Thẩm Tự Chước đứng dậy nhẹ nhàng ôm bả vai cô, "Không có việc gì, có anh ở đây."
Trong lòng Đàm Như Ý giống như đang có tảng đá lớn đè ép tới nỗi cô không thở nổi. Thật vất vả mới sống yên ổn được vài ngày, vốn tưởng rằng Đàm Vệ Quốc không moi được gì tốt sẽ bỏ qua, không ngờ ông ta thực sự có can đảm, vừa há miệng ra là đòi 50 vạn, cả đời cô cũng không làm ra con số này.
Thẩm Tự Chước thấy trong mắt Đàm Như Ý như có nước mắt, không nhịn được ấn cô vào trong ngực, nhỏ giọng trấn an: "Không có việc gì, tiền này không tính được tới trên đầu chúng ta. Hơn nữa, chuyện cũng không đơn giản như vậy."
Đàm Như Ý không lên tiếng.
Thẩm Tự Chước sờ soạng nắm tay cô —— ngón tay cô lạnh ngắt, trong lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng, "Đừng nấu cơm nữa, chúng ta ra ngoài ăn."
Đàm Như Ý vẫn không lên tiếng, nhưng đưa tay ôm Thẩm Tự Chước thật chặt, tựa đầu vào lồng ngực anh, qua một hồi lâu mới ấp úng mở miệng, "Anh Thẩm, thật xin lỗi...... Lúc nào cũng gây phiền phức cho anh."
Thẩm Tự Chước vỗ nhẹ lưng của cô, "Em nói như vậy thì quá khách sáo rồi đấy." Anh mở sợi dây tạp dề cột trên cổ ra rồi ném sang một bên, "Đi thôi."
——
Lại qua mấy ngày, chuyện chuyển hộ khẩu của Đàm Như Ý tiến triển. Người giúp một tay kia nói, đợi thêm hai tuần là có thể làm được. Tin tức này giống vậy một liều thuốc mạnh d/đ;lq;d tiêm vào lòng khiến Đàm Như Ý cuối cùng cũng lên tinh thần. Nếu có thể trực tiếp tách hộ khẩu ra thì không cần thông qua cửa ải khó khăn là Đàm Vệ Quốc nữa, tự nhiên càng không cần phải chịu sự uy hiếp của Phương Tuyết Mai.
Thừa dịp hộ khẩu vẫn chưa làm xong, Thẩm Tự Chước vừa đúng muốn đi miền Nam một chuyến. Lúc gần đi dặn dò liên tục, nói cô trước tiên đừng để lộ tin tức, nếu như Phương Tuyết Mai hoặc Đàm Vệ Quốc lại tìm tới cửa thì cứ từ chối là được. Nếu bọn họ cứ nhất định quấy rầy thì hãy báo cảnh sát. Nhưng vẫn không yên lòng, lại nhờ Hạ Lam chăm sóc cô.
Đàm Như Ý ngược lại không để ý, ngồi chồm hổm trên mặt đất vừa giúp Thẩm Tự Chước thu dọn hành lý vừa nói: "Em cũng không phải là trẻ con, anh đừng để ý."
Thẩm Tự Chước lại nói: "Lòng dạ em quá mềm yếu, anh sợ em bị người ta lợi dụng."
Đàm Như Ý dừng động tác trong tay lại, yên lặng mấy giây mới lên tiếng: "Thật ra thì em cũng khôn tin kiểu giải thích ơn sinh đẻ, em đã chịu không ít đau khổ từ tay ông ta. Nhưng ông ta là con trai duy nhất của ông nội, sau khi ông nội trăm tuổi sẽ là người chống đỡ nhà họ Đàm. Thật ra thì em cũng đã biết trước sẽ không để cho ông ta ức hiếp mà không nói tiếng nào. Ít nhất...... Em nhất quyết sẽ không để cho ông ta đến làm phiền anh."
Thẩm Tự Chước đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô một cái, "Anh biết."
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tự Chước đã lên máy bay. Trong nhà chỉ còn lại một mình Đàm Như Ý nên có hơi vắng vẻ. Mỗi ngày cô vẫn đi dạy, trở về chăm sóc hoa cỏ, sau đó nấu cơm cho bản thân tự ăn. Nhưng không có Thẩm Tự Chước ở bên cạnh, nấu cơm cũng trở thành không có động lực nên chỉ nấu đơn giản, có lúc lười thì một bát mì cũng thấy đủ rồi.
Lúc thật sự bực bội nhàm chán, cũng gọi điện thoại cho Hạ Lam. Nhưng gần đây hình như Hạ Lam rất bận rộn, ngay cả nhận điện thoại cũng vội vã, tính ra đã lâu rồi hai người chưa gặp nhau.
Hạ Lam chưa nói được hai câu đã ho khan, Đàm Như Ý lập tức hỏi: "Bị cảm hả?"
"...... Khụ...... Không có việc gì. Tôi đang làm thêm giờ, gần đây thay đổi nhân sự lớn nên loay hoay như một con quay vậy."
"Cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi cô đã ăn tối chưa."
Hạ Lam cười cười, "Vẫn chưa ăn, lúc này hoàn toàn không đi được......"
Cô lại che miệng ho khan, Đàm Như Ý nghe một hồi cũng thấy khó chịu, vội nói: "Hôm nay tôi làm thức ăn hơi nhiều, nếu không tôi đem cho cô một ít nhé, công ty cô ở đâu?"
"Vậy thì làm phiền cô quá."
"Không có việc gì, một mình tôi ở nhà rảnh rỗi không có việc làm."
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Như Ý lại giúp Hạ Lam nấu chút tuyết lê đường phèn, đựng trong bình giữ nhiệt rồi cùng đưa thức ăn đi.
Công ty của Hạ Lam cũng không xa, ngồi tàu điện ngầm cũng chỉ sáu trạm. Đến tầng hai mươi sáu, cô dọi điện thoại cho Hạ Lam, đứng trước cửa kiếng đợi chốc lát thì thấy bên trong có một bóng dáng thoáng qua, cô tập trung nhìn lại lập tức ngơ ngẩn.
Bên trong người nọ mặc một bộ T-Shirt màu xám tro, ăn mặc có vẻ hơi thư sinh, chính là Bùi Ninh đã lâu không rồi không gặp.
Bùi Ninh cũng sửng sốt một chút, qua một hồi lâu mới vội vàng lấy thẻ quẹt xuống mở cửa giúp Đàm Như Ý.
Lúc này Đàm Như Ý mới bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện: Bùi Ninh từng đề cập tìm được công việc trong một công ty nước ngoài thuộc top 500, mà hôm sinh nhật cô Hạ Lam nói công ty mới vừa mới nhận một người mới...... Nhưng cô thật sự không ngờ thế gian này lại có chuyện trùng hợp như thế.
Bùi Ninh dẫn Đàm Như Ý đi đến chỗ làm việc của Hạ Lam, "Caire nói có người đưa cơm tối cho cô ấy, tôi tưởng người đó là bạn trai của cô ấy......"
Đàm Như Ý có chút ngây ngẩn, một lát sau mới nhận ra "Claire" là tên tiếng Anh của Hạ Lam.
Xa xa đã nhìn thấy Hạ Lam vẫy vẫy tay về phía bên này, tóc cô buộc lên thật cao trên đỉnh đầu, trước mặt đeo khẩu trang chỉ lộ ra hai con mắt phía dưới có hai bộng mắt thật lớn.
Đàm Như Ý đi tới, đưa hộp giữ nhiệt và bình giữ nhiệt cho Hạ Lam, Hạ Lam nói tiếng cám ơn, chung quanh lập tức có người xúm lại cười nói: "Thật hâm mộ, còn có ‘Vợ yêu’ đưa cơm nữa.”
Hạ Lam cười ha hả, đưa tay kéo Đàm Như Ý, “Kiếp trước tôi đã tu luyện nên có phúc lớn, hâm mộ cũng vô dụng."
Nói lời này thì, Đàm Như Ý cảm giác ánh mắt Bùi Ninh dừng trên người mình. Cô hết sức không tự nhiên, cúi đầu nói với Hạ Lam, "Mau thừa dịp còn nóng ăn đi."
Hạ Lam để tài liệu trong tay xuống nói với Bùi Ninh, "Cậu kiểm tra trước giúp tôi, tôi ăn cơm đã." Nói xong, lại ho khan một trận.
Đàm Như Ý mở bình giữ nhiệt ra, đưa vào tay Hạ Lam, "Tuyết Lê đường phèn, chữa ho lâu ngày không khỏi."
