Vừa mở mắt ra đã thấy đầu xe Maybach bị va đập đến nỗi mất đi hình dạng ban đầu của nó, cửa kính xe tràn lan những vệt máu dài, đầu của tài xế Trần xiêu xiêu vẹo vẹo, gục hẳn xuống, không còn cảm nhận thấy hơi thở của ông nữa.
Thân thể của Đường Minh Hề run rẩy kịch liệt, nhìn thấy trên đầu mình có rất nhiều máu, nhưng cậu lại không thấy đau.
Đây không phải máu của mình.
“Anh……”
Đường Minh Hề lấy lại tinh thần, lập tức bò ra khỏi lồng ngực Đường Vân, xem tình hình của y.
Cậu cảm giác bản thân như thể sắp mất đi khả năng nói chuyện vậy, mỗi lần thốt ra một chữ đều phải dùng toàn bộ sức lực.
“Anh, anh thế nào rồi? Có bị đụng trúng vào chỗ nào nguy hiểm không?!”
Đường Minh Hề vừa khóc lóc vừa hỏi han, máu và nước mắt hòa vào với nhau, hai tay của cậu áp vào hai bên má của Đường Vân, không ngừng thử xem Đường Vân có còn thở không.
Hơi thơ vô cùng mong manh.
Gần như không có.
Đường Vân lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đường Minh Hề liên tục hỏi han, cuối cùng y cũng có chút động đậy, có lẽ là vì muốn cho cậu bớt lo, giọng nói của Đường Vân trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, mong manh như thể ngay giây tiếp theo sẽ biến mất vậy.
“Tiểu Hề đừng sợ nhé, anh không sao đâu.”
Đường Minh Hề như thể không nghe thấy gì hết vậy.
Nước mắt dính cả máu, từng giọt từng giọt rơi lã chã.
Cậu vội vàng cố gắng bình tĩnh lại, sau đó dùng sức đạp cửa xe để có thể ra ngoài.
Phía bên ngoài, có rất nhiều người đang đứng đó, vô cùng nhiệt tình mà xắn tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ.
“Cứu anh của tôi với! Anh của tôi bị thương, anh ấy vẫn còn ở trong xe!”
Có lẽ bởi vì thấy Đường Minh Hề khóc thảm thiết quá, một người qua đường vội vàng đi qua trấn an: “Cậu đừng sợ, chúng ta mở cửa xe ra trước. Bọn tôi đã gọi xe cứu thương rồi!”
Cuối cùng cũng thành công bẻ được cửa xe ra.
Đường Minh Hề gắt gao bám chặt lấy Đường Vân, kéo y từ trong xe ra ngoài.
Cậu sợ rằng sau khi ôm được Đường Vân ra ngoài, sẽ nhìn thấy trên cơ thể của người kia khiếm khuyết 1 bộ phận nào đó.
Giờ khắc này, một hồi ký ức vô cùng xa lạ bỗng dưng xâm nhập vô cùng mạnh mẽ vào trí óc của cậu.
Tiếng nổ mạnh, ánh lửa bùng cháy, tiếng la hét của cha mẹ.
Và cả mảng tường trắng xóa ở bệnh viện, cùng bác hai đã bị mất đi hai chân.
Tựa như một lời nguyền rủa khó thể nào giải trừ vậy, sinh ra ở một gia đình hào môn, phải tập làm quen với những hiểm nguy, quỷ kế ngay từ nhỏ.
May mắn chính là Đường Vân không bị thiết khuyết đi bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể cả, chỉ là toàn thân dính đầy máu mà thôi.
Xe cứu thương đến ngay đúng lúc Đường Vân vừa được đưa ra ngoiaf.
Đường Minh Hề được y bao bọc kỹ càng ở trong lòng, bởi vậy nên chỉ bị thương một chút, nhưng bởi vì cảm xúc không quá ổn định, trước khi kịp bước chân lên xe cứu thương thì cơ thể mất hết sức lực, té xỉu trên mặt đất.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, thứ đầu tiên Đường Minh Hề nhìn thấy là trần nhà trắng tinh, và cả Diệp Hành đang ngồi bên cạnh giường.
Tinh thần của người kia đương nhiên là không tốt chút nào, hốc mắt đỏ bừng, trông âm trầm như thể đang ấp ủ một âm mưu muốn giết người vậy.
Đường Minh Hề ngồi bật dậy, Diệp Hành hơi ngơ ngác một lúc rồi lập tức bừng tỉnh.
Sau đó, người kia ôm chầm lấy Đường Minh Hề vào lòng. Cậu mãi mãi không thể nào hiểu được, khi một người đã từng mất đi cậu một lần, giờ lại nghe tin cậu xảy ra chuyện, trong lòng đã có những cảm xúc và suy nghĩ đấu tranh như thế nào.
Nháy mắt, hốc mắt của Đường Minh Hề đỏ bừng, chôn ở trong lòng Diệp Hành nghẹn ngào mấy câu.
Cậu bắt lấy cánh tay của Diệp Hành: “Anh trai của anh đâu rồi? Anh trai anh thế nào rồi?”
Giọng nói của Diệp Hành khàn khàn, đáp: “Vẫn đang trong phòng cấp cứu, chưa thoát khỏi vùng nguy hiểm.
Đường Minh Hề như thể bị sét đánh ngang tai, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
Một người vốn dĩ vô cùng sợ đau, vậy mà giờ cũng không thèm quan tâm có đau hay không nữa, mạnh mẽ rút cây kim trên mu bàn tay của mình ra.
Diệp Hành đỡ cậu đi tới cửa phòng cấp cứu.
Đường Minh Hề nhìn thấy phòng cấp cứu vẫn đang sáng lên ánh đèn đỏ, trái tim như thể sắp trào ngược ra ngoài vậy.
Cậu mệt mỏi ngồi thẫn thờ trên ghế chờ, trong lòng vô cùng hối hận.
Tại sao lại đồng ý để anh tới đón mình đi ăn?
Tại sao không tự mình đi ăn cơm?
Diệp Hành như thể cũng đoán được cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy, thấp giọng nói: “Không phải lỗi của anh. Chuyện này là một âm mưu được dàn dựng kỹ càng.”
Vừa dứt lời đã thấy Hà Văn Phương vội vội vàng vàng chạy tới, “Diệp tổng, biển số xe của hai chiếc xe việt dã kia là biển số xe giả, theo quan sát camera thì cả 2 chiếc đều biến mất ở cảng. Chúng tôi đã tìm thấy chúng ở trung tâm thu nhận xe cũ hỏng. Cả hai chiếc đều đã được xử lý qua, không tìm thấy bất kỳ một chứng cứ nào ở trên xe cả.”
“Tên tài xế lái xe tải kia sau khi đâm người đã tự sát, cảnh sát kiểm tra thì đo lường được trong cơ thể gã ta có 1 lường lớn cồn, hoàn toàn có thể kết luận là say rượu lái xe gây ra tai nạn.”
“Điều tra thân phận của tên tài xế đó chưa?”
“Tên là Lưu Đới Quốc, là người ở thôn Tam Truân khu Nông Mậu thành phố Trường Châu, 10 năm trước gã ta từng phải đi tù vì tội cướp bóc và cưỡng gian, 5 năm sau thì được ra tù, bạn bè của gã giới thiệu cho gã công việc vận chuyển hàng hóa đường dài này. Gã làm công việc này được 2 tháng thì đã bị đuổi việc vì bị bắt quả tang ăn cắp hàng hóa công ty, cảnh sát phán định rằng gã có tâm lý trả thù xã hội nên hôm nay mới trộm xe tải của công ty, phóng thẳng đến nơi đông người để gây chuyện, nhị công tử và Đường tổng không may lại đụng trúng lúc này.”
Hà Văn Phương nói xong thì lập tức trầm mặc.
Đường Minh Hề hỏi: “Chú Trần sao rồi?”
“Tôi đã trình bày mọi việc với người nhà của ông Trần, thi thể đang được lưu trữ ở nhà xác.”
Lại tiếp tục trầm mặc.
Đường Minh Hề nói với một giọng điệu mạnh mẽ chưa từng có: “Điều tra rõ ràng. Tuyệt đối không thể nào chỉ là tai nạn ngẫu nhiên được! Anh trai của tôi không thể nào tự dưng lại phải chịu cảnh như vậy, chú Trần cũng không thể nào tự dưng lại mất mạng được! Đây là mạng người, chứ không phải ngọn cỏ ven đường!”
Hà Văn Phương gật đầu lia lịa, trên hành lang bệnh viện vang lên tiếng bước chân hỗn độn.
Đường Nặc xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch, có lẽ y đã thực sự bị dọa cho hoang mang vô cùng. Trông y như thể vừa nghe thấy tin tức đã lập tức phi như bay tới đây vậy, hô hấp vẫn chưa vững lại. Y vội vàng lên tiếng hỏi: “Anh cả thế nào rồi ạ?”
Ngay sau đó, Đường Nặc chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Đường Minh Hề.
Tuy rằng Đường Minh Hề đem lại cho người khác cảm giác cậu là một người lạnh lùng, lãnh đạm khó gần, tính tình còn có chút kiêu căng, nhưng sau khi tiếp xúc thì sẽ biết, cậu là một ví dụ điển hình cho kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Ánh mắt tĩnh mịch và lạnh nhạt như vậy, có thể nói là chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt của cậu.
Đường Minh Hề đứng thẳng dậy, bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt Đường Nặc, sau đó, không một lời cảnh báo hay gì, cậu giơ tay lên, hung hăng tặng cho Đường Nặc một cái tát.
Vô cùng mạnh bạo và hung ác.
“Bộp!” một tiếng, âm thành này vang vọng đến tận cùng của hành lang bệnh viện.
Đường Nặc bỗng dưng lại bị tát, đầu lệch sang hẳn một bên, nháy mắt, khóe miệng đã hơi có chút máu.
Bởi vì không kịp phòng bị nên y ngã hẳn xuống mặt đất.
Những nhân vật cấp cao ở Quân Bách theo Đường Nặc tới đây thấy vậy thì lập tức sợ tới mức không dám bước tiếp.
Đường Nặc tỏ vẻ vô cùng khó tin, ngẩng đầu hỏi: “Anh hai?”
Đường Minh Hề từ trên cao nhìn xuống y, không nói một lời.
Thoáng chốc, thời gian như thể quay trở về 20 năm trước, vào ngày đầu tiên y đến nhà họ Đường kia.
Đường Minh Hề cũng giống hệt như bây giờ, cao cao tại thượng mà nhìn y.
Y khi đó chỉ dám nhút nhát, sợ sệt mà nhìn cậu, thậm chí còn chưa cả kịp gọi một tiếng “anh hai” đã bị Đường Minh Hề trực tiếp đi thẳng từ trên cầu thang xuống, đẩy ngã.
Tất cả trưởng bối nhà họ Đường đều ở đó.
Đường Nặc năm 5 tuổi đã đủ lớn để biết thế nào là xấu hổ, thế nào là mất mặt. Bị người khác làm cho nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, thoáng chốc, mặt của y trắng bệch.
Suốt hai mươi năm nay.
Cho dù y có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không có bất cứ thay đổi gì.
Đường Minh Hề vẫn y hệt như trước đây, cao quý đến nỗi không ai với tới được.
Y cũng vậy, vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc khô cằn.
Đường Nặc bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn Đường Minh Hề: “Anh hai? Anh có ý gì vậy?”
Đường Minh Hề vô cùng bình tĩnh đáp: “Hai chiếc xe việt dã kia là cậu sắp xếp hết đúng không?”
Vẻ mặt của Đường Nặc thoáng chốc đã biến đổi: “Anh hai cho rằng tai nạn ngày hôm nay là do em gây ra sao?”
Đường Minh Hề vẫn vô cùng lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào y.
Đường Nặc bỗng chốc cảm thấy vô cùng tức giận: “Anh hai! Anh không thích em thì có thể nói thẳng, chứ đừng vu oan hãm hại em với cái tội danh ghê tởm đó!”
Hốc mắt y thoáng chốc đã đỏ bừng, từng giọt nước mắt rơi xuống gò má: “Nói chuyện gì thì cũng cần có chứng cứ, tự dưng anh lại chất vấn em trước mặt nhiều người như vậy. Anh có bao giờ thực sự coi em là “người thân trong gia đình” không vậy?”
“Thế à? Nếu không phải cậu làm thì tốt.”
Đường Minh Hề lạnh nhạt nói tiếp: “Đường Nặc, tốt nhất là cậu đừng để tôi tìm thấy bất kỳ một chứng cứ nào, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần những gì anh tôi phải trải qua!”
Đường Nặc mấp máy môi: “Anh hai nghĩ thế nào thì cứ cho là thế đi.”
Y thoáng dừng lại, sau đó tỏ vẻ không đồng tình với lời nói của Đường Minh Hề, cắn răng nói: “Anh cả cũng là anh trai của em, từ trước đến giờ em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại anh ấy.”
Đúng lúc này, ánh sáng đỏ trước cửa phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh, phá vỡ bầu không khí căng thẳng ban nãy.
