• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Kính Xuyên dời cái bàn đến phía dưới bóng đèn, đạp lên cái ghế, giơ chổi phất mạng nhện dính phía trên. Đàm Như Ý cũng định làm như vậy nhưng bị Lương Kính Xuyên lời lẽ chính nghĩa ngăn cản: “Cô giáo Đàm, cô lau bàn giáo viên là được rồi.”

Đàm Như Ý cười một cái nói: “Không có chuyện gì, cũng không nguy hiểm mà.”

“Đừng, tôi da dày thịt béo, té xuống cũng không có gì lớn.”

Làm việc gần hai tháng, Lương Kính Xuyên khá quan tâm đến cô, lúc đầu đưa cô đi làm quen với trường học, rồi sau đó lại thỉnh thoảng giúp cô trực ban. Lương Kính Xuyên là người có tính tình sáng sủa và hết sức nhiệt tình, sau khi tan học thường có bạn cùng lớp ở lại cùng nhau chơi bóng rỗ. Trong lớp học sinh đều thích anh, cũng hết sức tin tưởng anh.

Đàm Như Ý nắm khăn lau, cẩn thận lau bụi phấn tích tụ một thời gian dài trên bục giảng. Lương Kính Xuyên cười hỏi: “Cô giáo Đàm, bình thường sau khi tan việc về nhà cô có hoạt động giải trí gì không?”

“Về nhà nấu cơm, xem tivi sau đó đọc sách một lát.” Đàm Như Ý cười cười, “Không có gì đặc biệt.”

“Chủ nhật có đi chơi không?”

“Về nhà thăm người lớn, thỉnh thoảng đi ra ngoài.”

Lương Kính Xuyên cúi đầu, cười nhìn Đàm Như Ý đứng trên bục giảng, “Cuối tuần này đi nông trường chơi, cô có đi không?”

Đàm Như Ý suy tính một chút, tuần này quả thật không có kế hoạch gì. Nhưng cô có thói quen gặp chuyện phải hỏi ý kiến của Thẩm Tự Chước trước, nhất thời chần chừ. Lương Kính Xuyên cười cười, nhảy xuống leo lên một cái bàn khác, “Nếu cô muốn đi, thứ sáu nói trước với tôi một tiếng là được.”

Đàm Như Ý đồng ý, “Tôi về nhà hỏi một chút, xem có rảnh không đã nhé.”

Đang nói chuyện, chợt thấy ngoài cửa sổ lóe lên, ngay sau đó chân trời vang lên một tiếng sấm sét, mưa rơi xuống răng rắc. Trong phòng học tối như lòng đất bị thủng một lỗ vậy, Lương Kính Xuyên vội vàng tăng nhanh động tác. Hơn mười phút sau đã quét sạch sẽ mạng nhện.

Đàm Như Ý đi vào nhà vệ sinh bên cạnh giặt sạch khăn và cây lau nhà, phơi lên lưới chống trộm, sau đó cầm túi xách ra trước hành lang. Mưa rơi tầm tã, dày đặc như một bức màn. Lương Kính Xuyên mở dù ra, nghiêng đầu nhìn Đàm Như Ý, “Cô giáo Đàm, có mang theo dù không?”

Đàm Như Ý lắc đầu một cái. Bình thường xe riêng không thể vào trường học, cho dù Thẩm Tự Chước có đến cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

“Nếu không thì đi chung với tôi nhé? Lúc này mọi người đều cần dùng, khó mượn được dù lắm.”

Đàm Như Ý chần chờ, sợ Thẩm Tự Chước chờ lâu sốt ruột, cuối cùng gật đầu một cái. Cái dù rất lớn, nhưng không chịu nổi mưa rơi tầm tã, hai người cách nhau khá xa, Lương Kính Xuyên lại nghiêng hơn phân nửa cái dù về phía cô, khiến bản thân anh dính đầy nước mưa.

Nhanh chóng đến cửa, Lương Kính Xuyên chợt nhét dù vào trong tay cô, nhướng mày cười lên, “Cho cô!” Nói xong, xoay người đạp lên nước mưa chạy về phía trạm xe buýt, sau lưng văng lên một chuỗi bọt nước.

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, nắm chặt cán dù, cúi đầu vội chạy ra ngoài. Mới vừa chạy mấy bước, chợt thấy trước mặt hiện ra một bóng người. Cô vội vàng dừng bước chân lại ngẩng đầu nhìn lên, chính là Thẩm Tự Chước đang che một chiếc dù đen.

Đàm Như Ý cười lên, “Anh Thẩm!”

Thẩm Tự Chước không lên tiếng, cách màn mưa, mặt mày giống như bị nhuộm mực. Ánh mắt của có chút đè nén, đạp nước mưa bước đến trước mặt Đàm Như Ý thật nhanh, bỗng đoạt lấy cái dù trong tay Đàm Như Ý, ngay sau đó lấn người lên che cái dù của mình trên đầu Đàm Như Ý. Cái dù bị Thẩm Tự Chước vứt bỏ ngã nhào, gió thổi xa trong màn mưa.

Đàm Như Ý sững sờ, có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, lại thấy môi anh khẽ mím, chân mày hơi chau, “Anh Thẩm......”

“Sao không ở trong lớp học chờ tôi?”

“Tôi...... Tôi sợ Anh Thẩm không mang theo dù.”

Thẩm Tự Chước bình tính lại, chợt nắm chặt đầu vai cô, “Đi thôi.”

Hai người theo sát nhau lên xe, nửa người Đàm Như Ý bị ướt đẫm, không khỏi nhảy mũi một cái. Thẩm Tự Chước lập tức mở điều hòa không khí trong xe lên, lại lấy áo khoác sạch sẽ của mình vắt trên ghế xuống, phủ lên đầu Đàm Như Ý, nhanh chóng lau cho cô.

Yên lặng một lát, Thẩm Tự Chước chợt mở miệng, “Người lúc nãy là đồng nghiệp của cô?”

“Thầy giáo Lương à, là thầy giáo dạy toán của lớp tôi.”

Thẩm Tự Chước nhất thời không lên tiếng, nhìn Đàm Như Ý, động tác trên tay chậm lại, “Anh ta có biết cô kết hôn không?”

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không có, tôi không nói với mọi người trong trường học.”

Ánh mắt của Thẩm Tự Chước dính trên mặt cô, “Tại sao không nói?”

Tại sao không nói? Đàm Như Ý không thể phủ nhận bản thân mình thật sự có nhiều suy nghĩ, Hạ Lam nói rất có đạo lý, xã hội bây giờ vốn rộng rãi với đàn ông hơn. Nếu sau này cô với Thẩm Tự Chước đường ai nấy đi, Thẩm Tự Chước thì không có tổn hại gì lớn, nhưng trên người cô lại mang danh hai chứ “Ly hôn”. Điều kiện gia đình vốn dĩ đã không tốt, nếu “Ly hôn”, sợ rằng hôn nhân sau này sẽ không còn bất kỳ ưu thế gì nữa.

Trong tiềm thức của cô vẫn luôn chứ suy nghĩ như vậy, nên càng băn khoăn hơn khi nói về chuyện của bản thân.

Đàm Như Ý ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Chước, trên mặt hiện ra mấy phần khó chịu, “Anh Thẩm, Sau…. Sau này tôi còn phải kết hôn.” Nói ra hai chữ “Kết hôn” này thì trái tim chợt giống như bị ai đó đâm vào.

Động tác lau tóc giúp cô của Thẩm Tự Chước bỗng ngưng lại, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, một lát sau hỏi: “Với ai?Thầy giáo Lương?”

Đàm Như Ý vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Không phải, thầy giáo Lương chỉ là đồng nghiệp.” Cô cắn cắn môi, “Bất kể là ai, dù sao cũng hải thật sự kết hôn......”

Ánh mắt Thẩm Tự Chước trầm trầm, dính trên mặt cô thật chặt. Bỗng nhiên cô hô hấp khó khăn, không khỏi cúi đầu dưới cái nhìn chăm chú bức người của Thẩm Tự Chước, vậy mà vẫn siết chặt ngón tay, nói xong câu cuối cùng, “...... Anh Thẩm, anh cũng phải thật sự kết hôn.”

Vừa dứt lời, Thẩm Tự Chước chợt nghiêng người, đưa tay ra nâng cằm cô lên. Đàm Như Ý hoảng sợ đến hô hấp hơi chậm lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt gần trong gang tấc của Thẩm Tự Chước, cổ họng khô khốc nói không ra lời. Trong hô hấp tất cả đều là hơi d/đ;l;q;d thở tươi mát trên người Thẩm Tự Chước, cô vô ý thức trốn về phía sau, vậy mà bàn tay của Thẩm Tự Chước chợt vòng ra phía sau, giữ chặt cái ót của cô lại, ngay sau đó giọng nói trầm thấp vang lên, giống như rỉ tai, hô hấp nóng rực phun trên mặt cô, “Đừng động.”

Nước mưa rơi xuống “Lộp bộp” trên cửa sổ xe, tấm thủy tinh ngăn cách màn mưa tầm tã bên ngoài với hành động ám muội bên trong thành hai thế giới khác biệt. Lông mi Đàm Như Ý run rẩy, hồi lâu sau mới xác nhận, Thẩm Tự Chước thật sự đang hôn cô.

Đầu óc trống rỗng, không biết nên miêu tả cảm thụ của thời khắc này như thế nào. Cô hết sức nhớ lại nụ hôn không có gì hay để nói hôm trên tiệc cưới, người đang hôn cô giờ phút này và người hôm đó thật sự là một sao?

Thân thể Đàm Như Ý khẽ run, áo khoác của Thẩm Tự Chước trên đầu rơi xuống. Cô không có chút hơi sức nào mà giống như người chết đuối, rất muốn nắm một thứ nào đó, liền vô ý thức đưa tay nắm lấy cà vạt của Thẩm Tự Chước. Lần này, lại kéo Thẩm Tự Chước đến gần mình hơn. Bàn tay ấm áp của Thẩm Tự Chước nắm chặt hôn của cô, dùng hết sức sức lực, dường như muốn bóp vỡ cô ra. Toàn bộ hô hấp của Đàm Như Ý đều nghẹn trong cổ, trái tim tràn đầy đến phát đau, có loại ảo giác gần như hít thở không thông.

Hồi lâu sau, rốt cuộc Thẩm Tự Chước cũng buông cô ra. Anh lui ra hơn một tấc, nhìn cặp mắt tràn đầy hơi nước của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nung đỏ của cô. Hô hấp không ổn định, ngay tiếp theo giọng nói cũng không còn tỉnh táo như ngày thường, “Về sau đừng nói những lời này nữa.”

Trong lòng Đàm Như Ý chợt dâng lên uất ức vô hạn, giống như sự phòng ngự mình xây dựng cả ngày, bị kẻ địch ra tay không như lẽ thường phá hủy không còn manh giáp trong một giây đồng hồ.

“Anh Thẩm...... Tại sao......” Đàm Như Ý không hỏi được, trái tim vẫn đập mạnh không ngừng, giống như mưa rơi tầm tã ngoài cửa sổ.

Thẩm Tự Chước nghe vậy dừng lại động tác lại, yên lặng nhìn cô, nhất thời không lên tiếng.

Đàm Như Ý thấy anh không trả lời, trong lòng sinh ra cảm giác phẫn nộ như bị xúc phạm, loáng thoáng bị bỏng.

Qua hồi lâu, Thẩm Tự Chước rốt cuộc mở miệng, “Về sau đừng nói những lời này nữa. Chúng ta theo cứ như bây giờ.”

Như bây giờ là như thế nào?

Đàm Như Ý cắn chặt hàm răng, bởi vì cái hôn vừa mà sinh ra ảo tưởng trong nháy mắt biến mất không còn một mống, rồi lại phỉ nhổ trái tim sinh ra ảo tưởng của mình, “Anh Thẩm, anh muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi sao? Vậy tôi cũng có thể can thiệp vào việc anh lui tới cùng với ai?”

Thẩm Tự Chước im lặng trong nháy mắt, “Có thể.”

Đàm Như Ý hoàn toàn không rõ, trong lòng tức giận, chán ghét và khó chịu nhất thời dâng lên cuồn cuộn, “Anh Thẩm, anh có thể nói rõ ràng được không. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh có biết...... Đây là lần đầu tiên......” Cô lúng túng mở miệng, vẫn là nuốt xuống, “Tôi cũng nói không sai, sau này hai bên thoả thuận xong, cuối cùng tôi vẫn phải kết hôn. Anh...... Anh đừng tới trêu chọc tôi.” Giọng nói cô thấp dần, xoay mặt tránh đi cái nhín chăm chú của Thẩm Tự Chước.

Trầm mặc hồi lâu, trong lúc Đàm Như Ý cho rằng đề tài này không bệnh mà mất thì cuối cùng Thẩm Tự Chước cũng mở miệng, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, giọng nói vẫn trầm thấp hòa lẫn tiếng mưa rơi, “Anh thích em.”

Đàm Như Ý hoảng sợ đến nỗi nước mắt sắp xông lên hốc mắt phải lui về, quay người sững sờ nhìn Thẩm Tự Chước.

“Cho nên, về sau đừng nói những lời này nữa, nghe khó chịu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK