• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: demcodon

Tháng bảy thời tiết nóng bức, mấy ngày gần đây đều là trời nắng, bầu trời thật giống như bốc lửa, bốc hơi nóng phập phềnh ở trong không khí. Khi hít thở đều giống như có thể thở ra luồng khí nóng.

Từ sáng sớm Phương Vân Tuyên đã tới Thực Cẩm lâu. Trước dặn dò đám tiểu nhị vài câu, sau đó hỏi chưởng quầy mấy ngày nay buôn bán thế nào.

Chưởng quầy mới mướn năm nay hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng như nghệ, có để chòm râu. Mặc kệ gặp được bao nhiêu việc lớn nhỏ nói chuyện đều thong thả ung dung.

Ông chậm rãi mở miệng, trên mặt cũng lộ ra khuôn mặt u sầu thở dài nói: “Không tốt. Từ lúc Tụ Tiên Cư đối diện cũng bắt đầu bán bông tuyết sữa đặc thì cửa tiệm chúng ta buôn bán đã mất hơn phân nửa.”

Tiểu nhị bên cạnh xen miệng nói: “Chỉ là bán bông tuyết sữa đặc coi như xong, cạnh tranh công bằng thì chúng ta chưa chắc sẽ thua. Đáng giận chính là Tụ Tiên Cư kia nhân cơ hội đè thấp giá đồ ăn, bình thường bán một món ăn một lượng. Hiện tại chỉ bán năm trăm văn tiền, phi! Thật không biết xấu hổ! Vì muốn chúng ta suy sụp chúng ta mà chịu lỗ, cũng mệt y tính được!”

Tiểu nhị còn lại cũng sôi nổi mắng, đều nói lão bản Tụ Tiên Cư không phải người, nào có ai làm buôn bán như vậy, rõ ràng là cố ý ép giá muốn bóp chết Thực Cẩm lâu bọn họ mà.

Từ lúc vào tháng bảy, các món trong thực đơn Tụ Tiên Cư bắt đầu giảm giá trên diện rộng, có một số món thậm chí giảm hơn một phần ba. Mấy ngày gần đây càng đẩy ra bông tuyết sữa đặc giống như Thực Cẩm lâu.

Quan khách ăn cơm, ở dưới tình huống thực đơn giống nhau tự nhiên sẽ chọn ăn món rẻ hơn. Không được mấy ngày khách của Thực Cẩm lâu giảm hơn lúc trước một nửa. Hôm nay càng nghiêm trọng hơn, sắp đến giờ ăn cơm nhưng còn chưa có khách đến.

“Giảm giá đồ ăn chúng ta không quản người ta được, nhưng bông tuyết sữa đặc kia là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là sáng tạo độc đáo của Thực Cẩm lâu chúng ta, Tụ Tiên Cư tại sao lại học được? Còn có máy nghiền kia? Ta thấy trong Thực Cẩm lâu chúng ta không chừng có nội gián!”

Bọn tiểu nhị cãi nhau rối loạn lên, buôn bán không tốt mọi người đều sốt ruột, thảo luận một hồi cũng không đưa ra ý kiến hay, bắt đầu nổi giận không khỏi chỉ trích lung tung: “Tiểu Mễ, bọn ta đều là người cũ của Thực Cẩm lâu, theo sư phụ gần một năm, đều hiểu tận gốc rễ. Chỉ có ngươi là tháng sáu năm nay mới đến, ngươi nói xem có phải ngươi nói cách làm bông tuyết sữa đặc cho lão bản Tụ Tiên Cư Trần Hưng hay không?”

Tiểu Mễ lập tức khóc lên, nhảy dựng lên chỉ lên trời thề: “Nếu là ta nói thì ta ra cửa để cho xe ngựa đâm chết! Uống nước nghẹn chết! Ta.. ta là loại người này sao? Ô… không nói cái khác, hai ngày trước nương ta bị bệnh, vẫn là Phương lão bản mời đại phu cho nương ta. Ta là một tiểu nhị mới vào tiệm, Phương lão bản đã đồng ý trả cho ta hai lượng bạc tiền công, nói là dùng mua đồ cho nương ta bồi bổ. Lão bản như vậy ta đi đâu tìm được người thứ hai chứ? Ta khờ sao mà ăn cây táo - rào cây sung, giúp đỡ Tụ Tiên Cư hại chính mình?”

Mọi người cũng là nhất thời tình thế gấp rút mới nói không lựa lời, thấy gã khóc đến khó chịu tất cả đều ủ rũ héo úa tự trách mình.

Phương Vân Tuyên vỗ vai Tiểu Mễ kêu gã đừng khóc, lại nói với bọn tiểu nhị còn lại: “Mỗi tiểu nhị ở Thực Cẩm lâu đều đáng tin, lời như vậy không được nói nữa. Thực Cẩm lâu còn chưa có suy sụp đâu, chúng ta cứ tự ầm ĩ như vậy cửa ải khó khăn sau này làm sao vượt qua?”

Bọn tiểu nhị đều cúi đầu, Phương Vân Tuyên đối xử với bọn họ luôn rộng rãi. Năm - sáu tiểu nhị bọn họ ở bên nhau giống như người một nhà, theo lý thuyết trong bọn họ ai cũng sẽ không làm ra chuyện phản bội Thực Cẩm lâu. Nhưng sự thật đặt ở trước mắt không khỏi làm cho người không nổi nghi; cái khác không nói, cũng chỉ nói máy nghiền làm bông tuyết sữa đặc. Đây chính là Phương Vân Tuyên tự mình làm ra, từ bản vẽ đến cuối cùng thành hình, mỗi một bước đều chỉ có Phương Vân Tuyên và tiểu nhị Thực Cẩm lâu biết. Nếu như không có ai để lộ bí mật thì Tụ Tiên Cư tại sao có thể làm ra máy nghiền giống nhau như đúc chứ? Điều này sao có thể không làm cho lòng người nghi ngờ.

Phương Vân Tuyên cũng nghĩ đến việc này, bông tuyết sữa đặc cũng không khó làm, chỉ cần mua về một chén, đầu bếp có kinh nghiệm nhìn liếc qua một cái sẽ làm được. Thứ này khó chính là khó ở trên vụn băng, thời đại này còn chưa có người dám đánh nát tảng băng trực tiếp dùng ăn. Phương Vân Tuyên cũng coi như người khơi mào đầu tiên, hơn nữa tự chế máy nghiền. Vốn dĩ là độc quyền người ngoài tuyệt đối không học được. Không nghĩ tới quang cảnh mới một tháng làm cho Tụ Tiên Cư học được, còn mượn điều này ép giá, chèn ép buôn bán của Thực Cẩm lâu xuống dốc không phanh.

Những tiểu nhị này là Phương Vân Tuyên tự mình chọn lựa, ở chung nhiều ngày trên nhân phẩm Phương Vân Tuyên vẫn tin được. Muốn nói hoài nghi ai thì Phương Vân Tuyên nhất thời còn chưa có manh mối.

Nỗi khổ không được giải tỏa, Phương Vân Tuyên nghĩ vẫn là trước đừng truy cứu việc này. Hiện tại ngàn vạn không thể rối loạn, bọn họ vừa rối thì vui vẻ nhất chính là Trần Hưng. Y sợ là ước gì Thực Cẩm lâu đánh nhau, nghi ngờ lẫn nhau, ầm ĩ túi bụi.

Phương Vân Tuyên tự nhiên sẽ không trúng kế, hắn suy nghĩ đối sách, nghĩ làm sao vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hành động này của Tụ Tiên Cư rõ ràng là muốn cướp việc buôn bán của Thực Cẩm lâu, muốn chèn ép mình. Hiện giờ nếu muốn thoát phải cướp khách về cũng chỉ có đi giảm giá theo Tụ Tiên Cư. Y giảm một trăm thì Thực Cẩm lâu sẽ giảm một trăm năm mươi, xem ai giảm nhiều hơn, giảm tàn nhẫn hơn.

Phương Vân Tuyên suy nghĩ một hồi cảm thấy biện pháp này thuần túy là muốn chết. Trước tiên là nói về vấn đề phí tổn, biện pháp giảm giá như vậy không chỉ mệt chết. Tụ Tiên Cư là cửa hàng lâu năm, thực lực hùng hậu, bọn họ kéo xuống được cũng kéo lên được. Nhưng Thực Cẩm lâu lại khác, nếu cứ ăn theo như vậy dù sao cũng chỉ là cửa tiệm mới khai trương chưa được một năm, thật sự cứ giảm giá xuống để mời chào khách hàng thì bọn họ kéo không được một tháng, tài chính xoay vòng sẽ xuất hiện vấn đề lớn.

Lại nói, một khi xuống giá, vì bảo đảm không lỗ vốn chất lượng món ăn tự nhiên cũng sẽ theo giảm xuống. Bằng không ngươi cũng chỉ có thể chờ bù tiền, cứ luôn bù cho đến khi ngươi làm không được mới thôi.

Hắn nghĩ làm như thế nào cũng không có lời, giống như là trúng kế gian của người. Vậy phải làm sao bây giờ?

Phương Vân Tuyên suy nghĩ đau đầu, lo lắng đến mức không buồn ăn uống. Cuối cùng vẫn quyết định không thực hiện việc xuống giá này, loại biện pháp cạnh tranh không chính đáng này đời trước hắn đã khinh thường, đến cả đời này càng không thể phá lệ này.

Khách đi rồi có thể tìm biện pháp khác kéo trở về, dùng ác ý xuống giá để kéo khách thật sự là ác liệt tới cực điểm. Phương Vân Tuyên cũng khinh thường làm tiểu nhân vô sỉ như vậy.

Đua giá tiền bất quá cũng chỉ có thể đua chất lượng và số lượng. Phương Vân Tuyên lấy ra biện pháp cũ khi mới vừa khai trương, mỗi món đồ ăn tăng lớn đồ ăn vặt, sửa cũ thành mới. Mỗi ngày đều đẩy ra một món ăn đặc sắc, món ăn đặc sắc này trong ngày chỉ nửa giá, mười lăm ngày sau sửa lại giá gốc. Ngoài cái này ra mỗi bàn khách lại tặng kèm một món điểm tâm tinh xảo.

Kể từ đó, mực dù không thể cướp lại toàn bộ khách, nhưng ít nhất cũng có thể hấp dẫn một đám khách hàng cũ có lòng hiếu kỳ, làm cho bọn họ một lần nữa trở lại Thực Cẩm lâu.

Phương Vân Tuyên rất tự tin về tài nấu nướng của mình, đùa giỡn tâm nhãn hắn có thể không sánh bằng Trần Hưng. Nhưng nếu bàn về tài nấu nướng hắn tuyệt đối có tin tưởng có thể đua với tiểu nhân bao cỏ đầy mình kia.

Ngày hôm sau hạ quyết tâm, Phương Vân Tuyên đẩy ra món ăn mới thứ nhất: sủi cảo liễu diệp vỏ xanh.

Món ăn này vừa có thể làm đồ ăn lại có thể làm canh. Trước tiên dùng canh loãng hầm các loại rau dưa tươi chế thành canh tươi ngon. Lại lấy nước dưa leo bỏ vào trong bột mì, nhồi thành cục bột, chia thình cục bột nhỏ, cán mỏng làm vỏ sủi cảo. Vỏ sủi cảo này mang một hương vị dưa leo thơm ngát. Bởi vì ăn mùa hè nên không thể làm nhiều dầu mỡ, nhân cũng không phải chỉ thịt, mà dùng tôm tươi băm nhuyễn làm nhân, dùng gia vị cũng không nhiều lắm, muối, đường, tiêu, hơn nữa một chút gừng khử mùi tanh.

Sủi cảo không thể bao quá lớn mà giống như lá cây, mỗi một cái đều nho nhỏ. Bỏ sủi cảo vỏ xanh vào trong canh nấu chín, sau đó múc vào trong tô sứ trắng rồi bưng lên bàn. Sủi cảo vỏ xanh nho nhỏ nổi trong canh suông ngon miệng, phối với tô sứ trắng nhìn sạch sẽ xuyên thấu. Mặc dù là đồ ăn nóng nhưng cũng làm cho người muốn ăn rộng ra.

Thời tiết nóng bức, thời tiết này khẩu vị của mọi người phần lớn không tốt, ăn không vô món gì, đồ ăn dầu mỡ càng không có người hỏi thăm.

Sủi cảo liễu diệp vỏ xanh vốn chính là một món sủi cảo bình thường, chỉ có vỏ được trộn nước dưa leo xem như đặc sắc. Phương Vân Tuyên lại lớn mật sáng tạo cho món sủi cảo vỏ xanh này bỏ thêm một chén canh tươi làm nền. Có thang có đồ ăn còn có món chính, cho dù là ngày mùa hè nắng hè chói chang mọi người cũng sẽ không cảm thấy khó có thể vào miệng. Múc nước canh ăn với một viên sủi cảo bảo đảm ngươi không muốn ngừng miệng.

Nước canh ngon ngọt, sủi cảo vỏ xanh tươi mới mà không dầu mỡ, vỏ mỏng cắn một cái còn có một mùi dưa leo nhàn nhạt thơm ngát hoạt động ở trong kẽ răng. Ăn một chén mồ hôi ra ướt đẫm cả người đi, lấy nhiệt giải nhiệt, ngược lại cảm thấy giải nhiệt hơn ăn món lạnh nhiều.

Món ăn này sau khi đẩy ra hưởng ứng cũng không tốt như Phương Vân Tuyên mong muốn. Chờ bọn tiểu nhị tuyên truyền ở hẻm nhỏ đường lớn mấy ngày chỉ có mười mấy quan khách đi vào nếm thử, so với cảnh trước kia dòng người chen chúc xô đẩy thật sự là không thể so sánh được.

Bọn tiểu nhị đều có chút thất vọng, bọn họ chuẩn bị mấy ngày mà hiệu quả lại ít đến đáng thương. Ngọn đèn dầu sát đường của Tụ Tiên Cư sáng ngời, đón vào đưa ra rất náo nhiệt. Trần Hưng mặc một bộ áo bào màu đỏ đứng ở đầu phố phe phẩy quạt giấy nhìn về phía đám người Phương Vân Tuyên giơ nanh múa vuốt.

Tiểu Mễ tức đến mức mắng chửi: “Tiểu nhân vô sỉ! Mỗi ngày thâm hụt tiền muốn thét to, có cái gì mà đắc ý. Ta xem y có thể chống đỡ tới khi nào!”

Mọi người cũng đều hát đệm, nhưng buôn bán không tốt. Mọi người muốn mắng chửi cũng không có sức lực, kêu vài tiếng thì lặng lẽ hành quân ủ rũ về Thực Cẩm lâu.

Phương Vân Tuyên càng không tin tà, ngày hôm sau lại đẩy ra một món ăn mới, đặt tên rất cao sang gọi là tháp hoàng kim.

Món ăn này làm từ đậu hũ, lấy đậu hũ bắc ngon nhất cắt thành hình tam giác thật dày, bỏ vào nồi chưng một lát để khử mùi đậu. Sau đó mổ từ chính giữa ra, bên trong kẹp nhân thịt đã trộn ướp xong, lại bỏ vào chảo dầu chiên đến vàng óng ánh. Khi trang trí ra đĩa cũng phải chú ý xếp thành hình dáng bảo tháp. Cuối cùng bưng lên bàn bởi vì hình dáng và màu sắc cực giống một tòa bảo tháp màu vàng mới được gọi là tháp hoàng kim.

Tuy là dầu chiên nhưng cũng không nhiều dầu mỡ, đậu hũ được nhồi nhân thịt vào chiên qua dầu thì phình lên. Sau khi vào miệng chỉ cảm thấy ngoài giòn trong mềm, trơn mềm nhiều nước, hương vị vừa miệng.

Như thế cứ đáp lại, Phương Vân Tuyên vừa buồn rầu nghĩ thực đơn vừa cùng bọn tiểu nhị đến bốn cổng thành phát tờ rơi mời chào khách hàng.

Quá trình chuyển bại thành thắng rất dài lâu, mãi cho đến tháng chín manh mối thắng lợi mới dần dần hiện ra. Thực Cẩm lâu buôn bán khôi phục như lúc ban đầu, mà Tụ Tiên Cư lại bởi vì thời gian dài kinh doanh lỗ vốn đã lâm vào tình cảnh khốn đốn tiến thối lưỡng nan.

Nghĩ đến cũng đúng, ai có thể vẫn luôn lỗ vốn mà thét to đâu.

Trần Hưng mặc dù tài nấu nướng không tốt, nhưng lại biết cách buôn bán, bàn tính đánh đến nhuần nhuyễn, cũng biết cách đuổi lợi tránh hại nhất. Y muốn hại Phương Vân Tuyên, cho nên giảm giá toàn bộ món ăn trong Tụ Tiên Cư, hơn nữa giảm xuống cực thấp, một số món thậm chí phí hao tổn cũng không thu lại được.

Kể từ đó mặc dù chèn ép đến Thực Cẩm lâu dường như đến tuyệt cảnh, nhưng Tụ Tiên Cư  của y cũng bởi vậy bù không ít tiền.

Lúc mới bắt đầu Trần Hưng nhìn trước cửa Thực Cẩm lâu có thể giăng lưới bắt chim, trong lòng còn cảm thấy vui vẻ thoải mái, bù tiền xem cuộc vui chỉ tìm niềm vui. Nhưng sau đó Phương Vân Tuyên mỗi ngày đẩy ra một món ăn mới hấp dẫn khách hàng tới cửa thì Trần Hưng không có một chút vui vẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK