Chiếc thang máy từ từ chuyển động, càng lên cao người đi ra càng nhiều. Đến cuối cùng chỉ còn mỗi ông ta ở trong thang máy.
Nghĩ đến bản thân sắp được thưởng thức cơ thể mềm mại mà mình hằng ngóng trông mỗi ngày, ông ta kìm không nổi vui vẻ mà lẩm nhẩm hát, đôi chân ngắn tủn béo ục ịch khẽ dậm dậm theo nhịp.
Chỉ một lát sau, thang máy kêu lên "đinh" một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, Dương Hoàn phấn chấn đi ra. Lão đưa mắt nhìn hai bên một lượt, chân lưỡng lự đi về một bên. Đến gần, ông ta phát hiện không phải số nhà 101, liền quay người đi về phía đối diện luôn. Khi đứng trước cánh cửa nhà cô, lão ta nhanh chóng vươn tay bấm chuông cửa.
- King kong........ king kong..... king kong........
Mộ An đang ngồi học bài ở phòng khách thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô cứ tưởng là Tần Cảnh Chi đã về lên vội vã đứng bật dậy, chạy ra ngoài mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, người cô nhìn thấy không phải anh, mà là gương mặt mập ú đang tươi cười *** tà của cha dượng. Giọng ông ta ồm ồm gọi tên cô:
- An An
Sắc mặt Mộ An đang vui vẻ bỗng chốc trở nên tái mét, cả người căng cứng. Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, đem cửa đóng vào rồi ấn luôn nút chốt lại. Đôi mắt đen láy của cô chứa đầy sự hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Thân thể nhỏ bé vì sợ hãi mà vô thức run rẩy.
Bên ngoài, Dương Hoàn thấy cô đóng cửa lại cũng không bất chấp ngăn cản, mà lão chỉ bình tĩnh đứng đó, cất tiếng dụ dỗ:
- An An, dượng biết lần trước dượng say đã làm ra một số hành động khiến con sợ hãi. Lần này dượng đến đây để xin lỗi con, mong con tha thứ cho dượng.
Nghe giọng của ông ta, Mộ An bất giác nhớ lại đêm đáng sợ kia, bờ vai gầy càng vì sợ hãi mà run rẩy kịch liệt, hai tay nắm chặt lại như kìm nén nỗi sợ, đôi môi mím chặt không dám phát ra tiếng.
Ông ta thấy cô không trả lời, liền cố làm ra vẻ mặt đau khổ, nghẹn ngào nói:
- An An, tối hôm đó dượng thật sự quá say lên mới làm ra hành động mất tính người đó. Dượng thật sự biết lỗi rồi, con tha thứ cho dượng được không?
Thấy bên trong Mộ An vẫn không đáp, Dương Hoàn kiên định nói:
- Nếu con không tha thứ cho dượng, dượng sẽ đứng ở đây đến khi nào con chịu tha thứ thì thôi.
Lời ông ta nói khiến lòng Mộ An bỗng trở lên bất an. Cô không muốn anh nhìn thấy ông ta, càng không muốn anh biết đến chuyện kia. Đắn đo một hồi, Mộ An cố hít thở sâu kiềm chế nỗi sợ hãi lại, mấp máy môi nói thành lời:
- Ông về đi.
Ánh mắt lão ta loé lên tia sáng hy vọng, giọng thành khẩn nói:
- Dượng sẽ không về. An An, dượng phải làm thế nào con mới chịu tha thứ cho dượng. Con muốn đánh muốn mắng hay gì cũng được hết. Chỉ cần con hết giận, chuyện gì dượng cũng chịu được hết.
Đáp lại ông ta vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ ra hiệu đuổi khách:
- Ông về đi, tôi không muốn gặp ông.
Biết dùng lời nói không đả động được cô, lão cắn răng vỗ mấy cái tát lên mặt mình, rồi nói:
- Dượng thật sự biết sai rồi, xin con tha lỗi cho dượng.
Nghe thấy tiếng "chát chát" vang lên bên ngoài, Mộ An có chút sững người, cô lén nhìn lỗ nhòm liền thấy ông ta đang tự vả bản thân. Trong lòng cô liền có chút dao động, lưỡng lự mãi cô mới nói:
- Ông không cần làm thế, ông về đi.
- Ta sẽ tự chuộc lỗi đến khi con tha lỗi thì thôi.
Tiếng tát vẫn vang lên đều đều, bất đắc dĩ Mộ An đành lên tiếng:
- Ông về đi, tôi tha lỗi cho ông rồi.
Tay ông ta nhanh chóng dừng lại. Tuy trên mặt đau rát nhưng chỉ cần nghĩ đến bản thân sắp đánh chén được cô, lòng lão lại rộn ràng không màng chút đau đớn đó.
- Cảm ơn con. Lần này, dượng đến một là muốn xin lỗi con rồi xin con tha thứ, hai là muốn đưa cho con một món đồ.
Ngừng lại một lúc, lão nói tiếp:
- Đây là món đồ mẹ con đưa cho dượng, mẹ con nói khi nào con không muốn ở Dương gia thì có thể đưa cho con, để con đi tìm ba ruột.
Vừa nghe ông ta nói xong, Mộ An hấp tấp đem cửa mở ra, gấp gáp hỏi lão:
- Món đồ đó đâu ạ!
- Đây, dượng có mang đến.
Vừa nói, ông ta vừa đưa tay vào túi móc ra sợi dây chuyền mặt đồng hồ đưa cho cô, rồi nói tiếp:
- Mẹ con nói đây là sợi dây truyền đính ước của hai người, bên trong có ảnh của mẹ con và ông ấy.
Cầm sợi dây chuyền trên tay, Mộ An run rẩy mở mặt đồng hồ ra. Một mùi hương lạ bay ra nhưng cô không hề để ý, mắt cô chăm chú nhìn tấm hình cũ kĩ có đôi trai gái trẻ ôm nhau cười rất hạnh phúc.
Chỉ là do ảnh đã quá cũ, gương mặt cả hai đều có chút mờ mờ. Vì muốn nhìn kĩ, cô giơ mặt dây chuyền lại gần hơn để xem. Dần dần đầu cô bỗng cảm thấy choáng váng, mắt thì mờ đi, cả người mất sức ngất đi.
Đứng bên cạnh, Dương Hoàn lộ ra vẻ vui sướng, tay nhanh chóng vươn ra đỡ thân thể mềm nhũn của cô vào trong nhà, rồi tiện tay khoá luôn cửa lại.