Diêu Thủ Ninh cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Chuyến này nàng đi ra ngoài cũng không dễ dàng, nếu mẫu thân trì hoãn thêm nửa khắc nữa thì có lẽ nói không chừng nàng còn có thể nghe được nhiều hơn một chút.
"Thủ Ninh!"
Liễu thị đã đi ra khỏi trà lâu, mới chú ý tới tiểu nữ nhi không đuổi theo, quay đầu nhìn, thấy nàng lề mà lề mề đứng ở cửa tiệm, còn chưa có bước ra bên ngoài nửa bước.
Bà trầm mặt gọi một tiếng.
Diêu Thủ Ninh thở dài một hơi, lúc đi ra, mới nghe được người kể chuyện kia nói:
“...... Ly huyện từ đó bị yêu họa làm hại, dân chúng bị sát hại rất nhiều, không ít gia đình phải chạy trốn.”
"Huyện tôn địa phương đối với việc này đặc biệt đau đầu, bởi vậy tuyên bố trọng thưởng, muốn tìm cao nhân trừ bỏ yêu họa này."
Người kể chuyện nói đến thời khắc mấu chốt, ngữ khí dần dần kích động một chút:
"Giải thưởng kia treo được mấy ngày, vẫn không có ai dám đi bóc nó ra."
"Đang lúc mọi người hết đường xoay xở, đột nhiên có một ngày, trong phố xuất hiện một người nhàn rỗi uống say bí tỷ, nhìn chằm chằm vào cáo thị kia một lúc lâu, cũng không biết có phải mượn rượu hay không, vậy mà lại túm lấy cáo thị kia kéo xuống!”
"Cáo thị bị kéo xuống, lập tức kinh động huyện tôn, cuối cùng tra ra bóng dáng người này."
"Người kéo cáo thị họ Chu, đã qua ba mươi tuổi, còn chưa cưới vợ."
"Lại nói vị hảo hán họ Chu này thân cao tám thước, diện mạo vô cùng uy mãnh, có thể làm cho con nít ngừng khóc, không người nào dám chọc ghẹo."
"Hắn làm người coi trọng tình nghĩa nhất, kết giao mấy vị huynh đệ khác họ, suốt ngày uống rượu tìm niềm vui, ở trong phố phường giống như một tên du côn, đi đường qua chợ. Ngày thường có rất nhiều thương nhân thấy hắn trọng lời hứa, cũng đều vui vẻ kết giao với hắn, tặng hắn một ít tiền mua rượu, rồi được hắn che chở.”
"Cứ như vậy, người này càng chơi bời lêu lổng, đi lại giữa phố phường, cho nên trong vòng mười dặm tám thôn gần đó không có nhà nào dám gả nữ nhi cho hắn, làm cha mẹ trong nhà lo lắng ——"
"Hôm nay, hảo hán họ Chu say rượu kéo bảng cáo thị xuống, còn không biết gây ra đại họa, mơ màng liền trở về nhà ngã đầu ngủ mất."
"Trong mộng người này phải gặp một lão giả lông mày vàng, tự xưng là tiên nhân, nói trong trong mệnh hắn có mệnh Chân Long, tương lai sẽ lập được đại công đức, tương lai sẽ phi thăng lên hàng ngũ tiên ban, bởi vậy phải dạy cho hắn một bộ công pháp tu hành tiên gia trảm yêu trừ ma. Đang học được một nửa ——"
Lạc Diệp tiên sinh kia nói đến đây, thở dài một tiếng, dường như là vô cùng tiếc nuối:
"Lại bị cha mẹ cưỡng ép đánh thức."
"Ầy——"
Khán giả phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, Diêu Thủ Ninh cũng không khỏi vươn tay kéo mũ đấu bồng che hơn phân nửa khuôn mặt mình.
"Thì ra huyện tôn kia đã điều tra được chỗ ở của hắn, sau khi công bố tên tuổi của hắn, lập tức chuẩn bị đi thu trừ yêu nghiệt, trả lại sự bình yên cho Ly huyện."
"Cha mẹ hắn đã sớm sợ tới thấp thỏm lo âu, yêu tinh kia đặc biệt hung ác, đến lúc này đã hại tính mạng của vô số người."
"Nhưng hảo hán họ Chu này ỷ vào say rượu, đã xé cáo thị xuống, nếu đổi ý, sẽ bị chích chữ sung quân."
"Đang lúc tình huống nguy cấp, hảo hán kia lại nghĩ đến lão tiên lông mày vàng trong mộng truyền thụ, đột nhiên tiếp nhận việc này!"
"Khi cha mẹ kinh ngạc vạn phần, hắn lại giống như đổi thành một người khác, đột nhiên phát ra lời nói kinh người."
"Chỉ nói mấy năm trước mình giống như bị mỡ heo che tim, làm việc hồ đồ, hiện giờ được tiên nhân trong mộng chỉ điểm, cuối cùng thanh tỉnh."
"Tuổi của hắn không còn nhỏ, nam nhi tốt cũng nên kiến công lập nghiệp, bởi vậy thề muốn trảm yêu trừ ma, tích lũy công đức."
Người kể chuyện nói đến đây, ngữ khí có chút kích động, cuối cùng vạch trần thân phận của hảo hán này:
"Vị hảo hán họ Chu này, chính là Thái tổ khai quốc của triều đại ..."
Phía sau Diêu Thủ Ninh đã đi xa, liền nghe mơ hồ không rõ.
Trong xe ngựa, Liễu thị vươn tay giúp Diêu Uyển Ninh sửa sang lại mái tóc rơi trên trán một chút, hiếm khi toát ra vài phần từ ái.
Thấy tiểu nữ nhi chậm rãi bước lên, không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái:
"Còn không mau lên xe."
Diêu Thủ Ninh nghe vẫn chưa thỏa mãn, vẫn mải suy nghĩ không biết sau đó Thái tổ trong miệng người kể chuyện đã làm những chuyện gì, làm sao sử dụng bộ tiên thuật nửa vời kia càn quét yêu ma trong Ly huyện, cho nên cũng không có để tâm đến sự không vui của Liễu thị ở trong lòng.
Sau khi nàng lên xe, xe ngựa liền được hạ nhân lập tức chạy đi, Diêu Uyển Ninh nhu thuận tựa vào trong ngực ma ma, thấy muội muội đưa tay nâng má, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, không khỏi có chút buồn cười nhẹ nhàng ho hai tiếng.
"Làm sao vậy?"
Liễu thị vừa thấy nàng ho khan, nhất thời khẩn trương vô cùng, muốn phân phó hạ nhân lấy tỳ bà cao đã chế biến đút cho nàng ăn.
Diêu Thủ Ninh cũng phục hồi tinh thần, trên mặt lộ ra chút lo lắng.
"Không có việc gì." Diêu Uyển Ninh nhỏ giọng trả lời, Liễu thị lại giống như không nghe thấy, lẩm bẩm:
"Có phải nghe xong những chuyện xưa kia, bị quấy nhiễu tâm thần không?"
Bệnh của con gái đã trở thành tâm bệnh của bà, khuôn mặt của bà lộ ra vài phần lo lắng.
"Chỉ là bị sặc một chút, ho hai cái mà thôi."
Nàng thật sự nhìn ra, muội muội hôm nay ra ngoài, nói không chừng chính là hướng về phía thuyết thư tiên sinh này.
Nhưng Liễu thị đã có chút không vui, Diêu Thủ Ninh vừa mới đi lề mà lề mề, chỉ sợ sẽ bị mẫu thân trách cứ.
Vì chuyển đề tài, Diêu Uyển Ninh không khỏi nghiêng đầu hỏi:
"Nương, người kể chuyện vừa rồi nói chính là chuyện xưa của Thái Tổ đúng không?"
Trong sử sách Đại Khánh triều ghi lại, trước đó yêu tộc gây họa cho nhân giới, khiến dân chúng không được an bình.
Lúc đó thái tổ Chu Uy xuất thân Ly huyện được thần tiên trong mộng giao trọng trách, dựa vào tiên thuật thiên bẩm, cuối cùng chém yêu khởi nghĩa.
Ông tàn sát quỷ tộc, xua đuổi yêu tộc đến vùng núi hoang vu cằn cỗi, quét sạch yêu họa đã bao phủ nhân gian hàng trăm năm chỉ trong một lần hành động, trả lại thái bình cho nhân loại.
Sau khi Thái tổ xưng đế, còn thiết lập Trấn Ma Ti, chuyên tiêu diệt yêu tà.
Kể từ đó, thiên hạ gần như không còn nghe nói qua có bóng dáng yêu ma tinh quái, yêu quái dần dần biến mất vô tung, đến nay đã trải qua hơn sáu trăm năm thời gian.
Mà năm đó Thái Tổ giết yêu quái xưng đế giống như một truyền thuyết huyền thoại được ghi lại trong lịch sử.
Những người không chịu nỗi khổ yêu họa, đối với lịch sử năm đó cũng đều là bán tín bán nghi.
Nhưng trên phố lại có không ít người thích nghe những truyền thuyết này, rất nhiều người nói sách cũng căn cứ vào lịch sử năm đó, biên soạn ra các loại Kỷ sự Thái Tổ, có chút càng nói càng thái quá, tăng thêm rất nhiều câu chuyện quỷ bí, càng làm lộ ra vẻ không chân thực.
Vị Lạc Diệp tiên sinh được mời đến trà lâu ở góc thành Bắc này, cũng là dựa vào sử ký năm đó, bịa ra một câu chuyện khác mà thôi.
"Chẳng qua chỉ là tam giáo cửu lưu [1], vì lừa gạt dân chúng, hồ ngôn loạn ngữ mà thôi, không tin được."
[1] chỉ người ở tầng lớp thấp hay rong ruổi giang hồ làm đủ mọi ngành nghề
Liễu thị không nỡ trách móc nữ nhi bệnh nặng này, liền ôn nhu trả lời nàng một câu.
Sự tích truyền kỳ của Thái tổ năm đó đã trải qua hơn sáu trăm năm, thật giả đã sớm không có ai có thể biết được.
Huống chi căn cứ vào kinh nghiệm đọc sách trước kia của Liễu thị, phàm là loại đại nhân vật thanh danh hiển hách này, cuối cùng đều sẽ do sử quan tạo ra một câu chuyện thần kỳ phi phàm, để gia tăng cho tính truyền kỳ của bọn họ.
"Xưa có Hoàng đế nhà Hán giết rồng và trở thành thánh nhân, con cũng đã xem trong sách rồi mà."
Liễu thị sắc mặt từ ái ôm nữ nhi vào trong ngực, trìu mến sờ sờ gò má gầy gò của nàng, sớm ném chuyện Diêu Thủ Ninh lúc nãy lề mề không chịu ra ngoài ra phía sau đầu.
Diêu Uyển Ninh ngoan ngoãn gật đầu, một mặt nháy mắt cho muội muội 'an tâm', một mặt ngoan ngoãn để Liễu thị ôm lấy, tiếp theo lại hỏi:
"Nương, trên thế giới này, thật sự có thần quỷ tinh quái sao?"