Thời điểm sau khi Minh Hằng xảy ra chuyện, đến tự do thân thể của chính bản thân thậm chí còn bị hạn chế ở nhà cũ của Đường gia.
Đoàn đội luật sư của Đường gia hết một người rồi lại một người xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tất cả mọi thứ cùng thời gian đều đè ở trên người hắn, Diệp Hành cơ hồ không còn tinh lực suy nghĩ bất luận điều gì khác.
Hắn vốn dĩ cho rằng chính mình có thể nhịn được việc không nhìn thấy Đường Minh Hề, nhưng ngày hôm qua Đường Vân lạnh như băng để lại một câu, lại khiến cho hắn hoàn toàn đứng ngồi không yên.
Hoặc là chính hắn phải gánh vác mấy trăm triệu đôla tổn thất này, dành phần còn lại của cuộc đời trong tù.
Hoặc là lập tức cùng Đường Minh Hề ly hôn, rời khỏi Đường gia.
Diệp Hành trong lòng tức giận càng sâu, muốn giáp mặt chất vấn Đường Minh Hề.
Đây là ý của cậu sao? Vì muốn cùng tôi ly hôn, đáng giá dùng chuyện lớn như vậy đến để ép tôi không?
Hắn buổi sáng hôm nay từ nhà cũ của Đường gia rời đi, thời điểm trở lại biệt thự của Minh Hề, lại phát hiện trong nhà trống rỗng.
Đường Minh Hề không có ở đó, cậu đi nơi nào? Đến cả nhà cũng không trở về?
Hay là nói, trở lại cái nhà này khiến cho cậu cảm thấy ghê tởm?
Hắn không phải là một người có lòng nghi kỵ, nhưng ở trong tình yêu, hắn cũng không phải là ngoại lệ, không dám đối với người yêu trẻ tuổi phó thác quá nhiều tín nhiệm.
Diệp Hành cảm giác trong lòng chính mình nghẹn một cỗ u ám không rõ, tới quầy rượu lấy ra Whiskey rồi uống lung tung lên mấy chén.
Tửu lượng của hắn cực thấp, không đến một lát liền cảm thấy đầu óc choáng váng, trong tâm trí chỉ muốn biết Đường Minh Hề rốt cuộc đã chạy đi đâu.
Một đường tìm dọc theo mấy cái địa phương mà cậu thường hay lui tới.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy được thân ảnh của cậu, Đường Minh Hề không những chỉ có một người, cùng cậu xuống xe còn có Hạ Lăng Chi.
Hắn vốn là một người luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo, sau khi nhìn thấy một màn này, bực bội trong lòng lại bị một phen lửa đốt cháy thành vô cùng kịch liệt.
Diệp Hành không biết chính mình đã đứng ở dưới lầu bao lâu, nhìn đến khi bọn họ ôm nhau, tiếp theo đó Hạ Lăng Chi còn đưa Đường Minh Hề lên lầu.
Trên người hắn kết một tầng rét đậm sương tuyết, lạnh lẽo từ ngoài vào trong, cả trái tim cũng dường như bị đông cứng.
Diệp Hành bước từng bước vào trong thang máy, giống một con dã thú đang ngủ yên trong bóng tối.
Đường Minh Hề còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ấn ở trên tường siết chặt lấy vòng eo.
Động tác của Diệp Hành không thể gọi là ôn nhu, sức lực cực lớn như sắp bóp nát cổ tay của cậu, hắn hôn không hề có kỹ thuật, đôi môi vẫn chưa khỏi hẳn của Đường Minh Hề còn bị hắn cắn mấy lần.
Trong bóng đêm, Đường Minh Hề rốt cuộc cũng đẩy được hắn ra, cố gắng thở dốc một lát.
Sau đó cậu nháy mắt phát hỏa: “Cậu đang phát điên cái gì thế?!”
“Tôi muốn gặp anh.”
“……”
Đường Minh Hề vốn dĩ tích góp một đống lớn lửa giận, trực tiếp bị bốn chữ này của Diệp Hành dập tắt.
Cậu thấy tôi thì liền có thái độ này sao? Cậu đây là muốn gặp tôi hay là muốn đánh tôi thế nam chủ ca ca QvQ?!
Đường Minh Hề lúc này cũng không khách khí, đẩy hắn một phen: “Cậu trước tiên hãy buông tôi ra. Trên người của cậu tất cả đều là mùi rượu, khó ngửi muốn chết.”
Cậu thề, cậu chỉ là nhẹ nhàng đẩy một chút.
Kết quả giây tiếp theo, phảng phất như thể lực của Diệp Hành lại chống đỡ hết nổi, trực tiếp ngã ra trên mặt đất.
Đường Minh Hề:?
Không phải là đang ăn vạ chứ?!- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kết quả là đợi vài giây, Diệp Hành thật sự vẫn không có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Đường Minh Hề đành phải một bên mở cửa một bên ngồi xổm xuống đem thân thể Diệp Hành nâng dậy.
Khi đèn trong phòng sáng lên, Đường Minh Hề mới phát hiện sắc mặt Diệp Hành trắng bệch đến đáng sợ.
Trên quần áo vẫn còn sương muối chưa tan hết, cái trán lại nóng bỏng như thiêu đốt, hai mắt hắn nhắm nghiền, ngất xỉu rồi cũng không thấy được an ổn.
Trong tình huống này, Đường Minh Hề khẳng định không thể đem Diệp Hành ném ở ngoài hành lang được.
Đường đường là nam chủ lại biến thành cái dạng này, Đường Minh Hề không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Khí thế bá khí khởi điểm của ngươi đâu rồi, Diệp Tiểu Hành!
Chỉ là ly hôn mà thôi, như thế nào lại đem chính mình làm thành thảm như vậy?
Chẳng lẽ hắn không phải là cái loại hậu cung thành đàn, nam nữ trên thế giới đều sẽ vì hắn tranh giành tình cảm, hồng nhan tri kỷ trải rộng trong thiên hạ, là người sinh ra đã được định sẵn là kẻ chiến thắng sao?!
Không đến mức, thật sự không đến mức.
Đường Minh Hề một bên phun ra, một bên lôi lôi kéo kéo đem Diệp Hành an trí ở phòng ngủ.
“Xoạch” một tiếng, trong túi áo tây trang của Diệp Hành rơi ra một cái hộp tơ nhung làm bằng thủ công tinh xảo.
Đường Minh Hề đã có kinh nghiệm chiếu cố Diệp Hành nhiều lần, lúc này đã ngựa quen đường cũ đi chọn thuốc hạ sốt, dùng nước ấm làm ướt khăn lông.
Khi trở lại mép giường, vừa vặn đá vào cái hộp tơ nhung trên mặt đất.
Đường Minh Hề dừng lại động tác, nhặt cái hộp tơ nhung ấy lên, một lời khó nói hết nhìn đi nhìn lại trong chốc lát.
Sau khi mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn, số lượng không nhiều.
Đường Minh Hề tâm tình phức tạp, thở dài, đem hộp nhẫn đặt ở tủ đầu giường.
Cậu lau đi mồ hôi lạnh nhỏ vụn trên trán Diệp Hành, lặp đi lặp lại vài lần, rốt cuộc cũng lau đi được đôi lông mày hơi nhíu của nam nhân kia.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt của Diệp Hành.
Đường Minh Hề mãi luôn chần chờ, nhịn không được cầm lấy hộp nhẫn trên tủ đầu giường, sau khi mở ra, lấy xuống cái kích cỡ hơi nhỏ một chút kia, đeo lên trên ngón áp út của chính mình.
Kích cỡ vừa vặn, không thừa không thiếu.
Các ngón tay của cậu trắng nõn mảnh mai, khớp nối rõ ràng.
