Tâm trạng Đàm Như Ý rối loạn như tơ vò, tạm thời cũng không biết nên dùng tâm tình gì để suy đoán chuyện của Hạ Lam và Đàm Cát. Nghĩ cái gì cũng gì cũng giống như suy đoán trong đầu, nghĩ cái gì cũng đều giống như không đủ chu đáo. Trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ nào đó, nhưng hiện giờ cô không có gan dạ nào để khám phá, một mặt lại hy vọng sẽ tồn tại mấy phần may mắn.
Tối về gọi điện thoại với Thẩm Tự Chước, nghe thấy giọng nói của anh có vẻ rất mệt mỏi, Đàm Như Ý dĩ nhiên sẽ không nói mấy chuyện phiền lòng với anh nữa.
Đếm trên đầu ngón tay từng ngày một, cuối cùng ngày Thẩm Tự Chước trở về cũng gần ngay trước mắt. Đàm Như Ý cố ý đi ra ngoài mua thức ăn thật sớm, trở lại nấu một nồi nước trên bếp trước, nguyên liệu thức ăn cũng chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Thẩm Tự Chước vừa xuống máy bay là bắt đầu bật lửa.
Cô ngồi trên ghế sa lon xem ti vi không chút để ý, nhưng thật ra vẫn luôn chú ý đến tiếng động của điện thoại di động, chỉ sợ bỏ lở một cuộc điện thoại nào đó.
Ngồi nhìn khoảng cách đến thời gian Thẩm Tự Chước xuống máy bay càng ngày càng gần, Đàm Như Ý đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại lấy di động nhìn một lát, trong lòng còn nghi ngờ có phải hư rồi không. Không biết tại sao lại nghĩ đến lúc đại học, trong túc xá có một nữ sinh đang yêu, lúc chờ điện thoại của bạn trai cũng lo lắng hồi hộp như vậy.
Đang suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Đàm Như Ý ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ Thẩm Tự Chước đã về trước thời hạn? Cô mừng rỡ, lập tức đứng dậy chạy tới mở cửa, vậy mà trong khoảnh khắc cửa mở ra lại lập tức cứng đờ tại chỗ.
Người đứng ngoài cửa là Trâu Lệ. Chiếc chìa khóa trong tay của bà ta còn đang cắm vào trong ổ khóa, thấy dáng vẻ lòng như lửa đốt của Đàm Như Ý, hơi nhíu nhíu mày, "Trước khi mở cửa cũng không hỏi là ai? Nếu là ăn trộm thì sao?"
Đàm Như Ý không ngờ Trâu Lệ lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, cũng không báo trước một tiếng. Cô há miệng, lập tức nghiêng người mời bà ta vào nhà, lại tìm một đôi dép nữ sạch sẽ trong tủ giày cho bà ta mang.
Trâu Lệ thay giày, sau đó quan sát một vòng xung quanh nhà giống như bà hoàng đi thị sát. Tuy bà ta có chìa khóa dự bị nhà Thẩm Tự Chước nhưng cũng không thường xuyên lui tới. Mặc dù không được mấy lần nhưng lần tới này, có thể rõ ràng d.đ;l;q"d nhận ra toàn bộ căn nhà đã có sự thay đổi. Bất kể là những chậu cây trồng xanh lá đặt ngoài ban công, váy dài phơi dưới ánh nắng mặt trời hay là mấy chiếc gối ôm đủ màu sắc tươi đẹp trên ghế sa – lon...... Toàn bộ không gian vốn dĩ chỉnh tề mạnh mẽ, hôm nay bởi vì có sự gia nhập của mấy màu sắc này mà hiện ra mấy phần mềm mại thuộc về phái nữ.
Mặc dù Trâu Lệ thỉnh thoảng dừng bước chân lại, nhưng trong suốt quá trình vẫn không nói một lời. Đàm Như Ý nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng bà ta. Cô không biết Trâu Lệ đến đây có ý đồ gì nên cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Cũng may sau khi đi dạo một vòng thì Trâu Lệ đến ngồi xuống ghế sa – lon, Đàm Như Ý lập tức rót cho bà ta một ly trà. Cô hơi căng thẳng nên rót bị lệch khiến trước trà văng trúng tay. Sau đó đẩy ly trà đến trước mặt Trâu Lệ, miễn cưỡng cười cười à nói: "Mời mẹ dùng trà."
Ấn tượng của Đàm Như Ý với Trâu Lệ vẫn dừng lại ở mấy lời nói mà ta đã nói với cô sau khi buổi tiệc kết thúc vào mấy tháng trước. Khi đó vốn dĩ muốn tôn trọng nhau như khác với Thẩm Tự Chước là được, nhưng hôm nay lại phim giả thành thật thì cô phải kính trọng Trâu Lệ, dù gì bà ta cũng là mẹ của Thẩm Tự Chước.
Trâu Lệ liếc mắt nhìn ly trà một cái, "Cái này ngửi giống như là Thiết Quan Âm?"
"Vâng!" Đàm Như Ý lo lắng đáp.
"Nhìn lá trà có vẻ thượng hạng, nhưng không nên pha bằng cách này."
Đàm Như Ý chợt cảm thấy khó chịu, không lên tiếng.
"Trời nóng nên không muốn uống trà nóng, rót giúp tôi ly nước đá đi."
Nước đá đưa vào trong tay, Trâu Lệ chỉ nhẹ nhàng uống một hớp, đưa tay chỉ ghế sa lon đối diện, "Ngồi đi."
Đàm Như Ý nghe lời đi sang ngồi, hai ngón tay xoắn lại, chỉ có cảm giác không phải sa lon, rõ ràng là bàn chông hố lửa.
Trâu Lệ đưa tay day day thái dương huyệt, dường như có mấy phần mệt mỏi, "Tôi đã nghe chị dâu Tự Chước nói mọi chuyện rồi."
Đàm Như Ý ngẩn ra, rũ mắt xuống.
"Tôi có chút xem thường cô rồi đấy, không ngờ cô có bản lĩnh có thể đi tới một bước như ngày hôm nay."
Trong lòng Đàm Như Ý sinh ra tức giận, nhưng chỉ siết chặt ngón tay không lên tiếng.
"Tôi tới đây cũng không phải là muốn làm khó cô mà chỉ hỏi cô một câu, cô thật sự có ý định đăng ký kết hôn với Tự Chước?" Dường như câu hỏi này ẩn giấu vô số lời sắc bén. Giống như giễu cợt, vừa giống như đang biểu đạt rằng bà ta không thể tưởng tượng nổi.
"Là Anh Thẩm nói ra trước."
"Vậy cô thì sao?" Trâu Lệ lập tức hỏi tới, "Ý của cô là?"
"Đương con có cùng suy nghĩ với anh Thẩm."
Trâu Lệ tạm thời không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng quan sát cô, một hồi lâu sau bà ta lại mở miệng, "Như Ý, cô không cần giữ tâm lý ‘lấy thân báo đáp’, chỉ có hai mươi vạn mà thôi, nhà họ Thẩm vẫn chi ra được. Vốn dĩ chúng tôi cũng không có d/đ;l;q"d ý định tính toán hai mươi vạn này với cô, chỉ coi đó là phí vất vả khi chăm sóc ông nội. Nhưng hôn nhân là chuyện lớn của đời người, không phải nhốt hai người trong phòng là được."
Đàm Như Ý cúi đầu nhìn ngón tay, "Nhưng mẹ à, kết hôn vốn là chuyện của hai người."
Trâu Lệ cười cười, nụ cười này lại không biểu đạt trong mắt, "Cô chính là còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện. Kết hôn nhìn như là chuyện hai người, nhưng thật ra là chuyện của hai gia đình. Từ đầu tôi đã không đồng cuộc hôn nhân của anh cả và chị dâu Tự Chước, quả nhiên...... Cũng may chị dâu Tự Chước vẫn nghĩ đến nhà họ Thẩm, nếu không phải nó đã nói với tôi chuyện này, có phải cô và Tự Chước định lặng lẽ gạo nấu thành cơm không?"
Dĩ nhiên Đàm Như Ý biết, với gia thế của Thẩm Tự Chước, bất kể như thế nào thì cô cũng xem là với cao. Nhưng trải qua mấy tháng sống chung, cô hiểu gia thế thật sự không phải quan trọng nhất. Tìm đối tượng cũng giống như kết giao bạn bè, quan trọng nhất là tâm đầu ý hợp. Nếu cô và Thẩm Tự Chước yêu thương nhau lại sống chung rất vui vẻ, cần gì phải so đo những trói buộc bên ngoài này.
Nhưng cô không có cách nào mở miệng nói những lời này với Trâu Lệ, có nói sợ rằng bà ta cũng không muốn hiểu.
"Mẹ, chỉ cần Anh Thẩm nói không đăng ký thì con nhất định sẽ không đăng ký với anh ấy, nếu anh ấy bảo con đi, con nhất định sẽ dọn đi không chút do dự."
Trâu Lệ sửng sốt một chút, cười một tiếng, "Cô thật khéo léo, biết cách dùng Tự Chước để dọa tôi. Tôi nghe nói cô là giáo viên, có một số đạo lý tôi không nói khẳng định cô cũng hiểu. Người quý ở chỗ tự biết bản thân mình, cô chưa thấy được làm vợ nhà họ phải như thế nào nên mới nghĩ đơn giản như vậy thôi."
Đàm Như Ý yên lặng một lát, "Vậy mẹ không ngại nói một chút chứ, xem khó khăn chỗ nào?"
Lần này đến phiên Trâu Lệ im lặng, sau một lúc lâu bà ta bưng ly nước đá lên uống một hớp, mới mở miệng, "Cô hiểu rõ sự nghiệp của Tự Chước sao? Biết nó muốn gì sao? Có thể giúp đỡ nó sao?"
"Con cho rằng với năng lực của anh Thẩm đã dư dả để đối phó với sự nghiệp. Hơn nữa, con cũng có sự nghiệp của mình. Con cho rằng mặc dù cuộc sống vợ chồng không tránh khỏi thỏa hiệp hoặc hy sinh, nhưng cũng không phải lấy hoàn toàn hy sinh trong đó làm tiền mua sự nghiệp. Theo ý của mẹ, người anh Thẩm cần chính là một người bạn hợp tác —— giống như cô Đường Thư Nhan—— mà không phải một người vợ.?"
Trâu Lệ lại im lặng một hồi, lát sau cười nói: "Cũng rất có sức lực. Bản thân tôi cũng không có ý kiến gì với cô, nhưng cha cô......" Trâu Lệ không lên tiếng, để lại một đoạn trống không làm cho người ta tự tưởng tượng.
Lòng Đàm Như Ý tạm thời trầm xuống.
"Nếu cô và Tự Chước đăng ký kết hôn, hai nhà sẽ trở thành một nhà. Nếu thỉnh thoảng cha cô tìm chúng tôi vơ vét tài sản, cái này sợ rằng có chút...... Còn nữa, tôi nghe nói cha cô ở bên ngoài bài bạc thiếu không ít nợ, không biết ông ta có trả được hay không nếu không trả được thì có phải cha nợ con trả không?" Trâu Lệ lạnh d/đ/l;q"d lùng cười một tiếng, "Tôi cũng vì lo lắng cho cuộc sống hòa thuận về sau của hai người thôi. Tự Chước là con trai tôi, mười tháng mang thai sinh ra. Nó muốn cưới ai tôi thật sự không xen vào, nhưng để một quả bom hẹn giờ bất cứ lúc nào cũng có thể lôi nó xuống nước......"
May mà lúc này điện thoại di động của Đàm Như Ý reo lên, cô vội vàng đã lấy điện thoại di động đứng dậy nhấn nút nghe, Thẩm Tự Chước nói cho cô biết đã ra khỏi sân bay, khoảng ba mươi phút nữa sẽ đến nhà.
Đàm Như Ý miễn cưỡng cười cười, dặn dò Thẩm Tự Chước chú ý an toàn. Cúp điện thoại, cô xoay người nhìn Trâu Lệ, "Mẹ anh Thẩm sắp về đến nhà, mẹ có muốn ở lại ăn cơm với bọn con không?"
Trâu Lệ đứng dậy cầm túi xách mình để trên ghế sa – lon lên, "Tối nay tôi còn có bữa tiệc." Ánh mắt của bà ta thoáng dừng lại trên người Đàm Như Ý một chút, "Nếu cô thích Tự Chước thì hãy nghĩ cho nó một chút đi."
Sau khi Trâu Lệ đi, Đàm Như Ý tựa đầu vào tủ trưng bày bằng thủy tinh, một hồi lâu cũng không động đậy. Một lúc sau mới bừng tỉnh từ trong mộng,nhớ tới còn phải nấu cơm.
Cô nghĩ đến câu nói cuối cùng của Trâu Lệ nhiều lần, không cẩn thận khiến dao cắt xéo theo đầu ngón tay, lập tức đau đớn đễn nỗi cô phải hít sâu một hơi. Theo như tình hình này, dĩ nhiên là không có cách nào nấu cơm tiếp, nếu không những món ăn nấu ra nhất định sẽ đầu độc Thẩm Tự Chước chết mất. Cô tắt lửa nồi canh đang nấu, rửa vết thương dưới vòi nước sau đó tìm miếng băng keo cá nhân dán lên qua loa.
Ngồi trên ghế sa – lon một lát thì nghe tiếng gõ cửa. Đàm Như Ý lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế sa – lon, nhanh chân đi tới mở cửa ra.
Chỉ mới một tuần lễ mà lại giống như cách bao năm không gặp. Người đàn ông ở trước mặt vẫn giữ phong thái yên tĩnh, đẹp trai bảnh bao. Nhưng trên cằm lại có màu xanh nhàn nhạt do râu mọc lún phún, mang theo vài phần long đong mệt mỏi.
Thẩm Tự Chước xách va li vào, còn chưa kịp thay giày đã đưa tay nhấn Đàm Như Ý vào trong ngực mạnh mẽ ôm hồi lâu.
Đàm Như Ý tham lam ngửi hơi thở trên người anh, dần dần bình tĩnh lại.
Nghĩ thầm, bất kể trước mặt có gian nan hiểm trở bao nhiêu, đều sẽ vượt qua từng cái một. Cái gọi là vợ chồng không phải là cũng vượt qua mưa bão không xa không rời sao?
"Lúc thái đồ ăn không cẩn thận trúng vào vào, phải khiến anh chịu khó ra ngoài ăn rồi."
Thẩm Tự Chước buông cô ra, lập tức bắt lấy tay cô, "Có nghiêm trọng không?"
"Không có chuyện gì, chỉ một vết cắt nhỏ hai ngày nữa là khỏi thôi."
Thẩm Tự Chước lại ôm cô một lát mới thay giày vào nhà. Anh đi vào trong hai bước, nhìn thấy ly trà nhỏ trên bàn, "Có khách tới?"
"Dạ!" Đàm Như Ý hời hợt nói, "Mẹ anh trở về Sùng Thành rồi, mới vừa tới đây ngồi một lát."
Thẩm Tự Chước ngừng bước chân lại một chút, đưa tay kéo cô, "Bà ấy có gây khó dễ cho em không?"
Đàm Như Ý cười cười, "Không có, chỉ hỏi tình hình gần đây của anh thôi."
Thẩm Tự Chước nửa tin nửa ngờ, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô. Đàm Như Ý hết sức không được tự nhiên, xoay mắt đi khe khẽ cắn cắn môi, "Còn nhắc mấy câu tới chuyện đăng ký kết hôn."
Thẩm Tự Chước sầm mặt, "Là ai nói cho bà ấy biết?"
Đàm Như Ý không lên tiếng.
Dĩ nhiên Thẩm Tự Chước hiểu rõ, cau mày đứng một lát rồi ôm cô, "Anh đi tắm trước đã."