Hạ Lam gở khẩu trang xuống uống vài ngụm, cười nói, "Như Ý, sao cô lại đảm đang như vậy, tôi cũng muốn một người đàn ông tốt như thế."
Đàm Như Ý cười cười, "Đừng nói bữa nữa, mau ăn đi."
Hạ Lam cũng đói bụng dữ dội nên ăn như hổ đói, cuối cùng thõa mãn vỗ bụng một cái, "Thẩm Tự Chước phải tích bao nhiêu phúc mới được ăn thức ăn do tay nghề siêu sao nấu mỗi ngày chứ."
Vừa dứt lời, tiếng gõ bàn phím của Bùi Ninh bên cạnh liền ngừng lại, anh ta quay đầu nhìn về phía Hạ Lam, "Thẩm Tự Chước là....."
"Ôi cậu không biết à?" Hạ Lam lại đeo khẩu trang lên, "Chính là chồng của Như Ý nhà tôi đấy."
Đàm Như Ý chợt cảm thấy khó chịu, cũng may Bùi Ninh không tiếp tục hỏi tới nữa. Đợi một lát, Đàm Như Ý đứng dậy từ biệt, lại dặn dò Hạ Lam nghỉ ngơi thật tốt đừng liều mạng quá. d/đ;l;q;d Hạ Lam vừa ho khan vừa luôn miệng nói "Được", cũng không biết đến tột cùng trong lòng có nghe hay không, "Bùi Ninh, tiễn Như Ý giúp tôi."
Đàm Như Ý lập tức từ chối: "Không cần, tôi tự đi được."
Bùi Ninh cũng đã đứng dậy, "Ra cửa cần quẹt thẻ…" Dừng một chút rồi nói tiếp, "Đúng lúc tôi muốn đến 711 một chuyến."
Đàm Như Ý không còn cách nào âm thầm thở dài.
Giờ này trước thang máy gần như không có người. Chờ giây lát, lập tức có một chuyến đi lên. Đàm Như Ý đi vào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mủi chân của mình.
"Gần đây … cậu có khỏe không? Vốn định liên lạc với cậu, nhưng gần đây rất bận rộn nên không có thời gian."
Đàm Như Ý không lên tiếng.
"Lần trước sinh nhật cậu, theo lý tôi nên đích thân tới, nhưng không khéo lại tăng ca hai ngày liên tiếp......"
"Không cần." Đàm Như Ý lên tiếng, lạnh lùng cắt đứt lời anh ta nói.
Bùi Ninh im lặng cho đến tầng trệt, cửa thang máy mở ra cũng không lên tiếng nữa. Đàm Như Ý bước ra ngoài trước, đi tới cửa chính một luồng khí nóng đập vào mặt, bước chân cô dừng lại một chút, "Cậu đi mua đồ đi, tôi đi về." Nói xong liền xoay người đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Đi hai bước, cảm thấy Bùi Ninh vẫn đi theo, trong lòng cô tự dưng sinh ra một nỗi phiền muộn, dừng bước xoay người, "Bùi Ninh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Cách nhau mấy bước, bóng dáng của Bùi Ninh trong màn đêm có mấy phần tiêu điều, lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt làm như hàm chứa thở dài vô tận.
Đàm Như Ý thở dài, kiềm chế lửa đang đấu đá lung tung trong lòng xuống, "Tôi cho rằng lần trước đã nói rất rõ ràng rồi. Bùi Ninh, tôi đã kết hôn, mặc dù đã từng thích cậu nhưng đó đã là chuyện quá khứ." Cô dừng một chút, "Làm người không thể cứ nhìn về phía sau, tôi cũng không thể cứ vùi đầu trong hồi ức. Tôi không trách cậu, cũng không trách cậu năm đó cùng bạn học đùa giỡn tôi, nên cậu không cần thiết phải áy náy."
Bùi Ninh yên tĩnh một lát mới lên tiếng: "Không phải bởi vì áy náy......"
"Vậy thì tại sao?"
Bùi Ninh nhìn cô mấy giây chợt bước về phía cô. Anh ta cắm một tay trong túi quần, một tay kia nắm thật chặt, bước chân nặng nề làm như hàm chứa dứt khoát mơ hồ.
Đàm Như Ý chợt thấy có chút lo lắng, theo bản năng muốn lui về phía sau, cánh tay đã bị anh ta bắt được. Cô lập tức giãy giụa nhưng không thoát được, Bùi Ninh cúi đầu nhìn cô chăm chú, trong con mắt như có một đám lửa bùng cháy.
