• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Âm cưỡi trên lưng hổ, tung nhảy mấy cái đã tới trước mặt đại quân tìm kiếm khắp nơi, liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Vân Tuyên đang chôn nồi nấu cơm lập tức nhảy xuống lưng hổ, chạy như bay vài bước bổ nhào vào trên lưng Phương Vân Tuyên: “Ca ca!”

Phương Vân Tuyên cũng thấy vui mừng, lôi kéo Thanh Âm hỏi rõ nguyên nhân mới biết được Thanh Âm muốn đi theo bọn họ cùng tấn công Thiên vương phủ. Phương Vân Tuyên lắc đầu nói không cho: “Quá nguy hiểm! Đệ đi theo ta cũng được, nhưng chỉ có thể giữ ở phía sau.” Đứa nhỏ thấy nhiều máu tanh như vậy có hại vô ích, vẫn là đừng cậu tuổi này nhìn thấy thứ không nên thấy.

Thanh Âm nghe vậy không khỏi cười ha ha: “Ca ca nếu biết thân phận của ta tại sao còn nói như vậy? Nếu ta có thể lẻ loi một mình sống ở trong núi sâu rừng già há có thể so với đứa nhỏ nhà người bình thường. Không phải ta mạnh miệng, chỉ bằng sức một mình ta cũng có thể san bằng Thiên vương phủ của Tiêu Quan Thành. Mấy chục vạn đại quân kia của y ở trong mắt ta còn không đáng sợ hãi!”

Phương Vân Tuyên nghĩ lại cũng đúng. Đứa nhỏ này cũng không phải là người thường. Cho dù là người lớn thân thể khoẻ mạnh ở trước mặt cậu cũng không chiếm được tiện nghi. Huống chi bên cạnh cậu thời khắc có con hổ lớn làm bạn. Cho dù lên chiến trường cũng sẽ không chịu thiệt.

Đỗ Ích Sơn đối với Thanh Âm là nửa vui nửa lo. Vui chính là đứa nhỏ này biết dị thuật. Nếu có thể giúp bọn họ cùng tấn công Tiêu Quan Thành thì tuyệt đối là một trợ lực mạnh mẽ. Lo chính là Thanh Âm vui giận vô thường, tính tình lại nóng nảy, hơn nữa gian xảo hay thay đổi, thật sự là không đoán ra trong lòng cậu suy nghĩ gì. Vạn nhất sau này bởi vì chuyện gì chọc giận cậu, dưới cơn nóng giận của cậu thật không hiểu sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Nếu là đứa nhỏ bình thường cũng thôi, có nháo cũng không đến mức đả thương người. Nhưng Thanh Âm lại khác. Trong cốc Dược vương Đỗ Ích Sơn đã thấy tận mắt bản lĩnh của Thanh Âm, nói cậu dễ dàng có thể giết người vô hình cũng không quá. Để cho đứa nhỏ này đi theo bên cạnh Phương Vân Tuyên làm sao Đỗ Ích Sơn cũng không yên lòng.

Trước mắt cũng không có thời gian thảo luận tỉ mỉ. Kỳ hạn mười ngày đã đến, chỗ Tiêu Quan Thành là miếng xương khó gặm. Bây giờ phải tập trung hết tinh thần đặt ở tấn công Thiên vương phủ, thật sự không có tinh lực lại đi đối phó chuyện Thanh Âm.

Đỗ Ích Sơn kêu Phương Vân Tuyên phải trông chừng Thanh Âm. Ngàn vạn lần đừng cho cậu đùa giỡn loạn trên chiến trường, phá hủy chuyện lớn.

Phương Vân Tuyên gật đầu đồng ý. Thanh Âm lại khinh thường nói: “Ta sẽ làm chuyện xấu? Đánh xong trận này hoàng đế không chừng phải phong ta là Quốc sư, ngươi còn sợ ta cản trở? Quản tốt bản thân ngươi đi! Chỗ ca ca đều có ta nhìn, không cần ngươi hao tâm tổn trí.”

Giọng Đỗ Ích Sơn lạnh lùng nói: “Chỉ mong ngươi nhớ kỹ lời này. Chiến trường thành bại liên quan đến tính mạng ngàn vạn tướng sĩ. Ngươi mặc dù trẻ tuổi cũng nên hiểu được đạo lý làm người, chuyện nặng nhẹ cũng có thể phân biệt rõ ràng!”

