Nằm trên giường nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, đôi môi mỏng khẽ giương lên đường cong quỷ quyệt. Anh chậm rãi từ giường ngồi dậy, đưa tay chỉnh lại quần áo. Vì lúc bắn, anh đều bắn hết người cô, lên quần anh không chút tổn hại. Do đó, anh không cần về thay đồ.
Trên giường, Tần Cảnh Chi ngồi đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô đi ra. Anh đành đứng dậy đi lại phía phòng tắm.
Bên trong nhà tắm, hơi nước nóng vẫn còn lượn lờ, ẩn trong đó là thân thể trần trụi mê người của cô gái. Do vừa nãy chỉ nghĩ cách trốn anh nên cô quên cầm quần áo, giờ tắm xong cô không có đồ mặc.
Mộ An quấn khắn tắm đang khó xử đi đi lại lại để nghĩ cách, thì cách cửa phòng tắm đột ngột vang lên tiếng gõ làm cô giật mình.
- Rùa con, em còn không ra nữa là không kịp giờ học đâu.
Nghe tiếng hối thúc của anh, não cô càng rối hơn, không biết nên làm thế nào.
Bên ngoài, Tần Cảnh Chi không thấy cô đáp, lại tưởng cô muốn tránh anh, anh bèn thấp giọng đe doạ:
- Nếu em không đi ra, anh sẽ phá cửa vào đấy.
Vừa nói, tay anh vừa cố ý nắm tay cầm xoay xoay để hù doạ cô.
Nắm cửa cử động, Mộ An tưởng anh muốn phá cửa vào, cô gấp gáp giữ tay cầm, ngập ngừng nói vọng ra:
- Anh.. anh đừng vào, em.. em....
Thấy cô cứ ấp úng mãi không nói lên lời, anh lại hăm doạ:
- Em còn không nói rõ, anh đi vào đấy.
Lòng Mộ An càng khẩn trương hơn, đầu óc rối loạn hấp tấp đáp:
- Em quên cầm quần áo.
Nghe cô nói xong, anh cố kìm nén tiếng cười, nhỏ giọng hỏi cô:
- Để anh lấy quần áo cho em nhé!
- Không... không cần, anh ra phòng khách đi, em tự lấy.
- Vậy anh ra ngoài trước, em thay quần áo nhanh rồi ăn sáng nữa.
Nói xong, anh cất bước rời đi. Tiếng đóng cửa vang lên một lúc, Mộ An mới từ từ hé cửa ra. Cô ngó nghiêng khắp phòng, xác định anh đã đi, cô mới yên tâm bước ra.
Mộ An đang mặc đồ lót thì tiếng chuông điện thoại khi nãy lại kêu lên. Chắc chắc đối phương có việc rất gấp lên mới gọi liên tục như thế. Cô đẩy nhanh tiến độ mặc quần áo, rồi đi lại cầm điện thoại lên. Màn hình không hiển thị tên mà chỉ hiển thị dấu ba chấm cùng với ảnh cô gái rất xinh đẹp.
Lòng cô bỗng có chút hụt hẫng, cô hít một hơi điều chỉnh lại rồi đi ra ngoài. Nhưng cô đi từ phòng khách ra phòng bếp vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Mộ An đang lưỡng lữ có lên nghe hộ không thì đằng sau bỗng vang lên tiếng nói:
- Điện thoại của anh à?
Đột ngột nghe thấy giọng anh bên tai, cô bị giật mình khiến tay vô tình gạt vào nút nghe. Bên trong điện thoại liền vang lên giọng nữ mạnh mẽ:
- Tiểu Chi, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại. Em gọi anh suốt sáng, sao không bắt máy hả?
Cô cố bình tĩnh quay lại đưa nó cho anh:
- Anh nghe đi, có người tìm.
Anh vừa cầm lấy, cô liền quay người rời đi. Mắt anh khẽ nheo lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh biến mất, cả người rơi vào trầm tư.
Bên kia, Cố Hân nghe thấy giọng nữ nhỏ nhẹ ở đầu dây bên này, cô ấy đứng hình mất mấy giây, nghi ngờ xem lại cuộc gọi. Xác định là anh trai, cô ấy liền hét lớn nói:
- Ba ba ba, nhà anh trai có phụ nữ.
Cố Nhan đang ngồi phòng khách uống trà, nghe thấy tiếng hét của cô ấy cũng suýt sặc. Chưa để ông ấy định thần, thì cô nàng đã phóng đến bên cạnh kích động kể:
- Là một cô gái có giọng rất dịu dàng nhưng nghe giọng có vẻ chưa thành niên.
- Đưa điện thoại cho ba.
Hai mắt Cố Hân toả sáng dáng vẻ hóng hớt, nhanh chóng đưa điện thoại cho ông ấy. Nhận lấy điện thoại, ông ấy nghiêm giọng gọi:
- Tiểu Chi.
Tần Cảnh Chi cũng nghe rõ lời của Cố Hân nói, anh chỉ nhẹ giọng nói:
- Ba, đừng nghe Cố Hân nói bậy. Cô ấy đã thành niên rồi ạ.
Đôi mắt già nua ánh lên tia vui vẻ, giọng liền trở nên hiền hoà:
- Vậy thì tốt, khi nào rảnh dẫn cô bé về đây chơi.
- Vâng. Chỉ là dạo này con hơi bận lên khiến cô ấy giận, con..
Chưa để anh nói xong, Cố Nhan đã chắc chắn nói:
- Yên tâm, ba đã khoẻ, công ty để Tiểu Hân điều khiển, con cứ yên tâm ở cùng cô bé đi.
Bên cạnh, Cố Hân trợn mắt đau khổ. Đây rõ ràng là thiên vị trắng trợn mà.
Môi mỏng khẽ cong lên, anh bình tĩnh đáp:
- Cảm ơn ba.
- Ừ, không làm phiền con nữa, ba cúp máy đây.
Anh chào ông ấy xong mới tắt máy. Vừa thấy ba tắt máy, Cố Hân tỏ ra khổ sợ lên án:
- Ba, ba thiên vị anh trai, ba hết thương con rồi hừ..
Cố Nhan xoa đầu cô ấy, cười nói:
- Chỉ cần con có bạn trai, ba liền để Tiểu Chi quản lý công ty luôn.
Gương mặt Cố Hân xụ xuống buồn rầu đáp:
- Thôi, con vẫn là yêu công việc hơn.
- ------------------------------------------------------
Ngoài phòng khách, mắt Mộ An thẫn thờ nhìn vào tivi nhưng tâm trí cô lại nghĩ đến cuộc gọi kia của anh. Rõ ràng, giọng nữ đó nghe rất quen nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Sau một hồi suy nghĩ, cô rốt cuộc cũng nhớ ra. Giọng nói lúc nãy giống hết giọng nhạc chuông lần đầu cô gặp anh. Cô gái đó gọi tên anh thân mật như thế, hai người là người yêu sao?