• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khi nương con ở Giang Ninh vẫn thường xuyên nhắc tới dì, nói khi bà ấy còn nhỏ, ngài là người tốt với bà ấy nhất.”

Tô Diệu Chân nhìn vẻ mặt Liễu thị, rũ mắt xuống, nhắc tới mẫu thân mình.

Vừa nói đến tiểu Liễu thị, Liễu thị nhất thời lộ vẻ xúc động, nhớ tới ngày xưa, lại rơi nước mắt.

Hai người lại một phen ôm đầu khóc lóc kể lể, nếu là thời điểm khác, không thiếu được Diêu Thủ Ninh muốn xen vào tò mò hỏi vài câu phong tục nhân tình của Giang Ninh.

Nhưng đêm nay nàng no bụng bị kích thích, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nói một hồi, Tào ma ma rốt cục bưng đồ ăn trở về, Liễu thị mới gọi người một nhà ăn một ít.

Trên bàn bày ba món chay và năm món mặn, ngay cả vịt muối cũng cắt một con, chưng cá ướp muối, có thể thấy được Tào ma ma rất để tâm, cố sức muốn gom ra mấy món ăn, để tỷ đệ Tô Diệu Chân cảm ứng được sự nhiệt tình của Diêu gia.

Một bàn đầy đủ các món ăn như vậy, đã thể hiện quy cách thức ăn ngày thường của Diêu gia rất tốt.

Diêu Hồng tuy chỉ là chức quan lục phẩm, nhưng quan viên Đại Khánh phân thành hai mặt đối lập, giàu chảy mỡ và nghèo đến đinh đang.

Bổng lộc của ông không cao, thậm chí từng gặp phải chuyện Thần Khải đế tham ô tiền quốc khố để mua vật luyện đan, đường đường là triều đình, thế nhưng không phát ra bổng lộc của quan viên, mà lấy lương thực, vải vóc cống phẩm trong kho chống đỡ.

Trong nhà lại chi tiêu lớn, hơn nữa Diêu Uyển Ninh sinh bệnh, chi phí lại càng không nhỏ, toàn bộ đều dựa vào Liễu thị khôn khéo, cuộc sống trong nhà mới thoải mái hơn người khác.

"Vốn nên chuẩn bị nhiều hơn nữa.”

Liễu thị thở dài nói:

"Nhưng các con đến đột ngột, trước đó cũng không nhận được tin tức, đợi ngày mai lại đi mua chút rượu thức ăn, bày tiệc đón gió tẩy trần cho tỷ đệ các con.”

Hơn nữa hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, sau khi trở về bà lo lắng cho trượng phu, tỷ đệ Tô Diệu Chân, lại an bài cho người chuẩn bị phòng ốc an trí hai tỷ đệ này, hơn nữa Diêu Thủ Ninh đột nhiên mê man, khiến cho bà tâm lực tiều tụy, tự nhiên liền bỏ qua việc này.

Tô Khánh Xuân cúi thấp đầu, lỗ tai đỏ bừng cũng không lên tiếng, Tô Diệu Chân ngược lại tự nhiên hào phóng, chỉ nói đã rất phong phú, vả lại tỷ đệ hai người chỉ là vãn bối, không dám lao sư động chúng.

Diêu Thủ Ninh thật sự đói bụng.

Từ khi đi ra ngoài vào ban ngày đến giờ, một giọt nước chưa uống, đói đến ngực dán sau lưng, vừa nghe mẫu thân nói có thể ăn cơm, nàng liền tạm thời ném hết dự đoán, Lục Chấp cùng mộng cảnh, Tô Diệu Chân cùng với âm thanh đột nhiên xuất hiện trên người nàng ta gì gì đó ra sau đầu.

Liễu thị cùng Tô Diệu Chân khách sáo với nhau, nàng liền buồn bực ăn cơm.

Sau khi ăn xong, trên mặt Tô Khánh Xuân hiện ra vài phần mệt mỏi, Liễu thị nhìn thấy, liền vội vàng săn sóc nói có chuyện gì thì ngày mai lại nói, vội vàng bảo Phùng Xuân, Tào ma ma dẫn hai tỷ đệ này về phòng nghỉ ngơi.

Diêu Thủ Ninh vuốt bụng mình, ánh mắt rơi xuống trên người tỷ đệ Tô Diệu Chân.

Liễu thị ý cười không thay đổi, nhưng ánh mắt hơi trầm xuống:

"Thủ Ninh ở lại.”

Bà có chuyện muốn nói với con gái mình.

Không cần bà lên tiếng giữ lại, Diêu Thủ Ninh cũng có chuyện muốn nói với bà.

Diêu Hồng thấy sắc mặt Liễu thị có chút không dễ nhìn lắm, cho rằng bà là bởi vì chuyện hôm nay muốn giáo huấn nữ nhi, vội vàng lên tiếng nói:

"Chuyện xảy ra hôm nay, không thể trách Thủ Ninh.”

Ông yêu con gái như mạng, rất sợ thê tử nổi giận mắng chửi, trước tiên cõng nồi lên người mình:

"Vẫn là trách ta, ngày hôm qua chủ động giựt giây các người ra cửa.”

"......"

Liễu thị đầu tiên có chút không giải thích được, phía sau hiểu được ý trong lời nói của ông, không khỏi có chút dở khóc dở cười:

"Ông đi ra đi."

Bà có chút không vui: "Ta tự nhiên phân biệt rõ ràng, ta ngay cả Diệu Chân bọn họ cũng không trách, làm sao có thể trách con gái ta?”

Bà muốn nói với Diêu Thủ Ninh, cũng không phải chuyện này, lại không muốn trượng phu ngồi ở chỗ này, vội vàng thúc giục ông đi phòng bên thay quần áo, không nên nghe lén.

Sau khi xua người đi, bà nhìn con gái thở dài:

"Con thật đúng là một đứa trẻ.”

Nữ tử Đại Khánh thành hôn khá muộn, mười bảy mười tám tuổi định hôn, hai mươi xuất giá, cũng không gọi là muộn.

Diêu Thủ Ninh mắt thấy sắp mười sáu tuổi, nhưng tâm tính lại giống như một đứa trẻ.

Hôm nay thấy Lục thế tử phong hoa tuyệt đại kia, nàng không hề có tư thế thiếu nữ nhăn nhó, lúc ấy Liễu thị còn cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hiện tại xem ra, lại có chút lo lắng không thôi.

"Biểu đệ của con, chỉ nhỏ hơn con mấy tháng, đều hiểu chuyện hơn con một chút.”

Liễu thị có chút hận sắt không thành thép, giơ tay điểm lên trán Diêu Thủ Ninh.

Nàng bị Liễu thị điểm, đầu ngửa ra sau, không khỏi có chút không phục:

"Nương làm sao biết hắn hiểu chuyện hơn con?”

"Ta vừa nhìn liền biết." Liễu thị bực bộ dạng u mê như vậy của nàng, có chút tức giận:

"Người ta nói chuyện làm việc, hiểu chuyện hơn con.”

"Hôm nay mới gặp mặt, biểu đệ Khánh Xuân rõ ràng cũng không nói hai câu, nương làm sao nhìn ra được?”

Liễu thị thấy nàng còn không rõ, dứt khoát nói thẳng:

"Các con tuổi tác chênh lệch không lớn, con nhìn chằm chằm người ta, nhìn đến nỗi mặt người ta đều đỏ lên.”

"Vậy da mặt hắn thật mỏng.”

Nàng lại nghĩ, hôm nay mình cũng nhìn chằm chằm Lục Chấp, mặt người ta cũng không đỏ.

Một câu nói khiến Liễu thị tức giận, oán hận nói:

"Sau này không cho phép con nhìn chằm chằm vào hắn!”

Dù sao cũng không phải đại sự gì, nếu bà đã mở miệng, Diêu Thủ Ninh cũng lười suy nghĩ kỹ nguyên nhân bà nói lời này, liền đồng ý:

"Được rồi, con nghe nương.”

Liễu thị nói nửa ngày, ngược lại còn không bằng câu này có tác dụng, nhất thời lại tức giận, im lặng.

Trong lòng Diêu Thủ Ninh còn chất chứa tâm sự, do dự một lúc lâu, lại hỏi:

"Nương..."

Nàng kéo ghế một chút, tiến đến bên cạnh Liễu thị:

"Trước đó ngài từng nói, ngoại tổ phụ tham gia Ứng Thiên thư cục, nhắc tới có một loại năng lực thần bí thức tỉnh trong huyết thống đời sau của ông ấy..."

Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên ngoại tổ phụ một tay thúc đẩy nhân duyên của tỷ muội Liễu thị.

Trước đó, Diêu Thủ Ninh xem lời Liễu thị nói như một câu chuyện để nghe, chỉ là theo tỷ đệ Tô Diệu Chân đến đây đưa tới liên tiếp biến hóa, nàng bắt đầu hoài nghi tính chân thật của chuyện này.

Trên người Tô Diệu Chân, thế nhưng che dấu một giọng nói khác —— đây rất có khả năng chính là năng lực thần bí mà Liễu Tịnh Chu nhắc tới, thức tỉnh trong huyết thống đời sau của ông ấy.

"Suỵt!”

Diêu Thủ Ninh còn chưa dứt lời, biểu tình Liễu thị liền biến đổi, dựng thẳng ngón giữa chắn trước miệng, phát ra một tiếng 'suỵt', ý bảo Diêu Thủ Ninh im miệng.

Bà trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, trong mắt mang theo ý cảnh cáo, giống như là đang trách nàng không giữ chữ tín, nhắc lại chuyện cũ.

Diêu Thủ Ninh còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, giọng Diêu Hồng truyền tới, có chút tò mò hỏi:

"Cái gì thức tỉnh?”

Diêu Thủ Ninh nhất thời liền hiểu được vì sao mẹ nàng lại có vẻ mặt như vậy.

"Cha.”

Nàng đứng dậy, ân cần dời qghế của mình:

"Ngồi ở đây.”

Diêu Hồng bị hành động này của nữ nhi dỗ dành, nhất thời mặt mày hớn hở, chỉ cảm thấy giờ khắc này phiền não gì đó đã biến mất, cũng sớm quên câu hỏi của mình.

Liễu thị không tự giác thở phào nhẹ nhõm, nhìn một màn trước mắt này, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không khỏi cũng lộ ra ý cười theo.

"Cha, hôm nay người không sao chứ?”

Trải qua sự quấy rầy của Diêu Hồng, lúc này đã không còn là thời cơ tốt để Diêu Thủ Ninh hỏi Liễu thị, nàng liền đổi một chủ đề.

"Không có việc gì, không có việc gì."

Trong mắt Diêu Hồng lóe lên vẻ sắc bén.

Ông tự nhiên nhìn ra được hai mẹ con này chỉ sợ đang nói bí mật gì, phu thê nhiều năm, cho dù Liễu thị cố gắng trấn định, ông vẫn nhìn ra được chột dạ trong mắt Liễu thị.

Thế nhưng giữa phu thê, cũng cần để lại cho nhau một chút khoảng trống, không cần phải hỏi đến tận cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK