Thẩm Tự Chước không khỏi liếc mắt nhìn Đàm Như Ý.
Mấy ngày nay chuyện nhập hàng chính thức đi vào quỹ đạo nên vẫn bận rộn đến tối mò, hằng ngày thời gian nhìn thấy Đàm Như Ý chỉ nửa tiếng đồng hồ, chưa nói được hai câu đã phải đi nghỉ ngơi. Tuy nói thái độ của Đàm Như Ý tựa như xe cáp treo, nhưng rốt cuộc cũng đã đi qua mấy ngày. Anh là người bất kể làm chuyện gì cũng rất có kiên nhẫn, một lần không được thì phải thử một lần nữa, dù sao vẫn còn nhiều thời gian mà.
Giờ phút này Đàm Như Ý rủ thấp ánh mắt, làm như muốn nhìn anh mà không dám nhìn.
Không biết sao anh lại nổi lên ý định ranh mãnh muốn trả lễ lại, gắp một miếng móng heo đặt vào trong chén cô,“Ăn nhiều thịt một chút.”
Đàm Như Ý không thích ăn thịt, hơi mập một chút cũng không chịu, chuyện này đã từng nói với Thẩm Tự Chước trên bàn cơm. Lần này Thẩm Tự Chước gắp một miếng thịt béo thật to cho cỗ, rõ ràng là cố ý, cô nhỏ giọng, “Anh thẩm, anh thật là ngây thơ.”
Thẩm Tự Chước khẽ cười một tiếng, không trả lời.
Đàm Như Ý nhìn miếng thịt trong chén, thật khó khăn. Từ nhỏ cô đã chịu giáo dục là không thể lãng phí lương thực, hơn nữa tất cả món ăn đều do bản thân cô tỉ mĩ nấu nướng, bảo cô ném đi thật sự là không ném được, nhưng lại ăn không vô.
Thật khó xử, bỗng dưng Thẩm Tự Chước gắp lại miếng thịt vào trong chén mình, sau đó gắp cho cô một đũa dưa xanh xào tía tô. Đàm Như Ý biết Thẩm Tự Chước cũng không thích ăn thịt bất giác lộ vẻ xúc động, muốn nói câu gì đó lại không thể nói ra, vội cúi đầu xuống ăn cơm.
Ăn cơm dọn dẹp xong, Thẩm Tự Chước lấy bánh gato ra. Là một chiếc bánh gato trái cây hơn mười mấy tấc, màu sắc phối hợp làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Hạ Lam cắm từng cây nến lên, “Hai mươi tuổi, nếu ở cổ đại là được làm lễ đội mũ(*) đấy!” Cô liếc mắt nhìn Đàm Cát cười nói, “Trưởng thành rồi phải có trách nhiệm với bản thân, dốc sức vì quốc gia.”
(*): thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
Đàm Cát không lên tiếng, cầm lấy bật lửa để bên cạnh lần lượt thắp lên từng ngọn nến.
Sau khi ăn bánh gato xong, Thẩm Tự Chước và Đàm Cát bị đuổi đi rửa chén.
Ông ội Đàm và Đàm Như Ý bàn bạc ngày trở về.
Bà cụ Thẩm giữ lại nói: “Nếu trong nhà không có việc gì bận thì ở lại thêm vài ngày nữa đi, một mình lão Thẩm buồn chán, có ông ở đây mấy ngày tính tình ông ấy cũng tốt hơn trước kia nhiều lắm.”
Ông cụ Thẩm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ông nội Đàm lại nói: “Cũng đã làm phiền mọi người một tuần lễ rồi, cần phải trở về thôi. Dù sao từ đây đến đó cũng gần, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ trở lại, lão Thẩm ông thấy có được không?”
Mặc cả một hồi, hai bên đều nhường một bước, ngày ông nội Đàm trở về được quyết định ba ngày sau đó.
Thẩm Tự Chước và Đàm Cát đã rửa chén xong, mọi người bàn bạc đi chơi, Đàm Cát lại khoát tay chặn lại, “Có chút người lớn ở đây em muốn ngồi trước một lát.”
Hạ Lam đề nghị, “Nếu không cũng đừng đi ra ngoài, Ông nội Thẩm đi đứng không tiện lợi, hay là ở nhà chơi mạt chược đi.”
Bàn mạt chược nhanh chóng được dọn lên, Bà cụ Thẩm, Ông cụ Thẩm và Ông nội Đàm ngồi ổn định, mấy người khác thay nhau ra trận. Đánh mấy ván, Bà cụ Thẩm cười nói với Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước: “Trình độ đánh bài của hai đứa quá tệ, đánh không có ý nghĩa gì cả, hãy để cho tiểu Hạ đến đây đi.”
Đàm Như Ý đứng dậy nhường vị trí lại cho Hạ Lam: “Hạ Lam, vậy xin nhờ cô.”
“Muốn tôi đánh cũng được…” Hạ Lam ngồi xuống ghế dựa, “Thắng tính cho tôi, thua thì cô chịu có được không?”
“Thua tính cho tôi.” Thẩm Tự Chước ở bên cạnh tiếp lời.
“Vậy càng tốt, tôi nhất định sẽ thua một mẻ lớn.”
Đàm Cát đã dựa lưng vào ghế sa lon ngủ thiếp đi, Đàm Như Ý đi lấy tấm chăn đắp lên cho cậu. Cùng ngồi trên ghế sofa với Thẩm Tự Chước một lát, coi quảng cáo mười mấy phút đột nhiên Thẩm Tự Chước quay đầu nhìn Đàm Như Ý, “Đi xuống dạo một vòng?”
Đàm Như Ý liếc mắt nhìn về phía bàn mạt chược, cuộc chiến vẫn đang diễn ra say sưa hoàn toàn không ai chú ý đến bọn bên này.
Hai người đứng dậy, Thẩm Tự Chước lên tiếng chào hỏi, “Con muốn theo Như Ý đi mua ít đồ.”
Bà cụ Thẩm chỉ lo sờ bài, cũng không quay đầu lại, “Đi đi, nhớ mua hai viên pin nhé, điều khiển ti vi không còn nghe theo sai bảo nữa rồi.”
Sùng thành, mặt trời tháng năm sau giữa trưa đã có chút gắt. Thẩm Tự Chước dẫn Đàm Như Ý đi tới dưới gốc cây, “Uống rượu nên không thể lái xe. Dẫn em đến một nơi phải mất hai mươi phút, có thể đi bộ được không?”
“Không thành vấn đề, lúc em học tiểu học còn ở dưới nông thôn, mỗi ngày đi học đều phải mất từ bốn mươi đến năm mươi phút đi bộ.”
Bước chân của Thẩm Tự Chước ngừng lại một chút, chợt duỗi tay về phía cô.
Đàm Như Ý ngẩn ra.
Thẩm Tự Chước thấy cô không động, bằng nắm lấy tay cô, trầm giọng nói, “Hơi say rồi, em dẫn anh đi.”
Nếu như thật sự say thì sao có thể nói chuyện tỉnh táo như vậy. Dĩ nhiên Đàm Như Ý sẽ không vạch trần anh, yên lặng một lát lập tức đuổi theo kịp. Bàn tay của hai người cũng nóng hừng hực, dắt hơi lâu nên có chút nhột, vậy mà ai cũng chưa từng nói buông ra.
Vừa nói đến uống rượu, Đàm Như Ý liền nghĩ đến một vấn đề vẫn chưa có lời giải đáp, “Anh thẩm, tên của anh được đặt như thế nào? ‘Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân’(*), hay là ‘Dĩ hồ thương dĩ tự chước, miện đình kha dĩ di nhan(**)"?”
(*): Trích trong bài thơ “Nguyệt hạ độc chước kỳ 1” của nhà thơ Lý Bạch.
Dịch nghĩa: Trong đám hoa với một bình rượu, uống một mình không có ai làm bạn.
(**): Tạm thời mình chưa tìm ra được trích trong bài thơ nào, khi nào tìm được mình sẽ bổ sung nhé!
“Ba anh đặt lúc ông ấy đang dạy môn Trung văn ở trường đại học. Ông nội lại chủ trương đổi thành “Tự Trác”, Trác trong “Điêu Trác(mài dũa)”, nhưng ba anh lại không đồng ý từ “Trác”. Theo như lối nói của ông thì ý nghĩa phải như câu nói của Đào Uyên Minh mới được.”
Đàm Như Ý cười cười, “Em rất thích cái tên này, nếu đổi thành “Tự Trác” thì ngược lại không có cảm giác mới mẻ như vậy.”
Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, “Tên của em là do ai đặt?”
“Là do ông nội đặt, không có thâm ý gì cả chỉ có ý nghĩa Như Ý Cát Tường mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, bị không ít người đánh giá là quê mùa.”
Thẩm Tự Chước yên lặng một lát, lắc đầu, “Anh cảm thấy không quê mùa.”
Đàm Như Ý cười lên, “Cho nên tên của chúng ta có phải một tầm thường một phong nhã không?”
Trò chuyện lan man rất nhanh đã tới chỗ mà Thẩm Tự Chước nói. Đó là một khu nhà xưởng gạch đỏ bỏ hoang, thấp thoáng trong rừng cây ngô đồng rậm rạp. Trước nhà xưởng là một tấm xi măng màu xám tro, có lẽ do niên đại xa xưa lên có vài chỗ lõm xuống, rạn nứt trong khe hở, những ngọn cỏ đuôi chó xanh um đong đưa trong gió.
Thẩm Tự Chước vén một tấm ván xi - măng lên, lấy chìa khóa được cất trong túi nhựa mở cửa sắt ra.
Đập vào mặt là một luồng hơi thở đầy bụi, ánh mặt trời chiếu vào từ trên đỉnh cửa thông gió, khiến trong phòng cao mà trống trải tràn đầy bụi bậm màu vang kim lơ lửng.
Đàm Như Ý không nhịn được dậm chân một cái, liền vang lên một tiếng vang yếu ớt.
Đến gần bục máy móc ở phía Nam vách tường, một đống vật liệu gỗ xếp chồng chất chỉnh tề dựa vào tường. Thẩm Tự Chước dắt cô đi tới chỗ máy móc, “Đây là xưởng đồ gia dụng cũ trước kia của chú ba, sau khi bỏ hoang đã bị anh trưng dụng.”
“Trưng dụng làm cái gì?”
“Thỉnh thoảng làm chút đồ.”
Đàm Như Ý dừng lại bên cạnh một chiếc máy, “Làm cái gì vậy?”
“Máy cắt gỗ.”
Cô nhìn xuống dưới đất, trên xi măng tràn đầy gỗ vụn xoăn quắn, “Đây là dăm bào hả? Cái này trước kia em đã từng nhìn thấy.”
“Ừ.”
Đàm Như Ý thấy một miếng gỗ trơn nhẵn đang đặt trên máy cắt, đưa tay ra ma sát một chút sợ hãi than: “Có thể trơn nhẵn như vậy là do anh bào hả?”
Thẩm Tự Chước cúi đầu nhìn cô, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô, hiện ra trong suốt như ngọc quý được rửa sạch. Anh chợt vươn tay ôm cô ngồi lên máy móc.
Đàm Như Ý không kịp phản ứng sợ hãi kêu lên, Thẩm Tự Chước đã thủ sẵn đầu của cô hôn lên.
Lần này không giống như mấy lần trước mà càng thêm dùng sức, làm như đang chiếm đoạt, hoặc là tuyên cáo chủ quyền. Thân thể Đàm Như Ý như nhũn ra, không khỏi đưa tay vòng chắc bả vai Thẩm Tự Chước.
Mùi gỗ vụn khô, mùi bụi bặm, mùi dầu máy khó nói lên lời hòa lẫn với hơi thở tươi mát trong trẻo trên người Thẩm Tự Chước, trong khoảng thời gian ngắn khiến Đàm Như Ý có loại ảo giác như đang chìm trong cảnh mộng.
Cô dần dần không thở được, liền vươn tay đẩy Thẩm Tự Chước lui về phía sau, cúi thấp đầu nhẹ nhàng thở dốc.
Giọng nói của Thẩm Tự Chước dán vào tai cô, hô hấp ấm áp, “Em thích tên của anh?”
Đàm Như Ý gật đầu.
Thẩm Tự Chước nắm cằm cô nâng lên, nhìn chăm chú vào cô, “Vậy có thích anh không?”
Đàm Như Ý ngớ ngẩn, Thẩm Tự Chước lại nhìn chăm chăm vào cô, thái độ cực kỳ kiên định, rõ ràng không cho cô trốn tránh.
“Anh thẩm, thật xin lỗi......”
Ánh mắt của Thẩm Tự Chước trầm xuống.
Đàm Như Ý vội vàng giải thích, “Không phải! Không phải em đang trả lời vấn đề này, mà em đang nói xin lỗi chuyện mấy ngày trước.” Cô thở dốc một hơi, “Không phải là em không muốn nói cho anh biết, mà là...... Nhất thời chưa nghĩ ra nên nói như thế nào......”
“Em có thể suy nghĩ xong rồi hãy nói cho anh biết, bây giờ trả lời vấn đề anh hỏi trước đã.”
“Em......” Mặt Đàm Như Ý đỏ bừng như sung huyết, ánh mắt không cách nào tránh ra, mấy chữ nặng nề như thiên quân vạn mã treo nơi cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Anh nói ‘có thể thích’ nhưng em thì ‘khẳng định thích’.”
Cô không dám động hồi lâu, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, trái tim đập nhanh “bình bịch”, không dám mở mắt ra nhìn nét mặt của Thẩm Tự Chước. Lại qua một lát, xúc cảm ấm áp dán lên khóe môi lần nữa. Đàm Như Ý thở phào nhẹ nhõm, đang định mở mắt lại làm cho Thẩm Tự Chước ấn vào trong ngực, giọng nói trầm thấp giống như phát ra từ đáy hồ, “Anh cũng thích em.”
Đàm Như Ý trừng mắt nhìn, nghe nhịp tim dồn dập của anh vẫn không nhúc nhích.
Một lát sau, Thẩm Tự Chước buông cô ra. Ánh mặt trời từ sau lưng anh chiếu tới, quanh người anh giống như khảm lên một tầng lông mềm như nhung màu vàng, phản chiếu lên gương mặt có vẻ cực kỳ tuấn tú.
Đàm Như Ý có chút đờ đẫn, “Anh thẩm, em vốn cho rằng gặp được anh là em đã xài hết tất cả vận may của em rồi.”
Thẩm Tự Chước suy nghĩ một chút, “Ý của em là từ sau khi gặp anh chỉ còn lại xui xẻo?”
Đàm Như Ý bật cười, “Anh thật là không hiểu phong tình. Ý của em là...... Gặp anh đã đủ may mắn rồi không dám hy vọng xa vời như thích, hoặc là cái gì khác vân vân.”
Thẩm Tự Chước bắt được tay cô, trầm giọng nói: “Em có thể kỳ vọng nhiều hơn.”
Đàm Như Ý lại trừng mắt nhìn, không dám hỏi có thể kỳ vọng tới trình độ nào.
Một lát sau, Thẩm Tự Chước buông lỏng tay cô lui về phía sau nửa bước, “Nếu như đã nói rõ, em có thể đồng ý với anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì thì em không được trốn tránh.”
Đàm Như Ý kinh ngạc nhìn anh.
“Không được xảy ra chuyện thì lập tức chui vào trong vỏ, em có thể tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh.”
Đàm Như Ý không lên tiếng.
Thẩm Tự Chước nhìn cô, “Nói chuyện.”
Lúc này Đàm Như Ý mới nhẹ nhẹ mà gật đầu, giọng nói có chút khàn, “Dạ được.”