Đàm Như Ý khẽ nạt: "Cậu buông tôi ra!"
Bùi Ninh lại nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt bức người, "Cậu thật sự không hiểu sao?"
Đàm Như Ý thật sự không hiểu, ảo não nói: "Tôi hiểu cái gì —— Cậu có thể buông tôi ra trước được không?"
Bùi Ninh lại đi tới một bước, khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn chỉ còn không tới nửa cánh tay, "Vậy cậu hãy nghe cho kỹ......"
Trong lòng Đàm Như Ý sinh ra dự cảm chẳng lành, chỉ sợ trong miệng Bùi Ninh sẽ bắn ra nhiều hơn một chữ.
Đang lúc ấy thì sau lưng chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Chị, sao chị lại ở đây?"
Đàm Như Ý liều mạng vùng vẫy theo bản năng, lần này cuối cùng cũng tránh ra, cô vuốt vuốt tóc lui về phía sau một bước, xoay người sang chỗ khác.
Trong tay Đàm Cát đang cầm một túi ny lon màu trắng, Đàm Như Ý nhìn sang, hình như bên ngoài túi in nhãn hiệu của một tiệm thuốc, cô sửng sốt một chút, "Em tới tìm Hạ Lam à?"
Đàm Cát không trả lời, ánh mắt lướt qua cô dừng lại trên người Bùi Ninh, "Anh ta là ai?"
Hai chị em đồng thời sinh ra chút lúng túng khi bị người ta bắt quả tang tại chỗ, Đàm Như Ý lại giải thích rất rõ ràng, còn Đàm Cát...... Bất kể như thế nào, cậu cũng không nên là người tới đưa thuốc cho Hạ Lam. Cô nghĩ đến những lời Thẩm Tự Chước hỏi cô vào hôm sinh nhật Đàm Cát, trong lòng chợt sinh ra suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, cô bị bản thân mình dọa cho hết hồn, không dám nghĩ tiếp nữa.
Đàm Cát lại nói: "Đúng lúc em làm gia sư ở gần đây mới vừa kết thúc. Nghe nói chị ấy bị cảm nên tiện thể tới xem một chút."
Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, "Làm sao em biết cô ấy bị cảm?"
Đàm Cát dừng lại, "Ngày hôm qua em gọi điện thoại tìm chị ấy hỏi chuyện công ty tuyển thực tập sinh."
Đàm Như Ý nửa tin nửa ngờ, vậy mà không tìm ra bất kỳ sơ hở nào từ trong lời nói của Đàm Cát, hai người im lặng đứng một lát, Đàm Như Ý ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Vậy em mau đi đi."
Đàm Cát gật đầu một cái, đi hai bước bỗng dừng lại xoay người trịnh trọng hỏi cô: "Chị Hạ Lam ở lầu mấy?"
"26."
Đợi bóng dáng Đàm Cát biến mất trong đại sảnh, Đàm Như Ý mới nhớ tới vị Phật trước mặt vẫn chưa đưa đi, lúc này cô đã có kinh nghiệm, lập tức lui mấy bước, thân thể hơi nghiêng tới trước, chỉ cần Bùi Ninh có động tác gì lập tức co cẳng chạy.
Bùi Ninh Thanh đằng hắng, "Thật xin lỗi...... Vừa rôi tôi có hơi....... Lần sau hãy nói tiếp."
Đàm Như Ý lại nghĩ, mới không có lần sau đâu.
Bùi Ninh khoát tay áo, "Tôi đi mua đồ, hẹn gặp lại."
Đàm Như Ý không lên tiếng, nhìn anh ta thật sự xoay người đi rồi, lúc này mới di chuyển. Ai ngờ mới vừa đi hai bước đã bị Bùi Ninh gọi lại, Đàm Như Ý không quay đầu lại, chỉ nghe Bùi Ninh nói: "Gần đây công ty bọn tôi không tuyển thực tập."
Đàm Như Ý sững sờ, lập tức xoay người nhưng Bùi Ninh đã đi xa. Cô đứng tại chỗ, câu nói nghe như hời hợt nhưng lại khiến cô bối rối. Đứng một lát, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà đèn đuốt sáng choang cao vút trong mây, làm sao có thể liếc mắt một cái đã tìm ra tầng hai mươi sáu?