• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang đánh răng rửa mặt, Mộ An lại nghe thấy tiếng chuông cửa kêu lên. Cô thầm đoán có lẽ anh trai để quên đồ, lên không chút do dự ra ngoài mở cửa.

- Anh quên...

Cửa vừa mở, cô liền nhìn thấy khuôn mặt Tần Cảnh Chi đằng đằng sát khí. Cô như ngừng thở, vội vã muốn đem cửa đóng lại. Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh lấy chân đem cửa chặn lại. Bàn tay lớn dùng lực mở cửa. Chỉ với sức lực yếu ớt của Mộ An, cô nhanh chóng thua cuộc. Cánh cửa phòng mở ra, Tần Cảnh Chi chầm chầm bước vào trong nhà. Chân dài còn giơ ra sau, đá cánh cửa đóng cái "rầm" lại. Mộ An có chút sợ hãi giật lùi về phía sau.

Không để ý biểu cảm kinh hoàng của Mộ An, mắt anh chăm chăm nhìn cô. Gương mặt đo đỏ bất thường, mái tóc dài vẫn còn rối. Như nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt anh ánh lên tia tức giận, giọng cáu kỉnh hỏi:

- Chạy cái gì? Thấy tôi lên em không muốn tiếp hửm?

Nghe giọng anh, chân cô bủn rủn đến nỗi không nhấc lên được. Tần Cảnh Chi bước từng bước lại gần cô, khiến trái tim nhỏ nhắn đập như muốn bay ra ngoài.

Thấy cô không lên tiếng, chỉ cúi đầu tránh né. Lửa giận trong lòng bùng lên, cánh tay rắn chắc cuốn lấy eo cô, kéo cả người cô sát lại người anh.

Đột nhiên bị ôm, mùi hương nam tính mạnh mẽ bao quanh, Mộ An có chút sững người. Bỗng eo bị siết chặt, cô khó chịu hai tay mảnh khảnh duỗi ra đẩy vào hông anh, nhằm muốn thoát khỏi cái ôm. Đáng tiếc, sự chống cự yếu ớt đó làm sao mà thoát khỏi cánh tay săn chắc được. Eo càng ngày càng bị siết, Mộ An ấm ức lên tiếng:

- Bỏ.... bỏ em ra, đau...

Giọng Tần Cảnh Chi đầy kìm nén hỏi:

- Trả lời tôi, người đàn ông trong thang mấy lúc nãy là ai?

Mộ An đang giãy giụa liền ngừng lại. Tần Cảnh Chi lại tưởng cô nhớ gã kia, máu nóng đang dần nổi lên thì giọng cô nho nhỏ vang lên:

- Là anh trai em.

Nghe xong,Tần Cảnh Chi ngẩn cả người. Ngọn lửa giận đang bùng cháy lập tức tắt luôn. Cánh tay anh ở eo cô vội nới lỏng ra. Sợ biểu hiện khi nãy doạ sợ đến cô, Tần Cảnh Chi tươi cười, giọng liền trở lên dịu dàng.

- Vậy sao mặt em đỏ thế? Ốm sao?

Vừa nói bàn tay anh vừa sờ lên trán cô, anh lẩm bẩm nói:

- Không sốt mà.

Nhớ đến chuyện bản thân đánh răng rửa mặt nghĩ về giấc mộng xuân, lòng Mộ An cảm thấy chột dạ, cô lắp bắp trả lời:

- Do... do trùm chăn kín.

- Rùa con mới ngủ dậy.

Mặc dù có chút ngượng vì ngủ nướng nhưng Mộ An vẫn gật đầu xác định.

- Thật đúng lúc, anh vừa mua bữa sáng ở nhà, chúng ta đi sang ăn đi.

Thấy anh định ôm cô đi, Mộ An gấp gáp nắm áo anh ngăn cản.

- Em có bữa sáng rồi.

Đôi lông mày khẽ nhếch lên, ánh mắt ngang tàn ánh lên vẻ gian xảo. Đầu anh cúi xuống thấp, cố ý hỏi:

- Em nói cái gì? Anh không nghe rõ.

Mộ An ngây thơ tưởng thật, không chút do dự ngẩng lên định nói lại. Tiếc là, cô chưa kịp nói, môi Tần Cảnh Chi đã lấp kín bờ môi đỏ căng mọng.

Anh mút lấy phiến môi ẩm ướt, nó lạnh mát có vị bạc hà. Có vẻ cô gái nhỏ vừa đánh răng xong. Hàm răng trắng nhẹ nhàng cọ lên môi cô.

Mộ An quay đầu tránh né, môi anh lại thuận thế rơi xuống cổ. Nhìn hết sức gợi tình, mê hoặc. Đôi môi mỏng nóng bỏng sượt dài cùng hơi thở đượm hương vị dục vọng của anh phả vào cổ, làm nhịp tim của Mộ An bất giác trở nên loạn nhịp.

- Đừng...

Thấy chiếc cổ trắng ngần ngay trước mặt, ánh mắt anh tối đi. Lòng kìm không nổi mà vươn chiếc lưỡi ướt át **** *** rồi lại cắn nhẹ lên cổ cô. Từng quả dâu tây mập mờ cứ thế xuất hiện. Càng nhìn nó anh càng mê mẩn.

Các dây thần kinh của Mộ An rơi vào trạng thái tê dại, hơi thở cũng dần trở lên hổn hển. Cơ thể cô run rẩy từng hồi, bàn tay vô thức bám vào áo anh để chống đỡ. Mộ An vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, cô nhỏ giọng run run xin:

- Đừng.... đừng..... liếm..... nữa..... xin anh.

Nghe giọng sắp khóc của cô, Tần Cảnh Chi ngừng lại. Đầu anh gục vào hõm vai cô, cố gắng hít thở để ép cơn dục vọng xuống. Mùi hương thanh mát của cô lọt vào mũi anh, bên dưới liền trướng đến khó chịu. Bất đắc dĩ anh đành đứng thẳng người lên.

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, Tần Cảnh Chi có chút thoả mãn, giọng anh khàn khàn nói:

- Phạt em tội nói dối.

Bị anh khinh dễ, giờ lại bị đổ oan, Mộ An ấm ức phản bác:

- Em không có.

- Không có? Em mới ngủ dậy, làm sao có bữa sáng ngay được hửm? Tưởng anh ngốc chắc. Rùa con là không muốn ăn sáng cùng anh?

Mộ An cảm nhận rõ giọng anh chứa đầy sự nguy hiểm. Cô có chút sợ, bất giác nuốt nước bọt. Đúng là cô có ý đó nhưng cô lại không có gan thừa nhận. Khẽ cắn môi, cô thấp giọng giải thích:

- Không..... không phải thế, bữa sáng là anh trai mang đến.

- Ồ, thế thì chúng ta cầm sang nhà anh ăn.

- Em...... em còn học bài nữa.

Người đàn ông này chút chút lại động tay động chân, cô không dám sang nhà anh. Biết rõ ý cô, nhưng anh vẫn nhếch môi cười đáp:

- Vậy thì, chúng ta ăn ở nhà rùa con.

- Anh trai mua ít đồ ăn.

Nói xong, Mộ An có chút chột dạ, đôi mắt chớp chớp liên tục.

- Không sao, anh ăn ít lắm. Nếu không thì anh vào làm chút gì đó ăn cũng được. Đi thôi.

Cô còn chưa kịp nói đã bị anh mạnh mẽ ôm đi vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK