• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Đông Quỳ hình như hoàn toàn không có cảm giác, ngủ rất sâu.

'Đông đông đông!'

Tiếng gõ cửa càng ngày càng vang, Diêu Thủ Ninh không tự chủ được ngồi dậy, hỏi một câu:

"Là ai?"

Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại một lúc, cách hồi lâu, cuối cùng có một giọng nói mềm mại truyền vào:

"Tiểu nữ tử họ Hồ, đến từ Giang Ninh, mẫu thân mất sớm, đến đây nương tựa thân thích..."

Nói xong, lại là một hồi nức nở, quần áo vuốt nhè nhẹ, nàng ta dường như đang lau nước mắt, lại nói:

"Không ngờ chạy tới tận đây, đã đêm khuya, muốn cầu người hảo tâm mở cửa, cho phép tiểu nữ tử ngủ nhờ một đêm ——"

Nữ tử này vừa dứt lời, không biết vì sao lại khiến toàn thân Diêu Thủ Ninh dựng tóc gáy.

Nàng luôn cảm thấy lời này hết sức quen thuộc, giống như đã nghe qua ở nơi nào rồi, còn chưa trả lời, đã nghe nữ tử kia lần nữa cầu khẩn:

"Mở cửa a, mở cửa đi——"

Không đợi Diêu Thủ Ninh nói chuyện, giọng nói kia lại nói:

"Tiểu nữ tử họ Hồ, đến từ Giang Ninh, mẫu thân mất sớm, cho nên đến đây nương tựa thân thích..."

"Tiểu thư thuận tiện mở cửa, cho tiểu nữ tử tá túc một đêm, ngày mai liền đi. . ."

Diêu Thủ Ninh càng nghe càng không thích hợp, đang muốn lớn tiếng gọi Đông Quỳ —— người bên ngoài dường như không đợi được câu trả lời của nàng, cửa phòng đang đóng chặt kia đột nhiên "Két kẹt" một tiếng bị người đẩy ra.

Một thiếu nữ mặc hiếu phục màu trắng sải bước đi vào, cười hô:

"Biểu muội, là ta nha, Hồ Diệu Chân nha."

Bộ dạng kia nhìn không rõ lắm, nhưng nốt ruồi son giữa mi tâm lại đặc biệt rõ ràng.

"Ta tới rồi."

Nốt ruồi ruồi son này vừa hiện ra, Diêu Thủ Ninh mơ hồ liền cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào, quả thực vô cùng nhìn quen mắt.

Ký ức như có như không tràn vào trong đầu nàng, nàng "nhớ" cảnh tượng trong mộng của mình, thiếu nữ quỳ gối trước giường tiểu Liễu thị khóc rống, giữa mi tâm quả thật có một nốt ruồi son.

Nàng nhớ tới biểu tỷ mình đã ngóng trông thật lâu, lúc này biểu tỷ cuối cùng cũng tới.

Trong niềm vui, Diêu Thủ Ninh dường như bị mê hoặc, đang muốn há mồm gọi người ——

Không biết tại sao, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nhớ tới một chuyện.

Nương nàng nói qua, dượng rõ ràng tên là Tô Văn Phòng, nữ nhi như thế nào lại họ Hồ chứ?

"Nói bậy!"

Diêu Thủ Ninh vừa nghĩ đến chuyện này, cuối cùng ý thức được không đúng, lớn tiếng bác bỏ: "Biểu tỷ ta họ Tô mới đúng.”

Nàng vừa dứt lời, ôm chăn ngồi dậy.

Dưới một tiếng quát mắng này, trong tai Diêu Thủ Ninh chỉ nghe thấy một tiếng gào thét sắc bén không cam lòng, ảo cảnh tức khắc bị phá.

Cơn buồn ngủ đều biến mất, suy nghĩ giống như đẩy ra mây mù che khuất, thoáng cái thanh tỉnh rất nhiều.

"Có chuyện gì?" Đông Quỳ ngủ ở gian ngoài nghe được tiếng vang, mơ mơ màng màng đứng dậy:

"Tiểu thư gặp ác mộng?"

Diêu Thủ Ninh thở hổn hển, nhớ tới một màn lúc trước, không biết vì sao, trong lòng còn sợ hãi.

Trong phòng không có thắp đèn, tối đen như mực, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được bên ngoài sắc trời đen mờ mịt, trời còn chưa hửng sáng.

Tiếng gõ cửa, bóng dáng nữ tử đều biến mất, chỉ có thể nghe được tiếng Đông Quỳ 'sột sột soạt soạt' muốn xuống giường.

"Thì ra là nằm mơ a..."

Diêu Thủ Ninh thở dài một hơi, không khỏi lau trán mình một cái.

Trên đầu rịn mồ hôi, quần áo, tóc đều bị thấm ướt, dính vào cơ thể mình, có chút khó chịu.

Trong chăn bởi vì mồ hôi nhiều mà có chút rét lạnh, khiến nàng không khỏi run lên hai cái, kéo chăn quấn mình càng chặt hơn.

"Đã giờ nào rồi?"

Bị giấc mộng này dọa sợ, Diêu Thủ Ninh cũng không buồn ngủ, không khỏi hỏi một tiếng.

Đông Quỳ nhanh chóng cầm đèn, sau bình phong xuất hiện ánh sáng, xua tan cả phòng âm lãnh.

Nàng ấy choàng áo khoác đi vào, còn ngáp một cái:

"Thời gian còn sớm."

Trên mặt nha đầu này còn lưu lại vẻ buồn ngủ, hai mắt đều không mở được:

"Tiểu thư sao lại dậy sớm như vậy?"

"Ta có một giấc mơ kỳ lạ."

Tính cách nàng tiêu sái, mọi việc đều không để trong lòng, Đông Quỳ hầu hạ nàng nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua thời điểm nàng nửa đêm bừng tỉnh.

Lúc này không khỏi có chút tò mò, hỏi một câu:

"Mơ thấy cái gì?"

"Ta mơ thấy..."

Diêu Thủ Ninh muốn nói lại thôi.

Nàng nhớ tới tình cảnh lúc trước trong mộng, lại thấy Đông Quỳ cầm đèn đi vào đều cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, không khỏi xoa xoa da gà trên hai tay, ý đồ muốn đè xuống loại cảm quỷ dị này.

Đang yên đang lành, làm sao nàng lại mơ thấy tình cảnh này?

Ngẫm lại, nữ tử trong mộng tự xưng họ Hồ, dáng vẻ đẩy cửa tiến vào lại là của biểu tỷ lúc trước mơ thấy, thật sự quá quỷ dị.

Diêu Thủ Ninh nhớ tới nửa tháng trước, ở Vọng Giác trà lâu nghe được người kể chuyện xưa, hiện tại suy nghĩ kỹ, tình tiết trong truyện cùng ác mộng của nàng giống như lại mơ hồ chồng chéo lên nhau.

"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ta thật sự sau khi nghe xong chuyện xưa, suy nghĩ lung tung sao?”

Nàng nhớ tới Liễu thị nói, lúc này cũng không khỏi sinh ra hoài nghi ——đang yên đang lành, như thế nào liên tiếp mơ thấy tiểu Liễu thị hai lần?

Một giấc mơ như vậy ít nhiều có điềm xấu.

"Tiểu thư đang nói cái gì vậy?" Đông Quỳ nghe nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, không khỏi ngồi xuống, hỏi một câu.

"Ta sợ ta trúng tà..." Diêu Thủ Ninh lẩm bẩm trả lời nàng ấy một câu.

Một câu này khiến Đông Quỳ hoảng sợ —— nhưng đầu tiên hiện ra trong đầu nàng ấy lại là gương mặt Liễu thị kia, cho dù chỉ là tưởng tượng, cũng hung dữ vô cùng, làm cho tiểu nha đầu đáng thương rùng mình một cái:

"Lời này không được nói lung tung, phu nhân nghe được, có thể sẽ mắng người."

"Đúng đúng đúng."

Diêu Thủ Ninh phản ứng lại những lời mình nói, cũng nghĩ đến hậu quả Liễu thị nghe xong lời này của mình, run rẩy:

"Ta cảm thấy ta cần đi khám bệnh, có thể lúc trước nghe xong câu chuyện của người kể chuyện nên bị kinh hãi."

Nói như vậy sẽ làm cho Đông Quỳ có thể tiếp nhận

Nàng ấy vươn tay sờ sờ lưng Diêu Thủ Ninh, chỉ cảm thấy áo lót lạnh lẽo, quần áo kia hơi rích, không khỏi vội vàng đặt đèn xuống:

"Ai nha, xem ra thật sự là bị ác mộng làm kinh sợ, đổ mồ hôi, lại mặc quần áo ướt như vậy cũng không được."

Đông Quỳ nhất thời quên đi sự tò mò lúc trước, vội vàng đứng dậy đi tìm quần áo, Diêu Thủ Ninh lúc này bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện trong mộng.

Lần trước mơ thấy Tiểu Liễu thị sống không qua đông chí, lúc này đây lại mơ thấy tiểu Liễu thị đã chết.

Hiện giờ đã đầu tháng mười một, dựa theo thời gian năm ngoái tính toán, cách đông chí còn có hơn mười ngày.

Nếu là sau đông chí, còn không có tin tức Tiểu Liễu thị truyền tới, Diêu Thủ Ninh quyết định sẽ thúc giục Liễu thị phái người đến Giang Ninh hỏi một chút.

Nàng quyết định chủ ý, không còn bất an như trước nữa.

Dù sao tuổi còn nhỏ, đối với chuyện như vậy cũng không có bao nhiêu sợ hãi, sau khi thanh tỉnh triệt để, hồi tưởng lại câu chuyện lúc trước, thậm chí cảm thấy có chút ý tứ.

Nữ tử trong mộng kia tự xưng họ Hồ, dáng dấp lại giống như Tô Diệu Chân, không biết vì sao phải gõ cửa nhà nàng, nàng lắc đầu, 'Ha ha ha' nhỏ giọng cười nói:

"Ta cũng không phải thư sinh họ Vương."

Sau một hồi lăn qua lăn lại này, nàng cũng không ngủ được nữa, dứt khoát xoay người rời giường rửa mặt chải đầu, bởi vậy trời vừa mới sáng, nàng đã thu thập xong, đi vào phòng Liễu thị.

Liễu thị lúc đầu chỉ cho rằng nàng vội vàng muốn xem náo nhiệt, cũng không có cảm giác được thần sắc quái dị của nàng.

Hai mẹ con dùng xong bữa, mới leo lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK