Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ âm u, như có dấu hiệu sắp mưa. Thẩm Tự Chước đang kiểm tra điện thoại di động, thấy cô mở mắt đến gần hôn lên trán cô một cái, "Chào buổi sáng."
Đàm Như Ý ngáp một cái, "Chào buổi sáng."
Thẩm Tự Chước lật xem từng tin nhắn, ngón tay bỗng nhiên dừng lại, "Đường Thư Nhan nghỉ phép đã trở lại."
Đàm Như Ý ngớ ngẩn, "Cô ấy có khỏe không?
Thẩm Tự Chước "Ừ" một tiếng, nói cô ta sau khi khỏi bệnh thì đi Nhật Bản du lịch một chuyến, tối hôm qua mới vừa xuống máy bay.
Bỏi vì cô giáo Mã có chuyện nên Đàm Như Ý đổi ca với cô ấy, hôm nay không cần đi đến cung thiếu niên dạy học. Sau khi tiễn Thẩm Tự Chước đi làm thì về thư phòng soạn bài. Nhưng trong lòng nhớ lại những lời mà Đường Thư Nhan đã nói với cô trong phòng bệnh, lúc nào cũng mất hồn, khó có thể tập trung tinh thần được.
Đến năm giờ chiều nhận được điện thoại của Thẩm Tự Chước, nói là cơm tối sẽ cùng Đường Thư Nhan ăn ở bên ngoài.
Đàm Như Ý không nhịn được hỏi một câu: "Chỉ anh và Cô Đường thôi sao?"
"Ừ, anh mời cô ấy."
Đàm Như Ý cũng không tiện nói gì nữa, chỉ dặn dò Thẩm Tự Chước về sớm. Cúp điện thoại xong cũng không ngồi yên. Chợt nghe ngoài ban công truyền đến một tiếng kỳ lạ, cô nheo mắt ném bút xuống lập tức đứng dậy đi xem. Thì ra là sào phơi đồ dắt trên lang can bị gió thổi xuống, đập trúng chậu hoa. Đàm Như Ý lướt nhìn ra d/đ"l;q"d ngoài, mây đen bao phủ, gió lớn gào thét, cô vội vàng đóng tất cả cửa sổ lại. Lúc ở trong phòng bếp nấu cơm, chợt nghe tiếng sấm vang ở nơi xa, ngay sau đó là những tiếng lốp bốp trên cửa kiếng, cuối cùng mưa cũng rơi xuống.
Mà Đường Thư Nhan đang ngồi trong phòng ăn gọi thức ăn cũng bị một tiếng sấm này làm cho sợ hết hồn.
Tính ra thì từ hôm sinh nhật Đàm Như Ý đến bây giờ đã nửa tháng rồi. Cô ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, ngay sau đó đi Nhật Bản. Ở lại gần một tháng, nhìn hết từng cảnh mà mình đã ước mơ từ lâu một lần.
"Thích nhất vẫn là Thủ đô, lúc ở sông Kamogawa(*) hóng mát nghĩ đến năm mình tốt nghiệp đều phải bảo vệ, mọi người còn có tâm tình tụ họp, đoàn người mướn bốn chiếc thuyền từ từ mà chèo." Đường Thư Nhan nhấc bình trà, rót đầy vào ly không trước mặt, lúc để bình trà xuống che miệng nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
(*): Kamogawa là một điểm thu hút ở Tokyo, Nhật Bản, và là một con sông dài 31 km đại diện cho Tokyo.
"Bị cảm à?"
"Không có việc gì, " Đường Thư Nhan cười khoát tay, "Tối hôm qua máy điều hòa không khí thổi hơi mạnh. Sùng Thành nóng quá, mấy năm trước vẫn không cảm thấy." Không biết có phải do sau khi phẫu thuật vẫn chưa hồi phục hay không mà trông cô càng lộ vẻ gầy gò, sắc mặt cũng có mấy phần tối tăm.
Sau khi gọi thức ăn xong rồi hỏi ý kiến Thẩm Tự Chước, "Bốn món này được không?"
Thẩm Tự Chước gật đầu, "Tùy cậu."
Đường Thư Nhan đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, "Đã lâu rồi chưa tới đây ăn cơm, toàn bộ nhà hàng đều được sửa sang lại, không biết thức ăn có còn mùi vị như trước kia không."
Nhà hàng này ở phía ngoài trường học khoa chính quy của hai người, ra khỏi cổng chính quẹo trái chỉ năm trăm mét, mặc dù đắt hơn những nhà hàng xung quanh không chỉ một lần nhưng buôn bán lại vô cùng náo nhiệt. Xung quanh hai người cũng có đầy học sinh đang ngồi, hoặc kề sát vào nhau bàn luận xôn xao, hoặc nam sinh nói chuyện nữ sinh nhìn chăm chú đắm đuối đưa tình.
Trước kia, nhà hàng này còn có một truyền thuyết, nói rằng nếu tỏ tình với người trong lòng mình ở bàn thứ hai gần cửa sổ bên phải thì tỷ lệ thành công có thể tăng lên 50%. Cái này dĩ nhiên là mánh khóe do người kinh doanh làm ra, nhưng không ảnh hưởng đến nhóm người trẻ tuổi chút nào vì mánh khóe tự như lãng mạn này lại khiến bọn họ chạy theo như vịt. Vì vậy, bàn thứ hai gần cửa sổ bên phải trở chỗ ngồi đứng đầu trong nhà hàng, nhất định phải đặt trước hai tuần mới có thể ngồi được.
Đường Thư Nhan nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu nam sinh đang ngồi ở đó, cười nói: "Đánh cược không, xem lát nữa chúng ta ăn xong rồi cậu nam sinh kia tỏ tình có thành công không? —— Tôi cá là sẽ thành công."
Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, "Đánh cược gì?"
Đường Thư Nhan suy nghĩ một chút, "Người thua sẽ đồng ý một yêu cầu của người thắng, sao?"
Thẩm Tự Chước dừng chốc lát, "Được."
Đường Thư Nhan cười cười, "Cậu không sợ tôi sẽ nói ra yêu cầu quá đáng à?"
Thẩm Tự Chước bưng ly trà lên khẽ uống một hớp, "Làm được thì tôi sẽ làm, không làm được thì tôi sẽ quỵt nợ."
Đường Thư Nhan thấy buồn cười, "Cũng chỉ có cậu mới có thể nói lời vô sỉ như thế thành hùng hồn như vậy thôi."
Thẩm Tự Chước không đáp lời, "Không phải nói có chuyện muốn nói với tôi sao?"
"À! " Đường Thư Nhan cúi đầu đùa giỡn ly trà bằng gỗ, "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hãy nói. Mới về làm nhiều công việc quá, cả ngày nay tôi thật sự mệt muốn chết."
Món ăn nhanh chóng bưng lên, Đường Thư Nhan vừa ăn vừa hỏi Thẩm Tự Chước chuyện làm ăn trong khoảng thời gian này, sau khi nghe xong cười nói: "Xem ra không có tôi ở đây vẫn hoạt động rất bình thường."
Thẩm Tự Chước yên lặng mấy giây, không mở miệng.
Đường Thư Nhan làm như thuận miệng nhắc tới, chợt chú ý tới bàn bên kia nam sinh đã bắt đầu ngồi ngay ngắn, mười ngón tay đan vào nhau, nửa người trên khẽ nghiêng tới trước, rõ ràng dự định tấn công. Cô vừa ăn cơm vừa hăng hái nhìn tới trước, ai ngờ đợi nửa phút thân thể căng thẳng của nam sinh kia lại tỉnh táo, "Haizz, bùn nhão không xây được tường." Cô lắc đầu một cái, rung chuông kêu nhân viên phục vụ đến, dặn dò anh ta đổi chút nhạc hợp bối cảnh của nhà hàng.
Có âm nhạc trợ giúp, hình như nam sinh kia lại có dũng khí, thân thể căng thẳng lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nữ sinh đối diện. Đường Thư Nhan thấy nét mặt cậu ta không giống d/đ;l;q"d như tỏ tình, mà ngược lại giống như đang đòi nợ nữ sinh kia không khỏi bật cười ra tiếng. Chợt thấy lỗ mũi ngưa ngứa, vội vàng nghiêng người sang hắt hơi một cái, kết quả tiếng nhảy mũi này lại khiến nam sinh kia cả kinh trút ra.
"Xem ra là tôi thua rồi." Đường Thư Nhan chợt thấy vô vị tẻ nhạt, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm. Ăn chốc lát, bỗng cảm thấy Thẩm Tự Chước khe khẽ gõ bàn, Đường Thư Nhan vội vã ngẩng đầu, thấy Thẩm Tự Chước đang nhìn bàn kia, cũng vội vàng chuyển tầm mắt qua.
Nam sinh lấy một cành hoa hồng từ dưới gầm bàn lên đưa tới trước mặt nữ sinh, trong ánh mắt kinh ngạc của cô lắp ba lắp bắp nói: "Tớ...... Tớ thích cậu! Từ trước đây rất lâu đã bắt đầu thích cậu rồi, cậu có thể...... Có thể làm bạn gái của tớ không?"
Đường Thư Nhan không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mặt của nữ sinh kia—— từ kinh ngạc đến kích động, thay vào đó là lúng túng và bối rối không dễ phát hiện.
Cô thở dài, để đũa trong tay xuống rút tờ khăn giấy lau miệng, uống ly nước, rồi sau đó nhìn Thẩm Tự Chước, "Nói chuyện chính đi."
Thẩm Tự Chước cũng để đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh.
Rất nhiều lời nói đã lăn lộn vô số lần trong cổ họng, vậy mà muốn dùng tiếng nói để biểu đạt chúng ra ra ngoài lại vô cùng khó khăn, đối với cô mà nói, đây không chỉ là một cuộc biện luận hay là một cuộc hội nghị cao cấp đối đầu gay gắt.
Đường Thư Nhan hít thở sâu một lần, hai tay nắm chặt để trên đầu gối như muốn nắm lấy dũng khí, cô nhắm mắt lại thở phào lần nữa, lúc chuẩn bị mở miệng điện thoại di động của Thẩm Tự Chước để trên bàn rung lên.
Đường Thư Nhan mở mắt, ảo não nói: "Cậu đừng động tới được không!"
Thẩm Tự Chước cũng không có ý định cầm điện thoại, ngón tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, nghiêm túc nhìn cô, "Vậy cậu nói trước đi."
Nhất thời, Đường Thư Nhan không phân biệt được lời anh nói đến tột cùng là lờ mờ không xem trọng, hay đã sớm hiểu rõ do trái tim mách bảo?
Cô cắn cắn môi, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị một cục than nóng dữ lại khiến cho cô hô hấp cũng khó khăn chứ đừng nói là phát ra tiếng.
Cô đưa ánh mắt về phía nam sinh tỏ tình kia lần nữa, hình như cậu ta đã bị nữ sinh kia từ chối, cúi thấp đầu, trên mặt toàn vẻ sụp đổ. Nữ sinh phía đối diện cũng rất luống cuống, liên tục nói xin lỗi.
Trong lúc bất chợt cô đã mất hết dũng khí, thân thể từ từ tỉnh táo lại, chán nản nhìn Thẩm Tự Chước, "Cậu...... Cậu xem đi, có lẽ là tin nhắn quan trọng."
Thẩm Tự Chước không lên tiếng, lẳng lặng quan sát cô.
Đường Thư Nhan nở nụ cười lộ vẻ sầu thảm, "Xem đi, cũng không phải chuyện quan trọng gì. Xem xong rồi, tôi lại nói cho cậu biết."
Yên lặng hồi lâu, Thẩm Tự Chước mới đưa tay ra cầm điện thoại đi động lên. Đường Thư Nhan nhìn chằm chằm mặt của anh, thấy mặt mày anh giản ra, khóe miệng mang theo nụ cười rất nhỏ, lập tức hiểu được người gửi tin nhắn là ai, "Đàm Như Ý gửi?"
Thẩm Tự Chước không trả lời, sau khi khóa màn hình bỏ vào trong túi.
Trong lòng Đường Thư Nhan đột nhiên sinh ra nỗi tức giận, thế nhưng không biết là tức Đàm Như Ý phá hỏng thời cơ, hay tức bản thân mình "Bùn nhão không xây được tường", hoặc cả hai đều đủ cả.
Cô thở ra thật dài, đẩy đĩa về phía trước, "Tôi không ăn nữa, gọi người tới tính tiền đi."
Thẩm Tự Chước nhìn cô, "Ăn no rồi?"
Đường Thư Nhan cũng không nói nữa, cầm ví tiền mình để bên cạnh lên, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Bước chân hốt hoảng, giống như có ý chạy trốn. Vừa đẩy cửa ra liền thấy mưa bụi đầy trời đập vào mặt, cô vội vàng lui về phía sau một bước, đứng ở hành lang nhìn màn mưa tầm tã. Cả ngày liên miên không ngớt, trong lòng chợt sinh ra sự tuyệt vọng không có chỗ trốn.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Đường Thư Nhan không quay đầu lại, chỉ nghe Thẩm Tự Chước nói: "Cậu đứng đây chờ, tôi đi lái xe tới."
Đường Thư Nhan không lên tiếng, thấy Thẩm Tự Chước đang muốn vọt vào trong mưa, lập tức đưa tay kéo cánh tay anh, "Thẩm Tự Chước!
Thẩm Tự Chước ngừng bước chân lại, cúi đầu nhìn cô.
