưng lại nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng:
"ngươi đi đâu"
"về phòng" Dinh Hạo thản nhiên trả lời.
Hắn không hiểu Mạc Huệ Đình có ý gì, người đi rồi thì hắn về phòng còn ở đây làm gì, hay muốn hắn tiễn ra ngoài, nhưng vừa rồi ai nói thời tiết bên ngoài khá lạnh không cần ra tiễn.
"tối nay ngươi không phải về phòng" Mạc Huệ Đình vỗ nhẹ vai Dinh Hạo, mỉm cười lên tiếng.
"tại sao" Dinh Hạo càng khó khó hiểu
"vì ngươi...tối nay sẽ ngủ lại đây"
Mọi người đều lặng yên, ý tứ trong lời nói của Mạc Huệ Đình họ đương nhiên nghe ra, không tránh khỏi đỏ mặt cúi đầu.
*************
Trong phòng trở nên yên lặng, hai người ngồi ở một góc không ai nói lời nào. Không khí càng trở nên kì lạ ngột ngạt, cần phải có người lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí này.
"Khúc nhạc lần trước....công chúa đàn rất hay" Dinh Hạo liếc nhìn cây đàn đặt cạnh cửa sổ, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn nghe nàng đàn, tiếng đàn đã cuốn hút hắn như thế nào.
"lần trước..." Mạc Thánh Tuyết thửng thờ một lúc, liền nhớ ra chuyện ngày hôm đó.
Hai người phối hợp rất ăn ý, nàng cảm giác như đã tìm thấy một tri kỷ, chỉ không ngờ đến người đó lại là người mà trước giờ nàng luôn chán ghét.
"vương gia chê cười, Thánh Tuyết còn phải học ở vương gia rất nhiều"
"học ở ta..." Dinh Hạo kinh ngạc nhìn nàng.
"tiếng đàn của vương gia mới tuyệt diệu, Thánh Tuyết tự thấy không bằng, khúc nhạc đó rất hay, không biết người có thể dạy cho Thánh Tuyết"
Nếu số phận nàng không thể thay đổi buộc phải gắn với hắn, thì nàng đành chịu vậy.
"nếu công chúa muốn ta sẽ dạy cho nàng"
................
Chẳng mấy chốc từ trong phòng lại vọng ra âm thanh của tiếng nhạc du dương, cầm tiêu cùng hòa quyện vào nhau, khiến cho đêm đen cô quạnh, lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn.
Từ ngoài cửa nhìn vào cảnh tượng bên trong như cõi thần tiên. Dinh Hạo anh tuấn phong nhã đứng sau MạcThánh Tuyết , còn nàng thì xinh đẹp dịu dàng ngồi khải đàn. Như một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo một đôi.
Một nam tử tuấn tú tà mị, đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng trước mặt, toàn thân toát lên khí tức ghen hờn tà ác. Lạc Tư Doanh xiết chặt cây quạt trong tay hắn, gần như muốn bóp nát.
Nam tử bên cạnh Lạc Tư Doanh, vỗ nhẹ vào vai hăn thở dài lên tiếng:
"Tư Doanh! Chúng ta về thôi"
*************
Dưỡng tâm điện- Lăng Thiên quốc.
Trước mặt là Lăng Thiên Thần và các đại thần trong triều đang bàn quốc sự, từ người một tiến lên trước bẩm báo tình hình gần đây... nào là hạn hán, lũ lụt, tăng lương thực cho quân đội.
"Phỗ Tạng vừa có một trận bảo tuyết, nên Tể tướng sẽ hồi kinh trễ vài ngày"
"các ngươi lui đi" Lăng Thiên Thần lấy tay xoa trán, dáng vẽ rất mệt mõi.
"chúng thần xin cáo lui" Tất cả quan lại trong triều đều quỳ xuống hành lễ, rồi lần lượt rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Lăng Thiên Thần lướt nhìn hai chồng tấu chương chất cao trước mặt, hình bộ, lại bộ, còn có những tin tức từ biên cương tất cả đều nằm trên bàn.
Hắn tùy tiện rút ra một tấu chương nhưng vừa mở ra xem chưa đọc gì, đã chán nãn ném lại bàn, dựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt lại thì Quế ông công đi vào.
