“Ca ca, hì hì, ca còn tức giận không?”
Thanh Âm đi vòng quanh Phương Vân Tuyên, thỉnh thoảng nhìn lén một chút sắc mặt của hắn cầu xin vài tiếng, trong lòng thật sự không phục. Cậu không dám lại đùa giỡn nữa, đành phải trộm lầu bầu: “Keo kiệt! Ta vẫn chưa sử tuyệt chiêu đâu. Ca là người thật ngốc, không có một chút phòng bị với người khác, cho ăn cái gì thì ăn cái đó. Sớm biết như vậy vừa rồi ta nên cho ca ăn vong tình đan. Sau này bảo đảm ca ngoan ngoãn nghe lời, ta nói cái gì thì ca thì làm cái đó...”
Cho dù làm thật như vậy trong lòng Thanh Âm cũng sẽ không vui vẻ. Cậu muốn chính là một người làm bạn với mình, mà không phải một con rối chỉ biết nghe lời. Phụ thân, bằng hữu, huynh trưởng, cái gì cũng tốt. Tóm lại, cậu không bao giờ muốn ở một mình trong thâm sơn cùng cô đơn hiu quạnh.
Nói đến vài câu Thanh Âm càng cảm thấy tức đến nín thở, dậm chân vội vàng đuổi theo, quấn bên cạnh Phương Vân Tuyên.
Dáng vẻ Thanh Âm tuấn tú. Mặc dù không xinh đẹp tuyệt trần giống như Nam ca nhi, lại nhiều thêm mấy phần tinh linh hoạt bát. Thời khắc mở to mắt lóe tinh sáng, vừa thấy thì biết trong lòng cậu đang tính kế người. Nhưng dáng vẻ kia của cậu thật sự đáng yêu, làm cho người luyến tiếc đi trách móc nặng nề.
Phương Vân Tuyên cũng hết giận, chỉ là lúc này trái tim thật sự băng giá. Hắn dùng một trái tim chân thành đối xử với người, lại bị một đứa nhỏ đùa giỡn đến xoay quanh. Mặc kệ mục đích của Thanh Âm là gì, ra tay đả thương người chính là cậu không đúng. Huống chi đứa nhỏ này còn tỉ mỉ tính kế, cố ý vào đây.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, độc trên người đám người Đỗ Ích Sơn đã giải. Mặc dù mỗi người còn hơi choáng váng đầu, nhưng cuối cùng cũng không đáng ngại, đỡ lẫn nhau cũng có thể miễn cưỡng bước đi.
Phương Vân Tuyên không để ý tới Thanh Âm đang lải nhải, chỉ lo đỡ Đỗ Ích Sơn chậm rãi đi về phía trước.
Trong lòng Thanh Âm uất ức, nhưng cũng không dám la lối nữa mà ngoan ngoãn dẫn đám người Phương Vân Tuyên đi thẳng đến khe núi phía đông nam cốc Dược vương.
Xa xa đã nghe thấy tiếng nước róc rách, đám lính chạy vài bước tách cây cối leo lên khe núi.
Một con suối chảy từ trên núi uốn lượn xuống nhập vào trong một con lạch nhỏ. Con lạch này không rộng, vừa dài vừa hẹp, chất nước trong trẻo. Mọi người vừa thấy đã tiến lên vây quanh.
Đã lâu không thấy nhiều nước như vậy, quả thật vui đến phát khóc. Đám lính nhào vào mép nước, vốc nước lên uống.
Đỗ Ích Sơn ra lệnh cho một ngàn tinh binh tức tốc lấy vật chứa nước ra. Sau khi chứa đầy nước đưa ra binh tướng ngoài cốc.
Thanh Âm tự mình đưa bọn họ đi ra ngoài, lúc chuẩn bị đi lại nói với Phương Vân Tuyên: “Ca ca, ca đừng đi...”
Không giữ Phương Vân Tuyên ở lại ít nhất cũng phải làm cho hắn ở bên mình nhiều một chút. Thanh Âm trừng một đôi mắt to, đôi mắt trông mong nhìn Phương Vân Tuyên.
Tim Phương Vân Tuyên cũng mềm nhũn. Thanh Âm trừng mắt nhìn hắn một lát, trong mắt lại chảy ra nước mắt, chỉ là đứa nhỏ này thật sự bướng bỉnh chịu đựng không cho giọt nước mắt kia chảy ra.
Phương Vân Tuyên gật đầu đồng ý: “Ta không đi, đệ đưa những binh lính này đi ra ngoài đưa nước cho đại quân. Ta và Ích Sơn ở lại trong cốc chờ đệ.”
Thanh Âm rất vui vẻ, lập tức nhảy dựng lên, bò lên lưng hổ lại dặn Phương Vân Tuyên: “Các người trước tiên ở bên khe núi chờ ta, ngàn vạn lần đừng đi loạn ở trong cốc. Trong cốc che kín cơ quan, không có ai dẫn đường nửa bước khó đi.”
Cậu lại lấy thuốc tránh chướng khí ra chia cho ba người Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn: “Uống thuốc này đi, buổi trưa trong cốc chướng khí rất mạnh. Ngốc ở trong này thời gian dài nếu không uống thuốc tránh chướng người sẽ trúng độc chướng.”
Vi Trọng Ngạn không kiên nhẫn nuốt viên thuốc, nhịn không được oán trách: “Chỗ quỷ gì khắp nơi đều có độc, mệt mẫu tử hai người có thể ở nơi này hơn mười năm.”
Thanh Âm khinh thường nói: “Mẫu thân ta còn chưa có dùng hết mười phần bản lĩnh đâu, đây tính là cái gì?”
Thanh Âm vỗ vỗ đầu con hổ nói: “Đi thôi.” Cậu đi trước mở đường dẫn một ngàn tinh binh đưa nước ra cốc.
Qua lại mấy lượt mới coi như giải nổi khổ thiếu nước của đại quân.
Sĩ khí ba quân tướng sĩ khuếch đại, ăn no nê, nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày, làm tốt chuẩn bị vẹn toàn ngày mai xuất phát vượt qua sông Yến Xích, thẳng lấy Thiên vương phủ của Tiêu Quan Thành.
Ba người Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn ở lại trong cốc nghỉ ngơi. Buổi tối Phương Vân Tuyên làm một bữa tiệc bách hoa, làm cho Thanh Âm ăn đến miệng nhỏ đầy mỡ, không khỏi kêu ngon.
Đặc biệt là hai loại bánh bách hợp và bánh phù dung khác biệt. Sau khi rửa sạch cánh hoa tươi nghiền nhuyễn, nước hoa trộn vào bột mì, lấy một chút hương hoa. Thịt hoa làm thành nhân, còn có mật ong và mứt, gói vào trong bánh ngọt hoặc chưng hoặc chiên.
Mấy món còn lại đều là động vật hoang dã trong cốc, gà rừng, thỏ hoang, còn có mấy con cá sống trong khe núi. Phương Vân Tuyên đã lâu không có động quá nguyên liệu tươi mới như vậy. Khi hành quân tất cả đều giản lược, ăn cơm chỉ cần nhanh, nơi nào chờ được ngươi nấu tinh chọn tế chứ. Tay nghề của Phương Vân Tuyên tốt cũng không có chỗ trổ tài.
Hôm nay lại có nguyên liệu nấu ăn, lại có lòng thanh thản. Phương Vân Tuyên không khỏi có vài phần hưng phấn, liên tiếp làm hơn mười món còn chưa đã thèm.
Thanh Âm chỉ lo ăn điểm tâm, món chính chưa ăn được hai miếng đã lại muốn lấy điểm tâm ăn. Phương Vân Tuyên liếc mắt nhìn thấy một cái vội bưng điểm tâm đi, bới thêm một chén canh măng chua da gà tơ đưa qua: “Mấy món kia đều là ngọt, ăn nhiều cũng không ngon. Uống trước chén canh, ăn chút đồ ăn, chờ ăn xong mấy món này lại ăn cái kia.” Hắn vừa nói chuyện vừa gắp một đũa thịt thỏ cho cậu.
Thanh Âm cau mày: “Tại sao ca cũng phiền giống như mẫu thân ta vậy? Ta thích ăn cái gì thì ăn cái đó, ca quản ta làm gì!”
Cậu ngoài miệng oán trách nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng. Mẫu thân qua đời một năm, mỗi ngày cậu không phải ăn đồ nửa chín nửa sống chính là hái chút quả dại ăn đỡ đói. Đã lâu không ăn được một bữa đồ ăn nóng hỏi như vậy.
Cậu ăn hết miếng này đến miếng kia, lại kêu Phương Vân Tuyên gắp đồ ăn giúp cậu.
