• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói xong, những người khác cũng mơ hồ nhớ tới quả thật có một chuyện như vậy, đều vội vàng gật đầu.

"Có nương à?”

Trong mắt nam tử mặc áo xanh trẻ tuổi lóe lên tinh quang, gật gật đầu:

"Đây đúng là một đầu manh mối. ”

Nói đến đây, hắn từ trong tay áo móc ra một cái hà bao, rút một chuỗi đồng tiền đã được cột lại, ném về phía nam nhân kia.

Có một màn mở đầu này, những người khác cũng bắt đầu cố gắng hết sức để suy nghĩ về sự khác biệt trước đó.

Mọi người ngươi một lời ta một câu, vậy mà nói được rất nhiều.

Thế nhưng trong những người này, vẫn có một số người đục nước béo cò, chỉ muốn lừa gạt tiền, cũng có một chút hữu dụng, chỉ chờ thiếu niên này trở về sau đó mới kiểm chứng.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ước chừng hơn nửa canh giờ sau, động tĩnh nơi này rất nhanh dẫn tới mấy nhóm người.

"Thế tử, người của Hình Ngục, Trấn Ma Ti chỉ sợ đều tới.”

Nam nhân trẻ tuổi mặc áo giáp da, tay cầm một thanh đoản mâu hai đầu đi tới bên cạnh thiếu niên, nhỏ giọng thì thầm một câu:

"Trong phủ cũng phái người tới.”

Thiếu niên cười cười, gật gật đầu.

Bên kia, Diêu Hồng nghe được tin tức của Trịnh Sĩ, cũng vội vàng bỏ lại công vụ chạy tới.

Ông trăm triệu lần cũng không ngờ, hôm nay xả giận thay vợ con, cuối cùng lại là một kết quả như vậy.

Diêu Hồng vừa xuất hiện, làm cho thần kinh đang căng thẳng của Liễu thị thoáng buông lỏng.

"Cha!”

Diêu Thủ Ninh cũng gọi một tiếng, khiến cho thiếu niên chú ý.

Diêu Hồng nhận thấy tầm mắt này, nghiêng người chắn ngang, ngăn nữ nhi ở phía sau, chắp tay về phía người ở xa xa.

Trên đường tới đây Trịnh Sĩ cũng đã thuật lại tình huống đại khái với ông.

Kể cả Liễu thị suýt nữa bị người chém bị thương, cùng với thiếu niên áo đen vào thành cứu bà một mạng, sau đó giết chết một người, Diêu Hồng nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Hạ quan bắc thành Binh Mã Tư Chỉ Huy Sử Diêu Hồng, cảm tạ ngài cứu nội tử.”

Khi ông nói chuyện, thì có rất nhiều nhân mã đã tới.

"Tới là..."

Nam nhân mặc nho sam màu xanh tiến đến bên cạnh thiếu niên, nhỏ giọng nói vài câu gì đó.

Cùng thời khắc đó, trong đầu Diêu Thủ Ninh cũng nghe thấy tiếng nói kia lại vang lên:

"Bắc thành binh mã tư Diêu Hồng, có dũng của thất phu, sợ vợ như hổ, không đáng nhắc tới."

"Trong chiếc xe ngựa gỗ tử đàn kia, là phó giám Trấn Ma Ti Trình Phụ Vân. . ."

"Bên kia, là Hình Ngục Sở Thiếu Trung, người này chính là cháu ruột của Sở Hiếu Thông.”

......

Rốt cuộc là người nào nói chuyện?

Ỷ vào thân hình phụ thân ngăn cản, Diêu Thủ Ninh cả gan quay đầu.

Đúng lúc này, nàng quả nhiên chỉ thấy có ba đội nhân mã trước sau tới.

Người đến đầu tiên là người mặc giáp màu đen, mặt đầy sát khí, thứ nhất là giữ im lặng đứng ở phía sau lưng thiếu niên áo đen, hiển nhiên là người của phủ Trấn Quốc Thần Võ tướng quân đến.

Theo sát phía sau phủ tướng quân, là một hàng dài khoảng mười người tạo thành, người cầm đầu mặc quan bào tứ phẩm của Đại Khánh, sát khí giữa lông mày rất nặng.

Mà theo phương hướng một con phố khác, lại là một đội người cưỡi ngựa mặc trang phục nội cung, vây quanh một chiếc xe ngựa gỗ tử đàn.

Dường như nhận thấy ánh mắt Diêu Thủ Ninh, cửa sổ trong xe, có người nhấc rèm lên, lộ ra một khuôn mặt trắng không râu.

Người nọ khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt hung ác nham hiểm, đội mũ quan, mặc mãng bào màu tím, môi đỏ thẫm.

"Phó giám Trấn Ma Ti Trình Phụ Vân."

Trong đầu Diêu Thủ Ninh vang lên tiếng nhắc nhở lúc trước.

Ánh mắt nam nhân kia chạm với Diêu Thủ Ninh, trong mắt hàm chứa vẻ nhìn trộm dò xét, giống như một con độc xà sặc sỡ.

Diêu Hồng ý thức được có gì đó không đúng, theo bản năng nghiêng người, ý đồ ngăn con gái ở phía sau.

Nhưng chính trong nháy mắt ánh mắt giao tiếp, đã đủ để Trình Phụ Vân nhìn rõ bộ dáng của Diêu Thủ Ninh rồi.

Trong đường phố hỗn loạn, vẻ đẹp của nàng đủ xuất chúng, cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể nhìn thấy tư sắc tương lai của nàng.

Nghe nói vị thế tử Lục phủ kia, hôm nay đã giết người ngay trên phố.

Vị xưởng công Trấn Ma Ti này nhìn thấy Diêu Thủ Ninh trong nháy mắt, trong đầu đã chuyển qua mấy ý niệm trong đầu.

"Diêu chỉ huy sử không cần nói cảm ơn, bất quá chỉ là tiện tay mà thôi.”

Thiếu niên áo đen lúc trước còn sắc mặt lãnh đạm kia lúc này quét qua sự xa cách trước đó, sải bước ấn kiếm đi về phía hai người, mỉm cười mở miệng:

"Chỉ là không biết người nhà của ngươi có kinh hãi hay không.”

Diêu Hồng đầu đầy mồ hôi, thấy hắn đến gần, trong lúc nhất thời da đầu tê dại, trốn cũng không thể trốn.

Thiếu niên này thân phận tôn quý, thoạt nhìn cũng không dễ chọc.

Quan trọng nhất, hắn đã cứu gia đình mình, đây là ân đức tận trời cao.

Diêu Hồng có dáng người cao lớn lại cường tráng, nhưng thiếu niên trước mặt này còn cao hơn ông một chút, cộng thêm sự hiện diện của bộ giáp sắt với vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm cùng với ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, làm cho ông cảm thấy vô cùng áp lực.

Cũng may thiếu niên kia cách Diêu Hồng ước chừng hai bước chân thì dừng lại, cũng không có tiếp tục tiến về phía trước, lưu lại hai phần đường sống khiến tâm trí căng thẳng của Diêu Hồng buông lỏng.

"Nơi này xảy ra vụ án, thê nữ hạ quan nhát gan, những chuyện này không liên quan đến các nàng, kính xin cho hạ quan đưa các nàng rời khỏi nơi này rồi nói sau.”

Ông nặn ra ý cười nịnh nọt, lưng mềm nhũn cố đứng thẳng, chắp tay, cúi đầu khẩn cầu.

Thiếu niên áo đen còn chưa nói gì, người cầm đầu cưỡi ngựa xa xa kia đã lạnh lùng cười một tiếng:

"Không được đi-"

Ngữ khí của y lạnh lùng cứng rắn, mang theo sát khí đặc hữu của người Hình Ngục.

Diêu Hồng lúc trước còn đang khom lưng khuỵu gối vừa nghe lời này, hung quang trong mắt chợt lóe qua, người đang khom thoáng cái thẳng tắp, theo bản năng đè xuống trường đao đang đeo bên hông.

Ông giỏi luồn cúi, nhưng cũng hiểu được đạo lý gặp người cúi đầu.

Nếu một mình ông ở đây, bị người gây khó dễ nhục mạ, ông còn có thể hi hi ha ha mặt không đổi sắc.

Nhưng lúc này ở phía sau ông chính là thê nữ của ông, nếu thê nữ của ông gặp nạn, ông cũng dám liều mạng!

"Thế nào?”

Sở Thiếu Trung ngồi trên ngựa vừa thấy động tác của Diêu Hồng, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt:

"Một tiểu binh Mã Tư Chỉ Huy mà thôi, còn dám động thủ với bản quan sao?”

Nói xong, lại lớn tiếng nói:

"Hễ là người liên quan đến vụ án này, bất kể nam nữ già trẻ, không một ai được đi! Nếu có người nào chạy mất, xem như đào phạm luận xử, bắt vào trong hình ngục ty!”

"Sở đại nhân quan uy thật là lớn nha.”

Bên trong kiệu gỗ tử đàn, Trình Phụ Vân đang ngồi gằn giọng đùa một câu.

Sở Thiếu Trung cũng không để ý tới ông ta âm dương quái khí, tiếp theo chỉ tay vào mẹ con Diêu Thủ Ninh:

"Dẫn các nàng đi!"

Thân thể Diêu Hồng căng thẳng, đang muốn liều lĩnh hét lớn ——

Thiếu niên áo đen kia sải bước tiến lên, một phen đẩy Diêu Hồng cách ra, đứng trước mặt Liễu thị, bình tĩnh nhìn Diêu Thủ Ninh trốn ở phía sau bà một cái, tiếp theo mỉm cười với Liễu thị:

"Ta đưa phu nhân lên xe ngựa hồi phủ.”

Thái độ này của hắn, không khác gì đánh vào mặt Sở Thiếu Trung.

Bên trong xe ngựa, Trình Phụ Vân cười ha ha, người của Hình Ngục nhất thời hiện ra vẻ mặt tức giận.

Ánh mắt Sở Thiếu Trung âm trầm, phía sau lưng Diêu Hồng căng cứng, trong lúc nhất thời không rõ mục đích hắn làm như vậy rốt cuộc là có ý gì.

Đến lúc này, dù Liễu thị tâm tư rất sâu, lúc này cũng khó tránh khỏi có chút không biết làm sao.

Bà theo bản năng nhìn nhìn trượng phu, chần chờ không có bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK