Tuy giọng nói của Diệp Hành không có bất cứ sự khinh thường hay là sỉ nhục nào cả nhưng vẫn thành công khiến cho đối phương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ tiếc là hắn không dám bày tỏ tức giận, Diệp Hành cho dù vẫn còn trẻ, chưa có tiếng tăm gì, nhưng hắn vẫn là người của nhà họ Đường.
Mấy người bọn họ không giống y, y chỉ có thể là một bình hoa tới đi theo hầu họ bọn họ, còn bọn họ thì khác, chỉ cần khẽ động ngón tay cũng có thể bóp nát cả tương lai của y.
Cậu nam sinh đành cúi đầu, cố nén khó chịu trong lòng, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi.”
Diệp Hành không liếc mắt nhìn y thêm cái nào nữa, tầm mắt lạnh lùng phóng ra phía xa xa.
Trên đường tới trại đua ngựa, nam sinh kia vẫn luôn cúi thấp đầu, nghe mấy lão đại bên cạnh nói chuyện phiếm.
Diệp Hành rất kiệm lời, cả người tỏa ra khí chất lạnh như băng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ thêm vào một, hai câu, mỗi lần đều có thể nói vào đúng trọng điểm.
Một người phụ trách hạng mục Thanh La Loan nói: “Theo tôi nhớ thì chủ nhân của trại đua ngựa này hình như là Chu tổng. Tí nữa đến đó cưỡi ngựa, chúng ta nhất định phải đi hỏi thăm Chu tổng một chút.”
Cậu nam sinh từng nghe nói, chủ nhân của trang viên Mân Côi là Chu Vong – ông trùm tài chính ở khu vực Ninh Thành, chính bởi vì ông ta là một người thích sự náo nhiệt nên mới mở ra khu trại đua ngựa này để phục vụ một bộ phận nhỏ nhưng người trong giới thượng lưu. Yêu cầu để trở thành hội viên cực kỳ cao, ngoại trừ việc mỗi tháng phải bỏ ra trăm vạn tiền phí hội viên, còn phải có quan hệ thân thiết với người giới thiệu mới có thể vào trong.
Đương nhiên, bởi vậy cho nên đám minh tinh nhỏ như bọn họ ngày thường đâu thể tiếp xúc được với mấy người cấp cao kia.
Một lát sau, mấy người bọn họ tới một bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, sạch đẹp, liếc mắt ra xa có thể thấy được phong cảnh núi sông tuyệt đẹp, vừa nhìn đã thấy thoải mái hơn hẳn.
Trong trại đua ngựa đã có mấy người tới từ sớm, đang cưỡi ngựa ở phía xa xa, chỉ có thể thấy được những bóng người lờ mờ.
Trại đua ngựa tư nhân phân thành hai khu trong và ngoài, nơi mấy người họ đang đứng là phía bên ngoài, còn nơi dùng để cưỡi ngựa là ở bên trong.
Cánh cổng từ ngoài và trong này tất nhiên không dễ dàng để mở ra.
Một người trong số họ gọi lại quản gia tư nhân đang dắt một con ngựa đi vào, hỏi: “Chu tổng hôm nay cũng tới trại đua ngựa sao?”
Quản gia lễ phép trả lời: “Hôm nay cháu ngoại của Chu tổng và bạn của tiểu thư tới trại đua ngựa chơi.”
Cháu ngoại của Chu tổng?
Đám nam sinh vô cùng hâm mộ nhìn thoáng qua, những người như vậy quả nhiên là vừa sinh ra đã được đứng trên đỉnh kim tự tháp, vị trí mà họ có cố gắng cả đời cũng không với lên được.
Phía bên trong trại đua ngựa, người nọ tựa như đã cưỡi mệt rồi, lúc cách mấy người họ khoảng hai, ba trăm mét thì nhảy từ trên lưng ngựa xuống.
“Cô ấy” tháo mũ giáp xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Ánh nắng chiều chiếu trên người “cô ấy”, tạo nên một vầng sáng chói mắt, ngay cả không khí và bụi bặm xung quanh dường như cũng đang dừng chân lại để ngắm nhìn “nàng”.
Ngay lập tức, một đám người chạy đến bu quanh người “cô gái ấy”, có người thì đưa nước, có người thì cầm lấy cương ngựa hộ “cô”, có người thì đứng đó tiếp chuyện cùng.
Cảnh tượng này, tự dưng lại cảm thấy quen thuộc?
Tầm mắt của Diệp Hành dán chặt lên người vừa xuống khỏi ngựa kia.
“Quả không hổ danh là cháu gái của Chu tổng mà.” Cậu nam sinh kia không nhịn được mà phải cảm thán vài lời.
Cái cảnh tượng đại tiểu thư được hầu hạ lên trời này khiến mấy người họ lác cả mắt, chắc chỉ kém mỗi chuyện là chưa có ai lên mớm nước thôi.
Kết quả là y vừa quay đầu lại đã thấy sắc mặt của mấy người phụ trách Thanh La Loan có gì đó không đúng lắm.
Chu Vọng là cha vợ của Vương Chinh – tổng phụ trách hạng mục Thanh La Loan, cháu ngoại của ông ta chính là con gái của Vương Chinh.
Đại tiểu thư Vương Mẫn của tập đoàn Vương thị, người này bọn họ đã được gặp vài lần trong mấy buổi họp thường niên, xinh đẹp động lòng người, vô cùng ưu nhã, cao quý không với nổi, phàm là người đã từng gặp cô thì sẽ không thể nào quên được.
Vậy mà giờ phút này người con gái ấy lại cam tâm tình nguyện làm “người hầu chuyện” cho người nọ, thậm chí còn cười vô cùng vui vẻ mà đưa nước cho người ta!
Người kia có địa vị như thế nào vậy?!
Cái người xinh đẹp kia uống một hớp nước, sau đó dường như không hài lòng với hãng nước khoáng này lắm, lập tức nhíu chặt mày lại, Vương Mẫn vậy mà cũng không tức giận hay gì cả, cầm trang phục cưỡi ngựa của người nọ trên tay, trông cô vô cùng vui vẻ.
Nhóm người phụ trách hạng mục Thanh La Loan đều nghĩ rằng mình đang bị ảo giác, sắc mặt thoáng trắng bệch.
Chắc chắn là ảo giác rồi! Làm sao mà bọn họ có thể nhìn thấy cảnh tượng đại tiểu thư Vương Mẫn hạ mình đi hầu hạ người khác cơ chứ!!
Cậu nam sinh kia nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của tất cả mọi người, lúc này mới lấy lại tinh thần, y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía người nọ đang đi về hướng mình, sau đó mới phát hiện, cái người mà y tưởng là đại tiểu thư kia thực ra lại là một người đàn ông trẻ tuổi.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái thôi, y không thể nào rời mắt khỏi người đàn ông ấy. Y là một người kiếm cơm nhờ gương mặt, vô cùng nhạy cảm với “vẻ bề ngoài”, y tự cho rằng trong giới giải trí giá trị nhan sắc của mình chắc chắn phải ở hàng top.
Nhưng hôm nay, khi đứng trước người đàn ông trẻ tuổi này, vậy mà y lại cảm thấy người ta đã bỏ xa mình cả trăm ngàn km.
Đã có ánh trăng sáng ở đây, mấy viên minh châu sao có thể so bì độ sáng được?
Đường Minh Hề cưỡi ngựa suốt cả một buổi chiều, đau nhức hết cả eo, thoáng chốc cực kỳ hoài niệm sự vui vẻ, thoải mái khi nằm thư giãn trong bể bơi với nhiệt độ ổn định.
Đứng trước nhiều người như vậy, cậu không muốn giơ tay lên xoa eo, vô cùng tổn hại đến hình tượng của bản thân! Bởi vậy cậu chỉ có thể tự cổ vũ chính mình, làm bộ chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Làm một “soái ca” mệt mõi quá mà =)
Làm một “soái ca” nhưng sĩ diện thì càng mệt mõi hơn =)
“Vãi.” Vương Mẫn sửng sốt một chút: “Kia là chồng của anh mà đúng không nhỉ?”
Đường Minh Hề đang định nói, con gái con đứa sao cứ mở mồm ra là nói bậy, nghe được vế sau của Vương Mẫn, lập tức ngậm miệng, nghiêng đầu nhìn qua, vừa đúng lúc đụng trúng ánh nhìn của Diệp Hành.
Sau đó, tiện thể cũng thấy được một thằng nhóc õng à õng ẻo đang đứng bên cạnh người Diệp Hành.
Hay lắm =)
“Bình tĩnh.” Vương Mẫn đương nhiên cũng nhìn thấy cậu con trai đứng bên cạnh Diệp Hành.
Thân là một phú nhị đại như bọn họ đây, cái khác thì không biết, nhưng kỹ năng nhận biết tuesday và trà xanh cứ phải gọi là đạt mức thượng thừa.
Mà cái người đứng bên cạnh Diệp Hành kia vừa nhìn đã biết chắc chắn không phải loại người đứng đắn gì, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi trà xanh thoang thoảng rồi.
Vương Mẫn bỗng nhiên ấn bàn tay của cậu xuống, tranh cho vị đại thiếu gia tính tình kiêu căng này sẽ làm ra mấy chuyện kiểu lấy roi ngựa quật tuesday ngay chốn thanh thiên bạch nhật này.
“Trước tiên đừng nóng giận làm gì cả, có lẽ là chúng ta hiểu lầm gì đó, hay là anh đi lên chào hỏi chồng mình một câu đi?”
“Tôi có chồng à?” Đường Minh Hề nhàn nhạt đáp: “Chồng tôi chết rồi mà, không phải sao?”
“Vậy thì chào hỏi hiểu gì? Thắp hương chắc?”
Vương Mẫn: ……
Tôi đoán được rồi, cực kỳ tức giận.
Thực ra thì Đường Minh Hề cũng không phải cảm thấy tức giận, mà là cảm thấy mất mặt.
Diệp Hành tốt xấu gì thì cũng là chồng chồng trên danh nghĩa với cậu, vậy mà hắn lại dám quang minh chính đại đi ngoại tình? Mặt mũi của Đường nhị thiếu gia ném hết cho chó ăn chắc?
Lúc cậu đi vào phòng thay quần áo, mấy người họ tình cờ chạm mặt lần nữa.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đường Minh Hề làm lơ tất cả những ánh mắt có tò mò, nghiên cứu, có kinh ngạc, bất ngờ đặt trên người mình của mấy người kia.
Khẽ hừ lạnh một tiếng trong lòng, coi như không nhìn thấy Diệp Hành, cố gắng tự mình cúi đầu cởi dây giày.
Kết quả là cái dây giày này hình như cũng đang muốn đối nghịch với cậu, cậu càng cố gắng cởi thì càng cởi không được, cuối cùng đành dứt khoát mặc kệ nó luôn.
Mãi cho đến khi có một người nào đó xuất hiện trước mắt cậu, Đường Minh Hề chưa cả ngẩng đầu lên thì đã thấy Diệp Hành nửa quỳ trên mặt đất, lưu loát cởi dây giày cưỡi ngựa của cậu ra, sau đó lại giúp cậu đi giày của mình vào rồi thắt chặt lại dây giày.
Đường Minh Hề: ……
Đây là tự cậu muốn tới giúp tôi đó nhé (. _. )
Chó nam chính, thôi thì miễn cưỡng cho cậu được sống lại trong lòng tôi thêm 1 giây cuối cùng =)
Đường Minh Hề thấy có người tình nguyện tới giúp, tính tình tiểu thư cũng nổi lên.
Cậu giơ một chân khác ra trước mặt Diệp Hành, chờ hắn cởi ra rồi đi giày vào cho mình.
Đường Minh Hề cũng thuận tiện ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người đang đứng ở bên kia.
Cái cậu nam sinh kia đứng ở đó, sắc mặt khó coi vô cùng.
Diệp Hành buộc dây giày cho Đường Minh Hề xong, lập tức đứng lên nói với nhóm người phụ trách hạng mục Thanh La Loan đang đứng kia: “Hôm nay tôi còn có việc, xin thứ lỗi vì không thể bồi mọi người nữa.”
Mọi người lúc này cũng để ý đến thái độ của Diệp Hành, vẫn chưa phản ứng lại kịp, cái người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sopha trong phòng thay quần áo kia có thể là ai?
Người có thể khiến Diệp Hành quỳ xuống buộc dây giày cho, cả cái Ninh Thành này cũng chỉ có một mình Đường Minh Hề?
Nhị thiếu gia nhà họ Đường?
Mọi người lập tức vô cùng khiếp sợ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tại sao hắn ta lại ở đây?
Ngoài kia biết bao lời đồn rằng Đường Minh Hề và Diệp Hành rất không hợp nhau cơ mà, không phải sao? Tại sao hôm nay, nhìn cảnh tượng này lại cảm giác không đúng?
Bọn họ chưa cả kịp suy ngẫm xong, Đường Minh Hề lập tức lười nhác mà mở miệng nói: “Tôi mệt quá, giờ phải về nhà đi ngủ.”
Từ đầu đến cuối, không liếc nhìn cậu con trai lúc trước đi cạnh Diệp Hành một cái nào nữa.
Người nọ còn tưởng rằng, ít nhất thì Đường Minh Hề sẽ hỏi mình một hai câu, hoặc là gây phiền phức cho mình.
Cho dù là như vậy nhưng vẫn sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc trực tiếp làm lơ như bây giờ.
Hắn ta căn bản còn không cả thèm để mình vào mắt!
Sự chênh lệch quá lớn giữa hai người họ khiến cậu nam sinh kia chỉ có thể hung hăng mà siết chặt nắm tay lại.
Nếu Đường Minh Hề biết được những lời độc thoại nội tâm này của y, nhất định sẽ hô to vài câu oan uổng quá!- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tuy rằng cậu cảm thấy chuyện nam chính cắm sừng cậu thật sự khiến cậu rất mất mặt, nhưng vấn đề là, hắn ta là nam chính đó nha.
Cậu có thể yêu cầu nam chính không được làm gì à? =)
Trong cái mối quan hệ chồng chồng trên danh nghĩa này, mọi sự cố gắng của Đường Minh Hề tui đều sẽ trở thành có gì đó sai sai QvQ
Nhưng một câu chuyện nhỏ xíu như vậy thôi cũng đã thành công trở thành vết nhọt trong lòng Đường Minh Hề.
Đồng thời, nó cũng là thứ nhắc nhở cậu, về sau mấy hồng nhan tri kỷ mà Diệp Hành để ý quả thực là vẫn còn nhiều lắm.
Xa hơn chưa cần nói, điển hình là Đường Nặc.
Chờ khoảng 1 năm nữa, sau khi Diệp Hành trở về nhà họ Diệp, cái mạng nhỏ này của Đường Minh Hề coi như đi tong rồi.
Haiz, gần đây quả nhiên là bởi vì mối quan hệ với nam chính nhẹ nhàng hơn nên bản thân cũng bị chủ quan QvQ
Cẩn thận mà nhớ lại, khoảng cách từ bây giờ đến cái ngày Diệp Hành trở về nhà họ Diệp chỉ còn khoảng hơn 5 tháng, hơn nữa, sau khi trở lại nhà họ Diệp và giành được chức quyền, cùng lắm là 1 năm sau thôi, Diệp Hành sẽ thanh trừng toàn bộ Ninh Thành.
Đường Minh Hề u buồn bấm ngón tay tính thời gian, nghĩ tới trình độ bơi lội kém cỏi của mình như hiện tại, nhảy cầu còn chưa cả dám học.
Nhị thiếu gia bởi vì u buồn nên đêm đó ngài đã bị mất ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, tiếng chuông báo hiệu ngày sinh nhật của cậu cuối cùng cũng đã tới.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mà Đường Minh Hề bởi vì mất ngủ cả đêm nên sắc mặt rất kém, lúc ngồi trước gương cho đội ngũ stylist trang điểm, mấy người họ còn phải cẩn thận, dè dặt mà thả rắm cầu vồng.
Cái gì mà da của nhị thiếu gia tốt thật đấy, tôi từng trang điểm cho rất nhiều minh tinh rồi, nhưng da của họ chắc chắn không thể bằng 1/5 của ngài!
Cái gì mà mũi của nhị thiếu gia cao ghê ý, còn cao hơn cả chiếc mũi được làm với cái giá mấy ngàn vạn, lông mi còn rất dài nữa, quả thực đây đúng là gương mặt mà mọi người luôn ước ao…… bla bla bla……
Kỹ năng thả rắm cầu vồng của mấy người họ cũng không gọi là kém, nhưng vẫn chưa thành công đả động đến sự khó ở của Đường Minh Hề.
Bữa tiệc sinh nhật lần này của Đường Minh Hề được tổ chức ở cửa biển của vịnh Thiển Thủy.
Chiếc du thuyền thiên nga đen trị giá bốn trăm triệu USD đã sớm được đưa về đây là một tháng trước, chỉ chờ đến ngày được tiến vào vịnh Thiển Thủy và tổ chức bữa tiệc ngập tràn mùi tiền này mà thôi.
Thư mời tới dự buổi tiệc sinh nhật của nhị thiếu gia cứ phải gọi là cầu mà chưa chắc đã được.
Chỉ có tiền không thôi chưa chắc đã có thể sở hữu tấm thiệp mời kia, mà còn nhất định phải có tiếng và có địa vị trong xã hội mới được.
Bởi vì khi còn nhỏ Đường Minh Hề từng bị bắt cóc một lần, từ đó về sau, Đường Vân vô cùng để ý đến việc những ai có thể tham gia buổi tiệc mừng sinh nhật này.
Bên cạnh việc lựa chọn khách quý tới bữa tiệc, việc tuyển chọn bảo an và nhân viên phục vụ cũng vô cùng khắt khe, phải trải qua rất nhiều những vòng kiểm duyệt khác nhau, kém chút nữa còn định điều tra mười tám đời tổ tiên nhà người ta luôn.
Chỉ khi nào có thể chắc chắn rằng người này trong sạch thì mới được đi vào trong bữa tiệc.
Vào ngày sinh nhật của mình, Đường Minh Hề chẳng cần phải làm gì cả.
Tám giờ sáng thì có đội ngũ stylist đến tân trang từ đầu tới bàn chân cho cậu, thậm chí cậu còn chưa cả kịp tỉnh ngủ đã phải nửa tỉnh nửa mơ bị người ta quay đi quần lại, sau đó cậu bị đẩy vào trong phòng đựng quần áo, thử không dưới mười mấy bộ tây trang.
Đến giữa trưa mới quyết định là căn cứ vào tình hình mà đổi sang bộ tây trang khác phù hợp.
Vì để bảo trì dáng người mà độ đẹp của quần áo, bữa trưa của Đường Minh Hề chỉ có mấy miếng dưa lê bé tí xíu, chưa tới tối mà cậu đã đói đến mức đầu váng mắt hoa.
Chờ đến lúc bữa tiệc buổi tối bắt đầu, Đường Minh Hề cảm tưởng như thể mình đi đường thôi cũng có khả năng sẽ bị gió thổi cho ngã lăn quay.
Diệp Hành chỉ có tác dụng làm nền cho Đường Minh Hề, đương nhiên sẽ không cần phải đi lăn lộn như Đường Minh Hề từ tận sáng sớm.
Buổi sáng hắn tổ chức một buổi họp, suốt cả một buổi chiều cũng không ra ngoài, chỉ ngồi ở nhà chờ Đường Minh Hề rửa mặt, chải đầu, trang điểm.
Không thể không nói, chờ đợi quả thực là một việc vô cùng tra tấn tinh thần con người.
Cho dù Diệp Hành có là người kiên nhẫn đến đâu đi nữa thì chỉ khoảng mấy tiếng sau đã cảm thấy bực bội khó tả rồi.
Hắn giơ tay cầm cuốn tạp chí tài chính – kinh tế vừa được giao sáng nay lên, giương mắt đọc nhanh như gió.
Sau đó, những chữ cái tiếng anh trên mặt tạp chí không hiểu sao lại tự dưng biến thành một bức tranh phong cảnh.
Mà trong bức tranh đó, có hình dáng Đường Minh Hề ngày đó, mặc một bộ đồ cưỡi ngựa. Cảnh tượng kia đã vô tình khắc sâu vào ký ức của Diệp Hành.
Tuy rằng hắn không thích Đường Minh Hề nhưng cũng không thể không thừa nhận, Đường Minh Hề vô cùng xứng đáng với danh hiệu người xinh đẹp nhất thế giới.
Bộ đồ cưỡi ngựa khoác lên người cậu trông cực kỳ vừa người, hình dáng eo đầy tinh tế, một cánh tay đã có thể ôm trọn.
Mà sơn trang Mân Côi ngày đó ánh nắng cũng vừa đẹp, khiến cho hình ảnh này khắc thật sâu vào tâm trí của người thiếu niên.
Đã nhiều ngày rồi mà vẫn chưa thể quên được cảnh tượng ấy, Diệp Hành hơi mất kiên nhẫn.
Vẫn chưa xong cơ à?
Diệp Hành lạnh lùng giơ đồng hồ lên nhìn.
Chờ tới khi Đường Minh Hề bức ra ngoài, sự kiên nhẫn của Diệp Hành cũng đã đến giới hạn, sắc mặt của hắn kém vô cùng.
Sau đó hắn giương mắt lên, hô hấp phút chốc hơi đình trệ, rất nhanh lại chuyển tầm mắt qua chỗ khác.
Đường Minh Hề mặc trên người một bộ tây trang được đặt may thủ công màu nhạt, mỗi một xen-ti-met đều vừa như in, đường cong được tôn lên, bộ quần áo dán sát vào người.
Làn da của cậu vốn đã thuộc dạng nhạt, hôm nay còn được stylist đánh cho một lớp phấn nền mỏng, dùng che khuyết điểm che đi quầng thâm đen dưới mắt, stylist còn kẻ cho cậu đuôi mắt màu nâu nhạt khiến cho đôi mắt có cảm giác to và tròn hơn hẳn.
Ngày thường đôi mắt của Đường Minh Hề hơi rũ xuống, nhưng hiện giờ trông lại như được nâng lên cao hơn, khiến cho lực sát thương đến từ gương mặt của cậu được tăng cao.
Mới chỉ liếc qua nhìn một cái mà đã có thể thành công khiến người nhìn phải kinh tâm động phách.
Đường Minh Hề hiển nhiên cũng vô cùng hài lòng với tạo hình ngày hôm nay của mình, vừa lên xe cậu đã phải ngắm đi ngắm lại bản thân qua cửa kính của xe.
Diệp Hành để ý thấy cậu còn nhìn trộm mình hai lần, nhìn đến mức hắn có thể nhận ra trong lòng cậu đang rất nôn nóng, cơ thể lập tức nóng lên.
Anh ấy nhìn mình?
Anh ấy nhìn vậy là có ý gì?
Đường Minh Hề hoàn toàn không biết Diệp Hành đang cố để hiểu ám chỉ của mình, cúi đầu mở wechat lên gửi tin nhắn cho Vương Mẫn: ‘Hắn ta là người chết à? Vô lý thật đấy, tui trang điểm suốt cả ngày trời đó! Vậy mà một câu khen tui cũng không có??’
Vương Mẫn lập tức trả lời: ‘Đúng đấy đúng đấy, đúng là đồ không biết tốt xấu, dám làm lơ vẻ ngoài kinh thiên động địa, ma sợ thủy khiếp của công chúa điện hạ! Trừ phi hắn ta đưa cho tui một bản kết quả sinh lý bình thường, nếu không thì tui vô cùng nghi ngờ, hắn ta không thể lên được!!’
Vương Mẫn: ‘Cục cưng chụp cho người phàm như tui chiêm ngưỡng vẻ đẹp thần tiên của ngài đi nào ~~ [icon rải hoa]’
Đường Minh Hề: ‘Hình ảnh.jpg’
Vương Mẫn: ‘!!!’
Vương Mẫn: ‘QvQ!!’
Vương Mẫn: ‘Nãy tui đã nghĩ là sẽ đẹp rồi, không ngờ đẹp tới như vậy!’
Vương Mẫn: ‘Lẽ nào đám thần tiên mấy anh hạ phàm để dùng sắc đẹp giết chết chúng tui đấy à? Tui tuyên bố, anh đã thành công rồi đấy!!’
Vương Mẫn: ‘Nhưng tốt xấu gì thì cũng là một mạng người, dùng sắc đẹp giết chết ta thì anh được cái gì sao? Cục cưng à, anh ra ngoài với gương mặt như thế nào, chính phủ thực sự không đề phòng chút nào à! Như vậy sẽ gây ra tai nạn xe cộ đó!! QvQ’
Đường Minh Hề: ‘Chú mèo siêu kiêu ngạo.jpg’
Đường Minh Hề được khen thì vô cùng hài lòng, sau đó lại quay ra ngắm nghía bản thân trong cửa kính thêm lần nữa.
Nhưng mà lần này, từ trong hình ảnh phản chiếu trên kính, cậu phát hiện Diệp Hành đang nhìn mình.
Diệp Hành bị bắt tại trận, trở tay không kịp, thậm chí còn không cả kịp để quay đầu che giấu tầm mắt của mình.
Ánh mắt của hai người chạm nhau một lúc lâu.
Sau đó, “bùm” một tiếng.
Cả hai người không hẹn mà cùng nghe được tiếng tim mình đập bùm bụp bùm bụp.
Vcl.
Mãi đến tận khi bước chân lên chiếc du thuyền thiên nga đen, nhiệt độ trên mặt Đường Minh Hề vẫn chưa giảm xuống.
Bị ảo giác rồi.
Vừa nãy tại sao lại tự dưng cảm thấy nam chính đẹp trai quá thể nhỉ?!
Thôi được rồi, tuy rằng lúc mới đọc tiểu thuyết, cậu cực kỳ thích Diệp Hành, nhưng khi đó hắn chỉ là một nhân vật tồn tại trong sách thôi!
Ai đọc tiểu thuyết mà lại không thích nam chính cơ chứ! QvQ
Ai mà ngờ được rằng chính mình sẽ xuyên thư, sau đó trở thành vợ của nam chính cơ chứ! QvQ
Đường Minh Hề tự dưng cảm thấy thật buồn bực, nhưng lúc vừa lên du thuyền, quay mắt qua nhìn Diệp Hành, cái cảm giác tim đập nhanh kỳ quái lập tức biến mất.
Cho nên, đó chỉ là ảo giác, đúng vậy, chắc chắn vừa nãy chỉ là ảo giác =)
Tất cả đồ đạc trên chiếc du thuyền thiên nga đen này đều được đặt mua với yêu cầu tiêu chuẩn cực kỳ cao, ngày thường phải bỏ ra tận ba, bốn ngàn mới có thể ăn một bữa trong nhà hàng Michelin, nhưng hiện giờ lại có thể dễ dàng thấy cảnh tượng đó tại một bữa tiệc tối.
Trong bữa tiệc tối nay có rất nhiều nổi tiếng đến tham dự, người này người kia, bóng người trùng điệp, nhưng Đường Minh Hề mới là nhân vật chính trong bữa tiệc ngày hôm nay, từ khi cậu đặt chân lên du thuyền đã lập tức trở thành tiêu điểm, bị rất nhiều người vây quanh.
Trợ lý cá nhân bên cạnh cậu có đến tận 4 người, lần lượt là một người chắn rượu cho cậu, một người nhắc cậu xem nên nói gì, một người phiên dịch biết 4 thứ tiếng, và cuối cùng là một trợ lý sinh hoạt (chủ yếu phụ trách kiểm tra xem những đồ ăn thức uống được Đường Minh Hề cho vào miệng có an toàn hay không).
Bốn người họ đều là những tinh anh được lựa chọn vô cùng kỹ lưỡng, đứng ở bên cạnh Đường Minh Hề, chú ý đến hành động của cậu, giám sát cậu ăn cái gì uống cái gì, họ rất sợ bản thân sẽ làm sai gì đó, bởi vậy áp lực của cậu cũng trở nên lớn hơn.
Lúc này, Đường Minh Hề vô cùng hoài niệm dì Vương, vừa đơn giản trực tiếp, vừa thô bạo dễ dàng.
Dì Vương ơi, dì Vương yêu quý của tôi ơi huhu QvQ
Mới qua khoảng một tiếng đồng hồ, Đường Minh Hề đã cảm thấy hơi ngà ngà say.
Trợ lý sinh hoạt của cậu thấy vậy vội vàng báo cho Đường Vân, vài phút sau đã có canh giải rượu được bưng lên.
Đường Minh Hề đứng trên du thuyền, cảm thấy hơi buồn nôn, khó chịu, vẫy vẫy tay với 4 trợ lý bảo muốn một mình đi lên boong tàu ngắm cảnh.
Bốn người kia lập tức ào ào đòi phải đi theo mới được, Đường Minh Hề bực đến mức sắp nổ tung luôn rồi, lúc này kể cả bên cạnh có là Diệp Hành thì cũng tốt hơn rất rất nhiều so với 4 vị người máy AI này!!
Cậu vội vàng sửa lại, nói chính mình muốn đi tìm Diệp Hành, lúc này 4 người kia mới chần chờ mà nhìn cậu, tránh sang một bên.
Dù sao thì nhị thiếu gia muốn đi tìm chồng mình cơ mà, bọn họ không thể đi theo để làm bóng đèn được.
Đường Minh Hề chạy vào nhà vệ sinh nhanh như chớp, rửa mặt qua qua, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn được một chút.
Sau đó cậu lén lút đi dọc theo lối exit, chạy thẳng lên trên boong tàu.
Đúng lúc này, cuộc nói chuyện của hai người đàn ông trong bóng đêm truyền tới tai của cậu.
“Nhiều người ở quanh hắn quá, không tiện ra tay.”
“Mày bôi cái này vào miệng ly rượu của hắn, loại này là hàng tốt đấy, chạm vào cái là dính luôn.”
“Chờ đến khi hắn ta bị hôn mê thì trực tiếp ném xuống biển, để hắn chết đuổi luôn.”
“Loảng xoảng ——!”
“Ai?!”
Đường Minh Hề trừng lớn hai mắt, mắt thấy mình đã bị phát hiện, vội vàng cắm đầu chạy.
Hai người kia thấy mọi chuyện bị bại lộ, vẻ mặt thoáng chốc trở nên hung dữ, giơ tay ra bắt Đường Minh Hề lại.
Tất cả những chuyện này xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Đường Minh Hề cảm giác trước mắt mình tối sầm lại, nháy mắt đã mất đi ý thức.
Tửu lượng của Diệp Hành không tốt, bởi vậy nên hắn luốn cố ý tránh đi những lời mời rượu không cần thiết.
Hắn chào hỏi xã giao với mấy khách hàng, sau đó vừa quay đầu lại thì nhìn thấy trợ lý sinh hoạt của Đường Minh Hề.
Người kia nhìn thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Thiếu gia, nhị thiếu gia không ở gần ngài sao? Ngài ấy nói đi tìm ngài.”
Diệp Hành khẽ nhíu mày: “Tối nay tôi chưa thấy anh ấy được lần nào cả.”
Sắc mặt của trợ lý sinh hoạt lập tức biến đổi, đúng lúc này, Diệp Hành tựa hồ như cũng ý thức được điều gì.
Một dự cảm không ổn đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn hết.
Khoảng 5 phút sau, tất cả các bảo an trên du thuyền bắt đầu chia nhau đi tìm Đường Minh Hề.
Nhưng Đường Minh Hề như thể đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy, không thể tìm thấy được.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Đường Minh Hề bị nước biển lạnh băng đánh thức.
Cậu tựa hồ như vừa bị người trên du thuyền ném xuống dưới biển, Đường Minh Hề đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện mình đang cách du thuyền một khoảng khá dài.
“Cứu với…… Có ai ở đó không?……”
“Cứu với…… Có người rơi xuống biển này……”
Tiếng kêu cứu yếu ớt hiển nhiên chẳng thể thay đổi điều gì, độ ấm trên người cậu chậm rãi biến mất, dưới tác dụng của cồn, Đường Minh Hề chỉ có thể kiên trì bơi trong chốc lát, ngay sau đó, không còn sức lực để bơi tiếp được nữa.
Nước biển ngập qua đỉnh đầu cậu, cậu lập tức hít thở không thông, Đường Minh Hề chỉ có thể cố gắng giãy giụa trong nước.
Mình sắp phải chết sao?
Hình như sắp phải chết thật rồi.
Vậy mà lại không phải chết dưới tay nam chính.
Thôi được rồi, chết đuổi ở dưới biển, ít nhất thì còn nhẹ nhàng hơn là bị cá mập cắn chết.
May mắn thì sau khi chết xác sẽ nổi lềnh phềnh trên mặt biển, có thể chết toàn thây.
Nhưng mà……
Yết hầu của Đường Minh Hề hơi hơi động đậy, chuỗi bọt khí cuối cùng của cậu cũng tan biến.
Trước khi chết, cậu không chắc chắn là có phải mình vừa hô tên Diệp Hành hay không.
Nhưng mà, nghĩ tới việc mối liên hệ của mình với thế giới trong sách này, vậy mà chỉ có mỗi một người là Diệp Hành mà thôi.
Ngay trước khi ý thức của cậu dần dần mất đi, bỗng nhiên cậu cảm giác được eo của mình được một người nào đó nặng nề ôm lấy.
Khát vọng được sống của Đường Minh Hề lại lần nữa được thôi thúc, cậu mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang gắt gao mà ôm chặt lấy mình.
Giờ phút này, khát vọng được có chút không khí của Đường Minh Hề đạt tới đỉnh điểm.
Cậu chưa cả kịp nhìn rõ xem người kia là ai đã lập tức kéo đầu qua, lấy môi mình lấp kín môi đối phương, kiêu ngạo mà cạy môi người kia ra, hấp thu một ngụm dưỡng khí.