Đường Minh Hề và Đường Nặc gần như là cùng nhau bước về phía bác sĩ mổ chính. Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống, nói: “Hiện giờ tình hình của người bệnh vô cùng bất ổn, nếu trong vòng 24 tiếng mà vẫn chưa tỉnh lại, mong gia đình hãy chuẩn bị trước tâm lý đi.”
Lời nói của bác sĩ không khác gì tiếng sấm rền vang, đánh vỡ suy nghĩ của Đường Minh Hề.
Tầm mắt của cậu dừng lại trên gương mặt anh tuấn nhưng đầy nhợt nhạt của Đường Vân. Nhìn thấy gương mặt có vài phần tương tự mình này, cậu rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, khóc lớn 1 trận.
Khách sạn quốc tế Bách Lai.
Đường Nặc giơ tay lên, hung hăng tát thật mạnh vào mặt người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Người đàn ông kia bị cái tát của y làm cho đầu lệch hẳn sang 1 bên. Gã quay đầu lại, lộ ra một gương mặt đầy vẻ hung ác.
Đó rõ ràng là Tống Dục, từng là thành viên trong hội đồng quản trị của Quân Bách, và cũng là người quản lý vấn đề bảo an.
Ba năm trước đây, bởi vì chuyện Đường Minh Hề nhảy xuống biển, gã ta đã bị Đường Vân cách chức.
Đúng lúc đó, gã lại đang mang trên mình một khoản nợ vay nặng lãi kếch xù. Lúc Đường Nặc tìm thấy gã, gã vẫn đang trầm mê ở sòng bạc ngầm.
“Ông chủ Đường à, giờ đâu phải lúc để mà nội chiến với tôi đâu, đúng không?”
Đường Nặc trời sinh là một người nho nhã, nhưng cái tát này của y, là dùng hết sức lực.
Dù vậy nhưng Tống Dục cũng chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng vẫn chưa dính máu.
“Tôi bảo anh giết chết Đường Minh Hề, chứ không bảo anh động đến Đường Vân!” Đường Nặc lành lạnh nói: “Anh đừng quên nội dung hợp tác giữa hai chúng ta, nếu anh còn dám làm khác những gì tôi nói, vậy thì 200 triệu tiền mặt còn lại, anh đừng mong có được 1 xu nào!”
“Đừng tức giận vậy chứ ông chủ Đường, tôi cũng đâu có muốn động chạm gì Đường tổng đâu, ai mà ngờ là lúc đó cả hai người họ đều trên xe chứ. Nhưng khi đó là một thời cơ tốt, không thể nào bỏ lỡ được.”
“Hiện tại Đường Minh Hề vẫn chưa chết. Anh cho rằng, chúng ta đã thất thủ 1 lần, sau này sẽ có thêm cơ hội thứ hai hay sao hả?!” Đường Nặc giận đến độ hét lớn: “Hiện giờ hắn ta đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi. Anh cho rằng Diệp Hành là một tên phế vật sao? Đường Minh Hề bỗng dưng xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha như vậy! Chờ đến khi hắn tra ra 2 người chúng ta, thì chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi!”
“Sợ gì chứ.” Tống Dục tỏ vẻ không phải chuyện gì lớn đáp: “Nếu không giết được Đường Minh Hề thì cứ giết Đường tổng thôi. Ông chủ Đường à, cậu nghĩ kỹ mà xem, phần trăm sống sót của Đường tổng rất thấp, nếu hắn chết thì di chúc sẽ ngay lập tức có hiệu lực. Nếu tôi không lấy được 200 triệu cậu đã hứa kia, thì cậu cứ chờ mà chết cùng anh trai của mình đi. Có hiểu không?”
Câu cuối cùng vừa dứt, Tống Dục lập tức rút một cây dao nhỏ ra, đè ở trên mặt Đường Nặc, cười hì hì mà nhìn y với ánh mắt hung ác vô cùng.
Sắc mặt của Đường Nặc lập tức trở nên trắng bạch. Tống Dục nói tiếp: “Hiện giờ kế hoạch thay đổi, cách duy nhất để cứu vãn là cậu đưa Đường Vân từ trong bệnh viện ra ngoài, sau đó liên hệ với luật sư, ép buộc ông ta sửa lại di chúc, nếu không thì trong hai chúng ta, đừng ai mong có một đồng.”
“Không được.” Đường Nặc nhắm mắt lại, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Đó là anh trai của tôi, tôi không muốn hại anh ấy.”
Sắc mặt của Tống Dục lập tức trầm hẳn xuống: “Đường Nặc ơi là Đường Nặc, cậu đừng ép tôi như vậy chứ. Tôi nói lại một lần nữa, nghe cho rõ, hai người chúng ta đã đắc tội cả Đường Minh Hề lẫn Diệp Hành, chỉ khi nào cậu ngồi được vào chiếc ghế tổng giám đốc này, nắm được quyền thừa kế của nhà họ Đường thì mới có đủ năng lực chồng lại Diệp Hành. Còn không, thì thứ chờ chúng ta chỉ có cái chết mà thôi.”
“Hay là cậu cho rằng, Diệp Hành vẫn còn chút tình cảm với cậu sao?”
Nghe được nửa câu sau, Đường Nặc lập tức nhíu chặt mày lại.
Tuy rằng y không hiểu tại sao lại có lời đồn mình là tình nhân của Diệp Hành, nhưng nếu ngay cả Tống Dục cũng biết, thì quả thực là vô lý.
Tống Dục ân cần thuyết phục: “Hơn nữa, chúng ta chỉ mời Đường Vân ra ngoài, sửa chữa một số chỗ trên di chúc thôi mà chứ đâu có tính toán giết hắn ta đâu. Huống hồ, chúng ta là người trên cùng 1 chiến tuyến, trong tay cậu vẫn đang cầm tiền của tôi cơ mà. Trước khi có được số tiền kia, cái gì tôi cũng nghe cậu hết.”
Đường Nặc có vẻ đã hơi có chút buông lỏng, quả thực là biện pháp mà Tống Dục đưa ra đã là biện pháp cuối cùng có thể thực hiện được.
Đường Minh Hề đã bắt đầu nghi ngờ y, lại cũng sống lại 1 đời giống y.
Có rất nhiều bí mật mà cậu ta cũng biết, chuyện này không khác gì một tảng đá đang treo lủng lẳng trong đầu, khiến Đường Nặc ngày nào cũng sống trong lo sợ.
“Cậu ngẫm lại mà xem. Hai chiếc xe việt dã kia chúng ta đều lấy từ trung tâm thu nhận xe hỏng, tra thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ tra được thế thôi, còn cả Lưu Đới Quốc, cùng lắm thì cảnh sát chỉ có thể phán định là gây tai nạn do rượu bia mà thôi. Số tiền mà chúng ta hứa cũng đã được chuyển vào tài khoản của con gái ông ta rồi, Diệp Hành cho dù có giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể tìm thấy bằng chứng chuyển khoản kia đâu. Hiện giờ chỉ cần anh trai cậu có mặt, yêu cầu sửa chữa di chúc, chờ đến khi cậu trở thành chủ nhân mới của nhà họ Đường, vậy thì cậu còn sợ hãi gì nữa? Đây chẳng phải là ước muốn bấy lâu nay của cậu hay sao, ông chủ Đường?”
Ước muốn bấy lâu nay của tôi sao?
Đường Nặc tỏ vẻ trào phúng mà cười nhạt một cái.
Cho dù là đời trước hay đời này.
Hình như trong mắt những kẻ khác, y cố gắng đến như vậy, hao tâm tổn sức đến như vậy, chỉ là để có được quyền thừa kế nhà họ Đường.
Mình thật sự…… muốn thứ này sao?
Thời gian đã qua đi lâu như vậy rồi, Đường Nặc thậm chí còn quên mất rằng, lúc y vừa đến nhà họ Đường, y đã từng hy vọng có thể chạy trốn ra bên ngoài.
Y chán ghét nhà họ Đường, cũng chán ghét cả Đường Minh Hề.
Chán ghét bọn họ nói xấu sau lưng mình, nói mình là một thằng con riêng.
Chán ghét ánh mắt khinh bỉ của bọn họ mỗi khi liếc qua y.
Đường Nặc vẫn luôn cất gọn hành lý của mình, chờ ngày trốn thoát khỏi nhà họ Đường.
Nhưng sau đó lần nào cũng bị quản gia chặn ở cửa.
Trong trí nhớ của y, hình như y cũng từng thành công chạy trốn 1 lần.
Ngày hôm đó là sinh nhật của Đường Minh Hề, y thừa dịp tất cả mọi người đang tụ tập ở phòng khách, khoác hành lý của mình chạy thẳng ra ngoài.
Rõ ràng y và Đường Minh Hề sinh ra cùng 1 ngày.
Nhưng không có một ai nhớ đến điều đó, thậm chí còn có người không cả biết y là ai, bởi vậy nên buổi tối hôm đó y mới thành công chạy trốn xa đến như vậy.
Phía bên ngoài nhà họ Đường chỉ có núi và cây, bóng đêm đáng sợ đến run rẩy cả người.
Không có mấy lời chế nhạo và cười cợt, không có những câu ân cần dạy bảo của mẹ, chung quanh y chỉ có những âm thanh đáng sợ của đêm tối.
Bởi vì chạy quá nhanh nên y bị vấp, ngã xuống con suối nhỏ cạnh đó. Lúc y giãy giụa để cố gắng bò dậy thì lại bị trẹo chân, toàn thân ướt đẫm, chỉ có thể run bần bật mà chịu đựng cơn đau nhức, không dám phát ra âm thanh.
Lúc này y mới cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi dã thú và côn trùng trong rừng rậm.
Sợ hãi đêm nay chính mình sẽ chết bên bờ sông.
Có lẽ quản gia cảm thấy quá phiền toái nên mới không chạy ra ngoài tìm y.
Y vẫn nhớ kỹ, ngay lúc y đang sốt cao đến nỗi mơ hồ, có một tia sáng hướng về phía y.
Y vẫn nhớ rõ, khi đó Đường Vân đã ngồi xổm xuống bên cạnh mình, giọng nói ôn hòa vang lên: “Sao lại chạy trốn nhanh thế? Anh ở phía sau gọi thế nào em cũng không nghe thấy.”
Anh hỏi y: “Còn có thể đi được không?”
Đường Nặc nhớ rất rõ, đêm hôm đó tuy bầu trời tối đen không mây không sao, nhưng y lại cảm giác xung quanh sáng như ban ngày vậy.
Đường Vân năm 16 tuổi, cõng y trên lưng, đi từng bước về nhà.
Đường Vân từ trước đến giờ vẫn luôn rất cao, trong trí nhớ của y, anh cả cao cực kỳ.
Như thể chỉ cần dựa vào bờ vai rộng lớn ấy, là có thể né tránh tất cả những mưa gió bão bùng phía trước.
Đường Nặc im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng mà khóc trên lừng Đường Vân.
Từng giọt nước mắt lăn dài, chính y cũng có thể nghe được tiếng khóc non nớt của mình.
“Anh…… chân của em đau lắm.”
Đó là lần đầu tiên Đường Nặc lên tiếng gọi người khác.
Cũng là lần đầu tiên y mở miệng nói chuyện từ khi tới nhà họ Đường.
“Anh còn tưởng là em bị câm đấy chứ, hóa ra vẫn còn biết nói chuyện à nha.”
Sau đó, Đường Vân lấy từ trong túi ra một miếng bánh kem nho nhỏ.
Chiếc hộp đã hơi bị nát, có lẽ là bởi vì lúc chạy đến đây anh không cẩn thận, bởi vậy nên miếng bánh trông không đẹp đẽ gì cho lắm.
“Nhanh nhanh ăn một miếng đi, sau đó còn ước nữa, quá 12 giờ là không linh nghiệm nữa đâu.”
Đường Vân như thể bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, khẽ vỗ vỗ lưng Đường Nặc, nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Nặc.”
“Lần sau mà còn muốn ra ngoài chơi muộn như vậy thì nhớ phải gọi anh, biết chưa?”
“Trẻ con mà ra ngoài một mình thì vô cùng nguy hiểm, hiểu không?”
Y nghĩ thầm, không phải y muốn ra ngoài chơi.
Y muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Trước 12 giờ tối, Đường Nặc cũng bắt kịp thổi ngọn nến tưởng tượng không tồn tại.
Y im lặng mà ôm chặt lấy cổ của Đường Vân, trong lòng yên lặng nói lên lời cầu nguyện có chút ngây thơ của mình.
“Con muốn làm em trai của người anh này, con muốn anh ấy mãi mãi là anh trai của con.”
“Nghĩ kỹ chưa thế?”
Giọng nói của Tống Dục kéo y quay trở về hiện thực.
Tầm mắt của Đường Nặc quay trở lại trên người Tống Dục.
Ngay sau đó, y nghe thấy giọng nói của chính mình, như thể đã thực sự quyết tâm vậy.
“Di chúc nằm ở nhà cũ nhà họ Đường.”
“Muốn làm gì thì làm, nhưng phải nhanh lên, Đường Minh Hề sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian đâu.”