"tham kiến hoàng thượng"
Lăng Thiên Thần vẫn bộ dáng cũ, lười biếng lên tiếng:

"có chuyện gì"
"Hạo vương muốn xin vào yết kiến"
"nói hắn, trẫm đang rất bận không muốn gặp" Lăng Thiên Thần mở mắt ra, cầm lấy tấu chương khi nảy lên, tiếp tục xem.
"nhưng mà..." Quế công công dừng lại ngẩn mặt lên nhìn Lăng Thiên Thần.
"Hạo vương muốn mời người đánh cờ "
Lăng Thiên Thần kinh ngạc ngẩn đầu lên, mắt nhìn sáng rỡ.
***********
Dưỡng Tâm điện- nhiều canh giờ trôi qua
Bầu trời bắt đầu chuyển sang đêm, khí trời càng se lạnh. Mặc dù trong phòng có lò than nhưng vẫn không thể xua tan cái lạnh bên ngoài, Dinh Hạo nhìn ra cửa sổ mà toàn thân phát run, hắn vừa định ngồi dậy đóng cửa sổ thì Quế công công lên tiếng cản lại.
"vương gia! Để cho lão nô"
Dinh Hạo khắp người lạnh run nhìn Quế công công, hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau, miệng lưỡi lắp bắp.
"Phù..! thật là lạnh, Quế công công, bây giờ là canh mấy"
"khoảng canh dậu"
Cái rét bên ngoài lại không ảnh hưởng gì đến Lăng Thiên Thần, dáng ngồi vẫn vững bàn thạch, ổn như thái sơn, khác cái là vẻ mặt không hề thản nhiên như mọi khi , hai mắt hừng ánh lửa dán chặt lên bàn cờ, cho tới khi Dinh Hạo lên tiếng thì trên gương mặt Lăng Thiên Thần mới có chút biểu cảm .
"cạch..!!" Dinh Hạo đặt quân cần trên tay xuống bàn, rồi rục rịch hai chân.
"phụ hoàng! nhi thần xin cáo lui" Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, từ từ nhích người dậy, cảm giác hai chân như tê cứng, có phần không vững.
Lăng Thiên Thần mặt đầy hắc tuyết, hắn thua, điều này không thể nào chấp nhận, hắn chưa bao giờ thua ai cũng chưa từng có người nào khiến hắn thảm bại như hôm nay, bảy ván không thắng được một ván thật quá mắt mặt mũi, còn đâu mặt mũi của quân vương một quốc.
Nhưng tên nhóc này thắng rồi lại muốn bỏ đi, không cho hắn một cơ hội để gở lại, càng không thể được.
"Trẫm cho ngươi đi sao, ngồi xuống, tiếp tục chơi" Lăng Thiên Thần bắt đầu phát cáu.
"Phụ hoàng ! người quên rồi sao, chính người nói đánh xong ván này, thì nhi thần có thể xuất cung" Dinh Hạo mỉm cười nhìn Lăng Thiên Thần
Sau đó quay sang nhìn Quế công công nói tiếp:
"nếu người không nhớ thì có thể hỏi Quế công công"
Quế công công vừa nghe nhắc đến tên lão, liền giựt mình gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng Lăng Thiên Thần, trong bụng thầm mắng Dinh Hạo, tự dưng lôi lão vào làm gì.
Nếu lão nói có , tin chắc đầu lão lập tức dọn nhà gấp không cần xin phép, lão sẽ không có cơ hội nhìn thấy bình minh tươi đẹp ngày mai. Còn nói không, chắc chắn cũng khó sống với Hạo vương. Lớn nhỏ hai người này, lão đều không thể chọc vào, tốt nhất giữ im lặng.
Bầu không khí lại trở nên rất kỳ quặc...
"vậy nhi thần cáo lui" Dinh Hạo mỉm cười cúi người hành lễ với Lăng Thiên Thần, rồi đi thẳng ra cửa nhưng đi chưa tới mười bước thì...
"có yêu cầu gì, mau nói" Lăng Thiên Thần bực bội lên tiếng.
Lăng Thiên Thần biết chắc chắn tên nhóc này hôm nay đến đây là có ý đồ, Vô sự không lên Tam Bảo điện, đáng lý hắn phải nhận ra điều này từ sớm, nhưng đáng tiếc quá muộn.
Dinh Hạo hắn đã đợi rất lâu, cuối cùng thì thời khắc này cũng đến. Hắn dừng lại, khéo miệng nhếch lên mỉm cười, quay đầu lại nhìn Lăng Thiên Thần.
"muốn nhi thần ở lại, chỉ cần phụ hoàng đáp ứng nhi thần một việc"
"việc gì..." Lăng Thiên Thần nôn nóng lên tiếng.
*******************
Chiêu Dương cung
Đông Phương Phu khuê đang mục dục thay y phục. chuẩn bị lên giường thì bên ngoài truyền đến.
"tham kiến hoàng thượng" Tú nương lập quỳ xuống hành lễ, rồi lùi ra bên ngoài đứng chờ.
Đông Phương Phu khuê khoác lên một chiếc hoàng bào đi ra ngoài, thì nhìn thấy dáng vẽ tức giận của Lăng Thiên Thần, không biết ai lại chọc đến hắn đây, nàng thở dài
"Thiên Thần! là ai đã chọc giận chàng"
Nhưng Lăng Thiên Thần lại không trả lời, liên tục uống hết tách trà này đến tách trà khác cũng không hết tức giận, Đông Phương Phu khuê đành quay sang hỏi Quế công công bên cạnh.
"Quế công công đã sảy là chuyện gì, sao hoàng thượng lại giận như vậy"
Quế công công lúc đầu có hơi do dự nhưng rồi cũng chịu mở miệng:
"là Hạo vương"
"Hàn nhi lại gây ra chuyện gì" Đông Phương Phu khuê lo lắng lên tiếng.
Quế công công thấy vẽ mặt lo lắng của hoàng hậu, vội nói tiếp: "hôm nay Hạo vương mời hoàng thượng đánh cờ, nhưng..."
Lão dừng lại nhìn Lăng Thiên Thần, không biết có nên nói ra sự thật đáng buồn hay không, nhưng cuối cùng vẫn là nên nói : "nhưng mà tám ván liên tiếp hoàng thượng đều thua".
Khóe môi của Lăng Thiên Thần hơi giựt giựt , liếc xéo Quế công công nhiều chuyện, nhưng mà..

"đáng chết! " ván cuối cùng Lăng Thiên Thần hắn vẫn thua trong tay tên tiểu tử đó.
Đông Phương Phu khuê mỉm cười, không biết từ khi nào Hàn nhi của nàng lại lợi hại như vậy, khiến cho vị hoàng đế cao cao tại thượng như phu quân nàng thành ra cái bộ dạng này, thì quả không có mấy người, không hiểu sao nàng lại có chút cảm giác thành tựu của người mẫu thân.
"Thiên Thần! chàng giận vì chuyện này sao" Đông Phương Phu khuê mỉm cười nhìn Lăng Thiên Thần.
"nàng nghĩ trượng phu nàng nhỏ nhọn vậy sao" Lăng Thiên Thần có chút không phục, hắn tuy có hơi tự cao nhưng không phải là người không hiểu lý lẽ, tài nghệ không bằng người thì không trách được ai.
"vậy còn chuyện gì"
"là..." Lăng Thiên Thần vừa định nói nhưng lời vừa ra cửa miệng lại im lại.
Hắn cảm thấy không nói ra sự tình thì hơn, thua tám ván liên tiếp đã quá mất mặt rồi, nếu còn cho nàng biết sự thật là hắn bị Hàn nhi của nàng, lừa đưa vào bẫy, thì hình tượng một phu quân thông minh tài tuấn trong lòng nàng chắc chắn sẽ không còn.
*********************
Sáng hôm sau - Đại lao hình bộ
Nhà lao cũ kỹ, dơ bẩn bốn phía đều nồng nặc mùi ẩm móc. Mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng lại không thể nào xuyên qua khỏi bức tường cao và cánh cổng lớn của đại lao, bên trong vẫn là một mảng tối đen, thỉnh thoảng vang lên những tiếng than nức nở cùng tiếng khóc thảm thiết của các tù nhân bên cạnh. Cảnh tượng lạnh lùng mà sở tóc gáy.
Một nam tử bạch y dáng vẻ thư sinh, nhưng trên mặt mơ hồ có thể nhìn ra được những vết bầm xanh tím do thương tích để lại. Hắn đang cắm cúi dọn thức ăn đặt lên bàn.
Phiêu Phiêu được Nhất Phi đở lại bàn, nhìn dáng vẽ tiều tụy của Nhất Phi nàng cảm thấy nhói đau:
"chàng không cần ngày nào cũng phải vào đây với thiếp"
"nàng và con ở đây thì ta có thể đi đâu nửa chứ"
Nhất Nhi mỉm cười lên tiếng, tay lại đặt lên bụng của Phiêu Phiêu xoa xoa.
"Hạo vương mà cho phép, ta thật muốn dọn vào đây với mẹ con nàng"
"nếu kế hoạch của Hạo vương không thành công" Phiêu Phiêu dừng lại nhìn Nhất Phi
"chàng hãy tìm một cô nương khác mà..."
Phiêu Phiêu chưa nói xong thì Nhất Phi đã đưa tay lên chặn lại.
"ta không cho phép nàng nói chuyện ngu ngốc, nếu không có nàng ta sống còn có ý nghĩa gì"
Hai người mỉm cười nhìn đối phương, ánh mắt đầy nhu tình, nàng cũng như chàng, cả hai đều không thể sống thiếu nhau, điều này Nhất Phi và Phiêu Phiêu đều hiểu rất rõ.
"két....t...t...!!"
Ánh sáng chói chang từ bên ngoài bất ngờ rọi vào, Nhất Phi và Phiêu Phiêu đều nhìn ra cánh cổng đại lao đang được mở rộng ra, bước vào là Quế công công trên tay cầm một đạo thánh chỉ, đi theo sau lão là vài tên tiểu thái giám và một số sai nha canh giữ đại lao.
Quế công công bước vào, liền đi thẳng đến căn phòng đang giam giữ Phiêu Phiêu.
"phiêu phiêu tiếp chỉ..."
Nhất Phi và Phiêu Phiều lập tức bước ra khỏi đại lao, quỳ xuống nghe tuyên đọc thánh chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Lăng Thiên quốc ta xưa nay lấy đức trị nhân, Trẫm niệm tình Phiêu Phiêu đang mang thai, cũng chưa gây ra tội tình nghiêm trọng, nên tha cho tội chết nhưng trục xuất khỏi Lăng Thiên quốc, suốt đời không được trở về, khâm thử"
"Phiêu Phiêu nhận chỉ.."
Nhất Phi và Phiêu Phiêu cả hai mừng rở ôm chặt lấy nhau, những giọt nước mắt hân hoan không ngừng chảy ra.
"đa tạ hoàng thượng...!!"
"đa tạ hoàng thượng..!!"
Quế công công nhìn thấy họ hai người hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy vui lây, lão đi lại gần Nhất Phi lén lút, nhét vào tay hắn một sắp ngân phiếu, mỉm cười lên tiếng:
"đây là Hạo vương cho hai ngươi, tìm nơi nào đó mà bắt đầu lại, đừng quay lại đây nữa"
"công công! Không biết vương gia giờ ở đâu, phu thê chúng tôi muốn đến tạ ơn người" Phiêu Phiêu lên tiếng, trên mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt hạnh phúc.
"không cần, sáng sớm Hạo vương đã đến Quế Nam, giờ các ngươi dù có đi cũng sẽ không gặp được người"
******************
Tây sương Phòng- về đêm.
Mạc Thánh Tuyết đang đứng tựa cửa, nàng cũng không hiểu mình đứng đây để làm gì, hắn có đến hay không có liên quan vì nàng, nếu không phải hôm qua hắn hứa sẽ dạy nàng khảy khúc nhạc đó, nàng cũng sẽ không ra đây đợi hắn.
Mạc Thánh Tuyết tự tạo cho mình một lý do vì hành động ngu ngốc này, nàng không muốn thừa nhận tình cảm của nàng giành cho Dinh Hạo bắt đầu đã có sự thay đổi.
"cộp...cộp..!!!"
Tù xa nàng nghe có tiếng bước chân đi tới, trong lòng liền nhóm lên ngọn lửa vui mừng không tên, nhưng khi nhận ra đó là Hạ Lan, có một chút hụt hẫng, nụ cười cũng lịm tắt.
"công chúa! Người lại đợi vương gia"
Không như lần trước Mạc Thánh Tuyết không bác bỏ lời của Hạ Lan, nhưng cũng không thừa nhận.
"người không cần đợi, vương gia sẽ không tới đâu"
"tại sao..." Mạc Thánh Tuyết cũng không ngờ nàng lại hỏi ra câu này, nhưng lời đã nói ra không thể thu lại
"nghe đâu là đến Quế Nam đón hoàng thái hậu"
Hắn đi tại sao không nói cho nàng một tiếng, nhưng nàng lấy tư cách gì quản hắn chứ, Mạc Thánh Tuyết mỉm cười cho những suy nghĩ ngớ ngẩn này của chính nàng.
********************
Núi Bạch Liên -Quế Nam
Mặt trời lên tới đỉnh đầu, ánh nắng càng chói chăng, lại thêm thời tiết đang rất nóng. Khiến mồ hôi họ từng lớp từng lớp chảy không ngừng.
Bên dưới một đám người đang cực lực làm việc, nam thì cuốc đất nữ thì gieo hạt, cảnh tượng rất yên bình, bỗng....
"mệt rồi, ta không làm nữa"
Tiểu lục trán đổ đầm đìa mồ hôi, quăng cây cuốc xuống đất, rồi ngồi phịch xuống đất, tháo nón rơm trên đầu ra làm quạt.
"sắp xong rồi, ráng đi" Đỗ Bình đang cuốc đất kế bên, dừng lại nhìn Tiểu lục lên tiếng.
"có làm thì một mình ngươi làm đi, ta không làm nữa" Tiểu lục tức giận quay sang quát Đỗ Bình.

Đương nhiên lời vừa rồi của Tiểu lục đã chọc giận đến một người nào đó rồi, theo sau là tiếng nói chua cay của một nữ nhân vang lên.
"công việc của hai người sao bắt một mình phu quân ta làm" Đỗ Nương đang gieo hạt kế bên, nghe vậy liền đặt cái thúng trên tay xuống, quay sang trừng mắt nhìn Tiểu lục
"không sao! Nếu hắn mệt thì cứ để hắn nghĩ đi" Đỗ Bình mỉm cười nhìn thê tử.
"từ sáng giờ toàn là chúng ta làm, hắn có làm gì đâu mà kêu mệt" Dương thị một bên đang gieo hạt, liếc mắt sang nhìn phía mọi người.
"tránh ra..!!"
"tránh ra...!!"
Từ xa Dương Chính đang ghánh theo hai thùng to, không biết bên trong chứa thứ gì mà đám người Tiểu lục phải nính thở, bịt mũi. Nhường đường cho hắn đi qua.
"hôi quá đi" Tiểu lục là người đầu tiên lên tiếng.
"ừmm...thật hôi, không biết họ ăn thứ gì, mà hôi như vậy" Đỗ Bình bịt mũi liếc nhìn thứ trong thùng.
"những người đó ăn rồi rãnh rỗi cứ đi hầm xí...tướng công, để thiếp phụ chàng"
Dương Thị bất bình thay phu quân lên tiếng, nhưng vẫn là nín thở bịt mũi không dám đến gần hai thùng phân.
Dương Chính quay sang mỉm cười nhìn thê tử, phu xướng phụ tùy vợ chồng đồng lòng, cảnh tượng thật khiến cho người người ngưỡng mộ.
"tiểu lục! sao còn đứng đó" Đổ nương khó chịu nhìn Tiểu lục.
"bẩn như vậy, ta không làm đâu" Tiểu lục tử bịt mũi lắc đầu liên tục.
"tất cả cũng là lỗi của ngươi, còn đứng, không chịu giúp một tay"
Dương thị ngẩm nghĩ lại hoàng cảnh của mọi người lại bực tức trong lòng, quay sang quát mắng Tiểu lục.
"đúng vậy! nếu ngươi không đi trộm gà của người ta, đâu có chuyện gì sảy ra" Đỗ nương cũng hùa theo Dương thị trách cứ tiểu lục.
"các ngươi còn trách ta, chính các ngươi một mực bắt ta đi còn gì"
Tiểu lục tử đương nhiên là không phục, tất cả cũng không phải là điều hắn muốn, lớn tiếng cãi lại.
"nhưng thiếu gì chỗ ngươi không đi, lại nhào vào ổ thổ phỉ mà trộm gà" Dương Thị lắc đầu nhìn Tiểu lục.
"các ngươi không phải cũng chạy theo ta còn gì, sao chỉ đỗ lỗi mình ta"
Tiểu lục tử bực tức xoay người ra chổ khác bày ra một bộ mặt oan uất , lúc ăn ngon không nói gì, lúc có chuyện lại lôi hắn ra. Hắn bây giờ mới hiểu vì sao người ta thường hay đem nữ nhân và tiểu nhân gọp mà nói chung, vì họ đều không nói lý lẽ.
"các ngươi đừng có cãi nhau nữa, nếu không, chưa nay tất cả sẽ không có cơm ăn" Dương Chính thở dài, tại sao họ lại thích cãi nhau như vậy, việc thì lại không chịu làm.
Những lời này của Dương Chính quả rất có tác dụng, nói xong ai cũng bắt đầu rục rịch.
Mọi người đều bước qua phụ một tay làm cho xong việc dang dở, riêng chì có Tiểu lục vẫn bất động tại chổ, còn lớn tiếng vỗ ngực xưng tên.
"ta không làm, tên trộm ngựa đó các ngươi sợ hắn, chứ ta không sợ, hắn mà xuất hiện ta sẽ"
Từ xa một đôi nam nữ tử đi tới, trên tay cầm theo một thùng thức ăn. Đường Liệt vừa đi tới liền nghe thấy những lời của Tiểu lục, sắc mặt liền đen lại.
"Tú Cầm hắn lợi hại như vậy, muội không cần mang cơm qua cho hắn" Đường Liệt trừng mắt nhìn Tiểu lục.
"tên trộm ngựa kia! Ngươi đúng là vô ơn, trước đây ở trấn An Bình ngươi trộm của ta cả một xe ngựa, ta không tính toán với ngươi, nhưng ta chỉ mới chạm tới cọng lông gà của ngươi, lại giam ta ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này" Tiểu lục quay lưng lại lớn tiếng vừa mắng vừa chữi Đường Liệt không tiếc lời.
"nếu ta không nghĩ ơn xưa, thì ngươi nghĩ mình còn mạng đứng đây lãi nhãi sao"
Thật sự thì ngoài việc bị giam giữ ở nơi hẻo lánh này, thì Đường Liệt cũng không đối xử quá tệ với họ, ít nhất ngày nào Tú Cầm cũng đều mang thức ăn đến, không để họ đói chết như vậy đã là quá tốt rồi.
Chỉ trách bản thân họ, trong lúc người ta đang bàn đại sư lại chạy vào, người ta không giết người diệt khẩu đã là may phước lắm rồi, còn đòi hỏi gì hơn.
"mọi người qua đây ăn đi, rồi làm tiếp" Tú Cầm sau khi bày thức ăn lên bàn ra liền mời mọi người đến ăn.
"chúng ta qua đó đi"
"ừ..!!"
Mọi người Đỗ Bình, Dương Chính, Đỗ nương và Dương thị đều đi vào đình nhưng đến khi Tiểu Lục thì lại bị Đường Liệt cản lại.
"ngươi đi đâu"
"qua đó ăn" Tiểu lục bình thản lên tiếng
"ta đã nói trước đây, người nào làm việc thì mới được ăn, ngươi có làm việc sao" Đường Liệt mỉm cười nhìn Tiểu lục
"tên trộm ngựa...ngươi..." Tiểu lục tức giận chỉ tay vào người Đường Liệt
"Tiểu lục! ngươi qua đây đi" Tú Cầm mặc kệ Đường Liệt một mực vẫn kéo Tiểu lục vào trong đình, gắp thức ăn cho hắn.
"Tú Cầm! nàng..." Đường Liết tức giận xoay người bỏ đi
Nàng còn nhớ lúc đó ở trấn An Bình, Hạo vương đã cứu nàng như thế nào, suốt đời này nàng sẽ không quên, Tiểu lục lại là người của Hạo vương đương nhiên nàng sẽ phải đối tốt với hắn.
*************
Tùng trúc sơn trang.
Trong một gian phòng sáng đèn, ban đêm yên tĩnh nhưng trong phòng lại liên tục phát ra những tiếng động lạ. Trong phòng ngoài hai người đang bất tỉnh nhân sự ra, thì chỉ còn có hai gã hắc y nhân.
"boang...boang...!!!"
"ngươi...nhẹ tay thôi" Hắc y nhân thứ nhất giựt mình, nhìn ra cửa sợ có người lại nghe thấy, nhưng rất may bên ngoài không có ai.
"biết rồi "
"có cần đem theo cả lão già này theo" hắc y nhân thứ hai nhìn ông lão trước mặt, đắng đo suy nghĩ, rồi quay sang nhìn hắc y nhân thứ nhất.
"thiếu gia dặn chỉ cần bắt một mình bà lão này"
"nhưng lão già này đã nhìn thấy chúng ta"
"vậy đem cả lão đi cùng"
*******hết chương 23*****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK