Chỉ để lại mỗi tin nhắn sau cùng của Diệp Hành, gửi cho Vương Mẫn.
‘Ai mà thèm hắn ta giúp tui trút giận chứ [icon mỉm cười]’
Vương Mẫn: ‘?’
Vương Mẫn: ‘Lần sau mà còn muốn ngược cẩu thì làm ơn thông báo trước giùm [icon tạm biệt]’
Sau một lát, Vương Mẫn lại nhắn tiếp.
Vương Mẫn: ‘Cục cưng à, tui cảm thấy anh bắt sai trọng điểm của câu nói kia rồi.’
Vương Mẫn: ‘Sao anh không phủ nhận sự thật rằng anh là vợ của hắn ta cơ chứ? [icon kinh ngạc]’
Đường Minh Hề: ……
Hình như mình lại càng tức giận hơn rồi =)
‘Ai là vợ của cậu cơ? Đừng tự mình đa tình như thế.’
Đường Minh Hề vội vội vàng vàng gửi tin nhắn cho Diệp Hành.
Nhưng vừa gửi được vài phút, cậu tự dưng lại có cảm giác như thể mình đang lạy ông tôi ở bụi này vậy.
Vì thế, Đường Minh Hề thu hồi tin nhắn này luôn.
Kết quả là Diệp Hành đã ngay lập tức gửi lại cho cậu một tấm ảnh, là tin nhắn mà Đường Minh Hề vừa gửi lúc này.
……
Đường Minh Hề không chút khách khí mà bắt đầu trào phúng: ‘Tốc độ tay cũng nhanh ghê ha? Độc thân 18 năm nay, ngày nào cũng luyện tay* à?’
*Thẩm du đó mọi người =))))
Vừa gửi tin nhắn này xong thì lập tức cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Nhưng đến lúc định thu hồi tin nhắn thì tất cả đã quá muộn.
Diệp Hành như thể đang ngồi canh tin nhắn của cậu vậy, lập tức lạnh lùng nhắn lại một câu: ‘Thế thì sao? Anh muốn luyện cùng tôi à?’
A A A A A A A A A A A!!!
Đường Minh Hề xấu hổ đến mức muốn đâm đầu xuống đất luôn, điên cuồng nhấn thu hồi tin nhắn, nhưng lại trượt tay một cái, nhấn thành xóa tin nhắn*.
*Này cũng giống ở messenger, nếu là thu hồi thì cả 2 bên cùng không thấy tin nhắn đó, nhưng chọn “xóa” thì chỉ biến mất ở phía mình =))))
Tin nhắn cực kỳ ái muội này hoàn toàn biến mất trên màn hình điện thoại của Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề ôm ngực, an ủi chính mình: Cuộc đời của con người ngắn lắm, rất nhanh sẽ qua thôi.
Có lẽ là do động tĩnh của cậu quá lớn, Diệp Nguyệt vẫn luôn ngồi cạnh cậu nhận thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu sang hỏi: “Anh Minh Hề ơi, anh làm sao đấy ạ?”
Đường Minh Hề theo bản năng che màn hình điện thoại của mình, nghĩ thầm trẻ vị thành niên không thể xem mấy thứ như thế này được.
Kết quả là khi nhìn thấy đôi mắt vô thần của Diệp Nguyệt, cậu mới sửng sốt mà nhận ra, hai mắt của cô đã sớm không nhìn thấy gì rồi.
“Không sao đâu. Tí nữa anh trai em sẽ tới đây giúp em trút giận!” Đường Minh Hề vỗ vỗ đầu Diệp Nguyệt, động tác vô cùng thân thiết.
Diệp Nguyệt dường như không quá quen thuộc với chuyện tiếp xúc thân mật như thế này, trông cô hơi xấu hổ.
Nhưng cô vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác mà dựa gần vào Đường Minh Hề, thậm chí còn đánh bạo mà cọ cọ đầu mình vào lòng bàn tay Đường Minh Hề.
Sao lại giống một chú cún con thế này?
Đường Minh Hề nghĩ thầm trong lòng.
Diệp Hành rất nhanh đã tới nay, tới cùng hắn còn có cả trợ lý Chu, trợ lý của tổng giám đốc Minh Hằng.
Cô ấy là một thư ký vô cùng giỏi giang, tỉ mỉ, bởi vậy Đường Minh Hề có ấn tượng rất tốt với cô.