Đường Minh Hề cũng không biết bản thân đang làm gì, thời điểm phục hồi lại tinh thần, đã lấy ra di động, đối với mu bàn tay đang mang nhẫn của chính mình chụp một tấm.
Cũng khá xinh đẹp đó chứ(.)
Hơn nữa, đây vốn dĩ chính là đồ vật mà Diệp Hành đưa cho cậu……
Cậu chỉ chụp một tấm lưu lại kỷ niệm hẳn là không có quan hệ gì đi.
Màn đêm ngoài cửa sổ mơ hồ ái muội, Đường Minh Hề thật cẩn thận đem bức ảnh này phát lên vòng bạn bè.
Sau đó cài đặt thành chế độ chỉ chính mình mới có thể thấy, không ghi thêm bất kỳ văn tự dư thừa nào khác.
–
Thời điểm Diệp Hành tỉnh lại, đã không thấy Đường Minh Hề ở đó.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có một chén nước lạnh lẽo trên bàn cùng với một hộp thuốc đã mở, mới có thể chứng minh tối hôm qua không phải là giấc mộng Nam Kha của chính bản thân hắn.
Cậu cố tình tránh né không gặp, lạnh nhạt quyết tuyệt, làm cho trái tim của Diệp Hành rơi vào đáy cốc.
Cuộc gọi tiếp theo, lại là cọng rơm cuối cùng đè vào tinh thần vốn dĩ đã suy sụp của hắn.
Thanh âm vội vàng của Hoàng Vu Phi từ trong di động truyền đến: “Thiếu gia, tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi!”
Hắn ở trong điện thoại tức muốn hộc máu: “Nhất định là người của Đường gia tìm không thấy cậu, mới nghĩ ra một chiêu này để bức cậu ra đây! Thiếu gia, cậu hãy đánh giá kỹ càng một chút, bọn họ căn bản không phải là cái thứ tốt đẹp gì! Tiểu thư hiện tại đang ở bên trong phòng cấp cứu, ngài vẫn là hãy nhanh chóng lại đây một chuyến đi……”
Trong phòng bệnh vip đã sớm náo thành một mảnh hỗn độn, Diệp Nguyệt chịu phải kinh hách xuất hiện trạng thái sốc đã lâm vào hôn mê, bị đưa đến phòng cấp cứu.
Thời điểm Diệp Hành tới, bảo an của Đường gia đã đang xử lý tốt việc theo dõi tiếp theo.
Đường Minh Hề so với Diệp Hành thì tới sớm hơn một giờ, đúng như dự đoán của cậu, Diệp Nguyệt suýt chút nữa đã bị bọn bắt cóc giả làm bác sĩ bắt đi.
Vẫn còn may mắn là bảo tiêu của Đường gia phát hiện kịp thời, mới tránh được một hồi bi kịch.
“Diệp Nguyệt đâu.” Diệp Hành sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Đường Minh Hề.
“Đang cấp cứu trong phòng cấp cứu.”
Diệp Hành nhợt nhạt phun ra một hơi, nghĩ đến Đường gia, nghĩ đến tất cả những tao ngộ gần nhất.
Nghĩ đến không biết hắn ta bắt đầu từ lúc nào, thế mà lại để ý đến Đường Minh Hề như vậy.
Hắn nhắm mắt vào, mỏi mệt lại lạnh nhạt: “Đường Minh Hề, lúc trước người muốn anh đau thấu cốt tủy là tôi, cùng Diệp Nguyệt không có bất kỳ quan hệ nào, anh hãy buông tha cho cô ấy đi.”
Hành lang của bệnh viện đột nhiên xuất hiện một mảnh yên tĩnh như chết.
Đường Minh Hề dường như có chút khó có thể tin: “Cậu cảm thấy người tới hại em của cậu là do tôi tìm đến ư?”
Diệp Hành một câu cũng chưa nói, nhưng trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đường Minh Hề tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, tấm lòng tốt của cậu hóa ra lại bị coi như lòng lang dạ thú từ lúc nào vậy?
