Chiếc áo khoác sang trọng bị tay gã vò nát, hung hăng mà ném thẳng xuống đất. Nhưng gã hình như vẫn chưa hết giận được, lúc gã đi ra ngoài cửa còn tiện chân dẫm thật mạnh hai cái.
Một chiếc áo khoác sạch sẽ, phẳng phiu chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cái giẻ lau.
Đường Vân thở dài, trầm giọng nói: “Thu dọn sạch sẽ sàn nhà đi.”
Nhân viên phục vụ đứng gần đó lập tức lao vào để dọn dẹp.
Những người nhà họ Đường còn lại trong sảnh yến hội thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó từng người chọn chủ đề riêng mà tiến tới chúc rượu Đường Vân. Tất cả lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Cứ như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì cả vậy.
Diệp Hành lạnh lùng mà nhìn cái áo khoác giờ đã thành giẻ lau trên sàn nhà, khóe miệng không chút giấu giếm hơi nhếch lên một chút.
Hắn không hiểu Đường Minh Hề lại làm khùng làm điên gì, thái độ với mình tự dưng lại thay đổi khủng khiếp như vậy.
Chẳng lẽ cậu cho rằng, chỉ cần mình được cậu “dỗ” một chút thì sẽ chạy theo cậu vẫy đuôi lấy lòng như một con chó rồi thì mang ơn đội nghĩa cậu hay sao?
Nếu không phải vì Diệp Nguyệt…… nhớ tới em gái mình, đôi mắt của Diệp Hành trầm hẳn xuống, hận không thể lập tức giết chết Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề bỗng dưng cảm giác sau lưng hơi lành lạnh, giống như thể đang bị một con thú dữ nhăm nhe từ đằng sau vậy.
Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Hành đang đứng ở sau cậu, ánh mặt lạnh băng.
Đường Minh Hề: ……
Biết ngay mà, bảo sao tự dưng lông tơ dựng ngược cả lên!
Mà tốt xấu gì vừa rồi mình cũng đã giúp nam chính một tay, kể cả có thù không nhớ ơn thì cũng đâu cần phải ác độc thế làm gì =)
Mười phút sau, Đường Nặc ung dung mà tới muộn.
Sau khi chào hỏi cùng Đường Vân xong, y đi tới chỗ của Đường Minh Hề, cung kính mở miệng chào: “Anh hai.”
Sau đó quay sang phía Diệp Hành khẽ gật gật đầu, đúng lúc này, những hận ý mạnh mẽ trong mắt Diệp Hành cũng đã giảm bớt, đáp trả lại y một ánh mắt hiền hòa, thân thiện.
Đường Minh Hề nhìn thấy hết một màn này, không khỏi cảm thán: Quả nhiên, không hổ là bạn thân của nam chính trong nguyên tác, cái ánh mắt này sẽ chẳng bao giờ tồn tài trên người tên phản diện cặn bã này mất.
Đường Vũ chạy mất nên bàn ăn này cũng thừa ra một vị trí.
Diệp Hành nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ ngồi mà Đường Vũ để lại, việc làm này khiến một số người trên bàn ăn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng phải nể mặt Đường Vân cũng đang ngồi đây nên bọn họ không dám lên tiếng hay làm gì quá đáng cả, chỉ dám làm những thủ đoạn nhỏ.
Mười bộ chén đũa được bưng lên, duy nhất chỉ thiếu một bộ của Diệp Hành mà thôi.
Diệp Hành bày ra vẻ đã sớm quen với những việc như vậy, im lặng mà ngồi ở vị trí của mình.
Tuy rằng đói khổ lạnh lão, nhưng hắn sẽ không bao giờ dùng tay để bốc đồ ăn, hắn cũng không muốn nhà họ Đường chê cười mình.
Đường Minh Hề nhìn thấy cảnh này, cảm thấy cực kỳ không đành lòng.
Từ lúc Diệp Hành đến nhà họ Đường tới giờ, hắn luôn phải chịu sự tra tấn của “Đường Minh Hề” kia, chưa bao giờ được ngồi vào bàn ăn.
Hoặc là tùy tiện ăn bừa chút cơm thừa canh cặn, hoặc là uống nước lạnh để đỡ đi cái đói. Nghĩ tới đây, Đường Minh Hề không thể không có chút hâm mộ hắn —— không hổ là nam chính, ăn cơm thừa canh cặn cũng có thể cao lớn đến như vậy.
Đã như thế rồi mà nguyên chủ còn cảm thấy hắn chưa đủ khổ, mỗi ngày như thể đang muốn tống cổ ăn mày vậy, cho Diệp Hành đúng 100 tệ tiền tiêu vặt.
Không cần nghĩ cũng biết, một kẻ cao ngạo như Diệp Hành sẽ không bao giờ đụng vào số tiền này.
Chiều nay phải quỳ ngoài tuyết lâu như vậy, mà còn bị tuyết phủ khắp người, sốt cao vẫn chưa khỏi hẳn, hiện giờ đầu óc hắn đang quay cuồng, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi đã là may mắn lắm rồi.
Người nhà họ Đường trong yến hội hôm nay như thể tự dưng gặp được một con chó hoang đang hấp hối bên đường vậy, ai cũng đi qua mà dẫm nó hai cái, phát tiết sự khó chịu của mình.
Nam chính ngồi trước mặt mình chịu khổ như vậy, Đường Minh Hề quả thực là…… ăn không nổi.
Thật sự ăn không nổi —— dù sao thì hôm nay nam chính mà chịu khổ chịu nhục thì sau này những nỗi khổ nỗi nhục của hắn sẽ biến thành từng vết dao trên người mình.
Đường Minh Hề dường như có thể thấy được kết cục chết thảm giữa một đàn cá mập của mình thông qua ánh mắt u ám, ghê rợn của Diệp Hành.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp theo đó nhăn mày lại, không kiên nhẫn mà đập thẳng đôi đũa xuống bàn: “Nhà họ Đường chúng ta phá sản rồi à? Toàn mời đầu bếp gì không vậy? Nấu đồ ăn chán chết. Chẳng có món nào tôi thích ăn cả!”
Tiếng chén đũa đập thẳng xuống bàn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng, những bàn khác cũng quay qua để xem có chuyện gì.
Đường Vân ngồi gần cậu nhất, bất đắc dĩ nói: “Đồ ăn không hợp khẩu vị thì cho người làm đồ khác là được rồi, đang yên đang lành em làm ầm lên làm gì.”
Trong nguyên tác có nói, anh trai của Đường Minh Hề —— Đường Vân rất chiều chuộng người em trai ruột thịt này của mình, cậu muốn gì thì sẽ được đó, kể cả cậu có la lối khóc lóc om sòm trong buổi họp thường niên này đi nữa thì Đường Vân cũng chưa bao giờ tức giận mà mắng cậu một câu.
“Em không ăn! Mang hết xuống đi, đổi một bàn khác!” Đường Minh Hề cậy sủng mà kiêu, cực kỳ thành công trong việc sắm vai một tên ăn chơi trác táng.
Đường Văn giơ tay lên gọi phục vụ tới, yêu cầu họ dọn hết cả bàn đồ ăn này, sau đó ánh mắt tự nhiên mà dừng trên người Diệp Hành, lúc này mới phát hiện ra trước mặt Diệp Hành không có bộ chén đũa nào cả.
Đường Nặc thấy thế, vội vàng nhân cơ hội này mà chen mồm vào, nhìn về phía nhân viên phục vụ mà quát lớn: “Mấy anh mấy chị giờ làm ăn kiểu gì vậy hả? Chén đũa mà cũng lấy thiếu hẳn một bộ?”
Sau lưng mấy nhân viên phục vụ lập tức lạnh cóng, mấy người họ cũng chỉ có thể làm theo yêu cầu của những người chức cao quyền lớn, bắt nạt Diệp Hành còn đơn giản hơn cả uống nước.
Nhưng ai mà ngờ rằng đúng lúc này lại bị tam thiếu gia phát hiện, làm chuyện xấu là một chuyện, khi chuyện xấu ấy lộ ra thì lại là chuyện khác, ai cũng trở nên khó xử.
Đường Vân nhìn thoáng qua Đường Nặc, lạnh nhạt nói: “Dễ hiểu thôi, chuẩn bị cho buổi họp thường niên hôm nay khá bận rộn, tất sẽ có thiếu sót. Mang lên bổ sung một bộ là được rồi, Tết nhất thế này đừng khiến mọi người không thoải mái.”
Đường Nặc vô tội tự dưng lại bị dạy dỗ một trận, siết chặt hai tay dưới mắt bàn, hổ thẹn mà cúi đầu, ngượng ngùng rũ lông mi, nói: “…… Vâng, anh cả nói đúng.”
Đường Minh Hề kinh ngạc mà nhìn về phía Đường Vân, thầm nghĩ tên anh trai này của mình quả nhiên là một người tiêu chuẩn kép.
Cậu “làm loạn” đến mức như vậy rồi mà vẫn đối xử nhẹ nhàng với mình, còn Đường Nặc cùng lắm cũng chỉ là nói giúp Diệp Hành mấy câu thôi, vậy mà lại bị Đường Vân nói cho thành như vậy, có thể thấy rằng Đường Nặc ở nhà họ Đường cũng không phải sung sướng gì, vừa đẹp thành một đôi chung hoàn cảnh với Diệp Hành.
Haiz, Đường Minh Hề thổn thức, nói mới nhớ, chính bởi vì Đường Vân đối xử tốt với cậu vô điều kiện như vậy, thiên vị cậu như vậy nên mới dẫn đến việc “Đường Minh hề” trong nguyên tác càng ngày càng trở nên kiêu căng, cuối cùng hại chết cả nhà họ Đường.
Bởi vậy mới nói, số mình nó khổ quá đi mà QvQ
Tất cả đồ ăn trên bàn được dọn hết xuống, Đường Minh Hề làm ầm lên đòi ăn cháo, khiến cả một bàn không thể không uống cháo suông uống nước lọc như cậu. Vẻ mặt của bọn họ thay đổi rõ rệt, nhưng dù giận Đường Minh Hề đến đâu thì cũng không dám mở miệng cằn nhằn một chữ.
Chỉ có mỗi Diệp Hành là ăn uống cực kỳ thoải mái, hắn sốt cao giờ còn chưa khỏi hẳn, vẫn đang bị bệnh, nhìn đến một bàn toàn những gà vịt thịt cá gì đó cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Giờ này mà được húp một hớp cháo nóng thì quá tuyệt vời, khiến cái dạ dày trống rỗng suốt một ngày của hắn được lấp đầy.
Thiếu niên ăn rất nhanh, Đường Minh Hề liếc mắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm cũng đâu có ai tranh với cậu đâu, cháo vẫn còn nóng như vậy mà có thể uống ừng ực được……
Nhưng cậu không biết rằng, Diệp Hành ở nhà họ Đường nếu muốn ăn cơm thì phải tự tranh tự đoạt, hắn ngồi chung bàn cơm với đám người hầu ở sau bếp, ăn chậm thì không thể ăn được, có khi còn phải chịu đói cả một ngày.
“Đường Minh Hề” sẽ không tốt tính mà giữ lại cho hắn một bữa cơm chiều đâu.
Nhưng mà, thấy Diệp Hành tập trung ăn cháo, không tỏ vẻ nghi ngờ gì với hành động bất thình lình muốn uống cháo trắng của mình, Đường Minh Hề nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lăn lộn suốt cả nửa ngày, lại còn dùng cả thân phận cậu ấm của mình để đòi hỏi một bát cháo cho nam chính. Bảng xếp hạng top 10 những người khiến mọi người khác cảm động rơi lệ năm nay mà không có tên cậu thì vô lý quá.
Sau buổi họp thường niên thì sẽ đến phần báo cáo, tổng kết thành quả 1 năm.
Đường Minh Hề và Đường Nặc mỗi người phụ trách một chi nhánh của công ty, mỗi người vận hành chi nhánh của mình một năm. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Đường Minh Hề khiến cho chi nhánh công ty của mình rối tinh rối mù lên, thậm chí còn gây nên một khoản nợ lớn.
Còn Đường Nặc thì thành công đưa chi nhánh công ty mình phụ trách lên thị trường, báo cáo thành tích của y cực kì nổi bật, mọi người đều rất tán thưởng.
Dần dần, trong yến hội bắt đầu xào xạc những tin đồn nhảm nhí, mọi người thảo luận rất nhiều. Những tin đồn kia truyền đến tai Đường Nặc khiến khóe miệng của y không nhịn được mà khẽ nhếch lên một cái.
“Thật sự không hiểu nổi sao Đường nhị có thể ngồi ở chỗ này? Nó cũng chỉ dựa vào anh trai nó thôi mà.”
“Theo tôi thấy á hả, cuối cùng nhà họ Đường sẽ vào tay của tam thiếu gia thôi, không lệch được.”
“So sánh người với người mới thấy, cùng là một người cha đẻ ra, sao chênh lệch lại lớn đến vậy nhỉ?”
“Trông thì có khác gì con đàn bà không cơ chứ, lại còn gả cho một thằng đàn ông, vậy mà còn không cảm thấy mất mặt. Nếu tôi mà là nó thì tôi đã tự tử lâu rồi.”
“Theo tôi thấy ý, nó với thằng con rể phế vật kia cũng hợp nhau đấy chứ ha ha ha.”
Nghe đến mấy câu chế nhạo này, Đường Minh Hề không cho là đúng: Dù sao thì năm sau mọi người sẽ đều phải chết dưới tay nam chính thôi mà =)
Còn Diệp Hành thì hơi nâng khóe miệng, trào phúng mà cười một cái, nhìn về phía Đường Minh Hề với vẻ mặt cực kì khinh thường.
Thấy cậu mặt dày vô sỉ như vậy, cả cái dáng vẻ không cảm thấy nhục chỉ thấy vinh của cậu, trong lòng hắn lại nổi lên một trận ghê tởm.
Đường Vân nghe xong những lời này, nhíu mày chặt lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi Đường Minh Hề: “Đừng để ý mấy câu nói kia, em vẫn còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ thôi mà, sau này vẫn còn không gian phát triển riêng của mình.”
Đường Minh Hề tí thì phun hết nước trong miệng ra: …… một đứa trẻ 21 tuổi á hả? Anh à, anh tỉnh lại đi, anh có bị cận không vậy nè!
“Với cả, có anh ở đây, em không cần phải quá cố gắng làm gì, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Đường Minh Hề dở khóc dở cười, nhớ tới thủ đoạn của Diệp Hành trong tương lai, trong lòng cậu nghĩ thầm: …… Cảm ơn anh nhé anh trai, năm sau hai chúng mình sẽ khoác tay nhau xuống suối vàng du lịch.
Anh em nói chuyện trò với nhau một lúc, buổi họp thường niên cũng đã đến giờ kết thúc.
Tất cả mọi người ai về nhà nấy, xe Bentley dừng ở cổng lớn, Diệp Hành đã chủ động xuống xe, lạnh nhạt đi về phía “phòng” của mình ở gần chuồng ngựa.
Đường Minh Hề nhìn cái thời tiết hiện giờ, trong lòng hơi tự hỏi: Trời lạnh như vậy cơ mà, nam chính lại còn đang sốt cao nữa, mà cái nhà kho bên cạnh chuồng ngựa kia là nơi có thể ngủ được à?
…… Thôi kệ vậy, tìm một cơ hội nào đó sắp xếp cho hắn một căn phòng hẳn hoi.
Tuy biết rằng tương lai Diệp Hành sẽ giết cậu, nhưng cậu cũng có thể bỏ chạy trước, ít nhất thì đến bây giờ Đường Minh Hề cũng không phải là ghét bỏ Diệp Hành cả.
Nhìn dáng vẻ cô đơn của Diệp Hành, trong lòng Đường Minh Hề hơi có chút bất an, tựa hồ như cậu đã quên mất một chuyện quan trọng nào đó.
Nhưng cậu bị gió thổi qua lạnh tới mức run lẩy bẩy, không còn tâm tư đâu mà suy nghĩ nữa, lập tức trở về phòng. Đến lúc dì Vương nấu cho cậu một nồi canh gừng nóng hổi, lúc này não Đường Minh Hề mới vận hành lại, cuối cùng cũng nhớ ra cậu đã quên mất điều gì!
Trong nguyên tác có viết, sau khi cả nhà họ đến dự buổi họp thường niên xong trở về, một nhân vật phản diện khác nữa thường hay cấu kết với “Đường Minh Hề” chính thức lên sân khấu với màn trình diễn đầu tiên của mình – Hoắc Nhất Nhiên.
Gã vừa xuất hiện đã quyết định làm một chuyện lớn, đầu tiên là tìm đến Diệp Hành đang rất mỏi mệt, sau đó xách Diệp Hành từ trong chuồng ngựa ra ngoài, không những đổ thừa cho hắn ăn trộm đồ vật của nhà họ Đường mà còn dùng roi ngựa hung hăng quật cho nam chính một trận.
Quá đáng nhất chính là, giữa tiết trời lạnh như thế này, gã lại châm một ngòi lửa mà đốt chiếc khăn quàng cổ Diệp Hành coi là trân bảo của mình, sau đó ném xuống ao cảnh trong nhà.
Mà chiếc khăn quàng cổ này là em gái hắn – Diệp Nguyệt tự tay đan trước khi cô bị mù, ý nghĩa của nó vô cùng quan trọng, Diệp Hành không thèm suy nghĩ gì mà nhảy thẳng xuống ao.
Giữa tiết trời lạnh giá của tháng chạp, trái tim Đường Minh Hề hung hăng đập mạnh, một dự cảm về điều gì đó không ổn càng ngày càng mãnh liệt.
Giây tiếp theo, cả căn biệt thự bỗng nhiên bật đèn sáng trưng, tiếng người lui tới ồn ào, một giọng nói hùng hổ vang lên: “Mày còn dám nói là mày không trộm đồ của nhà họ Đường!”
Giọng nói này, là Hoắc Nhất Nhiên!