Đỗ Ích Sơn nhìn đến nổi lửa. Từ khi biết đứa nhỏ này tâm tư của Phương Vân Tuyên đã bị cậu cướp đi hơn phân nửa. Ngẫu nhiên nhìn mình thêm một chút đều bị đứa nhỏ tinh nghịch này cắt đứt.
Giống như cố ý đối đầu với mình. Thanh Âm thừa dịp Phương Vân Tuyên múc canh làm mặt quỷ về phía Đỗ Ích Sơn. Sau đó giống như người không có việc gì thân mật nhận canh trong tay Phương Vân Tuyên.
Đỗ Ích Sơn rất tức giận, nhưng y là một nam nhân cao lớn tranh giành tình cảm với đứa nhỏ mười lăm tuổi thật sự là mất mặt xui xẻo. Đỗ Ích Sơn âm thầm nén giận ngồi xuống bên cạnh Phương Vân Tuyên, giọng tức giận nói: “Ta đói bụng!”
Phương Vân Tuyên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Đỗ Ích Sơn buồn bực nói: “Huynh ăn nhiều như thế này còn đói? Sao vậy? Không hợp khẩu vị hả? Vậy ta nấu món khác, huynh muốn ăn cái gì?”
Đỗ Ích Sơn không thích, Phương Vân Tuyên vô cùng lo lắng mà đứng lên muốn đến phòng bếp.
Đỗ Ích Sơn giữ chặt một cái, bản thân cũng thấy buồn cười vội nói: “Không cần.” Dù sao y vẫn không cam lòng cũng kêu Phương Vân Tuyên gắp đồ ăn cho y một hồi mới bỏ qua.
Vi Trọng Ngạn ở một bên xem náo nhiệt, cắn một miếng cá chua ngọt âm thầm cười trộm.
Hoàn cảnh trong cốc âm u, ban đêm bầu trời đầy sao, màn đêm nặng nề. Bọn họ nằm trong nhà trúc, sao trên trời giống như vươn tay một cái có thể đụng tới.
Thanh Âm quấn Phương Vân Tuyên cả đêm, năn nỉ ỉ ôi muốn hắn ở lại trong cốc: “Trong cốc rất tốt, bốn mùa khắp nơi đều ấm, hoa nở không tàn. Sơn động sau cốc có một hồ sâu, nơi đó nước thấm lạnh thoải mái, mùa hè ngâm mình ở trong miễn bàn có bao nhiêu thoải mái. Ca ca, ở lại đi...”
Thanh Âm lải nhải, không ngừng nói chỗ tốt trong cố Dược vương. Phương Vân Tuyên cũng rất thích chỗ này, phong cảnh xinh đẹp, lại không cần kiêng kỵ tin đồn nhảm thế tục bên ngoài. Nếu hắn và Đỗ Ích Sơn có thể ẩn cư nơi này cũng có thể xem là một nơi tốt.
Đáng tiếc chuyện cho tới bây giờ bọn họ đã thân bất do kỷ. Ngoài cốc còn mấy chục vạn đại quân chờ bọn họ, Tư Mã tướng quân còn đang ở bờ sông Yến Xích đau khổ giữ vững. Người không thể ích kỷ, vì một chút lòng riêng đã mang trách nhiệm gánh vác vứt lại không để ý tới. Đó là chuyện người yếu ớt mới làm.
Phương Vân Tuyên dùng lời khuyên giải an ủi, nói mình không thể ở lại trong cốc, lại đồng ý với Thanh Âm nếu bọn họ thắng trận xong về triều, nhất định sẽ quay lại cốc Dược vương thăm cậu.
Thanh Âm nhin một hồi rốt cục vẫn giận làm mình làm mẩy với Phương Vân Tuyên, đập nát tất cả đồ trong phòng có thể đập nát, tức giận đến thở hổn hển.
* * *
Sáng sớm hôm sau, ba người Phương Vân Tuyên muốn ra cốc.
Thanh Âm hầm hừ đưa ba người ra cốc cũng không để ý tới người, cũng không nói lời nào, cưỡi ở trên người Đại Hoa tự chạy ra ngoài cốc.
Mắt thấy đến cửa cốc, đám người Tô Mật đang chờ ở phía trước. Phương Vân Tuyên kêu Đỗ Ích Sơn đi trước, còn mình quay đầu lại tạm biệt với Thanh Âm.
Một đứa nhỏ sống ở trong cốc Phương Vân Tuyên không yên lòng, nói vài câu “bảo trọng” trong lòng cũng không chịu nổi.
“Trong cốc vừa đến buổi tối thì nhiệt độ giảm xuống thấp cẩn thận cảm lạnh, nhớ khi đi ngủ phải đắp chăn bông. Tối hôm qua ta suy nghĩ công thức mấy món đơn giản có viết ra giấy, dùng trà chén đặt ở trên bàn. Cách làm mấy món kia đơn giản, dễ làm lại ăn ngon. Nhóm lửa như thế nào ta cũng dạy cho đệ rồi, về sau đừng ăn đồ lạnh, hâm nóng lại ăn...”
Lại suy nghĩ, Phương Vân Tuyên lại nói: “Ta có làm chút điểm tâm cho đệ, đựng trong hũ sứ thanh hoa ở phòng bếp, tràn đầy một hũ đủ đệ ăn một thời gian, còn nữa...”
“Câm miệng!”
Thanh Âm nghe nghe trong lòng hoảng hốt từng cơn, loại cảm giác vô cùng giống như khi mẫu thân qua đời. Cậu rất khó chịu, nhịn không được hét lớn một tiếng kêu Phương Vân Tuyên đừng nói nữa.
“Không cần ca giả mù sa mưa! Ca không chịu ở lại trong cốc ta cũng không hiếm lạ, nhanh chóng mang theo những người lăn cho xa, đừng để ta lại nhìn thấy. Bằng không, ta thấy một người giết một người!”
Phương Vân Tuyên thở dài, lại dặn dò mấy câu mới xoay người hội hợp với đám người Đỗ Ích Sơn.
Đại đội nhân mã chuẩn bị xuất phát đi dọc theo con đường Thanh Âm chỉ cho bọn họ, xuyên qua cốc Dược vương tiến về hạ du sông Yến Xích.
Trên đường bình an vô sự, ven đường cũng không có gặp được cơ quan. Trước tiên uống thuốc tránh chướng khí, thừa dịp chưa đến ba canh giờ chạy nhanh cả đoạn đường. Đại quân đi qua vô cùng thông thuận.
Trong lòng Phương Vân Tuyên nặng nề. Nếu như không biết thì thôi, nhưng quen biết một hồi lại kêu hắn để cho Thanh Âm ở lại một mình trong cốc, mỗi ngày cô đơn một mình. Hắn vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Đỗ Ích Sơn khuyên nhủ: “Đứa nhỏ kia thông minh gian xảo, không thiệt thòi được. Nếu như chàng thật sự không yên lòng thì chờ chúng ta bắt được Tiêu Quan Thành lại về cốc thăm nó là được.”
Vi Trọng Ngạn cũng nói: “Đứa nhỏ kia là quỷ tinh nào cần đệ nhọc lòng, nó không lừa người khác còn tốt, đệ còn sợ nó chịu thiệt à?”
Phương Vân Tuyên gật đầu. Bọn họ hành quân đánh giặc, con đường phía trước hung hiểm, lo thân chưa xong nơi nào còn có thể chia ra tinh thần đi chăm sóc một đứa nhỏ chứ.
Buông xuống việc này, đi theo đại quân về phía trước, lại đi nửa ngày cây rừng trước mắt thưa dần, càng đi về phía trước chính là chỗ khúc cong sông Yến Xích. Nước sông đến nơi này uốn cong một cái. Sông Yến Xích ở chỗ này chia làm hai nhánh sông, chuyển biến từ chỗ đường sông hẹp, thế nước chậm rãi. Đám lính chỉ cần nhảy xuống nước có thể đi qua.
Mọi người vui mừng quá đỗi, tất cả đều tinh thần tỉnh táo. Tô Mật lập tức xin lệnh làm quân tiên phong mang đại quân vượt qua sông Yến Xích, thừa dịp Tiêu Quan Thành chưa chuẩn bị xuất kỳ bất ý*, trực tiếp lấy Thiên vương phủ của y.
(*Xuất kì bất ý: đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị, chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.)
Đỗ Ích Sơn truyền lệnh xuống kêu tổ nuôi quân chôn nồi nấu cơm, ba quân tướng sĩ ăn no nê thừa dịp trời tối qua sông.
Các tướng sĩ phân công nhau hành động, chỉ chờ đại chiến hôm nay.
Đang lúc này phía sau trong rừng cây truyền đến một tiếng hổ gầm, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng kêu một đứa nhỏ: “Ca ca, ta đi chung với ca!”