Chờ canh bắt đầu sôi lên thì bánh bột bắp dán ở mép nồi sắt cũng chín. Phương Vân Tuyên thêm muối vào trong nồi canh, bỏ dấm, lại thêm chút tiêu xay vào rồi khấy đều, đủ loại hương vị phối chung một chỗ mùi hương nhất thời tỏa khắp nơi.
Vi Trọng Ngạn ngồi gần nồi nước miếng gần sắp chảy ra, đôi mắt nhìn chằm chằm cảnh xuân tươi đẹp trong nồi, sợi thức ăn đang quay cuồng trong nồi canh sôi. Sau khi gã phục hồi lại tinh thần thì đánh Phương Vân Tuyên một quyền: “Đệ cũng thật được nha!”
Phương Vân Tuyên bị gã đánh một cái lảo đảo xoa bả vai cười nói: “Đồ vật cũng không đủ, hương vị có thể thiếu một chút, huynh đài tạm chấp nhận uống đi.”
Vi Trọng Ngạn nào trách Phương Vân Tuyên làm sơ sài chứ, gã đã sớm cùng Nam ca nhi mỗi người bưng một cái chén nhỏ, hai tay bưng chờ canh ra nồi.
Phương Vân Tuyên bật cười, biểu cảm của một lớn một nhỏ này giống nhau như đúc, ngay cả ánh mắt đều giống nhau. Hắn vội bưng nồi từ trên đống lửa xuống, sau khi để yên múc ra một chén đưa trước cho Vi Trọng Ngạn.
Vi Trọng Ngạn cũng chờ không yên, cũng không cho người khác mà bưng lên uống, nóng đến mức hít hà. Một chén canh một lát đã thấy đáy, chỉ thấy hai mắt gã sáng chói hét lên: “Sảng khoái!” Tiếp theo lại cướp muỗng trong tay Phương Vân Tuyên đi đến nồi tự múc thêm một chén nữa, lại bóc một cái bánh bột bánh từ mép nồi, vừa ăn bánh vừa uống canh ngay cả đầu cũng không nâng lên.
Thỏa mãn lớn nhất của Phương Vân Tuyên chính là nhìn thấy người khác thích thức ăn hắn làm, cái tật xấu này là bởi vì Trần Lỗi mà có. Hắn nhớ rõ đời trước khi lần đầu tiên hắn nấu cơm cho Trần Lỗi thì y híp mắt lại nhìn về phía Phương Vân Tuyên trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có chút cảm xúc ấm áp nhu hòa. Phương Vân Tuyên đã sa vào trong đó, bắt đầu từ đó hắn đã quyết định muốn đi học đầu bếp. Hắn muốn nấu cơm cho Trần Lỗi ăn cả đời, cho dù biết rõ không chiếm được y nhưng cũng muốn ở điều này giữ lại một chút liên lạc và dịu dàng đặc biệt cho hai người bọn họ. Đáng tiếc… cuối cùng vẫn kết thúc trong thảm hại, tạo thành vết thương đầy người, tim cũng chết theo.
Một chút tâm tình của Phương Vân Tuyên bắt đầu nặng nề, đến nay hắn vẫn còn có thể nhớ tới một chút có liên quan đến Trần Lỗi. Y không yêu hắn, chỉ là xem mình như một đồ vật đáng để khoe khoang về sự ưu việt mà cất giữ, nghĩ lại cũng đúng. Người đàn ông giống như Phương Vân Tuyên, người theo đuổi như cá diếc quá sông lại yêu một mình y sâu sắc. Cái loại khoái cảm chinh phục này không có người nào có thể chống cự được. Chỉ sợ Trần Lỗi là một người đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn cũng không chống cự được sự hấp dẫn từ đồng tính.
Đương nhiên, đây là trước khi Trần Lỗi không có thẹn quá thành giận. Một khi làm cho y ý thức được nguy hiểm xảy ra thì phản ứng đầu tiên đó là nổi giận. Y mắng Phương Vân Tuyên ghê tởm, là biến thái, vô sự xum xoe, cũng chỉ vì quyến rũ y lên giường, thật con mẹ nó tiện.
Có trời mới biết Phương Vân Tuyên chưa từng hy vọng xa vời lên giường với y. Trần Lỗi và Phương Vân Tuyên là thanh mai trúc mã. Đó là mối tình đầu Phương Vân Tuyên rất quý trọng, quý trọng đến mức có thể vì Trần Lỗi cái gì cũng không màng, quý trọng đến mức hắn có thể ba mươi mấy năm cũng không gần gũi với người khác, chỉ giữ một phần ký ức cuộc sống giống như của thầy tu khổ hạnh; mà trơ mắt nhìn Trần Lỗi đổi hết bạn gái này đến bạn gái khác, giống như con bướm hoa đi qua trăm loại hoa.
Phương Vân Tuyên không hối hận, đã yêu vẫn tốt hơn chưa yêu. Đoạn tình cảm này mặc dù thảm thiết, nhưng cũng làm cho hắn hiểu được tình cảm không là một bên tình nguyện trả giá. Đó là tự kỷ và tự mình thỏa mãn, mà không phải là tình yêu đích thực. Nhưng mà tình yêu rốt cuộc là cái gì thì Phương Vân Tuyên cũng hồ đồ. Hắn nghĩ hắn sẽ không yêu thêm lần nữa, tim rất đau đớn, hắn rốt cuộc không khỏi nổi tổn thương.
Vi Trọng Ngạn uống liên tiếp hai chén ngượng ngùng không dám múc thêm mà cười nói Phương Vân Tuyên: “Hắc hắc, tiểu đệ đừng cười ca ca thô thiển, ta thật sự chưa thấy qua ai thần kỳ như đệ vậy. Một cái nồi với mấy loại đồ ăn đã có thể biến ra mộ món ăn ngon như vậy. Thật là…”
Vi Trọng Ngạn liên tiếp cảm thán, lớn giọng kêu đến mức trong miếu đều bắt đầu hồi âm. Các huynh đệ cùng gã vào tránh mưa sớm đã bị hấp dẫn đến đây vây quanh nhìn chằm chằm trong nồi, đều có chút nóng lòng muốn thử. Thời tiết rất lạnh, Phương Vân Tuyên làm canh chua cay rất hợp thời, uống vào một chén ra cả thân đẫm mồ hôi, cả người từ lỗ chân lông ra bên ngoài đều cảm thấy thoải mái.
Phương Vân Tuyên kêu mọi người không nên khách khí: “Các vị quân gia nếu như không ghét bỏ thì theo Vi đại ca uống một chén canh cho nóng người.”
Vi Trọng Ngạn cũng kêu: “Lão Lục, nhanh lên, ta nói ngươi lại không tin. Bây giờ ta kêu tiểu đệ bộc lộ tài năng cho các ngươi xem, xem các ngươi còn nói ta thổi phồng hay không.”
Người gọi lão Lục chính là hán tử cao gầy hán tử, trên mặt có một vết sẹo đao cắt rất dài, hai con ngươi nhỏ như đậu xanh phát ra ánh sáng. Y nhảy qua cướp cái chén của Vi Trọng Ngạn múc thêm một chén canh nữa ngưỡng cổ uống.
Vào miệng hơi chua, tiếp theo chính là một vị cay độc sặc yết hầu, măng sợi non giò, đậu hũ trơn mịn, đủ loại nguyên vật liệu nên mỗi hương vị đều rõ ràng. Một chén canh xuống bụng trên đầu đã thấy nóng đổ mồ hôi, tất cả hơi lạnh trên người đều bị nước canh chua cay xua tan.
Lão Lục uống xong giơ ngón tay cái liên tiếp khen ngợi, mấy người còn lại cũng vây quanh lên đi cướp canh chua cay dư lại trong nồi.
Hai mươi mấy người người chia một nồi nước, mỗi người ngay cả một muỗng cũng không chia được, chỉ trong chốc lát canh trong nồi đã bị vét sạch sẽ. Nam ca nhi co rút ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc, vẻ mặt không vui. Bé kéo ống tay áo Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng nói: “Con đói!”
Vi Trọng Ngạn vỗ đùi: “Ôi, sao ta lại quên đứa nhỏ chứ, mau mau đừng uống, chừa lại cho Nam ca nhi một chút.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa rồi cướp đến vui vẻ, một nồi nước uống còn không đủ lúc này làm gì còn dư chứ. Mấy hán tử đều gãi đầu, ôm chén chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
Phương Vân Tuyên nhìn nhìn nồi không, những người này đều là nam tử thành niên hai đến ba mươi tuổi. Hắn nấu cơm là dựa theo phân lượng cho bốn người nên khẳng định không đủ. Hắn đứng lên cười nói: “Ta lại làm nữa là được, các vị muốn đến ăn nhưng không đủ ta sẽ làm nhiều hơn nữa, để cho mọi người ăn nhiều thêm một chút.”
Tiếng mọi người hoan hô như sấm dậy, đều nói Phương Vân Tuyên là người trượng nghĩa, sảng khoái.
Phương Vân Tuyên mang tất cả lương thực dự trữ của mình ra nấu một nồi canh chua cay lần nữa, bưng ra lại là một bữa tranh giành. Vi Trọng Ngạn đã ăn no, lúc này cũng có bản lĩnh trông coi người khác. Gã từ trong loạn quân cướp ra ba chén canh, ba cái bánh bột bắp chia cho Phương Vân Tuyên và Nam ca nhi cười nói: “Mau ăn đi.”
Dư lại một chén Vi Trọng Ngạn bưng đến trước mặt Đỗ Ích Sơn, mở miệng rộng cười nói: “Đỗ Tướng quân, mau thừa dịp nóng mà ăn đi.”
Đỗ Ích Sơn vẫn đứng ở cửa miếu nhìn gió thảm mưa sầu, cây mầm lá non ở trong mưa gió bay phất phới muốn ngã bên ngoài. Đỗ Ích Sơn mười lăm tuổi đã nhập ngũ, từ một tên lính vô danh tiểu tốt phấn đấu đến Tướng quân nhất phẩm. Trong hai mươi năm này không biết chịu bao nhiêu khổ sở. Nhớ tới năm đó ý chí kiên cường, hào khí cao lớn. Lúc này mình lại có chút bi thương khi thấy mưa tạt gió thổi hoa rơi.
Không là y đã có tuổi còn ở chỗ này thương xuân buồn. Thật sự là lần này hồi kinh hoàng đế che mắt giáng chức y, phong một chức Vĩnh Định hầu, lột bỏ tất cả chức quan trong quân của y trở lại quê hương, làm cho Đỗ Ích Sơn cáo lão hồi hương, từ nay về sau không được tham gia vào triều chính.
Thật tốt một cái cáo lão hồi hương. Đỗ Ích Sơn không khỏi cười khổ, y mới ba mươi lăm tuổi, vừa mới bình định biên quan, đang có một khát vọng tưởng muốn triển khai. Đương kim hoàng đế lại sợ y bồi dưỡng binh lính phản động. Thư hàng của Thát Tử vừa đến kinh thành đã lập tức hạ chỉ triệu y hồi kinh, chưa đến nửa năm đã cắt chức quan của y phong một chức Hầu gia qua loa, thưởng cho y ngàn lượng hoàng kim, đưa y ra kinh thành giống như đưa ôn thần.
Đỗ Ích Sơn đối với quan to lộc hậu cũng không có nhiều si mê. Năm đó nhập ngũ cũng bởi vì Thát Lỗ phía bắc khinh người quá đáng, hàng năm xâm phạm biên giới, dân chúng khổ không thể tả. Hàng năm triều đình vì bảo vệ biên quan mà đánh giằng co đã hao phí một phần ba tài lực quốc khố. Y chỉ là không cam lòng cứ như vậy bị người đuổi đi, giống như y ở biên quan cực khổ chiến đấu nhiều năm nhưng kết quả đều thành một trận chê cười.
Đỗ Ích Sơn nhận canh trong tay Vi Trọng Ngạn, khuôn mặt lạnh lùng không dậy nổi một chút gợn sóng, lạnh lùng thản nhiên nói tiếng cảm ơn rồi đưa chén lên bên môi.
Vi Trọng Ngạn theo dõi y uống, nhìn một lúc lâu thấy Đỗ Ích Sơn chậm rãi, cử chỉ tao nhã, uống một chén canh giống như ăn một chén canh sâm quý giá trang nghiêm trịnh trọng. Chỉ là biểu cảm trên mặt lại không có một chút thay đổi, cũng không biết rốt cuộc ăn có ngon hay không.
Vi Trọng Ngạn thất vọng, cúi đầu nói thì thầm một tiếng: “Quái vật!”
Điều này cũng không thể trách gã. Hằng năm Đỗ Ích Sơn đều như thế, một gương mặt tuấn tú luôn không đổi sắc, cũng chính là mặt than chúng ta thường nói. Ngươi nhìn biểu cảm từ trên mặt y vĩnh viễn cũng không đoán được trong lòng y là vui vẻ hay là tức giận. Ở trong doanh trại ai cũng đều sợ y, chỉ có Vi Trọng Ngạn tùy tiện như vậy lại là thuộc hạ theo y mười mấy năm mới dám ngẫu nhiên nói với y lời như vậy.
Mọi người ăn cơm xong đều thoải mái rất nhiều. Phương Vân Tuyên chưa từng tự giác cảm thấy mình xấu, phong độ nhẹ nhàng, chuyện trò vui vẻ, ở trong một đám người ứng phó tự nhiên, không bao lâu làm cho nhóm binh lính dày dạn mới từ trên chiến trường về xem hắn như huynh đệ nhà mình.
Càng tán gẫu càng gần gũi, mọi người càng cảm thấy ngại ngùng sôi nổi nói: “Không thể ăn đồ ăn của tiểu đệ mà không trả tiền được.” Từng người lấy ra một đồng tiền đưa cho Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên đâu chịu nhận, xua tay nói: “Các vị quân gia không phải là làm khó tiểu đệ chứ. Ra khỏi cửa gặp nhau tức là có duyên, huống chi tiểu đệ và Vi đại ca còn là người quen cũ. Một chén canh mà thôi, mọi người không chê tiểu đệ đã thấy đủ, nào còn dám lấy tiền? Lại nói câu không biết trời cao đất dày, trong tay tiểu đệ mặc dù không dư dả nhưng chút ấy tiểu chủ nhà đệ còn có thể mời được.”
Mọi người nghe xong lời này trong lòng đều vui mừng, càng cảm thấy Phương Vân Tuyên là nam tử rộng rãi phóng khoáng. Như thế càng không thể ăn chực, vì thế cầm tiền nhét vào trong ngực Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên khăng khăng không nhận, cứ thế loạn lên. Vi Trọng Ngạn hoà giải nói: “Được rồi, được rồi, xô xô đẩy đẩy táng có phiền hay không?”
Gã kéo Phương Vân Tuyên ra nói với đám người lão Lục: “Ngược lại ta có một chủ ý, chỉ là không biết các ngươi vui lòng đồng ý hay không.”
Lão Lục đá gã: “Nói mau, mập mờ cái gì chứ?”
Vi Trọng Ngạn cười né tránh, chỉ vào Phương Vân Tuyên nói: “Các ngươi cũng biết được tiểu đệ của ta có tay nghề nấu ăn giỏi. Tiểu đệ của ta là một người rộng rãi phóng khoáng. Hôm nay tiền cơm hắn nhất định không chịu nhận, nhưng ăn chực cũng không phải chuyện nam tử chúng ta làm. Ta nghĩ chúng ta một đường đi đến phủ Quảng Ninh còn lộ trình hơn một tháng, không bằng chúng ta gom tiền mướn Phương huynh đệ làm đầu bếp. Như vậy về sau mỗi ngày đều có thể ăn được nhiều món ngon mới, cũng không cần phải gặm lương khô cứng kia nữa.”
Lão Lục gật đầu một cái tán thành, y sớm đã ăn đủ nước trắng nấu đồ ăn và màn thầu khô khan bên ngoài, có thể có một người chuyên chuẩn bị thức ăn cho bọn họ đó là không thể tốt hơn.
Mọi người còn lại cũng không có ý kiến, sau khi thương nghị một hồi cuối cùng đưa ánh mắt đặt trên người Đỗ Ích Sơn.
Những lão binh bọn họ đều là đi theo Đỗ Ích Sơn vào sinh ra tử, đối với y cực kỳ kính trọng. Từ biên quan đến kinh thành, lại từ kinh thành đi theo y về phủ Quảng Ninh, có vài người buông tha chức quan cũng muốn đi theo y. Bởi vậy mọi việc đều phải nghe một chút ý kiến của vị đương gia này. Nếu như y không đồng ý vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.
Nhún nhường một hồi vẫn là Vi Trọng Ngạn đi thương lượng với Đỗ Ích Sơn.