Phía dưới, tiểu huynh đệ của anh cứng rắn đội lớp quần chĩa thẳng vào bụng cô. Cách lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm nhận rõ sự cứng rắn nóng bỏng của nó. Mộ An vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, cô quay đầu tránh né ánh mắt hừng hực lửa nóng của anh, ấp úng nói:
- Anh.... anh dậy nghe điện thoại đi.
Cả người Tần Cảnh Chi đang hừng hực lửa nóng, cậu nhỏ trong quần sung huyết đến đau đớn, nào còn tâm trạng để ý điện thoại. Bây giờ trong lòng anh rất khao khát muốn cô, nhưng anh biết nếu làm thật chắc chắn sẽ doạ cô sợ. Anh kìm nén khó chịu, cộc cằn đáp:
- Không vội.
- Vậy...em... em muốn dậy, anh đứng lên đi.
Tần Cảnh Chi không những không dậy, mà còn xấu xa đem thằng nhỏ bên dưới cọ qua cọ lại ở bụng cô. Cảm nhận được sự nguy hiểm, Mộ An nằm im không dám động đậy, hai tai cùng hai má và cổ dần trở lên phiếm đỏ. Thấy phản ứng đáng yêu của cô, khoé môi anh khẽ giương lên.
Trong lúc cô đang bối rối, Tần Cảnh Chi đột nhiên kề sát tai cô thổi một hơi, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt lỗ tai cô nóng bừng, anh hạ giọng nói:
- Em khiến tiểu đệ của anh như thế này, anh sao để em dậy được?
Nghe anh nói, trong lòng Mộ An ấm ức không nói lên lời. Rõ ràng anh nhân lúc cô chưa tỉnh ngủ, giở trò lưu manh với cô. Cả quá trình cô chưa làm gì, làm sao khiến cái đó dựng lên được. Anh là đang đổ oan cho cô.
Nhìn cô gái nhỏ bặm môi, gương mặt xụ xuống hờn dỗi không để ý anh, Tần Cảnh Chi có chút dở khóc dở cười. Tay anh vươn ra đem gương mặt cô quay lại đối diện với anh, thấp giọng hỏi:
- Sao? Anh nói không đúng sao?
- Không đúng.... em em không có động vào nó, là do anh.. anh...
Vừa nghe cô nói xong, Tần Cảnh Chi liền bật cười lớn. Anh cưng chiều véo chiếc mũi dọc dừa xinh xắn của cô, yêu chiều nói:
- Đồ ngốc, nó chỉ cần nhìn thấy em liền muốn chào hỏi. Em nói xem là tại anh hay tại em?
Hai má mịn màng của cô từ tư đỏ rần rần mê người, giọng run run mắng:
- Anh... anh... lưu manh, thả em ra.
Tần Cảnh Chi sợ cô nhóc giãy giụa đốt lên dục hoả trong người, anh đành nhẹ nhàng dỗ dành:
- Ngoan, để anh ôm em một lát cho nó mềm xuống, rồi chúng ta dậy được không?
Mộ An không đáp lại, cô chỉ im lặng nằm im coi như đồng ý với đề nghị của anh. Hai người yên lặng ôm nhau trên giường.
Một lúc sau, cậu nhóc bên dưới không những không có dấu hiệu mềm đi, mà càng ngày càng sưng lên. Mộ An có chút gấp gáp, ngập ngừng hỏi:
- Còn lâu... lâu không? Em phải dậy học bài.
Mặt anh cố cau có khó chịu, giọng nín nhịn đau khổ nói:
- Anh không biết, có vẻ chỉ ôm thôi thì không đủ.
- Vậy... vậy làm sao bây giờ?
Đáy mắt Tần Cảnh Chi loé lên sự gian xảo nhưng nhanh chóng bị anh che giấu. Anh nhìn cô do dự bảo:
- Vẫn còn cách nữa.
- Cách gì?
Môi anh nhếch lên, cầm bàn tay cô đặt lên tiểu huynh đệ đã được anh phóng thích ra khỏi lớp quần thể thao từ lâu, cười mờ ám nói:
- Dùng tay em, nó sẽ mềm rất nhanh.
Bàn tay nhỏ bị anh bắt chạm trực tiếp vào cự long nóng bóng, nó còn động đậy làm Mộ An giật mình. Mặt cô nhăn nhó, cố gắng muốn rút tay lại nhưng mãi không được. Cô bắt đầu giãy giụa chống cự:
- Không muốn, anh bỏ tay em ra.
- Ngoan, em muốn dậy học sớm hay ở trên giường cả ngày cùng anh hửm?
Lời anh nói làm Mộ An không dám phản kháng nữa, cô xấu hổ quay đầu sang bên cạnh.
Thấy cô ngoan, tay anh cầm tay cô bắt đầu tuốt lên tuốt xuống. Bàn tay cô vừa mềm vừa ấm khiến anh không nhịn được mà rên rỉ.
Về sau, tay của cô đã mỏi nhừ nhưng thứ đó vẫn cứng rắn, cô có chút sốt ruột nhắc anh:
- Xong... xong chưa?
Hơi thở anh nóng bỏng phả vào tai cô, giọng anh khàn khàn nói:
- Em tự nắm nó di chuyển nhanh lên thì sẽ xong.
Mộ An nhắm chặt mắt, tay lên xuống nhanh hơn. Thứ trong tay càng lúc càng lớn, nhịp thở của anh cũng dồn dập theo.
Bỗng anh gầm nhẹ một tiếng, cự long giật giật phóng ra chất lỏng trắng đục lên bụng cô. Cách một lớp vải lụa cao cấp nhưng độ nóng hổi của chất lỏng đó vẫn khiến cô giật mình. Tay cô lập tức muốn buông của quý của anh ra thì bị tay anh ngăn cản:
- Đừng vội, làm thêm một lần nữa, anh sẽ để em rời giường.
Thế là, Mộ An lại bị anh bắt ép nắm tiểu huynh đệ lần nữa. Khi tay cô gần như mất hết cảm giác thì anh mới phóng thích.