Thân thể Đường Thư Nhan run rẩy, không biết là do lạnh hay do cái khác, "Lão Thẩm, tôi muốn từ chức. Cảm thấy mệt mỏi, không làm nổi nữa."
Thẩm Tự Chước yên lặng hồi lâu mới mở miệng nói: "Cậu có cổ phần của công ty, bất kể từ chức hay không cũng có thể chia hoa hồng."
"Chuyển cho cậu đi, lúc trước nhập bao nhiêu cổ phần, bây giờ cứ tính theo giá đó rồi chuyển cho cậu."
Thẩm Tự Chước không lên tiếng.
"Trong nửa tháng qua tôi đã suy nghĩ kỹ. Sau khi từ chức, tôi sẽ mở một quán cà phê sách, cũng không ham muốn kiếm bao nhiêu tiền. Mỗi ngày uống chút cà phê, xem chút sách, d/đ"l;q"d không cần bận tâm mỗi ngày kiếm bao nhiêu tiền." Cô ngẩng đầu nhìn hình dáng tòa cao ốc mơ hồ nơi xa, nở nụ cười, "Liều mạng nhiều năm như vậy cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi."
Nhất thời chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp, qua hồi lâu, Thẩm Tự Chước khẽ nói: "Được."
Đường Thư Nhan buông tay ra, cười một tiếng quay đầu nhìn anh, "Có thể cho tôi xem tin nhắn Đàm Như Ý vừa gửi cho cậu không?"
Thẩm Tự Chước dừng một chút, móc ra điện thoại di động trong túi ra đưa cho Đường Thư Nhan.
"Mật mã mở khóa?"
"0621."
Đường Thư Nhan nghe vậy ngón tay run lên. Vừa nhập bốn con số này vào, màn hình chính lập tức hiện ra. Đường Thư Nhan liền nhìn thấy ảnh nền của điện thoại, lập tức cả kinh: Chính là bức ảnh hôm tiệc nướng, canhe sắc hồ nước mênh mông, bầu trời tỏng xanh, Đàm Như Ý mặc một bộ váy dài đỏ sẫm, sắc thái đối lập mạnh mẽ nhưng lại hết sức hài hòa.
Cô nín thở bấm vào hộp thư tin nhắn, điều thứ nhất chính là tên của Đàm Như Ý được lưu thành "Bà Thẩm", cô như bị hai chữ kia đâm vào mắt, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, mở ra ——
"Trời mưa, lái xe về chú ý an toàn. P/S: Em cũng sẽ ghen đấy."
Binh bại như núi đổ.
Đường Thư Nhan trả điện thoại di động lại cho Thẩm Tự Chước, trong lòng lại vô hình cảm thấy dễ dàng hơn, "Được rồi, cậu nhanh đi lái xe đi, thời tiết quái quỷ gì không biết, lạnh muốn chết."
Thẩm Tự Chước lại không động đậy, châm chước chốc lát mới trầm giọng mở miệng, "Cậu cũng phải đồng ý với tôi một chuyện."
Đường Thư Nhan trừng mắt nhìn, "Cậu nói đi. Làm được thì tôi làm, không làm được thì tôi quỵt nợ."
Thẩm Tự Chước nhìn cô, "Sau này, tập trung tìm kiếm một người bạn trai mà cậu thật sự thích. Không vì người nhà của cậu, không vì những người khác, chỉ vì bản thân cậu thôi."
Hô hấp của Đường Thư Nhan nhất thời hơi chậm lại, mà Thẩm Tự Chước đã vọt vào trong mưa. Trong màn mưa bụi mờ mịt, bóng dáng anh chạy đi dần dần mơ hồ. Vậy mà bóng lưng này cô đã nhìn chăm chú quá nhiều năm, dáng hình cao lớn giống như một thân cây thẳng cô độc. Nhìn suốt từ đầu đến cuối, chưa bao giờ chú ý đến cảnh đẹp khác dọc đường. Cho dù có một ngày có thể đứng sóng vai với thân cây này vẫn cũng không dám thử thăm dò đưa cành cây của mình ra, khiến nó bị gió phất để lá cây rơi vào trên người mình.
Đường Thư Nhan cũng vọt vào trong mưa, ngăn cản một chiếc xe taxi vừa vặn lái tới. Cô bị xối khiến toàn thân phát run, ngồi vào phía sau mờ tối, lấy điện thoại di động ra gửi cho Thẩm Tự Chước một tin nhắn, "Gọi được taxi rồi, tôi đi trước đây!" Sau một lúc lâu, chợt thấy màn hình điện thoại di động nhòe đi, đưa tay lau mới phát hiện có một giọt lệ mơ hồ rơi xuống.