Cái này có phải là làm việc tốt nhưng còn bị người ta bảo là lòng lang dạ thú không QvQ!!!
Diệp Tiểu Hành, hắn ta căn bản là một tên không có trái tim!!!
Cậu gần như muốn bùng nổ, ở hành lang liền cảm thấy bản thân sắp phát tác đến nơi.
Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, lại cảm thấy không sao cả.
Dù sao còn có nửa năm nữa là cậu sẽ phải hoàn toàn nói lời chia tay với nam chính, thích hiểu lầm như nào thì cứ hiểu lầm như vậy đi.
Nói cho đến cùng cho dù có hiểu lầm hay không, thì cái nhân vật phản diện pháo hôi như cậu đây, kết cục cuối không phải là chết thẳng cẳng hay sao chứ:)
Đường Minh Hề tính toán cậu giờ đây cũng sắp trở lại Vân Kinh, đơn giản trầm mặc mà chống đỡ.
Rất nhanh sau đó, ánh đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, Diệp Nguyệt không có chút nguy hiểm nào từ phòng cấp cứu di chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Ngay sau khi Diệp Nguyệt bình an không có việc, cùng lúc đó, Đường Vân cùng vài tên cảnh sát mặc thường phục xuất hiện ở cửa bệnh viện.
Đường Minh Hề trong lòng “Thình thịch” một tiếng, thầm nghĩ, mấu chốt của cốt truyện tới rồi!- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đường Vân trước tiên quan tâm đè lại bả vai của Đường Minh Hề: “Tiểu Hề, thế nào rồi, rốt cuộc tình hình thế nào rồi? Em có bị thương hay không? Có nơi nào không thoải mái hay không?”
Đường Minh Hề nói: “Không việc gì. Diệp Nguyệt cũng không việc gì, chỉ là gặp mấy bọn bắt cóc có dụng tâm kín đáo, thiếu chút nữa liền bị bắt được, nhưng may mắn là không có chuyện gì lớn xảy ra.”
“không có việc là tốt rồi.” Đường Vân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía Diệp Hành.
Người cảnh sát mặc thường phục đã đưa ra giấy chứng nhận tương quan: “Chào ngài, Diệp tiên sinh, chúng tôi hoài nghi cậu có liên quan mật thiết đến một vụ án kinh tế lớn, mời cậu phối hợp với chúng tôi đi một chuyến đến bộ công an.”
Diệp Hành giống như là không nghe được những lời mà cảnh sát nói, không thèm coi ai ra gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề tàn nhẫn đi dời tầm mắt, không muốn nhìn biểu tình của Diệp Hành.
Diệp Tiểu Hành, cậu cũng không nên trách tôi QvQ.
Nếu cậu không trở lại Vân Kinh, tôi căn bản sẽ không có thời gian trốn chạy!- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Yên tâm đi, chỉ cần dựa vào hào quang nhân vật chính của cậu, mấy cái cảnh sát này hoàn toàn không có biện pháp bắt cậu đâu.
Ninh Thành đã sớm dùng một tay chào hỏi qua, cậu chỉ là đi theo hình thức thôi, hoàn toàn không phải sợ.
Giống như là đang an ủi chính mình, Đường Minh Hề lại tiếp tục tẩy não, lặp lại mấy lần.
Dù vậy cảm giác nội tâm áy náy của cậu vẫn không được giảm bớt quá nhiều.
Không khí hành lang đọng lại đáng sợ, sau một lúc lâu, Đường Minh Hề bỗng nhiên nghe thấy Diệp Hành mở miệng.
“Đường Minh Hề, anh có từng thích tôi dù chỉ là một chút hay không.”
Đường Minh Hề nghĩ thầm, à thì, thời điểm cậu đọc tiểu thuyết thì cũng từng thích hắn một chút, nhưng khi đó hắn là người trong sách!
Đương nhiên loại lời nói xấu hổ này tuyệt đối sẽ không được nói ra ngoài đâu:)
Diệp Hành nhìn thấy cậu không nói chuyện, liền tiến lên bắt lấy cánh tay của Đường Minh Hề.
Nào biết trong khoảnh khắc tiếp theo, Đường Minh Hề giống như là vô cùng sợ hãi, trực tiếp ném tay hắn ra.
Cái động tác này, làm cho Diệp Hành hoàn toàn mất đi hy vọng.
“Anh thật sự chưa từng thích tôi dù chỉ là một chút hay sao?”
Mau tỉnh lại đi nam chính của tôi!
Đây chỉ là khởi điểm! Sao bỗng nhiên lại nổi lên cốt truyện Quỳnh Dao rồi, hắn làm như vậy khiến cậu không có cách nào nói tiếp!
Đường Minh Hề kỳ thật cũng không nghĩ như vậy, nhưng chỉ khi Diệp Hành trở lại Vân Kinh, hắn mới có thể chân chính từng bước một bước đi về phía nhân sinh chính xác của hắn.
Viên đá kê chân tiêu chuẩn là bản thân này cũng nên ở thời gian thích hợp xuống sân khấu.
Cậu không cũng yêu cầu gì nhiều nhặn, chỉ hy vọng có thể tiếp tục sống sót mà thôi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tương lai của Diệp Hành sẽ gặp được những người càng tốt hơn.
Dù sao so với Đường Minh Hề – cái tên “Cặn bã” này thì tuyệt nhiều.
Nghĩ đến điều này, Đường Minh Hề tàn nhẫn hạ quyết tâm, hoàn toàn cùng với Diệp Hành đoạn tuyệt.
Cậu trái lo phải nghĩ, trầm mặc trong chớp mắt mới mở miệng: “Chúng ta sở dĩ ở bên nhau cũng chỉ là do ông nội một bên tình nguyện mà thôi. Kỳ thật đó chính là một sai lầm.”
Đường Minh Hề nhẹ giọng nói, âm cuối có chút run rẩy: “Diệp Hành, tôi thật sự thật sự không có cách nào tha thứ cho một kẻ ngay từ lúc bắt đầu liền muốn tánh mạng của tôi.”
Thanh âm của cậu cơ hồ lạnh nhạt, khiến Diệp Hành toàn thân lạnh toát.
“Cho nên, anh hãy buông tha cho tôi đi.”
–
Đường Minh Hề sau một đoạn thời gian rất dài cũng không thể quên được ánh mắt mà Diệp Hành nhìn về phía cậu.
Vài lần từ trong mộng tỉnh lại, bên tai cũng đều vờn quanh câu chất vấn tan nát cõi lòng đến cực điểm kia của Diệp Hành.
Thời điểm khi Diệp Hành bị cảnh sát mang đi, Minh Hằng tạm thời do Đường Nặc quản lý, sau lúc Đường gia trải qua lần bị thương ngắn ngủi ấy, nguyên khí bị tổn hại nặng nề, phải yên lặng mất một khoảng thời gian.
Đường Minh Hề nhận được tin tức không lâu sau khi trở về biệt thự Minh Khê, nói rằng án kiện của Diệp Hành quá phức tạp, Ninh Thành bên này không có biện pháp nào có thể thẩm phán, khả năng phải đến Vân Kinh.
Chuyện ly hôn lại kéo dài hết lần này đến lần khác. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đường Minh Hề cuối cùng cũng không sao cả, dù sao nửa năm sau chắc chắn cậu sẽ trốn chạy, đến lúc đó bản thân cậu cũng không có nữa rồi, giấy hôn thú tính cái gì chứ:)
Sau khi đến Vân Kinh, nơi đó chính là địa bàn của Diệp Hành, Đường Minh Hề hoàn toàn không cần phải lo lắng cho hắn nữa.
Ngược lại là Vương Mẫn nhìn cậu cả ngày buồn bực không vui, nhiều lần chạy đến an ủi khiến cậu cảm thấy tràn đầy sức sống hơn, nói rằng trên thế giới này cũng không phải chỉ có một người nam nhân tên là Diệp Hành.
Đường Minh Hề có phải là vì Diệp Hành mới buồn bực không vui đâu, nam chủ tới Vân Kinh lúc sau tựa hồ như cá gặp nước thì tốt biết bao nhiêu chứ!
Chỉ cần dùng nửa năm thời gian liền đánh bại đại Boss lão mẹ của chính mình, nắm quyền kiểm soát duy nhất của Diệp gia, đi lên đỉnh cao nhân sinh, mở ra con đường nghịch tập.
Cậu là vì chính bản thân mới buồn bực không vui, không được sao QvQ.
Đường Minh Hề xác thật đã khổ sở một khoảng thời gian, ngay cả Đường Vân cũng nhìn ra tâm tình của cậu đang dần hạ xuống.
Chẳng qua trong lòng mọi người đều biết rõ nguyên nhân là gì, trong lúc nhất thời, Đường gia trên dưới không ai dám nhắc tới tên của Diệp Hành.
Mọi người ở trước mặt Đường nhị công tử nói chuyện đều vô cùng cẩn thận, sợ chọc cậu thương tâm.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kỳ thật Đường Minh Hề cũng không khổ sở như trong tưởng tượng, cậu chính là không muốn đi ra ngoài xã giao, đem tất cả thời gian đều dành ở việc bơi lội.
Phải biết rằng lần này Diệp Tiểu Hành đi tới Vân Kinh, điều ấy đồng nghĩa với việc hắn đã hoàn toàn trở nên hắc hóa, khi trở về khẳng định muốn lấy cái mạng chó của cậu!
TvT!
Nếu là một người bị rơi vào trong tình cảnh này chắc chắn cao hứng không nổi!
Thời gian một tháng rất nhanh liền qua đi, tội ác kinh tế liên quan đến Diệp Hành cũng đã tra ra manh mối.
Minh Hằng ngay lúc đó phát hiện ra thi thể của người phụ trách Lư Đông ở trong nhà, các chứng cứ đều cho thấy rằng hắn đã sợ tội tự sát.
Trên di thư viết cụ thể hướng đi của hàng hóa, hắn đại khái tham ô hơn 20 triệu để trả nợ cờ bạc cho chính mình.
Mấy con thuyền vận chuyển hàng hóa nào đó ở Hồng Hải bị phát hiện trên đảo nhỏ, tất cả đều không sai chút nào, Diệp Hành cũng nhờ vậy nên có thể rửa sạch oan khuất.
Chẳng qua một ngày hắn rời khỏi cục cảnh sát kia, giống như bản thân đã bốc hơi trong nhân gian.
Ai cũng không biết hắn đi nơi nào.
Nghe thấy cái tin tức này Đường Minh Hề có hơi chút vui mừng, rốt cuộc chỉ có trong lòng cậu mới rõ ràng, Diệp Hành không phải là biến mất, mà là đã về tới Diệp gia.
Tin tưởng rằng qua không bao lâu, trời của Vân Kinh sẽ bị thay đổi.
Con của người vợ cả trong Diệp gia biến mất hai năm một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, tuyên cáo Vân Kinh sắp nghênh đón một vị nhân vật phong vân mới.
Sự việc tố cáo đã kết thúc, sinh hoạt của Đường Minh Hề ở Ninh Thành cũng dần khôi phục bình thường.
Trong biệt thự của Minh Hề hiện tại chỉ có một người đang ở, đó chính là cậu, Diệp Hành đi rồi, trong nhà lại an bài thêm mấy người bảo mẫu cùng chuyên gia dinh dưỡng, phụ trách một ngày ba cơm cùng ăn, mặc, ở, đi lại của Đường Minh Hề.
Thời gian cứ như vậy trôi nhanh, mùa xuân qua đi, giữa hè lại tới.
Cái tên Diệp Hành này, cũng dần dần phai nhạt khỏi trung tâm bàn tán của Đường gia, thậm chí đến cả người bà thương yêu Diệp Hành nhất cũng không nhắc lại quá vài lần.
Cuối tháng 5, Đường Minh Hề qua sinh nhật 22 tuổi.
Sinh nhật năm nay ăn cơm, Lương Như tựa hồ cảm thấy nhiều hơn một tuổi là quá già, sau khi ăn xong vẫn luôn lôi kéo Đường Minh Hề hỏi, cậu khi nào thì cử hành hôn lễ.
Đường Minh Hề lúc này mới xấu hổ nhớ tới, thời điểm năm trước tháng 1 tựa hồ như đã chọn cho cậu cái ngày lành tháng tốt gì đó.
Đem hôn lễ của cậu cùng Diệp Hành ấn định vào tháng 7 năm nay.
Chuyện xưa nhắc lại, cứ như đã xa mấy đời.
Đường Minh Hề tâm tình phức tạp một lát, nhưng thực mau đã bình tĩnh thản nhiên cư xử.
Yên tâm đi bà à, khoảng cách Diệp Hành về đến Ninh Thành cũng rất nhanh sẽ đến thôi!
Đến lúc đó nhất định phải kết hôn, cần thiết kết hôn, kết minh hôn:)
Đường Minh Hề chỉ là thuận miệng ở trong lòng chửi thầm một câu, ai ngờ được lại biến thành sự thật.
Trăm triệu không nghĩ tới, chỉ một tháng sau sinh nhật của cậu, hội nghị thượng đỉnh tài chính châu Á – Thái Bình Dương sẽ được tổ chức tại Ninh Thành.
Trong lúc nhất thời, các nhà lãnh đạo trong giới thương trường đều tụ tập hết ở Ninh Thành.
Với tư cách là tài phiệt đứng đầu Ninh Thành, nhà tài trợ ban đầu của hội nghị thượng đỉnh tài chính này phải là Đường gia mới đúng. Nhưng sau khi Minh Hằng xảy ra chuyện, cổ phiếu mà Đường gia đưa ra thị trường đã xuống dưới mức thấp kỷ lục, ban tổ chức của Ninh Thành vì thế cũng rơi vào tay một trong nhãn hiệu lâu đời tài phiệt nhất, Liễu gia.
Mặc dù không phải lo lắng về tài chính nhưng Đường Vân tháng này vẫn như cũ vội đến mức hai chân cơ hồ không hề rời khỏi mặt đất.
Đường Minh Hề thu hết mọi việc vào trong mắt, nội tâm có điểm áy náy, đành ngượng ngùng ở nhà giả làm một con cá mặn.
Đường nhị công tử yên lặng ước chừng nửa năm cuối cùng cũng một lần nữa xuất hiện trở lại trong các dịp xã giao thương trường.
Những cái tin đồn đã lan truyền nửa năm cuối cùng cũng đợi được các bên liên quan, từng người từng người một vội vàng chạy tới hỏi thăm tin tức.
Dù Đường gia có cố gắng che giấu sự thật đến đâu, cũng có không ít người đã biết đến chuyện ly hôn giữa Diệp Hành cùng Đường Minh Hề.
Lúc trước gả thấp cho một cái tiểu tử nghèo túng lai lịch không rõ còn chưa tính, kết quả sau đó còn bị tiểu tử nghèo túng ấy vứt bỏ, cái mặt này của Đường nhị công tử đã ném đến Thái Bình Dương rồi chăng, thế mà còn dám ra đay tham gia party?
Trong lúc nhất thời, các loại ánh mắt đánh giá đều dừng ở trên người Đường Minh Hề, có tò mò, cũng có chế nhạo, còn có ánh mắt vui vẻ như đang xem kịch vui.