Nhưng sắc mặt của trợ lý Chu nhìn có vẻ vô cùng sợ hãi, lo âu, như thể vừa bị vội vàng gọi tới đây vậy.
Đường Minh Hề vừa trông thấy Diệp Hành liền lập tức nhớ lại chuyện xấu hổ ban nãy.
Cũng không biết thằng nhóc Diệp Hành này ăn cái gì mà da mặt dày như da trâu vậy, có thể ra vẻ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đứng trước mặt mình!
Chờ đến khi trợ lý Chu gọi người đàn ông trung niên kia một tiếng “Cha”, Đường Minh Hề mới hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Cha của trợ lý Chu không biết là nghe tin tức phong phanh ở tận đâu rằng sếp lớn của con gái mình tuổi vẫn còn trẻ, lập tức nổi lòng tham, lúc nào cũng mở miệng là khuyên nhủ cô phải lấy lòng sếp cho thật tốt.
Trợ lý Chu cảm thấy vô cùng phiền phức, bởi vậy cũng chỉ đáp lại cho có lệ mà thôi.
Còn trên thực tế thì cô đã bạn trai rồi, cha của cô thì không rõ mọi chuyện như thế nào, hiểu lầm rằng Diệp Hành là bạn trai của con gái mình.
Người đàn ông trung niên sau khi nghe con gái mình giải thích mới biết được, Đường Minh Hề chính là “phu nhân” của tổng giám đốc, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Sau đó vội vàng ra vẻ hối lỗi, không còn dám mạnh miệng như hồi nãy nữa.
Đường Minh Hề cũng không muốn vì vậy mà làm khó trợ lý Chu, huống hồ người ta cũng đâu biết chuyện này.
Chờ đến khi người đàn ông trung niên kia xin lỗi Diệp Nguyệt xong, Đường Minh Hề mới vẫy vẫy tay, yêu cầu ông ta trả tiền cho bộ váy lúc nãy con trai ông ta làm bẩn, xong xuôi tất cả thì ông ta lập tức chạy đi luôn.
Mọi việc đã được giải quyết, lúc này Đường Minh Hề mới quay sang nhìn Diệp Hành đang đứng bên cạnh, nãy giờ chưa nói câu nào.
Người kia dường như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, quay mặt sang, trên mặt ghi rõ một câu: “Hết giận chưa?”
Đường Minh Hề tự dưng nhớ tới cuộc trò chuyện ban nãy của hắn với mình, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn sang trợ lý Chu đã đi được khá xa.
Diệp Hành lạnh lùng hỏi: “Anh đang nhìn cái gì đấy?”
Đường Minh Hề đáp: “Thì nhìn người em gái chung chồng…… mà tôi chưa được biết mặt thôi, không được à?”
Diệp Hành: ……
“Tôi không có quan hệ gì với cô ấy hết.” Diệp Hành giải thích một câu.
Thì tôi biết rồi, đương nhiên là tôi biết không có quan hệ gì, không đoán được là tôi đang chuyển sang đề tài khác à? =)
Bởi vì bệnh của mình nên Diệp Nguyệt không thể ở bên ngoài quá lâu.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện thành phố, Diệp Nguyệt đã thay đồ dành cho bệnh nhân, nằm xuống giường.
Đường Minh Hề vô cùng thức thời lui ra ngoài, dành thời gian cho hai anh em nhà họ nói chuyện,
Diệp Nguyệt bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh hai ơi, sao anh không hỏi tại sao hôm nay em và chị dâu lại ra ngoài?”
Diệp Hành hơi dừng tay, hỏi: “Thế tại sao?”
Diệp Nguyệt vô cùng vui vẻ, bắt đầu kể lể: “Em đi mua quà sinh nhật cho anh hai đó nha.”
Nói thật thì, Diệp Hành gần như đã quên mất chuyện bản thân còn có một thứ gọi là “sinh nhật”.
Trên thế giới này, ngoại trừ Diệp Nguyệt còn nhớ sinh nhật hắn ra, có lẽ là không còn ai khác để ý đến chuyện này nữa.
Diệp Nguyệt chỉ để lộ ra một đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Em nghe được là anh Minh Hề cũng chọn một món quà gì đó cho anh hai.”
Diệp Hành vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hơi dao động một chút, đắp chăn cho Diệp Nguyệt.
Đường Minh Hề – nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của hai người kia giờ này đang ngồi trên chiếc inox ngoài phòng bệnh, điện thoại của cậu khẽ rung vài cái.
Thẩm Viễn: ‘Anh ơi, cứu em với, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp QvQ’
Thẩm Viễn: ‘Anh có tiền không? Cho em vay một ít, một trăm vạn là đủ rồi.’
Đường Minh Hề cười lạnh một tiếng, trực tiếp block Thẩm Viễn.
Thẩm Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, đăng nhập vào acc clone của mình rồi nhắn cho cậu: ‘Anh, em sai rồi, em không phải tới để vay tiền, em tới để mật báo cho anh chuyện này!’
Đường Minh Hề đọc được tin nhắn của y, chuẩn bị xem xem tên nhóc Thẩm Viễn này định mật báo tin gì cho mình.
‘Hạ Lăng Chi đã về nước rồi đấy, anh biết chưa?’
‘Anh ấy có liên hệ gì với anh không?’
‘Em nhớ là trước kia mối quan hệ giữa hai người khá tốt ý O.O’
‘Trước kia anh còn từng thầm thương trộm nhớ người ta kia mà.’
Nhìn đến tin nhắn cuối cùng, Đường Minh Hề tức khắc nhớ ra một chút chuyện.
Ký ức liên quan đến cái tên Hạ Lăng Chi này cũng lập tức nhảy ra.
Trong nguyên tác có biết, đây là thanh mai trúc mã của “Đường nhị thiếu gia”, anh trai hàng xóm nhà bên.
Vẻ mặt của cậu vô cùng bình tĩnh: ‘Ai thầm thương trộm nhớ ai cơ? =)’
Thẩm Viễn ngửi thấy một mùi sát khí nồng đậm, vội vàng sửa lại: ‘Không, không, không, không có thầm thương trộm nhớ gì hết!! Anh họ ơi, em sai rồi ạ!!’
Nhưng đáng tiếc là đã quá muộn.
Đường Minh Hề không chút do dự mà tiếp tục block cái acc clone này.
Nhìn thấy tin nhắn mình vừa gửi đi không được đối phương chấp nhận, Thẩm Viễn ôm mặt thở dài một tiếng.
Anh họ mình đúng thật là, từ nhỏ đến lớn vẫn cứ tùy hứng như vậy mãi thôi.
Nếu không phai năm đó nghe được người ta nói về chuyện của Hạ Lăng Chi, có chết Thẩm Viễn cũng không thể tin được rằng vị anh họ cao cao tại thượng kia của mình lại bước vào con đường “thầm thương trộm nhớ người khác”.
Nhưng mà, nhìn giọng điệu lãnh khốc vô tình của anh họ mình trong wechat, Thẩm Viễn không cảm nhận được chút xấu hổ, ngượng ngùng của cậu khi biết chuyện Hạ Lăng Chi về nước.
Lẽ nào mấy lời đồn trước kia là sai sự thật chăng?
Thẩm Viễn đang nghĩ ngợi thì cửa văn phòng thư ký tổng công ty mở ra, Đường Nặc bước đến.
Thẩm Viễn vội vàng nói: “Anh ba!”
Tuy rằng trong lòng y cũng không quá thích người anh họ Đường Nặc này, nhưng bởi vì không móc được một xu nào từ chỗ Đường Minh Hề nên y chỉ có thể thò tay vào túi của Đường Nặc mà thôi!
Đường Nặc hơi dừng chân, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Viễn sao lại tới đây thế?”
Thẩm Viễn nói: “Gần đây em đang có dự định…… đầu tư cho một hàng mục, nhưng vấn đề tiền bạc hơi gấp rút nên đến để hỏi xem anh ba có hứng thú đầu tư cùng em không.”
Đường Nặc nhìn y với ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu, ngay sau đó mỉm cười đáp lại: “Được chứ, nhưng anh không thể nào hiểu rõ hứng thú của mấy người trẻ như các em được, hay là như vậy nhé, anh đưa tiền của anh cho em rồi em lại giúp anh đầu tư, được không?”
Vậy thì hợp với ý của Thẩm Viễn quá chứ gì nữa!!
“Huhu, anh ba tốt quá đi mất thôi!”
Người nào tốt với mình người đó là mẹ, Thẩm Viễn lập tức về phe của Đường Nặc.
Đường Nặc như thể vô tình hỏi y: “Bình thường em thân thiết với anh hai anh nhất cơ mà, lần này có hạng mục tốt như thế sao lại không chạy đi tìm anh ấy đầu tư mà lại tới tìm anh?”
“Anh đừng nhắc nữa.” Thẩm Viễn thở dài, nói: “Anh hai giờ đang phiền lòng vì chuyện Hạ Lăng Chi về nước, em không muốn đi quấy rầy anh ấy.”
Hạ Lăng Chi về nước?
Đường Nặc cố giữ bình tĩnh, đè nén sự kinh ngạc này.
Nhắc đến Hạ Lăng Chi, người nhà họ Đường không ai là không biết.
Hắn ta là thanh mãi trúc mã lớn lên cùng Đường Minh Hề, nghe nói năm đó hắn phải ra nước ngoài cũng là bởi vì Đường Minh Hề.
Lúc ấy nhà họ Đường phát hiện Đường Minh Hề có tình cảm đặc biệt với Hạ Lăng Chi, nhanh chóng quyết định ném hắn ra nước ngoài, bóp chết thứ tình cảm này từ trong trứng nước, cũng chặt đứt luôn tiền đồ của hắn ở trong nước.
“Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, hiện tại anh họ cũng sắp phải kết hôn.” Thẩm Viễn tiếp tục nói: “Em cảm thấy hiện giờ quan hệ của anh ấy và Diệp Hành tốt lắm, không còn căng thẳng như trước nữa. Em còn nghe được tin tức anh họ đang đi mua quà sinh nhật cho Diệp Hành ở khu Hoa Đình kia kìa.”
Đường Nặc nghe xong, bàn tay đang cầm văn kiện chậm rãi siết thật chặt.
Mối quan hệ của Đường Minh Hề và Diệp Hành ngày càng hòa hoãn thì nguy cơ với y lại càng lớn.
Rõ ràng thời điểm này ở kiếp trước, hai người kia vẫn đang đối đấu như nước với lửa cơ mà, tại sao trọng sinh lại một đời, Đường Nặc lại không thể phát hiện được rốt cuộc đã sai từ chỗ nào? Đường Minh Hề như thể đã thay đổi thành một người khác hoàn toàn vậy, thái độ của cậu với Diệp Hành cũng thay đổi 180 độ.
Ngay cả loại chuyện như mua quà cho Diệp Hành này mà Đường Minh Hề còn làm được, quả thực là chuyện vô cùng hiếm có.
Lẽ nào, cái ông anh trai phế vật của mình đã đem lòng yêu Diệp Hành?
Vậy thì quá là nực cười.
Nhưng mà, nếu dựa theo tình hình như bây giờ, có khi nào, Diệp Hành đã có chút gì đó với Đường Minh Hề hay không?
Đôi mắt của Đường Nặc khẽ trầm xuống, chẳng lẽ đời này vẫn sẽ giống như đời trước, những thứ mà y cố gắng cả đời cũng không có được, Đường Minh Hề chỉ cần vung tay đã nắm gọn chúng?
Kiếp trước, cơ hội làm lại duy nhất của mình chính là việc Diệp Hành có chút tình cảm gì đó với mình.
Bởi vậy từ giờ trở đi, mình tuyệt đối sẽ không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Đường Minh Hề cướp đi chút tình cảm đặc biệt này!
Buổi sáng thứ hai, tập đoàn nhà họ Đường mở một cuộc họp theo như thường lệ.
Họp suốt cả một buổi sáng, cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Hành nhìn thoáng qua điện thoại, không có tin nhắn mới nào, wechat vẫn cứ trống rỗng.
Lịch sử trò chuyện của hắn và Đường Minh Hề vẫn đang dừng lại ở thời điểm là 2 ngày trước.
Gần đây Đường Minh Hề lại không để ý gì đến hắn, làm hắn lại bắt đầu suy nghĩ có khi nào bản thân lại đắc tội gì người kia hay không.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Diệp Hành đã cầm điện thoại lên và gửi cho Đường Minh Hề một cái tin nhắn.
‘Ăn cơm chưa?’
Đường Minh Hề rất nhanh đã gửi một tấm ảnh chụp màn hình, là ảnh hiện thị giờ ở màn hình khóa, trên đó viết rõ thời gian đang là 10 giờ sáng.
Sau đó, vô cùng kiêu căng mà trả lời lại: ‘Uống nhầm thuốc à?’
Mới 10 giờ sáng, ai người ta đi ăn cơm =)
Diệp Hành lại gửi cho cậu một link liên kết, là địa chỉ của nhà hàng Bạch Dương.
‘Bên Bạch Dương vừa update menu, có vài món mới.’
Đường Minh Hề: ‘Thì làm sao? O.O’
Diệp Hành tạm dừng một chút, sau đó nhắn tiếp: ‘Đi ăn không?’
Thời gian hẹn là ngày sinh nhật của hắn.
Diệp Hành cũng không kịp phản ứng lại, tại sao chính mình lại muốn hẹn Đường Minh Hề ra ngoài ăn vào chính ngày sinh nhật của mình.
Trước kia, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.
Diệp Hành nhớ rõ lúc hắn vừa mới tới nhà họ Đường, Đường Minh Hề vô cùng ngang ngược, ương ngạnh, vô cùng xấu xa, lại cực kỳ yêu thích việc làm nhục hắn.
Nếu không phải vì bệnh tình của Diệp Nguyệt, hắn đã sớm rời khỏi nhà họ Đường rồi.
Nhưng sau này Đường Minh Hề lại thay đổi.
Tuy rằng cậu vẫn kiêu căng, ngang ngược như cũ, nhưng hình như có chút gì đó không giống trước.
Trước kia Đường Minh Hề là một cái bình hoa với tính cách đáng ghét, tuy rằng xinh đẹp nhưng không ai thích nổi.
Không biết từ khi nào bắt đầu, Đường Minh Hề trong ấn tượng của hắn lại trở thành một người hoạt bát, sáng sủa đến mức hắn gần như bị dính mắt vào cậu.
Đường Minh Hề: ‘Đây là thái độ của một người khi muốn mời người khác đi ăn sao? [icon phẫn nộ]’
Diệp Hành khẽ nhếch miệng, nhắn lại một câu: ‘Thế tôi có thể mời anh đi ăn một bữa không?’
……
‘(. _. )’
‘Thôi được rồi, coi như là vì hôm đó cậu đã giúp tôi trút giận, tôi sẽ suy nghĩ xem thế nào.’
“Diệp Hành!” Đường Nặc lên tiếng gọi, sau đó nhanh chóng chạy về phía thang máy trước khi nó đóng lại, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Diệp Hành gật gật đầu với y, không nói thêm câu nào.
Nếu là trước kia, Đường Nặc sẽ không chút để bụng thái độ lạnh lùng của Đường Nặc.
Bởi vì y biết, bản thân giữ một vị trí đặc biệt trong lòng Diệp Hành.
Nhưng hiện tại y cảm giác được rằng vị trí đặc biệt này không còn là của mình nữa.
Đường Nặc vô cùng lo lắng, lẽ nào bây giờ Diệp Hành không còn hận thù gì với Đường Minh Hề nữa? Nếu hắn không còn hận thù gì với Đường Minh Hề thì sau này làm sao mình có thể thay thế được Đường Minh Hề để tiếp quản nhà họ Đường?
“Nghe Tiểu Viễn nói, lần trước nó đến Hoa Đình thì gặp cậu, đi mua sắm với anh hai à?”
“Ừm.”
Thấy Diệp Hành không phủ định việc này, trái tim của Đường Nặc sẽ trùng xuống.
Y khẽ cắn răng, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng đoán được rồi, nhưng không ngờ đấy nha, với cái tính tình của anh hai, tôi còn tưởng là anh ấy không thích ra ngoài đi dạo rồi mua sắm các kiểu.”
“Có lẽ là do anh Hạ đã về nước rồi, tôi nghe Tiểu Viễn nói, anh hai cũng đã nhận được tin tức này, hình như còn đi Hoa Đình để chọn quà về nước cho anh ấy cơ.” Đường Nặc nhẹ nhàng cười nói: “Anh hai vẫn giống như trước kia, từ nhỏ đến lớn, cực kỳ để bụng những chuyện liên quan đến anh Hạ, ngay cả quà cũng phải tự mình đi chọn. Nếu không phải năm đó cha tôi ngăn cản…… có lẽ hiện tại hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi.”
Y hơi dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt của Diệp Hành dần dần trở nên lạnh lùng, hạ giọng nói: “Xin lỗi nhé, đáng nhẽ tôi không nên nhắc đến chuyện này.”
Đường Nặc ra vẻ như mình thực sự lỡ lời, nói xong thì lẳng lặng mà chờ Diệp Hành trả lời.
Một lúc sau, y mới nghe được giọng nói lạnh như băng của thiếu niên kia: “Nếu biết trước sẽ phải xin lỗi thì từ đầu đừng có nói ra mấy câu khiến người khác khó chịu.”