Thanh Âm biết rõ Đỗ Ích Sơn nói có lý, nhưng vẫn nhịn không được muốn cãi lại, moi hết cõi lòng suy nghĩ một hồi lại không tìm ra lý có thể cãi lại, âm thầm nín thở. Ngoài miệng không muốn nhận thua, tức giận nói: “Ai cần ngươi lo cho ta! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nếu không phải bởi vì ca ca thì ta đã sớm bỏ độc câm cho ngươi, xem ngươi còn dạy dỗ ta được không.”

Phương Vân Tuyên vội hoà giải, khuyên giải hai người một hồi. Trải qua chuyện bách hoa trận Phương Vân Tuyên cũng đã nhìn ra đứa nhỏ này mặc dù vui giận, làm việc luôn theo tính mình, muốn làm gì thì làm. Nhưng đối với mình cũng là thật tình thật lòng, tuyệt đối không có một chút ác ý.

Đứa nhỏ còn nhỏ, ở trong cốc đều làm theo ý mình khó tránh khỏi có chút không sợ trời không sợ đất, đối với lễ nghĩa thế tục cũng ngu dốt không biết. Nếu cậu muốn đi theo mình thì phải chậm rãi khuyên bảo cậu. Phương Vân Tuyên rất thích cá tính hoạt bát phóng khoáng của Thanh Âm. Tính tình sáng sủa kia của cậu ngược lại không cần sửa, chỉ cần khuyên cậu đừng tùy ý làm bậy, bỏ độc lung tung hại người là được.

Ăn no nê, sắc trời dần dần đen. Đại quân chia làm mấy đội, quân mặc áo giáp đi trước mở đường, liên tục vượt qua sông Yến Xích.

Đến bờ bên kia, lần nữa mặc kỹ khôi giáp, để cho tất cả binh lính buộc chặt cổ áo và cổ tay áo để ngừa côn trùng độc.

Thanh Âm nói xen vào: “Không cần như thế. Ta lập tức lấy ống tiêu thổi triệu tập độc vật ở trong cốc Dược vương đến đây. Các ngươi chỉ cần lo công thành. Nếu Tiêu Quan Thành thả côn trùng độc cắn người đều có độc vật ta nuôi đối phó chúng nó!”

Vi Trọng Ngạn cười một tiếng có chút không tin: “Những côn trùng độc đó cũng không phải côn trùng. Ta thấy ngươi nuôi độc vật đều là rắn độc và bò cạp, một con trên trời, một con dưới đất làm sao có thể với tới?”

Thanh Âm hất cằm đắc ý nói: “Ngươi thấy được bao nhiêu, độc vật ta nuôi sao có thể chỉ mấy thứ đó, chờ đi!”

Cậu lấy ống tiêu ra nhẹ nhàng thổi, giai điệu lần này khác với lần trước, dễ nghe hơn rất nhiều. Tiết tấu rất vui sướng, chỉ là ngẫu nhiên ở trong giai điệu bằng phẳng xen kẽ vài âm chói tai phá hủy tiết tấu cả ca khúc, nghe một hồi vẫn làm cho người nhịn không được muốn che lỗ tai.

Theo tiếng tiêu, bờ sông bên kia truyền đến tiếng ong ong, đi theo có một đoàn mây đen giống như gió lốc bay về bên này.

Mọi người cẩn thận quan khán, tất cả đều hoảng sợ. Chỉ thấy trong gió lốc đen nghìn nghịt kia tất cả đều là con dơi và ong vò vẽ. Đầu con ong vò vẽ kia lớn hơn bình thường rất nhiều, âm thanh đập cánh cũng rất vang dội. Một khi tới gần bờ sông tựa như mây mù ồn ào xẹt qua một tảng lớn.

Các tướng sĩ vui sướng khôn xiết, có mấy thứ này tương trợ thì bọn họ không cần nhắc lại chuyện phòng côn trùng độc của Tiêu Quan Thành, chỉ cần toàn lực đối phó công thành là được.

Tô Mật lập tức xin lệnh, nói với Đỗ Ích Sơn: “Tướng quân, thuộc hạ nguyện làm tiên phong.”

Chúng tướng còn lại cũng sôi nổi xin lệnh xuất chiến.

Trong lòng Đỗ Ích Sơn đã tính kế từ trước kêu chúng tướng chia thành năm đường, phân biệt từ đông - nam - tây, ba mặt giáp công Thiên vương phủ, phong kín đường lui của Tiêu Quan Thành, chạy ra phía bắc chờ đại quân cướp được cầu đá. Tư Mã tướng quân bên bờ sông Yến Xích tự sẽ nhân cơ hội cường công qua sông hội họp với đám người Đỗ Ích Sơn.

Sắp xếp ổn thỏa, đại đội nhân mã đi tới với tốc độ cao nhất, mã trích loan linh, trên vó ngựa đều bọc cỏ dại thật dày, để ngừa thám mã Tiêu Quan Thành nghe được tiếng đại quân tiến lên.

Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, khi đi đường vừa nhẹ vừa nhanh, không dám phát ra một chút tiếng vang. Dù sao đã qua canh canh hai, xuyên qua rừng rậm đến ngoài Thiên vương phủ của Tiêu Quan Thành.

Nơi xa tường thành cao ngất, trên thành lâu vô số binh lính đứng chỉnh chỉnh tề tề, công sự trên mặt thành tường mặt sau, còn không biết mai phục bao nhiêu cung thủ.

Đỗ Ích Sơn phất phất tay, đám người Tô Mật lĩnh mệnh đi, trống trận nổi lên. Tô Mật dẫn đầu một bước, dẫn một nhóm đạo nhân mã sắp xuất hiện đi đến phạm vi tầm bắn. Quân áo giáp châm lửa pháo chỗ giá về phía thành lâu.

Tô Mật hét một tiếng: “Giết!”

Lập tức truyền đến liên tiếp tiếng pháo vang, ba quân tướng sĩ như hồng thủy từ trong rừng rậm bừng lên, binh chia năm đường thẳng lấy Thiên vương phủ.

Một trận chiến này giết đến trời đất u ám, tiếng giết chóc không ngừng truyền đến, làm lòng Phương Vân Tuyên chấn động. Hắn nắm trường đao trong tay thật chặt nhìn Đỗ Ích Sơn phóng ngựa về phía trước, xông vào trận địa địch.

Đỗ Ích Sơn phụ trách cướp lấy cầu đá, là nơi khó đánh nhất, cũng nguy hiểm nhất trong chiến dịch lần này. Tư Mã tướng quân vẫn luôn giữ vững trận địa, ở đối diện mê hoặc Tiêu Quan Thành. Tiêu Quan Thành đến nay vẫn chưa biết đại quân Đỗ Ích Sơn đã rút lui, còn đi đường vòng qua cốc Dược vương, từ sau lưng của y đánh thẳng đến.

Binh lực chủ yếu của Tiêu Quan Thành đều đặt ở chung quanh cầu đá. Vì phòng ngừa đối diện cường công nên y ở chỗ này sắp xếp rất nhiều tinh binh cường tướng, cung thủ giỏi nhất, pháo số lượng lớn, tất cả đều sắp xếp ở bờ sông Yến Xích. Nếu Đỗ Ích Sơn muốn cướp được cầu đá cũng không phải chuyện dễ.

Đỗ Ích Sơn mặc một bộ khôi giáp bạc, trên người một chiến bào màu trắng, trong tay dùng một trường đao cong. Y cầm ngang đao bật người dẫn đầu mở một đường máu.

Phương Vân Tuyên cũng đi theo một chúng binh chém giết một đường. Trước mắt máu thịt quay cuồng, vô số người ngã vào trong vũng máu.

Trên chiến trường không thể mềm lòng, càng không phải nơi chú ý nhân nghĩa đạo đức, ở chỗ này ngoài ngươi chết ta sống thì cái gì cũng không thể để ý tới.

Phương Vân Tuyên không thích chiến tranh, lại càng không thích giết người. Chỉ là Đỗ Ích Sơn ở phía trước đổ máu chém giết, hắn không thể chỉ chờ ở hậu phương ngồi mát ăn bát vàng. Hắn muốn kề vai chiến đấu với người yêu của hắn, chẳng sợ giúp y chém thêm một kẻ địch cũng có thể vì y đi tới bước chân mở rộng một tấc thổ địa, cũng có thể bảo vệ y thêm một phần.

Phương Vân Tuyên ra chiến trường Đỗ Ích Sơn vẫn luôn phản đối. Đao trong tay của hắn là dùng để nấu ăn, mà không phải đi chém giết kẻ địch. Đáng tiếc tình thế bắt buộc, Phương Vân Tuyên cũng rất cố chấp, Đỗ Ích Sơn chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Từ khi hắn nhất định phải đi theo mình đến Nam Cương bình định thì Đỗ Ích Sơn đã biết người yêu này y chọn thật đáng giá. Phương Vân Tuyên đỉnh thiên lập địa, đối với y tốt đến mức không lời nào để nói. Phương Vân Tuyên không chỉ là một người yêu săn sóc tỉ mỉ, còn là một tri kỷ có thể giao lưng mình cho y.

Giữa bọn họ không cần quá nhiều lời ngon tiếng ngọt. Từ chỗ rất nhỏ trân trọng thông cảm lẫn nhau, có thể cảm nhận được vô hạn tình yêu của đối phương.

Thanh Âm cũng đi theo sau Phương Vân Tuyên, cậu ngồi cưỡi thật sự đặc biệt. Mọi người vừa thấy đó là con mãnh hổ, ai cũng không dám nhào lên. Cho dù là lão binh đánh trận nhiều năm thấy con hô này chỉ nhe răng nhếch miệng cũng cảm thấy hoảng sợ, chưa đánh trong lòng đã sợ; vừa muốn giơ đao Đại Hoa đã nhảy bổ một cái lên trên đỉnh đầu hắn, nâng móng lên chụp. Binh lính kia sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

Thanh Âm cười ha ha: “Đại Hoa, chỗ đó, chỗ đó còn một người!” Cậu vừa chỉ huy mãnh hổ, vừa thổi ống tiêu trên lưng hổ. Trên trời một mảnh tối mịt, vô số độc vật theo tiếng tiêu tiến về phía trước, lướt qua Thanh Âm và đại quân Đỗ Ích Sơn bay vào trong thành.

Từ trời tối đen chiến đấu đến mặt trời mọc lên đằng đông, lại từ bình minh chiến đấu cho đến mặt trời sắp lặn.

Tiêu Quan Thành trong lúc ngủ mơ biết được đại quân Đỗ Ích Sơn đã vượt qua sông Yến Xích đánh tới cửa nhà của y, thật sự là sợ tới mức hồn phi phách tán. Y cuống quít triệu tập thủ hạ binh tướng đón địch, vừa mới xoay người lên ngựa cửa thành đã bị người đánh nát. Tô Mật dẫn ba nhóm đại quân trước sau giáp công, từ ba mặt ngăn chặn đường đi của Tiêu Quan Thành. Tiêu Quan Thành và Tô Mật chiến đấu kịch liệt một hồi, thật sự không địch lại đành phải chạy trốn về phía bắc.

Mới vừa chạy trốn tới ngoài thành thì Đỗ Ích Sơn đã sớm chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Đại quân y bị đánh đến rơi tan tác, bên cạnh chỉ còn lại có mười mấy binh lính thân cận hộ vệ. Cả người Tiêu Quan Thành chật vật, ngay cả anh khôi trên đầu cũng không biết lăn chỗ nào. Trong lòng y hoảng loạn biết đại thế đã mất, bản thân đã không có chỗ trốn.

Nghĩ y chiếm đóng ở Nam Cương hơn mười năm, hôm nay lại hủy trong một sớm, trong lòng sao có thể cam tâm. Tiêu Quan Thành lập tức nghĩ kế, trong lòng ôm một tia may mắn. Y ôm quyền chắp tay hứa vô số chỗ tốt với Đỗ Ích Sơn, nói chỉ cần Đỗ Ích Sơn đồng ý quy hàng thì y ưng thuận chia nửa giang san Nam Cương, đồ chơi quý giá và mỹ nhân càng là tùy Đỗ Ích Sơn chọn lựa.

Đánh tới lúc này tình thế đã nghiêng về một phía, Tiêu Quan Thành nhất định phải thua. Tướng bên thua còn nói cái gì quy hàng, chỉ lo xuống ngựa nhận lấy cái chết mới đúng.

Đỗ Ích Sơn cũng không đáp lời khẽ cười một tiếng, phất tay về phía sau.

Vi Trọng Ngạn đập bụng ngựa một cái từ phía sau quơ đao tiến lên muốn lấy thủ cấp của Tiêu Quan Thành. Tiêu Quan Thành sợ tới mức rút cổ giấu đầu, vội chạy trốn về phía sau. Hai ngựa ngang nhau, hai người đánh một chỗ, Tiêu Quan Thành làm sao là đối thủ của Vi Trọng Ngạn. Vi Trọng Ngạn sử dụng hư chiêu, nhá lên một cái trên đầu Tiêu Quan Thành, dụ cho y giơ thương ngăn cản, đao còn chưa tới Vi Trọng Ngạn sớm đã đổi chiêu, lưỡi đao nghiêng một cái đâm thẳng đến bụng Tiêu Quan Thành.

Tiêu Quan Thành la to một tiếng lăn xuống chiến mã. Vi Trọng Ngạn đẩy đao về phía trước, liền mạch lưu loát gác lên cổ Tiêu Quan Thành.

Đám người lão Lục cũng vây lại: “Bắt được tên này chính là một công lớn. Đỗ tướng quân cũng không nên bất công, tiện nghi như thế nào cũng không thể để cho một mình Trọng Ngạn cướp!”

Mọi người ba chân bốn cẳng trói Tiêu Quan Thành thành bánh chưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK