Đám người chạy loạn bốn phía, hai nha sai vốn muốn bảo vệ Liễu thị cũng xông xa.
Có người còn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe thấy tiếng la hét, theo bản năng liền chạy theo mọi người.
Còn có người khóc lóc kêu tên của người thân thất lạc, hiện trường loạn thành một đoàn.
Xe ngựa đi tới đâu, bùn đất bay lên, che dấu một luồng khí đen như có như không ở trong bùn đất.
Dòng người rối loạn, nhất thời chặn lại đoàn nhân mã vào thành.
Tiên phong mở đường kia ào ạt tiến vào, lại bị đám người hỗn loạn điên cuồng cản trở, ghìm cương ngựa né tránh một cái, ngựa phát ra tiếng hý thật dài, xen lẫn trong tiếng khóc gào thét, tiếng bánh xe.
"Tránh ra!”
Có người hô to, đẩy người xung quanh.
Khủng hoảng nhanh chóng đốt cháy sự nôn nóng trong lòng con người, biến thành sự phẫn nộ to lớn, không ít người bắt đầu tranh cãi với nhau.
Một nam nhân hoảng hốt chạy bừa "phanh" một tiếng đụng vào một góc xe ngựa, trong nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi.
‘Xôn xao ——'
Nước trên mặt đất văng tung tóe, một luồng khí đen trong xe thoát ra, chui vào trong vũng bùn, hóa thành một bóng nhỏ đen kịt, tựa như mảnh xà, lặng yên không một tiếng động chui vào trong thân thể hắn ta.
Người bị ngã cũng không có ý thức, nhưng trong nháy mắt luồng khí đen nhập thể, ánh mắt của hắn ta hơi thay đổi.
Nằm được một lát, hắn ta chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, lẩm bẩm lên tiếng:
"Nương ta đâu?”
Lúc này hai vai hắn ta rủ xuống, không biết có phải vì bị thương hay không, động tác có chút cứng đờ:
"Nương ta đâu?”
Đồng thời trong lúc nói chuyện, hắn ta giống như là thử xoay đầu một chút, giống như muốn tìm người thân.
Trong nháy mắt tiếp theo, có người bối rối đụng vào hắn ta một cái, quát lớn một tiếng:
"Tránh ra!”
Lời nói vừa dứt, nam tử trong nháy mắt nổi khùng lên, túm lấy người này, lớn tiếng hét lớn:
"Nương ta đâu?”
"Ta nào biết nương ngươi..."
Người bị hắn ta túm lấy đang muốn hùng hùng hổ hổ giãy thoát, đã thấy nam nhân này giống như phát điên, nắm chặt cổ áo y, không nói nói lời nào đã kéo y về phía trước mặt mình, dùng sức cắn vào má y.
"Ah -"
Người nọ nhất thời không quan sát, bị cắn đau đến thấu tim.
"Nương... Rít... Nương..."
Người cắn y giống như hận y thấu xương, giống như có thâm cừu đại hận gì đó.
"Nương đâu..."
Nam tử cắn người giống như phát bệnh tâm thần, một mặt cắn chặt người không buông, một mặt hỏi nương.
Máu từ chỗ hắn ta cắn xé thấm ra, hắn ta từng ngụm từng ngụm nuốt vào trong bụng mình.
"A, cứu mạng a, cứu mạng! Người bị bắt cắn bị đau đớn kích thích, điên cuồng vỗ vỗ nam nhân đang ôm lấy y, hai người lúc này lăn thành một đoàn.
Quần chúng đi ngang qua thấy tình cảnh này, không khỏi hoảng sợ, có người đang chạy trốn, trong lòng cảm thấy không đành lòng, dừng bước muốn tách hai người đang cắn xé nhau ra.
Đã thấy nam tử cắn người kia lắc đầu nguầy nguậy, người bị cắn phát ra tiếng tê tâm liệt phế, thì một miếng thịt trên má cũng bị cắn đứt xuống.
Người nọ nâng hai má, máu chảy không ngừng, đau đến không ngừng phát run, đạp chân lui về phía sau liên tục hô to:
"Tên điên! Tên điên!"
Tất cả những điều này chỉ phát sinh trong chớp mắt.
Liễu thị một khắc trước còn đang phẫn nộ mắng Tôn thần y cố làm ra vẻ kia, sau một khắc liền nghe thấy ngựa đột nhiên nổi điên, mang theo cỗ xe xông tới, đám người giẫm đạp chen chúc, rất nhanh đã tách bà cùng Tào ma ma ra.
Trong lúc nguy cấp, bà bị dòng người hoảng loạn đẩy đi, vừa dừng lại, liền nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào bên cạnh.
"Nương——"
Trên xe ngựa bên kia đường, ánh mắt Diêu Thủ Ninh rơi xuống trên người Liễu thị ở xa xa.
Tào ma ma bị đẩy ra, hai nha sai cũng cách bà khoảng bốn năm thước, muốn bảo vệ bà, lại hữu tâm vô lực.
Ở bên cạnh bà không xa, chính là hai nam nhân không biết vì sao ôm nhau cắn xé.
Tim Diêu Thủ Ninh đập nhanh hơn, vội vàng hô một tiếng:
"Hãy cẩn thận!”
Có lẽ là mẹ con có thần giao cách cảm.
Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, Liễu thị cũng thần kỳ bắt được giọng nói của nữ nhi.
May mà Thủ Ninh không đến. Trong đầu bà bỗng xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Đồng thời theo bản năng nghe theo lời nhắc nhở của nữ nhi, bà nắm lấy làn váy liền chạy về phía xe ngựa.
Bà không nhìn thấy phía sau mình, nam nhân đang phát điên kia không biết từ đâu mò ra một cái lưỡi liềm, đang xách theo đuổi theo bà.
Một màn này, lại vừa vặn rơi vào trong mắt đám người Diêu Thủ Ninh ở xa xa.
"Ah!”
Đông Quỳ vừa nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức thất thanh hô to.
Trịnh Sĩ ngồi ở chỗ đậu xe mắt muốn nứt ra, hận không thể có thuật phân thân, lập tức có thể chạy tới trước mặt Liễu thị, ngăn nam nhân hành hung trên đường này lại.
Trong ba người, hết lần này tới lần khác thì Diêu Thủ Ninh vẫn là người trấn định nhất.
Theo lý mà nói, Liễu thị gặp nạn, nàng hẳn là quan tâm nhất, nhưng không biết vì sao, nàng luôn có một loại dự cảm thần bí, tình huống trước mắt tuy nói mạo hiểm, nhưng Liễu thị lại gặp được quý nhân, hữu kinh vô hiểm, tuyệt xử phù sinh (*gặp được đường sống trong cõi chết).
Loại ý niệm này hoàn toàn không có căn cứ, nhưng lại giống như thiên kinh địa nghĩa, nàng đã 'nhìn trộm' được kết quả sau này.
Thế nhưng cho dù như thế, chuyện liên quan đến an nguy của Liễu thị, nàng vẫn duỗi tay gắt gao bắt lấy cửa sổ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa thành.
Nàng cảm thấy, nguy cơ từ đó mà lên, cũng sẽ từ phương hướng cửa thành mà chôn vùi.
Đúng lúc này, lòng đất chấn động càng thêm lợi hại.
Một đội ngựa phi mã chạy tới, xuyên qua cửa nội thành, trong nháy mắt liền đến gần.
"Hô ——"
Trái tim căng thẳng của Diêu Thủ Ninh không tự chủ được buông lỏng, thở ra một hơi thật dài, lộ ra ý cười.
Nàng có dự cảm, khả năng chuyển biến tốt của Liễu thị là ngay trong đội nhân mã này.
Mà bên kia -
Liễu thị bối rối xông ra giữa đường, vừa vặn dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy có đội nhân mã đang phóng nhanh tới.
"Đả thương người rồi, tai nạn chết người nữa!"
Phía sau truyền đến tiếng hô to, phảng phất như có người phát cuồng, bắt đầu thấy người liền đả thương.
Tình thế không khống chế được, Liễu thị nghe được phía sau có người truy kích, trái tim không khỏi đập liên hồi.
Đúng lúc này, trong đám người cưỡi ngựa vào thành kia truyền đến một âm thanh 'Hừ' trong trẻo lạnh lùng.
Có bóng người lăng không bay lên, "BOANG", có tiếng lưỡi mác va chạm, giống như âm thanh khi trường kiếm xuất ra khỏi vỏ ma sát với lưỡi dao phát ra, khiến người ta không rét mà run.
"Trong thành Thần Đô, sao có thể để cho bạo dân hoành hành đả thương người!”
Liễu thị chỉ nghe được tiếng thiếu niên hừ nhẹ, tiếp theo chỉ nghe một đạo khí kình vang lên 'Vèo', kiếm khí hóa thành tàn ảnh, chém ra ngoài.
Liễu thị cũng không hiểu võ thuật, chỉ biết lúc này hàn khí như hình với bóng, giống như con rắn quấn chặt mắt cá chân mình, theo cổ tay lên trên, đến tứ chi bách hài.
Kiếm quang kia chưa dừng lại, hóa thành ngân hà, lướt qua người bà.
'Cạch.’
Trong tiếng vang nhẹ, kiếm quang chém trúng cái gì đó, đón lấy mùi tanh bốn phía.
Con ngựa điên cuồng truyền đến tiếng kêu bi thương, tiếp theo vật nặng rơi xuống đất, bánh xe ngựa đụng loạn lăn vài cái, đụng vào một nơi nào đó, tiếp theo tiếng bánh xe chói tai đột nhiên dừng lại.
"Lui ra phía sau!"
Giọng nói lạnh lùng kia lại quát lên, mang theo vài phần cảnh cáo.
'Tê!'
Liễu thị chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng Xi...Xiiii cổ quái, tiếp theo có tiếng gió vang lên, tựa như có người đuổi theo.
Bà cảm giác được nguy hiểm, không khỏi lông tơ dựng đứng.
"Không biết sống chết.”
Người nói khẽ hừ một tiếng, tiếp theo hoành kiếm chỉa vào ngực.