• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: demcodon

Đám người này tổng cộng năm người, Hạ Song Khôi ở phía trước. Bốn người ở phía sau gã bị dây thừng xâu thành một chuỗi, tên đầu bị Hạ Song Khôi nắm chặt trong tay dắt đi lên.

Mọi người không biết xảy ra chuyện gì chỉ cảm thấy mọi chuyện ngày càng phức tạp. Mỗi người đều nhận ra Hạ Song Khôi, chỉ là không biết gã đột nhiên xuất hiện có quan hệ gì với việc bỏ độc hôm nay.

Mọi người cẩn thận nhìn lên thì trong bốn người đi phía sau Hạ Song Khôi có hai người là tiểu nhị trong Thực Cẩm lâu Tiểu Mễ và Tiểu Tống; mà hai người khác: một người là gia đinh ăn diện, mặc cái quần màu đỏ tím kỳ quái, chân mang xà cạp, vừa thấy chính là hạ nhân nhà ai đang làm việc. Còn một người, mọi người nhìn thấy càng kỳ quái. Người này mặc đạo trang, bên hông buộc cá âm dương, trong tay cầm một cây phất trần, mặt trắng không cần nói, nhìn giống như đạo sĩ dạo chơi.

Mấy người này không hề có liên hệ lại đứng chung một chỗ thật sự làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng. Tất cả đám người Mã Thành An đều nhìn hồ đồ, duy nhất chỉ có Lý Đại Sơn nhìn thấy tên gia đinh kia lập tức nhảy dựng lên chỉ vào Hạ Song Khôi tức giận nói: “Nè, đây không phải là gia đinh trong phủ của ta sao? Tại sao ngươi lại chạy đến đây? Hạ Song Khôi, ngươi có ý gì? Người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi! Ngươi thật to gan, dám chạy đến phủ của Lý Đại Sơn ta bắt người? Mã đại nhân, ngài tận mắt nhìn thấy, rõ như ban ngày. Hạ Song Khôi dám một mình đến bắt gia đinh trong phủ ta. Đây có còn vương pháp hay không? Tên lớn mật cuồng đồ này nếu như không trừng trị thì phủ Quảng Ninh không còn ngày bình yên!”

Hạ Song Khôi chậm rãi tháo dây thừng cho mấy người Tiểu Mễ, bên tai nghe được Lý Đại Sơn cao giọng quát mắng không khỏi bốc lửa giận lên, thầm nghĩ: ông đây đi tìm hung thủ hại cả nhà ngươi, ngươi còn trách ta hành hung? Nói đến cửa hàng nhà Lý Đại Sơn thì bang Hạc Minh cũng đã lâu không quan tâm. Ngày khác ta sẽ dẫn người tới cửa hành và hung cho ngươi xem!

Gã lập tức cũng không để ý tới, cởi bỏ dây thừng trên người đám người Tiểu Mễ xong. Hạ Song Khôi đi qua hành lễ với Mã Thành An và nói: “Mã đại nhân, hôm nay tiểu nhân đến đây là vì minh oan cho huynh đệ kết nghĩa Phương Vân Tuyên của tiểu nhân.”

Mã Thành An nhìn thấy Tiểu Mễ, lại nghe Lý Đại Sơn nói gia đinh kia là người trong phủ gã. Kết hợp tiền căn hậu quả và việc hôm nay trong lòng đã đoán được tám chín phần.

Miệng Hạ Song Khôi nói minh oan, Mã Thành An cười nhìn về phía Đỗ Ích Sơn. Bản thân đây là bị Đỗ Ích Sơn tính kế, đã nói không có chuyện tốt như vậy mà, vô duyên vô cớ đường đường là Hầu gia tại sao lại bỏ nhiều chi phí làm tiệc mừng thọ cho hắn làm gì. Thì ra là chờ hắn ở chỗ này.

Đỗ Ích Sơn vội vàng cúi người, hơi chắp tay với Mã Thành An cười nói: “Mọi chuyện chỉ đắc dĩ, mong Mã đại nhân bao dung. Tất cả mọi chuyện hôm nay Đỗ mỗ nhất định tới cửa tạ tội!”

Mã Thành An âm thầm lắc đầu, nói liên tục không dám. Hắn nhìn bày trận hôm nay, Đỗ Ích Sơn nhất định đã điều tra rõ chân tướng vụ án của Thực Cẩm lâu, xem ra mình chỉ cần ngồi yên trên đài cao xem y mang mọi chuyện tố giác ra như thế nào, thuận tiện còn có thể bán cho y thuận nước giong thuyền sao lại không làm.

Mã Thành An sai người chuẩn bị bàn xử án rồi ngồi ngay ngắn ở trên kêu Hạ Song Khôi nói nguyên nhân. Hắn phải thẩm tra hỏi rõ chân tướng việc này.

Hạ Song Khôi mỉm cười sờ sờ cằm, thở dài: “Ta là người ăn nói rất vụng về, vạn nhất nói không rõ ràng ngược lại hỏng việc. Phạm nhân vụ án Thực Cẩm lâu ta đều mang đến, xin mời đại nhân tự mình hỏi một chút trả lại trong sạch cho huynh đệ ta. Vụ án của hắn tra rõ ràng thì việc bỏ độc hôm nay tự nhiên cũng giải quyết dễ dàng.”

Mã Thành An gật đầu, vừa muốn đặt câu hỏi thì Tiểu Mễ đã bổ nhào vào bên cạnh Phương Vân Tuyên kéo ống tay áo của hắn khóc ròng nói: “Sư phụ, con tuyệt đối không có làm chuyện gì có lỗi với Thực Cẩm lâu. Ngài đối với mấy tiểu nhị chúng con có ơn nặng như núi, dạy chúng con tay nghề, giúp chúng con chăm sóc trong nhà. Chúng con nếu như muốn hại ngài chẳng phải là ngay cả súc sinh cũng không bằng sao?”

Ngày đó phán án bởi vì sọt tôm cá thối rữa kia, chỉ có thể nhận định là món ăn trong Thực Cẩm lâu không sạch sẽ. Phương Vân Tuyên bị bắt bỏ tù, tiểu nhị và phụ bếp trong Thực Cẩm lâu sau khi tra hỏi từng người bị dạy dỗ. Sau đó toàn bộ phân chia đi.

Tửu lâu đang tốt bị người niêm phong, bọn tiểu nhị không chỗ để đi đành phải đường ai nấy đi. Mọi người đều trút lửa giận lên người Tiểu Mễ, nói nhất định là gã động tay chân mới làm cho cả nhà Lý Đại Sơn ăn vào đau bụng, làm hại bọn họ ngay cả chỗ dung thân cũng bị mất.

Lần trước bởi vì chuyện bông tuyết sữa đặc đã làm cho Tiểu Mễ hết đường chối cãi. May mắn Phương Vân Tuyên tin cách làm người của gã nên không có miệt mài theo đuổi việc này, còn để cho Tiểu Mễ tiếp tục ở lại trong Thực Cẩm lâu.

Hiềm khích lần trước còn chưa nói xong, lúc này lại xảy ra chuyện như vậy cũng khó trách mọi người sẽ hoài nghi gã.

Sọt cá thối kia từ đâu mà đến? Khi Tiểu Mễ đưa đồ ăn có phải động tay chân qua hay không? Đối mặt với vô số câu mắng chửi coi ép hỏi, Tiểu Mễ đáng thương có oan không chỗ nói. Bị người oan uổng cũng thôi, gã trơ mắt nhìn Phương Vân Tuyên vô cớ chịu lao ngục tai ương, còn mình lại vô lực rửa oan ức giúp hắn. Trong lòng nén giận nín thở, sau khi về nhà đã bệnh nặng một thời gian. Gã vốn là nhà nghèo, nhiễm bệnh nặng còn phải dựa vào mẹ già mỗi ngày kéo sợi kiếm tiền mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Vừa tức vừa sốt ruột, bệnh càng kéo càng nặng. Cho đến bây giờ vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp.

Tiểu Mễ gầy đến không còn hình người, vừa nhìn thấy Phương Vân Tuyên oan ức trong lòng lập tức tất cả đều phát ra. Gã đối với Phương Vân Tuyên vô cùng tôn kính, một tiếng “sư phụ” kêu ra miệng cũng là thật sự xem Phương Vân Tuyên là người thân của mình.

Tiểu Mễ khóc đến nghẹn ngào khó dừng, thở cũng hổn hển không thông, một tiếng lại một tiếng sư phụ, kêu đến Phương Vân Tuyên cũng cảm thấy xót xa trong lòng.

Phương Vân Tuyên lau nước mắt cho gã, liên tiếp nói an ủi, lại hỏi tình hình của gã gần đây như thế nào, trải qua cuộc sống như thế nào.

Hai người đang vừa nói chuyện, trên mặt Tiểu Tống đã thay đổi vài loại màu sắc. Từ xanh chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang trắng. Y rốt cuộc không chịu nổi lương tâm khiển trách, một gương mặt trắng bệch, kịch một tiếng quỳ rạp xuống bên chân Phương Vân Tuyên, tự vả miệng mình vài cái ôm Phương Vân Tuyên khóc ròng nói: “Là con... là con có lỗi với sư phụ, là con lén giấu sọt cá thối kia ở trong đồ ăn tươi.”

Mọi người giật mình, ngay cả Phương Vân Tuyên và Tiểu Mễ cũng ngẩn người.

Trong Thực Cẩm lâu vẫn luôn hòa thuận, từ lên xuống dưới chưa bao giờ xảy ra chuyện lục đục với nhau. Phương Vân Tuyên đối xử với bọn tiểu nhị vô cùng tốt, đối xử bình đẳng. Về phương diện nấu nướng cũng là dốc túi ra dạy, không giấu riêng. Giữa mấy tiểu nhị đều gọi nhau sư huynh sư đệ, ở chung cũng giống như huynh đệ ruột.

Sau khi Thực Cẩm lâu xảy ra chuyện mọi người đều hoài nghi Tiểu Mễ. Bởi vì thời gian gã đến Thực Cẩm lâu ngắn nhất, tình cảm với bọn họ cũng cạn nhất.

Nhưng không ngờ được thì ra cấu kết với người ngoài hãm hại Phương Vân Tuyên không phải Tiểu Mễ, mà là Tiểu Tống đi theo Phương Vân Tuyên gần hai năm.

Phương Vân Tuyên giống như ăn vào một con côn trùng buồn nôn. Cho dù trong Thực Cẩm lâu tra ra một sọt cá tôm thối rữa hắn cũng không có hoài nghi trong lâu có quỷ. Những tiểu nhị này tuổi không lớn lắm, mỗi người đều chịu khó kiên định. Phương Vân Tuyên làm sao cũng không tin Tiểu Tống sẽ thông đồng với người ngoài hại hắn.

Tiểu Mễ sửng sốt một lát mới phục hồi lại tinh thần nhào vào người Tiểu Tống, vừa đánh đá vừa quát: “Thì ra là ngươi! Ngươi hại ta thật thê thảm! Sư phụ có chỗ nào có lỗi với ngươi? Ta lại có chỗ nào có lỗi với ngươi mà ngươi ăn cây táo rào cây sung? Quả thật là heo chó không bằng!”

Tiểu Tống cũng không tránh, chỉ quan tâm muốn đến gần lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nước mắt tuôn ào ào xuống, chỉ liên tiếp xin lỗi Phương Vân Tuyên. Tiếp theo lại nói với Mã Thành An: “Tiểu nhân nói thật, sư phụ của tiểu nhân là oan uổng. Nguyên liệu trong Thực Cẩm lâu vẫn luôn sạch sẽ, vô luận nguyên liệu mua vào hay món ăn bán ra sư phụ đều kiểm tra nghiêm ngặt, chưa bao giờ có một chút đồ không sạch sẽ bưng cho thực khách ăn. Là tiểu nhân...”

Tiểu Tống khóc không thành tiếng: “Là tiểu nhân ham chơi, không nên lén sư phụ đi bài bạc, qua mấy tháng thì nợ cờ bạc một số tiền. Tiểu nhân không dám để cho sư phụ biết sợ ngài sẽ không cần tiểu nhân. Kéo đến kéo đi chủ nợ tìm tới cửa nói nếu không trả tiền thì muốn chặt ngón tay của tiểu nhân. Tiểu nhân cũng không có biện pháp khác mới cầm bạc của Trần Hưng, lén giấu một sọt cá thối trong đồ tươi...”

Nhớ tới mọi chuyện vừa qua Tiểu Tống xấu hổ không thôi. Phương Vân Tuyên đối với y không tệ, y lại lấy oán trả ơn. Mấy ngày nay trong lòng y bị dày vò. Ngay cả giấc ngủ cũng không ngon, vừa nghĩ tới là chính mình làm hại Phương Vân Tuyên bị bắt bỏ tù chịu hình trượng, từ nay về sau không thể mở lại tửu lâu thì trái tim giống như bị tảng đá đè nặng, ép tới y không thở nổi.

Mã Thành An sai người viết lời khai xuống để Tiểu Tống ký tên.

Hạ Song Khôi lại đẩy tên gia đinh kia ra ngoài: “Đại nhân, lời nói của Tiểu Tống ngài cũng nghe rõ ràng. Trong Thực Cẩm lâu cũng không có đồ thối rữa, tất cả món ăn làm ra cũng tuyệt đối không có vấn đề. Cả nhà lớn nhỏ của Lý viên ngoại ăn vào bị đau bụng chỉ sợ còn phải tìm ra nguyên nhân từ trên người tên gia đinh này! Ngày ấy Tiểu Mễ đi đưa bữa tiệc chính là người này trong phủ Lý viên ngoại nhập.”

Gã lại nói: “Bàn tiệc kia chính xác có người bỏ độc. Tiểu nhân âm thầm điều tra nghe ngóng, từng sai người cẩn thận điều tra lại một lần những người có liên quan đến vụ án này. Trước đó tra ra hành tung của Tiểu Tống khả nghi, đi theo thì tra được người này có thông đồng với Trần Hưng. Hắn thừa dịp Thực Cẩm lâu đưa bữa tiệc bỏ độc trong món ăn. Sau đó ngược lại quay đầu hãm hại món ăn trong Thực Cẩm lâu ăn vào hại người.”

Hạ Song Khôi nắm cổ tay áo của tên gia đinh kia, mắt lộ ra hung ác, tàn nhẫn nói: “Nói, ngươi bỏ độc như thế nào, lại nhận bao nhiêu chỗ tốt từ Trần Hưng?”

Tên gia đinh này bị Hạ Song Khôi dọa sợ không nhẹ. Hắn xưa nay là người không biết ăn nói, ở trong Lý phủ cũng là người không thu hút. Mọi người đều nói hắn là người thành thật bổn phận. Cho dù là ai cũng sẽ không tin hắn có lá gan lớn dám bỏ độc nhà chủ nhân như vậy.

Việc bỏ độc chỉ giấu ở trong bụng, gia đinh cũng sẽ không nói với người ngoài; mà ngay cả thê tử và con của mình cũng đều không biết.

Gia đinh kia run rẩy cả người, trong lòng lại đưa ra chủ ý: Hạ Song Khôi không chừng đang lừa hắn, hắn cũng không thể trúng kế.

Gia đinh tránh Hạ Song Khôi quỳ hai bước về phía Mã Thành An dập đầu, liên tiếp kêu oan uổng: “Tiểu nhân vô tội, tiểu nhân không bỏ độc, lại càng không nhận được cái gì từ Trần Hưng!”

Lại cầu cứu về phía Lý Đại Sơn: “Lão gia cứu tiểu nhân, tiểu nhân ở Lý phủ hơn mười năm chưa từng làm sai chuyện gì, tận tâm tận lực làm việc cho lão gia. Tiểu nhân trung thành với ngài như một, làm sao làm ra chuyện bỏ độc được? Rõ ràng chính là món ăn của Thực Cẩm lâu có vấn đề, bọn họ còn cắn ngược lại để oan uổng tiểu nhân, cầu lão gia cứu mạng!”

“Hứ, chết đến nơi ngươi còn dám nói xạo?”

Hạ Song Khôi vẫy tay xuống phía dưới, chỉ thấy một người lại đi lên đài cao.

Đi lên chính là nữ tử dáng người thướt tha, mặc một bộ váy sam màu hồng, bộ ngực sữa nửa lộ. Nàng thướt tha lả lướt đi đến trước mặt đám người Mã Thành An hành lễ xong mới quỳ xuống: “Tiểu nữ tử Liễu Nguyệt gặp qua các vị đại nhân.”

Mấy vị đang ngồi có không ít người biết nữ tử này là cô nương Liễu Nguyệt thẻ đỏ trong Xuân Phong Các, lầu xanh lớn nhất phủ Quảng Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK